Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 257: Đất có chủ

Cảm giác có người mở miệng mình ra, từng giọt từng giọt chất lỏng mang theo mùi vị chua cay thấm vào miệng, sau năm sáu giọt, Tề Hoan chỉ cảm thấy một dòng linh lực hỗn độn từ bên trong đan điền tuôn ra, chạy khắp tứ chi của nàng.

Trong đầu kêu ầm ầm, trước mắt nàng không ngờ lại là cảnh sau khi khai thiên lập địa, bách tộc hưng vượng. Nhưng cảnh tượng đó hình như lại là do nàng tưởng tượng ra, vậy mà lại chân thật đến vậy.

Lúc này, bên trong thân thể Tề Hoan, bởi vì mấy giọt chất lỏng không biết tên kia mà Lôi Điện màu vàng đã không được nén lại, vài tia lôi màu vàng giống như kim tuyến đang xuyên qua người nàng, thoạt nhìn giống như một bộ chiến giáp.

Chẳng biết bao lâu sau, một lão đầu đi đến bên cạnh Tề Hoan đang nằm trên một tảng đá màu thiên thanh lớn, thân thể lão đầu kia trống rỗng, thoạt nhìn giống như trong suốt, nhưng tay của hắn lại có thể chạm vào Tề Hoan.

Lão đầu dùng đầu ngón tay đầy nếp nhăn chạm vào trán Tề Hoan, vẻ mặt cực kỳ bất mãn.

“Không Lão, một cái tát kia của ngươi cũng quá ngoan độc đi, đúng là không phải hài tử nhà ngươi, không biết đau lòng chút nào.” Hư Không Tử đứng bên cạnh lão đầu, bất mãn nhỏ giọng lầm bầm.

“Lão tử không hất nàng một cái, nàng sẽ trực tiếp tiến vào luân hồi rồi, ngươi nói xem vào luân hồi rồi thì ai có thể đi ra a. Với tu vi của nàng, tiến vào rồi có thể đi ra hay không lại là hai chuyện khác nhau.” Không Lão hung dữ trừng mắt nhìn Hư Không Tử một cái, càng nghĩ càng bực bội, mẹ nó, khó khăn lắm mới bồi dưỡng được một người thừa kế, lại bị người khác nhanh chân đến trước rồi!

“Đúng, sư tôn ngày ngày qua lại luân hồi, cũng chẳng thấy bị làm sao.” Hư Không Tử bĩu môi, cũng nửa tin nửa ngờ lời lão đầu kia nói.

“Các ngươi là người trong đất Phong Thiện, nàng là người bên ngoài, sao có thể giống nhau được.” Không Lão bĩu môi, tiếp tục nhìn Tề Hoan.

Lúc mới đầu, tất cả mọi người trong môn phái của họ quả thực là bị trấn áp ở trong này, nhưng mà cũng không lâu lắm, phong ấn mà Đệ Nhất thần tướng hao phí tâm lực lại không dùng được nữa.

Mặc dù không có cách nào mở đất Phong Thiện ra, nhưng nơi này vẫn có thể sống được. Tuy nơi này chỉ có người phái Thanh Vân, nhưng mà sống ở đây đã lâu, cũng được coi là một vùng đất lành. Huống chi số người phái Thanh Vân bị ép vào đây cũng có gần ba mươi người, cũng sẽ không cảm thấy tịch mịch.

Sống ở chỗ này chưa tới vạn năm, một lão đầu đột nhiên xuất hiện, muốn bọn họ hỗ trợ làm việc. Lão đầu này chính là Không Lão, mới đầu mọi người đều không vui, ai ngờ lão nhân kia tát một cái, đánh nhỏ xong thì đánh lớn, không một ai có thể đỡ được một cái tát của hắn, cuối cùng liền biến thành như vậy.

Sau khi qua được một đoạn thời gian, bọn họ cũng phát hiện ra, tính tình của lão đầu này cũng không tệ, còn là một kẻ chơi cờ cực kỳ tệ, Hư Dương Tử không có chuyện gì lại tìm hắn chơi cờ, không còn cách nào khác, ai bảo cả phái Thanh Vân, Hư Dương Tử chẳng thắng nổi một ai đây.

Có đánh tiếp thì cũng không thú vị, hai người bắt đầu đánh cuộc, lão đầu này thua mười lần thì sẽ đưa cho Hư Dương Tử một món bảo bối. Hư Dương Tử đã thu của hắn một đống lớn.

Qua nhiều năm như vậy, số lần lão đầu thắng còn chưa đếm đủ mười đầu ngón tay. Mà Hư Dương Tử lại lấy được vô số bảo bối từ chỗ lão đầu ấy.

Vấn đề là, đồ thì tốt, có thể nói là tùy tiện lấy ra một thứ trong số đó, cũng là vật có thể khiến cho chúng sinh lục đạo tranh nhau đầu rơi máu chảy, quan trọng là, những bảo bối này, bọn họ không dùng được dù chỉ là một thứ.

Lần này, Tề Hoan đột nhiên xuất hiện ở đây, cũng không khiến cho bọn họ quá giật mình. Không Lão đã sớm nói, sớm muộn gì cũng sẽ có người đi vào, có điều chưa tới thời cơ mở đất Phong Thiện ra, nên người tiến vào có thể vĩnh viễn không thể thoát ra được.

Theo tính cách của Tề Hoan, biết bọn họ ở chỗ này, lần này đất Phong Thiện mở ra, không thể nào có chuyện nàng không đi vào, chỉ là không hiểu tại sao, Không Lão dường như đặc biệt chú ý đến Tề Hoan.

“Không Lão, Hoan Tử rốt cuộc là đang bị làm sao vậy?” Nhìn thấy kim tuyến trên người Tề Hoan càng lúc càng nhiều, làm cho Hư Không Tử nhìn thấy cũng choáng váng.

“Diễn Hóa Thần Giáp. . . . . . . Vận khí thật tốt nha, đáng tiếc không phải là thứ ta muốn.” Lại nhìn chiến giáp do Lôi Điện màu vàng kim tạo thành, Không Lão mắng trong lòng một câu, vô liêm sỉ, chỗ tốt thì thu về, kết quả lại đoạt người đi, đây là chuyện mẹ gì chứ! Nhìn xem, những kẻ chơi lôi đều không phải người tốt đẹp gì, hợp tác với bọn họ, chính là bảo hổ lột da mà. “Đi, đi sang bên kia xem một chút.”

Thần giáp trên người Tề Hoan cũng không thể tạo thành trong một chốc lát được, Không Lão khoát tay về phía Hư Không Tử, dẫn bọn họ tới một chỗ khác. Hai người đứng trong một không gian tràn đầy mùi máu, Không Lão không nhịn được biến sắc mặt, “Khốn kiếp, nhìn lão tử dế bắt nạt đúng không, đám hỗn đản các ngươi thật giỏi, cũng dám bỏ đi, ném người thừa kế vào chỗ này của ta, coi ta là đồ bỏ đi sao!” Mặc dù không biết người Không Lão đang chửi tận tình là ai, nhưng mà Hư Không Tử không nói lấy một câu, đỡ bị giận chó đánh mèo. Dù sao, người Không Lão mắng, nhất định có thực lực không khác hắn là mấy, mà thực lực của Không Lão thì như thế nào? Đất Phong Thiện này là do hắn tạo ra, ai mà biết được thực lực của hắn cao tới đâu!

“Ồ, đây là Mặc Dạ, có gì đó lạ à nhà.” Nhìn thấy nam tử đứng trong màn sương máu, Hư Không Tử hơi kinh ngạc một chút, Mặc Dạ là Quỷ Tiên, sao trên người lại có ma khí nồng nặc như vậy.

“Dĩ nhiên là không bình thường rồi, hắn đang đứng trong luân hồi, giữa ranh giới quỷ ma, chỉ không cẩn thận một chút thì sẽ chính là vạn kiếp bất phục, ta cứ ngồi đây chờ, xem hắn rốt cuộc là thành ma hay biến thành quỷ.” Lời này của Không Lão có chút không tim không phổi, ánh mắt nhìn về phía Mặc Dạ càng thêm nghiêm túc.

Cho đến khi mùi máu tanh trên người Mặc Dạ hoàn toàn biến mất, hắn rốt cục mới gật đầu, chắp tay sau lưng rời đi. Loại người tu ngã bất tu thiên, chính là mệnh cách trùng thiên chi sát, trừ người nhà ra thì ai cũng khắc, cũng coi như là thiên cổ kỳ ba (tuyệt thế hiếm thấy). Đáng tiếc, lại không liên quan gì đến hắn.

Tiếp tục đi về phía trước, Hư Không Tử và Không Lão đi tới tận cùng của một không gian, trong không gian kia bị bao phủ bởi ánh sáng màu vàng, chỉ là giữa ánh sáng vàng bị lẫn màu đen, khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị.

“Hóa ra là hắn, ai.” Không Lão lắc đầu, thần sắc có chút thất vọng.

“Không Lão biết hắn?” Gặp lại Đệ Nhất thần tướng, Hư Không Tử cũng không có bao nhiêu hận ý, đều nói là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh được. Nếu lúc trước Đệ Nhất thần tướng không làm như vậy, thì phái Thanh Vân bọn họ sao có thể siêu thoát khỏi Tiên giới đây.

Cái mà hắn theo đuổi không phải chính là siêu thoát sao, dù thế nào hắn cũng không thể ngờ đến, mình muốn hại người, cuối cùng lại thành ra giúp người ta.

“Đúng vậy a, rất nhiều năm trước ta rất coi trọng tiểu tử này, nhưng mà hắn có chút bệnh nhỏ, ta liền giúp đỡ hắn, hy vọng hắn có thể sửa đổi, ai ngờ đã nhiều năm như vậy rồi, hắn chẳng những không sửa lại, lại càng trở nên hết thuốc chữa rồi, thật đáng tiếc a.” Vừa nhìn một lát, Không Lão thở dài một tiếng, lại dẫn Hư Không Tử trở về.

Lúc này, chiến giáp trên người Tề Hoan đã mặc xong, mà nàng cũng đã mở mắt. Một lão đầu xuất hiện trước mặt nàng, liếc nhìn lão nhân kia, Tề Hoan cũng không nhận ra.

Kỳ lạ, vừa rồi rõ ràng nghe thấy giọng nói của sư phụ sư thúc, sao bây giờ mở mắt ra lại không thấy ở đây?

“Ngươi không nhìn thấy bọn họ.” Lão đầu dường như biết trong lòng Tề Hoan đang nghĩ gì, vậy mà lại mở miệng nói chuyện trước. “Bọn họ đang ở bên cạnh ngươi.”

Tề Hoan trước tiên là sửng sốt, vẻ mặt rõ ràng là không tin tưởng, “Ngươi là ai?”

“Ta? Ta là chủ nhân của nơi này.”

“Sao có thể? !” Tề Hoan bị lời lão nhân kia nói làm cho sợ hết hồn, đất Phong Thiện là vật có chủ? Nhưng mà chưa có ai từng nói như vậy a.

Tề Hoan còn chưa kịp hỏi nhiều, Không Lão liền phất ống tay áo, nàng chỉ cảm thấy không gian trước mắt nhanh chóng biến đổi, “Muốn biết tất cả, thì hãy còn sống trở về đi.”

Tề Hoan bị ném đến một nơi hoang dã, trừ nàng ra còn có một người nữa. Mặc dù chưa từng nhìn thấy Đệ Nhất thần tường, nhưng mà chỉ nhìn thấy người nọ, Tề Hoan cũng đã có thể đoán ra thân phận của hắn.

Hình tượng có chút không giống như trong tưởng tượng của nàng, nàng cho là, thần tướng đại nhân có thể đạt đến cảnh giới âm hiểm như vậy, thì dù sao cũng không thể yếu đến nỗi không chịu nối gió như thế chứ.

Có điều, khuôn mặt người này rất giống một người.

“Tề Hoan, không ngờ tới ngươi cũng có thể đi đến cuối cùng, Minh Hỏa quả nhiên vô dụng, nhưng mà, ngươi cũng chỉ có thể đi đến đây thôi.” Khuôn mặt Đệ Nhất thần tướng mang theo nụ cười u ám.

“Ngươi thật là có lòng tin vào bản thân mình.” Tề Hoan bĩu môi, vẻ mặt xem thường. Người như vậy, quá coi mình là trung tâm rồi, làm cho người ta phát ghét.

Trong tay Đệ Nhất thần tướng xuất hiện một thanh trường thương màu vàng, hắn ngay cả chào hỏi cũng không thèm, trực tiếp ra tay luôn.

Trường thương kia mang đến cho người ta một trận uy áp mãnh liệt, ít nhất là thần khí.

Vẻ mặt Tề Hoan trở nên khó coi, khó khăn lắm mới tránh được một kích kia.

Không đợi Tề Hoan ổn định trở lại, thương thứ hai đã tới. May mà Tề Hoan đã tu luyện thành công Lôi Điện thuộc về nàng, cho nên tốc độ lôi độn tăng lên không chỉ gấp mười lần, vậy mà cũng có thể thoải mái tránh khỏi công kích của Đệ Nhất thần tướng.

Tuy nói là thế, nhưng nàng vẫn bị vây trong yếu thế. Trong lòng Tề Hoan hiểu rõ, thủ đoạn công kích của mình không bằng Đệ Nhất thần tướng, đánh cận chiến với hắn là một hành động hết sức nguy hiểm, cho nên nàng chỉ có thể đứng từ xa phóng ra từng tia Lôi Điện không rõ uy lực đến đâu.

Vừa phải công kích vừa phải tránh né Đệ Nhất thần tường đột nhiên xuất hiện đánh lén, thần kinh Tề Hoan căng thẳng tột độ, thật ra thì Đệ Nhất thần tướng cũng không khá hơn. Lúc mới đầu, hắn cũng không để ý nhiều đến Lôi Điện mà Tề Hoan phóng ra, nhưng mà những thứ Lôi Điện kia vừa mới chạm đến da tay của hắn, thậm chí còn chưa chạm phải, đã khiến hắn cảm thấy đau đớn.

Nhưng mà hắn lại chưa từng nhìn thấy loại Lôi Điện này bao giờ, Đệ Nhất thần tướng kiêng kỵ thủ đoạn công kích của Tề Hoan, cũng cẩn cẩn thận thận né tránh, nhưng Tề Hoan dường như không biết mệt mỏi, hơn nữa thủ đoạn công kích của nàng càng ngày càng thuần thục, Lôi Điện kia càng ngày càng nhiều, cả không gian đều là lôi trụ màu vàng, từ trên không trung kéo dài đến mặt đất, thậm chí còn có thể thay đổi vị trí.

Nhìn thấy không thể nào giải quyết được Tề Hoan, lại khiến mình lâm vào tuyệt cảnh, Đệ Nhất thần tướng rốt cục ngừng lại, một cỗ hơi thở hắc ám tràn ra từ nốt đỏ giữa trán hắn, một bóng người màu đen từ từ xuất hiện trước mặt Tề Hoan.

Thương!

Chỉ là lúc này vẻ mặt Thương không hề có chút biểu cảm nào, giống như chỉ là hình nộm vậy.

Vẻ mặt giật mình của Tề Hoan khiến cho Đệ Nhất thần tướng mỉm cười, “Chuyện này còn phải cảm ơn Mặc Dạ, nếu như không phải nhờ có hắn, thì ta đã không thể dễ dàng thành công như vậy.”