Bạn Học, Ăn Bánh Nếp Không?

Chương 20

Thể dục giữa giờ xong, ngày càng nhiều người trong phòng học, Dương Tuyết tự giác chuồn đi, Tiêu Lăng quay trở lại chỗ ngồi, quay đầu nhìn Lục Ngô: “Còn cậu?”

“Hả?”

“Cậu có muốn đòi công bằng cho bản thân không?”

“Nhưng tớ không có bằng chứng gì chứng minh cậu ấy cố ý.” Lục Ngô ngập ngừng: “Cậu… nói gì với cậu ấy vậy?”

Cậu nhíu mày, không lên tiếng.

Thật ra, cuộc nói chuyện giữa cậu và cô ta không tính là vui vẻ.

Sau khi chạy xong một nghìn mét cậu muốn đi tìm Lục Ngô, nhưng trên đường đi gặp hai nữ sinh, thấy họ đi từ phòng y tế ra, bèn thuận miệng hỏi có ai bị thương không.

“Lục Ngô bị trẹo chân.” Một trong số họ nói.

Trái tim cậu lập tức trở nên căng thẳng, đáp một tiếng biết rồi, bước chân đang đi đến sân vận động chợt chuyển hướng, đi về phía phòng y tế.

“Lớp trưởng!”

Chưa đi được hai bước, nữ sinh sau lưng đã gọi cậu lại.

Cậu quay đầu, thấy vẻ mặt do dự của nữ sinh kia.

Tiêu Lăng lo lắng cho Lục Ngô, nhíu mày hỏi có chuyện gì.

“Lớp trưởng… Lục Ngô, hình như bị người khác đẩy.” Nữ sinh không chắc chắn nói: “Tớ nhìn thấy Đàm Hiểu đã đụng phải cậu ấy…” Lúc này bạn nữ bên cạnh đẩy cô ấy một cái.

Cô ấy vội vàng nói: “Không phải tớ muốn nói xấu Đàm Hiểu đâu, chỉ là cảm thấy, ừm, nói thế nào nhỉ, tớ cũng không chắc… Lớp trưởng cậu xem rồi xử lý đi.” Nói xong cô ấy cũng không đợi Tiêu Lăng phản ứng, kéo người bên cạnh chạy đi.

Cô ấy nói giống như suy đoán, nhưng Lăng Tiêu lại để trong lòng.

Chỉ là cậu không hề nghĩ tới cơn tức giận này suýt nữa đã làm Lục Ngô bị thương.

“Cậu cho rằng tớ cố ý đẩy Lục Ngô, chứng cứ đâu?”

“Tớ chỉ mất thăng bằng nên mới bám vào cậu ấy một chút, nhưng cậu ấy lại bị ngã, tớ chỉ có thể xin lỗi vì sự vô ý của mình.”

“Tiêu Lăng, tớ thực sự rất ghét bộ dạng giả thanh cao, cái gì cũng không quan tâm của cậu.”

“Vậy thì thật trùng hợp, cậu càng quan tâm cái gì, tớ cũng càng để ý.”

Lúc Đàm Hiểu nói những lời này, đôi mắt thâm độc nhìn về phía cậu.

Tiêu Lăng chỉ nhíu mày: “Tớ nhớ là sau khi chia lớp chúng ta mới quen biết.”

“Vậy thì sao?” Đàm Hiểu nghiến răng nói.

Cậu nhẹ nhàng nở nụ cười, không muốn đôi co về vấn đề cùng cô ta: “Không sao.”

“Đàm Hiểu, giở trò tâm cơ sẽ không giúp ích gì đối với cậu trong kỳ thi đại học đâu.”

“Cũng——”

Cậu kéo dài giọng, ngữ điệu chậm rãi, giọng nói trầm thấp lạnh như băng.

“Sẽ không có bất kỳ trợ giúp nào đối với người trong tim cậu.”

Sắc mặt của Đàm Hiểu thay đổi.

“Tớ sẽ không lan truyền những sự việc này khắp nơi.” Tiêu Lăng tiếp tục nói: “Cũng hy vọng cậu tự giải quyết cho tốt.”

Đánh rắn dập đầu, bắt giặc phải bắt vua trước.

Điều quan trọng nhất để tấn công đối thủ là phát hiện ra đúng điểm yếu và đánh mạnh.

Đạo lý này Đàm Hiểu hiểu.

Cậu cũng hiểu.

“Không có gì.” Bị Lục Ngô nhìn chằm chằm, Tiêu Lăng trả lời một câu ngắn gọn.

“Nhưng mà….” Cậu do dự một chút: “Tớ không đảm bảo sau này Đàm Hiểu sẽ không làm ra chuyện gì, nếu như cậu cảm thấy có gì không ổn, nhất định phải nói với tớ.”

“Được.”

Buổi trưa tan học, Lục Ngô muốn đến Hiệp hội Văn học họp, cô đi khập khiễng ra bên ngoài. Tiêu Lăng khăng khăng muốn đỡ cô, cô nghẹn đến đỏ mặt, rốt cuộc cũng không nhịn được.

“Tớ tự đi cũng được.” Cô khẽ cúi đầu, giọng nói mềm mại nhưng cũng rất kiên quyết.

Tiêu Lăng nhíu mày: “Tớ không yên tâm.”



“Tiêu Lăng.” Cô đỏ mặt nhắc nhở: “Cậu… cậu không để ý mọi người xung quanh sao, ánh mắt mọi người ấy?”

Cậu nhàn nhạt: “Không cần thiết.”

Cậu không làm gì sai, không thẹn với lương tâm, thẳng thắn, cần gì phải để ý ánh mắt của người khác?

Nhưng với tớ thì có đấy. 

Lục Ngô thầm nghĩ.

Tự tận đáy lòng cô mong có thể đến gần cậu, nhưng xét cho cùng thì da mặt mỏng, nhiều ánh mắt hóng hớt và dò xét khiến cô thẹn đến luống cuống.

Tiêu Lăng nhìn gương mặt ửng đỏ của nữ sinh trước mắt, ánh mắt sâu mấy phần.

“Lục Ngô.” Cậu gọi tên cô một cách rõ ràng và chậm chạp: “Cậu có thể học cách làm quen với nó kể từ bây giờ.”

Làm quen cái gì?

Cậu không nói, bờ môi nở nụ mang ý sâu xa.

Liễu Thiến có hơi ngây người.

Đàm Hiểu nhìn theo ánh mắt của cô ta, ánh mắt hơi tối lại, cảm xúc tối tăm dưới đáy mắt chợt lóe lên rồi lại biến mất.

“Thiến Thiến?” Cô ta đưa tay huơ huơ trước mặt Liễu Thiến, giọng nói nhẹ nhàng: “Có đến phố ăn vặt không? Tớ nhớ cậu nói muốn ăn sủi cảo hấp.”

Liễu Thiến lấy lại tinh thần, quay sang cười với cô ta: “Được.”

Liễu Thiến mắt ngọc mày ngài, khi cười có hai lúm đồng tiền nhỏ, mặt mày giãn ra, như hòa nhập vào sắc xuân tĩnh lặng chưa từng phai nhạt trong cuối thu này.

Ngón tay của Đàm Hiểu không khống chế được mà chuyển động ở nơi Liễu Thiến không nhìn thấy.

Cuộc họp của Hiệp hội Văn học, Tiêu Lăng không thể tùy tiện vào nghe. Dìu Lục Ngô tới cổng, cậu liền dựa ở bên ngoài chờ. Lục Ngô bảo cậu đi trước, cậu đáp một tiếng, không nhúc nhích.

Lục Ngô không có cách nào, xấu hổ nhìn cậu rồi xoay người nhảy vào phòng học.

Tiêu Lăng nhìn động tác như con thỏ của cô, hơi híp mắt lại, vui vẻ nở nụ cười.

Bài viết cuối cùng của hoạt động viết luận đã được thầy giáo xét duyệt và quyết định. Toàn bộ những bài viết này sẽ được đăng trên tập san số tiếp theo, tập san sẽ kèm theo bảng bình chọn, một người chỉ có thể bình chọn cho một tác phẩm, cuối cùng Hiệp hội Văn học sẽ thu lại những phiếu này, sau đó phân loại các tác phẩm xuất xắc của hoạt động theo tình hình bỏ phiếu. Tác giả của các tác phẩm xuất sắc không chỉ có thể nhận được tiền thưởng, mà tác phẩm đó cũng sẽ được gửi đến cuộc thi cấp thành phố để tiến hành bình chọn.

Lục Ngô không khỏi sững sờ khi nhìn thấy danh sách tác phẩm.

“Ánh sáng”

Tác giả: Đàm Hiểu

Cô nhìn kỹ danh sách các tác phẩm, trong lớp ngoại trừ Đàm Hiểu thì còn có Tiền Thư Nghiệp và một nữ sinh khác.

Có lẽ là do tâm lý ảnh hưởng, nên cái tên Đàm Hiểu đặc biệt đáng chú ý.

“Lục Ngô.” Thầy giáo gọi cô: “Em đi thu phiếu bầu của lớp em đi, nhớ cẩn thận một chút, không được bỏ sót phiếu.”

“Vâng.”

Sau đó việc sắp xếp không liên quan gì đến các biên tập viên, nên thầy giáo bảo họ rời đi trước. Lục Ngô đi cuối cùng, sau khi ra ngoài quả nhiên thấy Tiêu Lăng còn đang chờ.

“Buổi trưa cậu không về nhà à? “ Tiêu Lăng đỡ cô, vừa đi vừa hỏi.

“Không về.”

Chân của cô không tiện, đi đi về về rất mệt, Lục Thành cho cô một ít tiền, để buổi trưa không phải về nhà ăn cơm mà ở trường học nghỉ ngơi.

“Ừ.” Cậu trả lời: “Tớ dìu cậu trở về phòng học trước, cậu muốn ăn gì thì nói với tớ, tớ đi mua.”

“Cậu cũng không về nhà?”

Lúc này Lục Ngô mới để ý rằng cậu không mang cặp sách.

“Không về.”

Cậu dừng một chút: “Không yên tâm về cậu.”

Giọng cậu rất nhẹ nhàng, cũng rất thờ ơ.

Lục Ngô lại nghe thấy được một chút dịu dàng.

Lục Ngô ơi Lục Ngô, da mặt mày dày lắm rồi.

Cô xấu hổ tự nhủ với bản thân.

Cô cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Tiêu Lăng càng mơ hồ không rõ, giống như một đám sương mù vậy, cô rõ phía bên kia sương mù là gì, nhưng không thể thoát khỏi bóng tối trước mặt mình, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng tim đập, cẩn thận lần mò đi về phía tia sáng ló ra từ trong đám sương mù.

Khi đi trên đường còn có chút sợ hãi khó hiểu.

Sợ cái gì?

Không biết.

Từ trước đến nay cô chưa từng nảy sinh tình cảm với người khác giới, từ “yêu đương” này, cô từng cảm thấy rất xa vời đối với bản thân.

Quá xa vời, xa đến nỗi chắc phải mười năm sau mới có thể xảy ra.

Nhưng bây giờ, cô không dám nghĩ từ này gần với mình đến thế nào.

Đưa Lục Ngô trở về phòng học, Tiêu Lăng liền đi mua cơm.

Ngày thường số lượng người qua lại ở phố ăn vặt Tây Môn ít hơn nhiều so với cuối tuần, Tiêu Lăng mua hai phần mì sợi, bước chân dừng lại, đi đến cửa hàng đồ chiên rán.

Hình như Lục Ngô rất thích ăn đồ chiên rán. 

Bên trong cửa hàng không nhiều người lắm, trước cậu còn có sáu người đang xếp hàng, cậu nhìn kỹ một chút, Đàm Hiểu đang kéo tay Liễu Thiến, hai người cười cười nói nói xếp thứ ba hàng.

Ánh mắt cậu lạnh nhạt liếc qua bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, cũng không chào hỏi, đứng xếp hàng ở phía sau.

Làm như không nhìn thấy.

Khi hai người kia mua xong, lúc quay người lại sắp đi thì mới nhìn thấy Tiêu Lăng đứng trong hàng.

Hai người đều sững sờ, trong lòng Liễu Thiến còn cảm thấy ngượng ngùng, nhưng ánh mắt không kiềm chế được mà dán chặt trên người cậu. Sau khi tỏ tình bị từ chối, ngày thường cô ta cũng không đến tìm cậu nói chuyện, tránh được thì tránh, không biết các bạn trong lớp nghe được tin tức từ nơi nào mà không còn trêu đùa nữa. Nụ cười trên khóe miệng Đàm Hiểu dần tắt, nhẹ nhàng giật giật ống áo Liễu Thiến. 

Liễu Thiến mỉm cười chào cậu: “Lớp trưởng, thật là trùng hợp.”

“Ừ.” Tiêu Lăng lạnh nhạt gật đầu.

Đàm Hiểu thu ánh mắt lại, sắc mặt không thay đổi, ánh mắt lướt qua hai phần mì trong tay cậu thì hiểu ra điều gì đó.

Cô ta mỉm cười thoải mái, cố ý nhắc tới: “Lớp trưởng mang đồ ăn cho Lục Ngô à?”

Trong mắt cậu lóe lên một tia trào phúng, cũng không gật đầu hay lắc đầu, chỉ nhẹ giọng cười một cái, hàm ý trong nụ cười đó sâu xa khó hiểu.

Đàm Hiểu nghe ra được nụ cười kia mang ý giễu cợt rõ ràng đối với cô ta.

Nụ cười của Liễu Thiến cứng đờ, khẽ khàng hít vào một hơi: “Lớp trưởng, bọn tớ đi trước.” Không đợi Tiêu Lăng trả lời, cô ta vội vã kéo Đàm Hiểu bước ra cửa tiệm, dáng vẻ chạy trối chết.

Lúc Tiêu Lăng mang bữa trưa trở lại phòng học, Lục Ngô đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi.

Cô gối hai tay lên nhau, mặt nghiêng về phía cửa phòng học, gương mặt trắng nõn bị ép đến biến dạng, để lộ đôi môi như đang bĩu ra. Những sợi tóc lộn xộn bên tai dính lên má, tóc mái ngang trán trượt về một bên, lộ ra cái trán trơn bóng bình thường được che kín.

Dường như cô ngủ không được yên giấc, lông mày hơi nhíu lại, tay rút vào trong ống tay áo đồng phục rộng rãi, chỉ lộ ra chút đầu ngón tay ở bên ngoài.

Cậu ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô một lúc rồi mới đưa tay vén phần tóc dính lên mặt cô ra sau tai.

“Lục Ngô?”

Giọng nói của cậu nhẹ nhàng, mang theo làn gió nhẹ.

Tư thế nằm sấp trên bàn vốn đã không thoải mái, vừa bị cậu nhẹ giọng gọi, Lục Ngô tỉnh ngay, mặc dù còn đang mơ màng buồn ngủ, nhưng vẫn có thể thấy rõ đôi mắt vô cùng trong trẻo của cậu.

Cũng thấy rõ cặp lông mi vừa dài vừa đen kia.

Thật là đẹp.

Cô mơ mơ màng màng nghĩ.

Nữ sinh vừa mới tỉnh ngủ với dáng vẻ mơ màng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu, bên môi Tiêu Lăng hiện lên ý cười, cúi đầu xuống, vẫn nhẹ giọng hỏi: “Có đói bụng không?”

“Đói.”

Cô còn chưa tỉnh ngủ, nhưng vẫn đáp rất nhanh, trong giọng nói mềm mại mang theo cơn buồn ngủ và sự mềm yếu.

Tiêu Lăng không nhịn được giật mí mắt một cái, yết hầu hơi ngứa.

“Mau dậy ăn cơm trưa, ăn xong rồi ngủ tiếp.” Cậu đưa mì sợi ra trước mặt cô, giống như dỗ đứa trẻ vậy.

Trong mắt Lục Ngô cuối cùng cũng hơi có tiêu cự, cô chớp chớp mắt nhìn, tỉnh táo hơn rất nhiều: “Cậu trở về rồi?” Cô ngồi dậy, dụi dụi mắt, gương mặt bị đè tạo thành một mảng đỏ, tóc cũng rối một chút.

Tiêu Lăng bật cười, lắc đầu bất đắc dĩ.

“Làm sao vậy?” Lục Ngô nghiêng đầu.

“Không có gì.”

Cậu chống cằm nhìn cô mở hộp cơm, đôi mắt đen như quả nho lại sáng lên chút. Cô gắp mì lên thổi thổi, gương mặt vì thổi nên hơi phồng lên.

Ăn một miếng mì, cô mới nhìn thấy trên bàn ngoại trừ hai bát mì còn có một phần đồ chiên rán, không khỏi vui mừng: “Cậu còn mua cả đồ chiên à?”

“Chẳng phải cậu thích à”

Cô bị câu nói kia chọc tới mức tai ửng đỏ: “Cảm ơn.”

Tiêu Lăng cười nhạt một tiếng, đáp: “Không cần.”

Vết ửng đỏ trên gò má cô vẫn chưa bớt đi, mà dường như chính cô cũng không phát hiện, nghiêm túc cúi đầu ăn mì.

Tiêu Lăng nhìn, bỗng nhiên hỏi một câu: “Ăn ngon không?”

Cô vừa ăn một miếng, khẽ gật đầu, trong cổ họng lơ mơ phát ra tiếng: “Ngon.”

Ừm, quả thật nhìn thôi cũng đã rất ngon.

Tiêu Lăng cụp mắt xuống, che giấu sự nóng bỏng trong mắt mà chính cậu cũng sắp cảm nhận được.