Bạn Học, Ăn Bánh Nếp Không?

Chương 44

Bởi vì công việc gia sư, suốt kỳ nghỉ Lục Ngô và Tiêu Lăng có cơ hội gặp mặt nhiều hơn rất nhiều. Nói đến cũng khéo, thời gian mỗi lần cô đi dạy đều xen kẽ với bố Tiêu, đến nỗi nguyên một kỳ nghỉ đều không gặp bố Tiêu lấy một lần.

Phải nói, Lục Ngô vẫn thấy thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp xúc nhiều với Tần Tuyển Diệc, Lục Ngô dần dần thăm dò ra tính cách của cậu—— quả nhiên là một con hổ giấy, rõ ràng có thể dễ dàng nói chuyện, nhưng cứ bày ra vẻ mặt hung dữ của thiếu niên hư hỏng.JPG, trông có vẻ lợi hại, nhưng thực tế thì chưa từng làm mấy chuyện mà thiếu niên hư hỏng hay làm, cũng không biết là muốn hù dọa ai.

Thành tích của cậu nói chung cũng không kém, nhưng lệch môn rất nghiêm trọng, nhất là Tiếng Anh, có thể nói là vô cùng thê thảm, không khó để hiểu vì sao bà Tần vẫn luôn kiên trì tìm gia sư Tiếng Anh cho cậu.

Lục Ngô xem qua bảng điểm của cậu và một số giấy khen, tất cả đều là học sinh giỏi.

Không biết ra vẻ hư hỏng làm gì.

Cô hỏi Tần Tuyển Diệc: “Em ở trường học cũng như vậy à?”

Ai ngờ bên tai thiếu niên lập tức đỏ lên, ấp a ấp úng: “Nên, nên làm thế nào thì làm thế đó ạ.”

Lục Ngô nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu rồi chậm rãi phản ứng lại, hóa ra thiếu niên biết yêu rồi…

Nhắc chuyện này với Tiêu Lăng, cậu nhíu nhíu mày như hiểu ra, sau đó nói: “Không cần phải để ý đâu, tên nhóc đó ngốc thế thì tạo ra được sóng gió gì.”

… Có ai nói em trai mình như vậy chứ?

Sau khi công việc làm thêm kết thúc, Lục Ngô cố ý đi làm thẻ ngân hàng, nghiêm túc cất số tiền đầu tiên tự mình kiếm được vào trong đó, kiêu ngạo nói đùa với Tiêu Lăng: “Anh xem này, trong này chính là vốn để dành lấy chồng, sau này sẽ càng ngày càng nhiều hơn nữa.”

Tiêu Lăng thong thả nói: “Đây là đang, ám chỉ vốn để dành lấy vợ?”

Lục Ngô: “… Không phải.”

Tiêu Lăng: “Anh sẽ coi là vậy.”

Dừng một chút, lại nói: “Đã nghĩ xem hôn lễ như thế nào chưa?”

Lục Ngô: “…”

Gương mặt cô ửng hồng, xấu hổ giận dữ liếc cậu một cái, không trả lời, trong đầu lại bắt đầu không kìm nổi mà hiện ra đủ loại tưởng tượng.

“Tiêu Lăng.” Cô che lấy mặt: “Bây giờ nói chuyện này vẫn còn quá sớm.”

Tiêu Lăng mỉm cười: “Sớm ư?”

“… Không phải vẫn sớm sao?” Còn chưa đến tuổi kết hôn hợp pháp… Mà không đúng, cô đang suy nghĩ cái gì vậy?

Mặt của cô lại đỏ thêm.

“Không còn sớm nữa.” Tiêu Lăng nói khẽ: “Với anh mà nói, bất cứ lúc nào cũng không còn sớm nữa.”

Lục Ngô lập tức tan thành một vũng nước.

**

Học kỳ mới ngoài sự thay đổi của chương trình học ra thì không có thay đổi gì lớn nữa. Lục Ngô vẫn ngày ngày cố gắng học tập thật tốt, thỉnh thoảng bận rộn một chút công việc của câu lạc bộ văn học, lúc rảnh rỗi thì ra ngoài đi dạo ăn uống.

Trái lại Nguyên Ngữ và Khương Nhuế đang bị Triệu Thiến Thiến lôi kéo bắt đầu tập tành học trang điểm.

Dưới bầu không khí sôi nổi nơi thiểu số nghe theo đa số, cuối cùng người duy nhất là Lục Ngô đương nhiên cũng không thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của ba người.

Lần trước trang điểm toàn bộ đều nhờ sự trợ giúp của Triệu Thiến Thiến, khi đó nhìn chính mình trong gương, sau khi cảm nhận được sự kỳ diệu của trang điểm, Lục Ngô lập tức bắt đầu cảm thấy ngưỡng mộ đối với bộ môn có thể so với kỹ thuật “thay mặt nạ” này.

Vì vậy dưới sự dụ dỗ thuyết phục của ba người, cô không kiên trì nổi vài ngày, cũng đến đầu quân vào đội quân tập tành trang điểm.

Sau lần đầu tự tay trang điểm xong, ba người ra sức giục cô gửi ảnh selfie cho Tiêu Lăng, Lục Ngô nhìn chằm chằm vào gương, càng nhìn càng xấu hổ, lắc đầu còn mạnh hơn so với trống lắc.

“Thôi… Tớ cảm thấy trang điểm không đẹp.” Cô sờ sờ mặt, vẻ mặt có phần thất vọng.

Cô dựa theo trí nhớ để trang điểm theo kiểu trước đây Triệu Thiến Thiến trang điểm cho cô, nhưng mà hiệu quả thực tế… sao lại khác biệt nhiều thế này?

“Tớ cảm thấy xinh mà.” Bậc thầy trang điểm Triệu Thiến Thiến quan sát tỉ mỉ khuôn mặt của cô: “Cậu đánh phấn mắt nhạt quá, không nhìn kỹ cũng không thấy, nếu vẽ thêm eyeliner nữa tớ cảm thấy sẽ càng đẹp hơn.”

Nói xong còn giúp cô trang điểm thêm.

Điện thoại của Lục Ngô đặt ở bên cạnh đột nhiên rung lên, cô cầm lên xem, là Tiêu Lăng gửi yêu cầu gọi video.

Tay cô run lên.

Cậu căn chuẩn thời gian đấy à?!

Mặt Lục Ngô đầy rối rắm, xoắn xuýt.

Triệu Thiến Thiến lại gần nhìn thoáng qua: “Đừng sợ, nghe đi.”

Lục Ngô giống như cô vợ nhỏ nhìn cô ấy một cái, lặng lẽ cầm điện thoại leo lên giường, trốn vào trong chăn.

Ba cái đầu chụm lại một chỗ.

Khương Nhuế: “Xấu hổ hả?”

Triệu Thiến Thiến: “Chắc không đâu.”

Nguyên Ngữ: “Thật đáng yêu, muốn…”

Triệu Thiến Thiến: “Cậu im miệng đi.”

Lục Ngô đã đeo tai nghe nên không nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ của các cô ấy, bật chiếc đèn bàn nhỏ lên.

Trong màn hình, Tiêu Lăng đang ở trên ban công, ánh đèn ban công hơi tối, khiến ngũ quan tuấn tú của cậu trở nên mơ hồ.

Lục Ngô đặt ống kính ngay ngắn, hơi xấu hổ chậm chạp lộ mặt mình vào trong.

Cậu lập tức nhìn ra: “Em trang điểm.”

Lục Ngô ừm một tiếng, lo sợ nhìn góc phía trên bên phải mình một cái, cẩn thận dò hỏi: “Không đẹp đúng không?”

Trong đầu Tiêu Lăng nháy mắt xẹt qua một loạt “câu hỏi lấy mạng”: …

Cậu chăm chú nhìn cô một lát, mỉm cười: “Trông rất xinh.”

“Thật sao?” Cô hơi nhíu mày lại, khóe môi cong lên, lầm bầm: “Lần đầu tiên em tự tay trang điểm… Cảm giác thật kì cục.”

Tiêu Lăng thản nhiên tránh đề tài này: “Sao lại đột nhiên học trang điểm thế?”

“Rất kỳ diệu.” Lục Ngô nói: “Hơn nữa trang điểm giỏi trông sẽ rất đẹp.”

Thấy vẻ mặt cậu lộ ra nét suy tư, Lục Ngô chọc chọc màn hình: “Sao vậy?”

“… Anh đang suy nghĩ, tình địch của anh có lẽ lại nhiều hơn rồi.”

Lục Ngô mím môi, trong nụ cười không che giấu được sự ngọt ngào.

“Dù sao em cũng chỉ thích anh.” Cô lại gần sát micro, nói khẽ.

Nói đến đây, cô lại nhớ ra: “Đúng rồi, hình như Trương Lịch có bạn gái.”

Một ngày nào đó khi Lục Ngô đi căn tin mua cơm thì nhìn thấy, Trương Lịch đứng ở trước cửa nào đó xếp hàng, nắm tay một nữ sinh. Khương Nhuế ở bên cạnh ngạc nhiên tấm tắc, cô nhìn qua, định làm như không nhìn thấy, kéo Khương Nhuế đi về phía bên khác.

Ai ngờ lúc này Trương Lịch quay đầu lại, đúng lúc trông thấy hai cô.

Cậu ta gần như lập tức buông lỏng bàn tay bạn gái.

Lục Ngô ngược lại thì không có cảm giác gì, bước chân không hề ngừng lại.

Chỉ là từ ngày đó về sau, Lục Ngô hoàn toàn nhẹ nhõm, còn người ra sức tránh mặt lại biến thành Trương Lịch, thấy cô là đi đường vòng, hoàn toàn là dáng vẻ có tật giật mình.

Lục Ngô cảm thấy cậu ta thật sự kỳ lạ, bọn họ không có quan hệ gì, sao cậu ta lại cư xử giống như mình đã làm chuyện gì đó có lỗi với cô vậy.

Có điều thoát khỏi sự quấy rầy của Trương Lịch, kết quả này vẫn rất tốt, tránh phải tiếp xúc không cần thiết.

Tiêu Lăng nhướng mày: “Trương Lịch?”

“Anh không nhớ à? Chính là cái người…” Lục Ngô suy nghĩ cách diễn đạt một chút: “Là cái tên đáng ghét luôn nguyền rủa chúng ta chia tay ấy.”

Dường như cô nghe thấy cậu khẽ hừ một tiếng, giọng nói bình thản: “Nhớ.”

“Cậu ta đã có bạn gái rồi.”

“…Ừ.”

Lục Ngô cảm thán một câu: “Haiz, đàn ông đều là móng heo”

Tiêu Lăng hơi nhíu mày.

Lục Ngô: “Trừ anh ra.”

Cậu mỉm cười, lắc đầu cười bất đắc dĩ.

“Gần đây Mạnh Tiêm Lâm có liên lạc với em không?” Cậu đột nhiên hỏi.

“Tiêm Lâm? Có, chiều nay cậu ấy còn bảo muốn nói với em một chuyện… Sau đó đột nhiên không trả lời tin nhắn nữa. Có chuyện gì hả anh?”

Tiêu Lăng nói: “Phương Quyền với cậu ấy, chắc là thành đôi rồi.”

“Thật á?”

“Ừm.”

Nói đến Phương Quyền và Mạnh Tiêm Lâm, hai người từ lớp mười kéo dài tới hiện tại, sau này Lục Ngô trông thấy cũng sốt ruột, nhưng chỉ có thể kìm nén. Cô nghĩ mãi không ra, rõ ràng hai người “lưỡng tình tương duyệt”, sao lúc tác hợp cho cô và Tiêu Lăng thì tích cực ăn ý, còn đến lượt mình thì lại lề mà lề mề như thế.

Có điều bây giờ rất tốt, tất cả đều vui vẻ.

Thời gian yên bình trôi qua, gương mặt mới dần dần bớt đi vẻ non nớt, trở nên trưởng thành diễm lệ. Xuân qua thu tới, cũ mới cũng không ngừng luân phiên.

Đại học năm hai, Lục Ngô trở thành trưởng ban biên tập của câu lạc bộ văn học, trọng trách trên vai nặng hơn, phải dẫn dắt người mới, phải làm công việc của mình, còn phải bận rộn vì các hoạt động lớn nhỏ.

Khoa ngoại ngữ tới năm hai phải bắt đầu học ngoại ngữ thứ hai, Lục Ngô chọn tiếng Tây Ban Nha. Lịch học của cô dày đặc hơn, không lên lớp cùng ba người bạn cùng phòng, thời gian ở một mình nhiều lên.

Ngày nghỉ thỉnh thoảng Tiêu Lăng lại đến thăm cô. Ban đầu Lục Ngô vốn mang thái độ dày vò đối với chuyện yêu xa, nhưng trong hai năm qua, cô cũng không cảm thấy bất an như trong dự đoán, trái lại,mặc dù số lần gặp nhau không nhiều lắm, nhưng Tiêu Lăng vẫn cho cô đủ cảm giác an toàn như cũ.

Chỉ là đôi khi rất nhớ cậu.

Kỳ nghỉ đông năm ba đại học, Lục Ngô bất ngờ gặp bố của Tiêu Lăng.

Lục Ngô đã không phải là gia sư của Tần Tuyển Diệc nữa. Mỗi kỳ nghỉ cô đều sẽ thử một vài công việc làm thêm khác nhau. Nhưng do bây giờ có liên quan đến Tiêu Lăng, mỗi khi Tần Tuyển Diệc gặp Tiêu Lăng đều ồn ào bảo cậu phải dẫn theo chị dâu, sau nhiều lần, ngay cả bà Tần cũng nói: “Sau này đều là người một nhà, tới chơi nhiều rất tốt nha.”

Sau đó Tiêu Lăng sẽ dẫn Lục Ngô cùng đến.

Mới đầu Lục Ngô rất ngượng ngùng, tuy là đã đến rất nhiều lần, nhưng những lần đó đều đến làm gia sư, bây giờ chỉ đơn thuần là đến chơi, cảm giác tay chân đều không thả lỏng.

Có lẽ Tiêu Lăng đã nhìn ra điểm này, mỗi lần đi đều vô tình hay cố ý bày mưu để Tần Tuyển Diệc cầm bài tập Tiếng Anh hỏi cô. Dần dần, sự xấu hổ của Lục Ngô cũng từ từ biến mất.

Vào một lần nào đó Tần Tuyển Diệc thịnh tình mời mọc, Tiêu Lăng lại một lần nữa dẫn Lục Ngô đến, chạm mặt bố Tiêu hiếm khi ở nhà nghỉ ngơi.

Tiêu Lăng cũng không ngờ bố sẽ ở nhà, sửng sốt một giây: “Bố.”

Động tác cởi giày của Lục Ngô dừng lại.

“Đến rồi à.” Giọng nói của bố Tiêu rất điềm tĩnh, mang theo phần nghiêm nghị.

Lục Ngô ngoan ngoãn gọi ông: “Chào chú ạ.”

Tay bố Tiêu bưng tách trà, ánh mắt quan sát Lục Ngô, trên mặt vui buồn không rõ. Thấy vậy, cô không dám lộn xộn.

Tiêu Lăng thản nhiên đi lên phía trước một bước, khó khăn lắm mới ngăn được ánh mắt của bố Tiêu.

“Bố, sao hôm nay bố lại ở nhà?”

“Hôm nay công ty không có việc gì, còn không để cho bố con lén làm biếng à?” Bố Tiêu bỗng nhiên cười rộ lên: “Hơn nữa Tiểu Tuyển còn nói hôm nay con dẫn chị dâu của nó đến, bố đây không thể tranh thủ quay về xem bạn gái nhỏ của con ư?”

Trên sô pha, Tần Tuyền Diệc đang ghé vào trên chỗ dựa lưng, nhìn bên này như xem cảnh náo nhiệt, trên mặt là nụ cười gian xảo vì thực hiện được quỷ kế.

Tiêu Lăng lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu, khoản nợ này sau này sẽ tính với cậu.

Tần Tuyển Diệc kêu lên: “Bố, vừa nãy bố có nhìn thấy vẻ mặt của anh không, anh uy hiếp con.”

Bố Tiêu không để ý đến cậu, cười ha ha với hai người vẫn còn đứng ở cửa, nói: “Đừng đứng ở đó nữa, mau vào đi.”

Tiêu Lăng gật đầu, dẫn Lục Ngô đi vào trong, ung dung cười một tiếng với em trai.

Tần Tuyển Diệc: “…”

Bây giờ cuốn gói chạy lấy người còn kịp không?

Tự mình hại mình, phải nhận báo ứng.

Bố Tiêu không nghiêm khắc như trong tưởng tượng của Lục Ngô, trên người có một chút cảm giác khôn khéo đặc thù của thương nhân, nhưng ở trước mặt người nhà lại là sự ôn hoà của bậc phụ huynh, còn có thể trêu đùa với các con.

Tiêu Lăng nói, tính tìnhbố Tiêu trước đây rất cứng rắn, cho nên ngày càng khó nói chuyện với người cũng rất cứng rắn như mẹ Tiêu, mà sau khi gặp được dì Tần thì những thay đổi này mới xuất hiện.

Sự căng thẳng của Lục Ngô cũng dần bị xua tan khi nói chuyện với bố Tiêu. Bố Tiêu và bố cô hoàn toàn là hai kiểu phụ huynh, Lục Thành là một người nói năng vừa thận trọng lại vừa nghiêm khắc, bố Tiêu thì hoàn toàn ngược lại. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô có thể cảm thấy thoải mái trước mặt một người đàn ông trạc tuổi bố mình.

Cô ở lại nhà bố Tiêu ăn cơm tối, bởi vì dì Tần tự mình xuống bếp nênbố Tiêu không hề nhàn rỗi. Vợ vừa mới vào bếp, ông đã lập tức đi vào theo.

Tần Tuyển Diệc hâm mộ nói: “Chị dâu, chị có lộc thật đấy, em cũng lâu lắm rồi không được ăn đồ ăn mẹ em làm.”

Lục Ngô tò mò: “Vậy bình thường nhà em ai nấu ăn?”

Tần Tuyển Diệc: “Bố em.”

Lục Ngô sửng sốt: “Chú Tiêu còn biết nấu ăn?”

Ở trong ấn tượng vốn có của cô, dân kinh doanh bận rộn như bố Tiêu thường không đảm đương được việc nhà.

“Bố biết nấu ăn, nhưng thua xa mẹ em. Bố em rất chiều vợ, thương vợ thôi rồi, không chịu để mẹ em bắt tay vào làm, bảo là tay sẽ bị thương, khói dầu không tốt cho da.”

Cậu nói xong, nhìn Tiêu Lăng, nói với Lục Ngô: “Chị dâu, chị yên tâm đi, anh trai em sau này cũng sẽ là một người chiều vợ.”

Để bù đắp lỗi lầm mình tính kế anh trai, Tần Tuyển Diệc ân cần nịnh nọt: “Anh trai em người đẹp tâm hồn lương thiện, cưng chiều vợ chắc chắn không thua bố em.”

Tiêu Lăng bắn một quả hạt dẻ cười chưa lột vỏ vào trán cậu: “Nói nhiều.”

“Á!”

Tần Tuyển Diệc che lấy trán, vừa la to vừa khom lưng xuống nhặt quả hạt dẻ cười rơi trên mặt đất.

Lục Ngô cười đến nỗi ngã lên người Tiêu Lăng.

Tiêu Lăng vươn tay ôm cô, khóe miệng nhếch lên một độ cong đầy dịu dàng.

Cô chọc chọc hàm dưới với đường cong rõ ràng của cậu: “Anh biết nấu cơm không?”

Đầu ngón tay của nữ sinh lướt nhẹ qua da cậu, hơi ngứa, cơ hàm của Tiêu Lăng hơi co rút lại.

“Chỉ biết làm món đơn giản thôi.”

Tính chất công việc của mẹ Tiêu khiến trong nhà thường xuyên chỉ có một mình cậu, cậu không thể không học tự chăm sóc bản thân mình.

“Ồ.”

“Nếu vậy, để em học nấu cho anh ăn nhé.” Lục Ngô nói

Tiêu Lăng cúi đầu xuống nhìn cô: “Sao, không muốn được anh cưng chiều hả?”

“Muốn.” Cô nói khẽ: “Nhưng mà, em cũng muốn cưng chiều anh.”

“…”

Tần Tuyển Diệc cuối cùng cũng tìm được hạt dẻ cười lăn xuống dưới ghế sô pha, đứng lên nhìn vẻ mặt của anh trai, sửng sốt nói: “Quao, sao tai anh đỏ thế.”

“Hì hì, chị dâu, chị ở ngay đây mà còn nhớ anh trai em à?”

“…”

Lại một quả hạt dẻ cười bị ném chuẩn xác vào trán của cậu.

“Á——!”

Mắt Lục Ngô sáng lên, thò tay sờ vành tai của Tiêu Lăng.

Tiêu Lăng đứng đắn nói: “Khụ, được rồi.”

Cô tươi cười cọ trong lồng ngực cậu, cực kỳ thích dáng vẻ thẹn thùng này của cậu.

**

Buổi tối Lục Ngô về đến nhà, bố mẹ đã ăn xong cơm tối, đang xem tivi ở trong phòng khách.

Cô gọi bố mẹ một tiếng, Lục Thành đáp lại: “Về rồi à.”

“Vâng.”

Lục Ngô cảm thấy hình như bố muốn nói gì đó, bước chân đi về phòng ngừng lại.

Đợi một hồi, không nghe thấy bố nói chuyện. Mắt cô nhìn về phía ghế sô pha, do dự đi hai bước, chợt nghe thấy giọng nói hơi trầm của Lục Thành: “Bố thằng bé thế nào?”

Trước đây Lục Ngô từng tiết lộ qua hoàn cảnh gia đình Tiêu Lăng với bố mẹ, xem như là thăm dò. Hai người nghe xong, nhưng từ đầu đến cuối đều không cho cô phản ứng rõ ràng.

Cô trả lời một cách hoàn chỉnh: “Rất tốt ạ.”

Nhưng không có một động tĩnh.

Lục Ngô không đoán ra suy nghĩ của bố, hé miệng, vẫn hỏi ra: “Bố… sao vậy ạ?”

Vẻ mặt của Lục Thành có chút nặng nề, im lặng một hồi lâu rồi chậm rãi nói: “Tìm thời gian… mời Tiêu Lăng đến nhà ăn bữa cơm đi.”