Bạn Học, Ăn Bánh Nếp Không?

Chương 9

Hoạt động viết luận của Hiệp hội Văn học kết thúc vào cuối tháng 9. Sau khi phát thông báo một tuần, liên tục có bản thảo được nộp cho Tiêu Lăng và Lục Ngô. Hơn nửa lớp đều tham gia, điều này khiến Lục Ngô có hơi bất ngờ. Hiệp hội Văn học cũng từng tổ chức hoạt động tương tự như vậy vào năm lớp 10, nhưng lúc ấy số người trong lớp tham gia lác đác chẳng được bao nhiêu. Bởi vì cô là thành viên nội bộ trong Hiệp hội Văn học, cho nên không được phép tham gia những hoạt động phạm vi toàn trường như này, chỉ có thể lấy tư cách biên tập tác phẩm, tiến hành công tác duyệt bản thảo.

Lần này cũng không ngoại lệ, chẳng qua là trước khi bản thảo được đưa đến Hiệp hội Văn học thì cô sẽ đảm nhiệm thêm một việc nữa, đó là tiến hành sơ duyệt luận văn của lớp lần một.

Nói là sơ duyệt, trên thực tế số lượng bản thảo cuối cùng được gửi đến Hiệp hội Văn học cũng không khác mấy, đơn giản là loại một vài tác phẩm lạc đề so với yêu cầu của hoạt động.

Sau khi yêu cầu bản thảo hết hạn, ngày nghỉ Quốc Khánh dài hạn cũng tới đúng hẹn.

Dựa theo trước đây, bảy ngày nghỉ này nếu như Dương Tuyết không rủ thì Lục Ngô gần như sẽ không ra ngoài, tuy rằng Lục Thành rất nghiêm khắc với cô, nhưng ngày nghỉ bình thường cũng sẽ thả lỏng, đi chơi giao lưu vui đùa bình thường ông cũng sẽ không hạn chế quá nhiều.

Ngày nghỉ thứ ba, cô nhận được tin nhắn của Mạnh Tiêm Lâm: “Lục Ngô, ngày mai cậu có rảnh không? Mai là sinh nhật tớ, nếu tiện thì tới nhà tớ ăn một bữa cơm nhé.”

Ngay ngày Quốc Khánh, Lục Thành dẫn cô đi mua điện thoại di động. Lần đầu tiên có điện thoại, Lục Ngô rất phấn khởi, về nhà lưu luôn số điện thoại của Dương Tuyết và Mạnh Tiêm Lâm vào, trò chuyện nhắn tin với hai người tối mặt tối mũi. 

Lục Ngô dựa nửa người ở đầu giường, tay cầm điện thoại, không thuần thục gõ chữ trả lời: “Được. Nhưng sao cậu không nói trước? Tớ chưa chuẩn bị quà…”

Đối phương trả lời: “Ngay cả tớ cũng quên mất luôn, đến hôm nay bố mẹ tớ cũng mới nhớ ra, sau đó nhắc tớ.”

Lục Ngô không nhịn được mà phì một tiếng, cười ha hả.

Mấy ngày nay cô đã nghe không biết bao nhiêu lời chế giễu của Mạnh Tiêm Lâm, cũng biết cô ấy có một cặp bố mẹ không đáng tin cỡ nào nhưng lại rất thú vị.

Đối phương lập tức gửi tin nhắn thứ hai tới: “Nhà cậu ở đâu? Nếu xa thì để tớ bảo Phương Quyền đi đón cậu.”

“Không cần đâu, phiền lắm. Cậu cho tớ địa chỉ, tớ có thể tự đến.”

“Không cần khách sáo với Phương Quyền đâu. Trước đó chẳng phải nghe cậu nói bạn của cậu bị bắt cóc à, cậu còn là một nữ sinh yếu đuối, tớ thật sự không yên tâm lắm.”

Lục Ngô không lay chuyển được cô ấy, đành gửi địa chỉ qua.

“Ok, ngày mai cậu chờ Phương Quyền qua đón nhé. Không cần chuẩn bị quà, cậu đến là được rồi.”

Hai rưỡi chiều ngày hôm sau, chuông cửa nhà Lục Ngô reo vang.

Khi thấy rõ người đang đứng ngoài cổng là ai, chỉ trong chớp mắt, cô vội vàng đóng cửa lại “rầm” một tiếng.

Người ngoài cửa: “…”

Nghe thấy tiếng động không nhỏ, Dương Ngọc San đang ngồi ở trên ghế salon xem tivi ló đầu nhìn qua: “Cây Nhỏ, là ai vậy con?”

“A… Là bạn học mà hôm qua con có kể ạ.” Lục Ngô chột dạ đáp.

“Cốc cốc.”

Người kia không nhanh không chậm gõ cửa thêm hai tiếng.

“Vậy con chuẩn bị xong chưa, đừng để bạn chờ lâu.” Dương Ngọc San thúc giục, nói xong còn định đứng dậy đi tới mở cửa.

Lục Ngô vội vàng chạy về phòng khách, cầm ba lô trên ghế salon lên: “Xong rồi ạ, con đi đây.”

Dương Ngọc San đang đi tới cửa bèn ngừng lại, giúp con gái sửa sang lại ba lô với cổ áo: “Mau đi đi, nhớ phải mở chuông điện thoại, bố mẹ sẽ gọi cho con. Đừng về khuya quá, với lại không được thì để bố con tới đón.”

Lục Ngô nghĩ đến người ngoài cửa, vừa nghe mẹ nói vừa gật đầu, khéo léo cười: “Dạ.”

Không biết người ở bên trong đang làm gì, Tiêu Lăng gõ cửa hai lần vẫn không thấy có động tĩnh, nhưng cũng không vội, đứng dựa vào bên cạnh cửa lẳng lặng chờ. Một lát sau, tiếng mở khóa vang lên, một cái đầu nho nhỏ từ bên trong dè dặt ló ra ngoài, sau khi nhìn thấy cậu thì cơ thể chui ra ngoài cửa như thể con cá chạch vậy, nhưng sau đó lại nhanh chóng quay người đóng cửa lại.

“…”

Cậu hơi buồn cười: “Cậu là trộm à?”

Lục Ngô không nghĩ người tới lại là cậu, mất tự nhiên hỏi: “Mạnh Tiêm Lâm nói với tớ là Phương Quyền tới mà, sao lại là… là cậu đến?”

“Cậu thất vọng lắm hả?” Tiêu Lăng nhíu mày, hơi cúi người: “Hay đơn giản chỉ là cậu không muốn nhìn thấy tớ?”

“Không, tớ không có ý này…” Sao cô lại có cảm giác hôm nay Tiêu Lăng… hơi, khang khác nhỉ?

Hùng hổ dọa người, phong thái sắc bén, khiến cô có hơi… khó có thể chống đỡ.

“Phương Quyền đi đặt bánh gato rồi, nói là muốn tạo niềm vui bất ngờ.” Cậu đứng thẳng dậy, phong thái sắc bén khi nãy ngay lập tức biến mất chẳng thấy tăm hơi, khôi phục lại thần thái điềm đạm như trước: “Chúng ta đi trước, lát nữa cậu ấy sẽ đi thẳng từ tiệm bánh gato tới đó.”

“À.” Sự thay đổi nhanh chóng của cậu khiến cô cảm thấy không kịp thích ứng, nhìn thấy cậu chuẩn bị cất bước, cô đột nhiên gọi với lại: “Chờ đã.”

Cậu nghiêng người nhìn qua.

“Lưng cậu… dính bụi trên tường rồi.” Cô chỉ chỉ bức tường cạnh cửa.

Tiêu Lăng xoay người sang chỗ khác, giọng nói bình thản: “Phủi giúp tớ đi.”

Cậu đưa lưng về phía cô, dáng người cao ráo tạo thành một mảng bóng râm bao phủ lấy cô.

Tai Lục Ngô đỏ ửng, cô vươn tay, nhẹ nhàng phủi bay lớp bụi trắng trên quần áo anh. Nhiệt độ cơ thể ấm áp cách một lớp áo mỏng truyền đến đầu ngón tay của cô, nóng ấm đến nỗi cô không khỏi rụt tay lại.

“… Xong rồi.” Cô nhẹ nhàng nói.

“Cảm ơn.” Cậu quay đầu liếc nhìn cô một cái, trong mắt như có chút ý cười: “Đi thôi.”

Nhà Mạnh Tiêm Lâm ở vùng ngoại thành hẻo lánh, thế nên đến trường tan học khá là bất tiện. Nhưng môi trường ở tiểu khu thì vô cùng êm ả, ở phía sau tòa nhà mà cô ấy ở còn có một vườn hoa nhỏ, chim hót hoa nở, lúc rảnh rỗi còn đi dạo ngồi chơi một chút cũng là một lựa chọn không tồi.

Khi cô ấy vừa mở cửa nhìn thấy Tiêu Lăng và Lục Ngô ở phía sau anh, lông mày khẽ giật nhẹ một cái, cũng không nhiều lời, chỉ hỏi: “Phương Quyền đâu? Nhiệm vụ này không phải của cậu ấy à?”

Lục Ngô đổi dép lê đi vào trong, nghĩ đến “niềm vui bất ngờ” mà Tiêu Lăng nói, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

“Ngủ quên mất rồi.” Vẻ mặt Tiêu Lăng tự nhiên trả lời.

Phương Quyền đúng là có thể làm ra chuyện như vậy, khóe miệng Mạnh Tiêm Lâm giật một cái, cười khẩy: “Cậu ta chán sống rồi à?!”

Nhà Mạnh Tiêm Lâm có ba phòng hai sảnh, trang trí theo phong cách Châu Âu, nhưng lại tương đối đơn giản. Lục Ngô tò mò nhìn chung quanh một lượt, hỏi: “Bố mẹ cậu đâu, không ở nhà à?”

“Bọn họ đi hẹn hò với nhau rồi.” Mạnh Tiêm Lâm đẩy đẩy kính mắt, mặt không cảm xúc, đã coi đây là chuyện thường: “Hôm nay trùng hợp lại là ngày kỷ niệm kết hôn của họ.”

“Các cậu ngồi trước đi, tớ đi lấy ít hoa quả đã.” Cô ấy chỉ chỉ ghế sô pha, nói: “À phải rồi, các cậu muốn xem phim hay là chơi game?”

Tiêu Lăng đi đến ngồi xuống ghế sô pha, có chút lười biếng lạnh nhạt trả lời một câu: “Sao cũng được.” 

“Ý kiến của con trai không quan trọng.” Mạnh Tiêm Lâm ghét bỏ xua xua tay, nhìn về phía Lục Ngô: “Lục Ngô, còn cậu?”

“Hả? Tớ không giỏi chơi game cho lắm…” Lục Ngô xấu hổ cười cười.

Cô ấy gật đầu, quyết định: “Được, vậy xem phim trước đi, chờ Phương Quyền tới rồi nói.”

Mạnh Tiêm Lâm mang hoa quả cho hai người xong thì lại đi tới phòng sách tìm đĩa phim. Đây là lần đầu tiên Lục Ngô đến nhà bạn học, cả người đều lộ ra sự thận trọng, sau khi Tiêu Lăng ngồi xuống bên cạnh cô thì sự thận trọng này lại càng nặng nề hơn. Cô không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào TV, lại có chút lơ đễnh. 

Nhìn sống lưng thẳng cứng đờ của cô, Tiêu Lăng bỗng nhiên cười khẽ một tiếng.

“Quảng cáo hay lắm à?”

Lục Ngô hoàn hồn: “Gì cơ?”

Cậu hất cằm về phía TV.

Bên trong TV đang phát một đoạn quảng cáo trị bệnh vô sinh, tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ kết hợp với nụ cười thân thiện của cô y tá, làm cho người ta cảm giác được sự hài hòa của xã hội, sự ấm áp của lòng người.

Lục Ngô: “…”

“Nhìn cậu nghiêm túc như vậy…” Giọng nói của cậu chậm rãi: “Ai không biết còn tưởng rằng đây là lớp học thuật cơ.”

Mặt cô đỏ lên, không thể phản bác, nhưng bị cậu trêu ghẹo như thế, cô lại cảm thấy thả lỏng hơn rất nhiều.

Lúc này chuông cửa vang lên, cuối cùng Phương Quyền cũng khoan thai đến muộn.

Một tay Mạnh Tiêm Lâm chống lên khung cửa, nghiễm nhiên trưng ra bộ dạng không cho cậu ta đi vào, cười khẩy: “Cậu còn biết đường đến à? Sao không ngủ đến tận thế luôn đi cho rồi!”

Phương Quyền cười ha ha, lấy lòng nói: “Lão phật gia à, chẳng phải tiểu nhân đã vội vàng chạy đến thỉnh tội người rồi sao? Xin người thương xót cho, cũng đừng so đo với tiểu nhân được không? Mà người nhìn xem, chẳng phải tiểu nhân vừa thức dậy thấy muộn rồi nên mới bảo lão Tiêu đi đón người trước rồi đó sao, không phải em gái Ngô cũng đã an toàn tới đây rồi sao.”

Lục Ngô bị cậu chọc cười.

Mạnh Tiêm Lâm hừ nhẹ một tiếng, để cậu ta đi vào.

Tiêu Lăng liếc nhìn một cái, Phương Quyền lặng lẽ ra dấu ok với cậu.

Lục Ngô nhìn hai người âm thầm giao tiếp với nhau, trong lòng cũng hơi căng thẳng vì phải bảo vệ bí mật, cũng hơi mừng thầm.

Mạnh Tiêm Lâm nhanh chóng ôm một chồng đĩa phim từ trong phòng sách ra, “soạt” một tiếng đặt xuống trước mặt bọn họ, hỏi: “Xem phim gì nào?”

Phương Quyền phấn khích xoa tay: “Phim hành động!”

Cô ấy lạnh lùng liếc xéo cậu ta. 

Phương Quyền giơ hai tay lên, bày ra tư thế đầu hàng: “Đừng hiểu lầm, ý tớ nói là phim hành động bình thường ấy, là loại phim có cảnh đánh nhau có cảnh bắn nhau gì đó ấy.”

Mạnh Tiêm Lâm mặc kệ cậu ta, chuyển hướng sang Lục Ngô: “Lục Ngô, cậu nói đi, cậu muốn xem phim gì?”

Lục Ngô chần chừ, đôi mắt đảo qua đảo lại trước đống DVD, cuối cùng rút ra một cái đĩa trong đó, yếu ớt hỏi: “Hay là… phim này đi?”

Phương Quyền ngây ngốc, Mạnh Tiêm Lâm kinh ngạc, Tiêu Lăng cũng ngoài ý muốn mà nhíu mày.

“Em gái Ngô à, cậu…” Vẻ mặt Phương Quyền đầy phức tạp: “Cậu lại là loại người như vậy ư?” 

Lục Ngô im lặng.

Cô cũng không ngờ mình là loại người này nha.

Mạnh Tiêm Lâm đẩy kính mắt, nghiêm túc hỏi cô: “Cậu chắc chắn?”

Cô kiên định gật gật đầu.

“Được thôi.”

Mới đầu phim cảnh quay đã rất âm u, Phương Quyền vừa xem vừa gặm táo, gật gù đắc ý: “Chậc chậc, không ngờ em gái Ngô trông thì yếu ớt nhưng lá gan cũng không nhỏ đấy.”

“Thế này đại khái gọi là tương phản đáng yêu.” Mạnh Tiêm Lâm gật đầu tán đồng.

Phim Lục Ngô chọn là một bộ phim kinh dị, bất luận là bìa DVD hay giới thiệu phim đều toát ra cảm giác âm u chậm rãi.

Điều này thật sự khiến Phương Quyền và Mạnh Tiêm Lâm sợ hãi không ít.

“Thật ra hồi còn bé tớ rất sợ, bây giờ thì ngược lại… tớ lại rất thích.” Lục Ngô xấu hổ gãi mũi, mỉm cười điềm đạm.

Hai người: “…”

Được, coi như cậu giỏi.

Từ lúc bắt đầu Tiêu Lăng chưa nói một lời, mà khi ác linh trong phim xuất hiện, cô gái bị hại phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, dường như cậu bị dọa một chút, theo phản xạ đụng phải tay người bên cạnh.

Lúc mu bàn tay ấm áp chạm vào, Lục Ngô lập tức phát hiện ngay, cô nghiêng đầu nhìn sang, bắt gặp vẻ mặt trầm tĩnh của cậu, nhưng đôi môi mỏng lại mím lại không mấy vui vẻ. Thấy cô nhìn sang, cậu thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

Một suy nghĩ khó tin thấp thoáng hiện lên trong đầu cô.

Cô do dự một chút, giọng nói nho nhỏ, thăm dò mà hỏi: “Cậu… sợ?”

Nghe thấy vậy, Mạnh Tiêm Lâm và Phương Quyền đều nhìn qua, vẻ mặt không tin.

Im lặng hồi lâu, ba người mới nghe cậu thấp giọng nói: “Ừ, tớ không hẳn có thể xem… loại phim này.”

Lục Ngô kinh ngạc trừng mắt nhìn.

Phương Quyền trố mắt nhìn, không nói nên lời: “Lão Tiêu, cậu, cậu, cậu…?!”

Mạnh Tiêm Lâm cũng sững sờ: “Tương phản… đáng yêu?”

Được rồi, vẫn là ngài đỉnh nhất.