Bản Kí Sự Trúc Mã

Quyển 1 - Chương 5

Đến khi Lâm Kì hổn hển chạy về đã thấy toàn hành lang tối đen một mảnh, thật cẩn thận lần mò về phòng của mình, nhẹ nhàng đấy cửa ra thì đèn trong phòng đã tắt, cũng không có thầy giáo nào đang đợi mình.

Lẽ nào vận khí tốt như vậy, không bị phát hiện?

Lâm Kì yên tâm, lấy di động ra nhắn cho Vương Lang một tin báo bình an.

“Là ta nói với thầy ngươi đi WC.” Từ giường bên cạnh đột nhiên phát ra thanh âm, doạ Lâm Kì giật bắn.

“Đi đâu?” Diệp Ninh ngồi xuống, ngữ khí có vẻ tức giận.

“Phải ra sân thể dục có việc.” Lâm Kì trả lời cho có lệ.

“Hắn đến tìm ngươi?” Diệp Ninh tiếp tục truy vấn.

“Ân, mua đồ ăn cho ta.” Lâm Kì thay dép lê chuẩn bị đi rửa mặt. “Cái kia… Hôm nay cảm ơn ngươi.”

Diệp Ninh hừ một tiếng, chui vào trong chăn không thèm để ý đến y.

Lâm Kì le lưỡi, chạy vào toilet làm vệ sinh cá nhân rồi chui vào chăn cùng Vương Lang nhắn tin trò chuyện.

Bởi trong lòng có thứ để chờ mong, nên mỗi ngày ôn luyện đã không còn buồn tẻ như trước.

Cơm chiều sẽ cố ý ăn thật ít, sau đó tám giờ lại chạy đến góc sân thể dục, chờ hắn đến đưa cơm cho mình.

“Được rồi, đã sắp chín giờ, ngươi mau trở về đi.” Vương Lang sờ sờ cái đầu nhỏ của y, “Ngày mai muốn ăn cái gì?”

“Hôm nay thầy giáo đi kiểm tra phòng đã xin phép về trường rồi.” Lâm Kì gối đầu lên đùi hắn.

“Cáp! Tốt như vậy?” Vương Lang vui vẻ, “Vậy đêm nay đừng trở về, ta mang ngươi ra ngoài chơi.”

Đến cạnh bức tường cao, Vương Lang tìm hòn đá lớn kê vào để Lâm Kì dẫm lên mà trèo qua trước.

“Vương Lang, ta làm sao mà đi xuống?” Nhìn mặt đất phía dưới cách chân mình rất xa, Lâm Kì hoảng sợ không dám động.

Vương Lang nhảy hai phát đã bay qua bức tường, tại chân tường đưa tay ra nói: “Nhảy xuống đi, ta đỡ ngươi.”

“Đụng đau ngươi thì làm sao bây giờ?” Lâm Kì do dự.

Thiết! Tay chân ngươi nhỏ như vậy… Nhảy mau đi!” Vương Lang thúc giục.

Lâm Kì nhắm nghiền hai mắt, cắn chặt răng, từ trên cao bổ nhào xuống.

“Mẹ của ta ơi!” Vương Lang ba chân bốn cẳng đón được y, “Ngươi đúng là ngốc! Ta kêu ngươi nhảy, ngươi rơi tự do vậy làm gì?”

Lâm Kì trong lòng hắn cười khanh khách.

“Còn cười nữa…” Vương Lang thả y xuống đất, cầm tay y kéo đi. “Đi thôi tiểu ngốc, ta đưa ngươi đến bãi biển.”

Trường học cách biển cũng không xa, hai người chả cần ngồi xe, cứ nắm tay nhau chậm rãi đi bộ đến. Gió về đêm có chút lạnh, vậy nên độ ấm từ tay nhau cảm nhận càng thêm rõ ràng.

Lâm Kì mặt mày loan loan, vụng trộm nhìn lén Vương Lang bên cạnh. Đã nghĩ cứ đi như vậy cả đời cũng được.

“Ngươi nhìn ta cười ngốc cái gì thế?” Vương Lang đưa tay xoa đầu y. “Ngươi xem, lúc nào cũng học Lý, học đến choáng váng đầu óc!”

Trên bờ biển có nhóm người vây quanh lửa trại ca hát, Vương Lang chọt chọt Lâm Kì, “Ngươi chừng nào thì chơi đàn dương cầm cho ta nghe?”

“Tuỳ ngươi khi nào thì muốn nghe.” Lâm Kì giương mắt nhìn hắn. “Lần này trở về, ta đưa ngươi đến nhà của ta. Ngươi còn chưa xem qua đâu.”

“Tốt.” Vương Lang gật đầu. “Đúng rồi! Trước đây mẹ ta cũng bắt ta học dương cầm, nhưng học chưa được một tháng thì ông thầy đã bị ta quậy đến mức nghỉ dạy. Mẹ cứ nhắc ta riết, cái gì con nhà người ta chơi được dương cầm thì lợi hại biết bao nhiêu… Thật phiền a! ‘Con nhà người ta’ chắc là ngươi đi?”

Lâm Kì cười cười, vừa cười vừa gật đầu.

“Thiết! Từ nhỏ đã khi dễ ta, hiện tại ta lại còn đối tốt với ngươi như vậy, kiếp trước chắc chắn là mắc nợ ngươi.” Vương Lang nhéo mũi y, “Ăn mực nướng không?”

“Ăn!” Lâm Kì nuốt nước miếng.

“Ta vừa hỏi là ngươi gật đầu liền hả? Ngươi ăn nhiều như thế thì thịt chạy đi đâu hết rồi?” Vương Lang rảnh tay nên sờ loạn, “Ăn còn nhiều hơn ta mà vẫn gầy như vậy…”

Lâm Kì bị sờ nhột, vội chạy về phía bờ biển. Hai người chơi đến mệt mỏi, Vương Lang bèn đi mua mấy xiên thịt nướng với mấy lon bia và nước khoáng về.

Lâm Kì cầm trong tay một xiên mực nướng nhét vào miệng, khuôn mặt bị dính râu mực lem nhem sa tế ớt.

“Ngươi xem ngươi ăn có bao nhiêu khó coi này!” Vương Lang đưa tay giúp y lau sạch vết dầu mỡ trên mặt.

Lâm Kì lại lấy một xiên mực khác cúi đầu ăn, đến khi ngẩng đầu thì gương mặt lại có vết sa tế như hồi nãy.

“Ngươi cố ý hả?” Vương Lang dở khóc dở cười, cầm khăn giấy đưa cho y, “Tự lau đi!”

“Vương Lang,” Lâm Kì cừa ăn vừa hỏi, “Ngươi với ai cũng đối tốt như vậy a?”

“Khụ khụ… Lão tử không phải nhà từ thiện.” Vương Lang đang uống thì bị sặc bia.

“Vậy sao ngươi lại đối với ta tốt như vậy?” Gương mặt Lâm Kì phản chiếu ánh lửa cách đó không xa có chút hồng hồng.

Vương Lang bất ngờ bị hỏi một câu như vậy, cũng nghĩ nghĩ: ừ nhỉ, vì sao mình lại đối y tốt như vậy?

“Kiếp trước ta nợ ngươi đi!” Vương Lang suy nghĩ nửa ngày cũng chả tìm được lý do thích hợp, vì thế quay đầu vẻ mặt ai oán: “Nói không chừng kiếp trước ta đoạt vợ ngươi, hoặc là ta đoạt gia sản nhà vợ ngươi… cho nên, là nợ ngươi.”

Lâm Kì nghiên đầu nhìn Vương Lang, khoé miệng đầy tiếu ý.

“Ta nói ngươi nghe a, đời này ta đối tốt với ngươi như vậy, kiếp sau đến lượt ngươi đối tốt với ta… A không đúng! Đời này ngươi cũng phải đối tốt với ta mới đúng.” Vương Lang vừa lải nhải bên tai y, vừa giúp y nướng mấy con nghêu.

“Cay a!” Lâm Kì không cẩn thận ăn phải miếng ớt chỉ thiên (ớt hiểm).

“Ngươi ăn mà không xem mình ăn cái gì a?” Vương Lang nửa cười nửa mếu, đưa lon bia đến bên miệng y, “Uống một chút cho bớt cay.”

Lâm Kì bị cay miệng đỏ bừng, ánh mắt ngập nước, trên mặt vẫn còn dính vài vệt sa tế.

“Ngươi xem ngươi đáng yêu như vậy, sao ở trường lại một bộ ít lời kiệm ngữ như thế?” Vương Lang cầm khăn lau mặt cho y, “Ai cũng nói ngươi kiêu ngạo, coi thường người khác.”

“Mọi người thường xuyên ở sau lưng bàn luận chuyện về ta?” Lâm Kì quay đầu nhìn hắn.

“Đều là đám nữ sinh…” Vương Lang niết niết gương mặt y.

“Ta không thường nói chuyện với người lạ.” Lâm Kì từng ngụm từng ngụm uống bia.

Gió đêm từ mặt biển thổi tới làm Lâm Kì run run. Bị người bên cạnh phát hiện, sau đó, cả người liền rơi vào cái ôm ấm áp.

“Tiểu ngốc, đi ra biển cũng không biết mặc thêm nhiều quần áo!”

Rõ ràng là ngươi tự nhiên kéo ta ra biển… Lâm Kì ở trong lòng âm thầm phản bác.

“Mấy ngày nay học có mệt hay không a?” Vương Lang đem y ôm trước ngực, đưa tay xoa bóp huyệt thái dương giúp y. “Ta ghét nhất là học Vật lý, xem được vài phút là đau đầu, ngươi cư nhiên có thể học lâu như vậy.”

“Không quá mệt, cũng kha khá.” Lâm Kì thẳng thắn trả lời.

“Chờ ngươi thi xong đợt này, ta mang ngươi đi Vân Nam chơi. Năm sau ta lên năm thứ ba rồi, không còn thời gian chơi với ngươi như vầy nữa.” Vương Lang thở dài.

“Ngươi muốn thi vào đại học nào?” Lâm Kì dựa vào lòng hắn mà hỏi.

“Đại học D đi. Ta thích thành phố này, nghĩ chắc cả đời đều ở đây.” Vương Lang xoa xoa đầu của y, nói: “Tiểu ngốc, ngươi thì sao? Ngươi học tốt như vậy chắc là vào đại học Bắc Kinh hay Thanh Hoa đi? Hay là ngươi đi du học?”

Lâm Kì không nói gì, chỉ là dựa vào hắn càng gần.

Thấy y không trả lời, Vương Lang tin chắc mình đoán đúng, vì thế thanh âm rầu rĩ: “Vậy cũng được, nhưng về sau không cho ngươi quên ta a, ta đối ngươi tốt như vậy…”

“Ân,” Lâm Kì nhỏ giọng đáp, hài lòng nhìn xa xa. Không có gió cũng không có sóng, mặt biển vừa đen lại rất nặng nề, nhìn như thấm thảm nhung.

“Ngươi muốn về chưa?” Vương Lang hỏi y. Chính mình thì không sao, nhưng hắn còn phải học đội tuyển.

“Không về, sáng mai mười giờ mới có lớp.” Lâm Kì lắc đầu, “Ở kí túc xá không gắn máy lạnh, ngột ngạt lắm.”

“Vậy ngươi dựa vào ta ngủ một lát, sáng sớm dậy xem mặt trời mọc nhé?” Vương Lang cởi áo khoác đắp lên người y.

Lâm Kì gật đầu, đưa tay ôm thắt lưng hắn mà ngủ.

Tâm tình Vương Lang có điểm không tốt. Bạn cùng phòng mai mốt ra nước ngoài học tập, vậy bao lâu mới được gặp nhau a?

“Tiểu ngốc! Không có lương tâm! Ta đối tốt với ngươi như vậy, ngươi còn chạy xa như thế!” Vương Lang nhỏ giọng lầm bầm, phẫn uất giống như ngày mai Lâm Kì sẽ biến mất.

Trong không khí có hương vị của biển. Cách đó không xa, một đôi tình nhân đang nỉ non tâm sự. Cúi đầu nhìn Lâm Kì trong lòng, lại không nhịn được mà nghĩ, tương lai y sẽ kiếm người như thề nào làm bạn gái a? Thiết! Chính mình đã giống nữ sinh rồi, còn muốn tìm bạn gái? Nữ sinh là muốn được hảo hảo chiếu cố và chăm sóc, y ngay cả mình còn chăm không được, nói gì đến bạn gái?

“Tử Phong!” Bên kia có một nam sinh đang tìm người.

Ầm ĩ cái gì a? Vương Lang bực mình, trừng mắt liếc hắn một cái. Bộ không biết bạn cùng phòng của ta ngày mai còn phải đi học hả?

“Đoàn Tử Phong!” Người nọ lại cố gắng kêu to, thanh âm có vẻ nức nở.

Kháo! Vẫn chưa gọi xong cơ à? Vương Lang đưa tay che tai Lâm Kì lại, tiện thể nhìn một chút nam nhân kia. Thiết! Người còn nhỏ hơn tiểu ngốc, thanh âm sao lại to như vậy?

“Cát Mặc!” Sau lưng đột nhiên có người gọi to, làm Vương Lang giật mình.

“Ngươi chạy đi đâu hả? Di động đâu? Làm ta tìm ngươi nãy giờ muốn chết luôn! Ngươi làm sao mà ngốc đến vậy a, đi WC còn lạc đường? Trời tối om như vậy sao không biết đứng trước WC chờ hả, chạy loạn làm cái gì? Lại còn chạy xa như vậy…” Nam nhân từ xa chạy tới rống cả chuỗi dài.

“Ta…”

“Ta cái gì mà ta, mau theo ta trở về! Làm ầm ĩ đòi ăn cá nướng, ta thật vất vả nướng xong con cá lại chẳng thấy người đâu. Đi tiểu mà cũng lạc đường được, trong đầu ngươi rốt cuộc là có cái gì a?”

Tiểu nam sinh cười ngây ngô, đưa tay kéo áo hắn nam nhân, cả hai cùng đi về. Lâm Kì trong lòng bỗng giật giật rồi mở to mắt.

Quả nhiên là đánh thức y! Vương Lang oán giận. Có bệnh a? Cả bãi biển rộng như vậy lại cố tình chạy đến làm ồn trước mặt lão tử!

“Có chuyện gì vậy?” Lâm Kì lười biếng cọ cọ trong lòng hắn. “Ta giống như nghe có người nói chuyện…”

“Không có việc gì đâu, hai đứa tâm thần thôi.” Vương Lang đem y ôm chặt, “Ngủ đi!”

“Lang Lang” Lâm Kì dụi đầu vào lòng hắn, “Ta thích ngươi.”

Xa xa có tiếng còi hơi vang lên, át đi thanh âm nho nhỏ của y.

“Ngươi nói cái gì?” Vương Lang cúi đầu hỏi.

Người trong lòng không nói gì. Lại ngủ à? Vương Lang không nhịn được cười, tiểu ngốc y như con heo con, ăn được ngủ được.