“Ta với ngươi hay nói giỡn , ngươi muốn cho ta tiền à? Này chỉ có vài đồng tiền thôi ta vẫn đưa tốt mà.” Nhược Thiên Vô Vân như gặp quỹ quay mặt hướng Tần Tranh nói.
“Tiền này trả lại cho ngươi khi đi xe ngựa.” Tần Tranh không tiếp, “Ngươi có hay không sẽ đi tới Côn Ngô?”
“Đúng vậy.” Nhược Thiên Vô Vân mắc cỡ gãi đầu, “Nhập môn nhiệm vụ làm xong, NPC bảo ta trở về bái sư.”
NPC này có phải là con người không? Tần Tranh lặng yên đem điều mới phát hiện ghi ở trong lòng, cười nói: “Vậy ngươi đi đi, chính mình đi tìm độc dược.”
“Thêm hảo hữu đi, lần khác sẽ cùng nhau đánh quái làm nhiệm vụ.” Nhược Thiên Vô Vân nói xong, Tần Tranh chưa kịp hỏi đã thấy một cái khung tiếp nhận bạn tốt bay đến. Lần này nàng đương nhiên đã thành thói quen, sẽ không tìm kiếm giọng người cũng như tìm kiếm, nhưng ngẫm lại đi cùng Nhược Thiên Vô Vân có mấy canh giờ nhưng nàng đã biết rất nhiều thứ, vừa cảm thấy hợp ý, đưa mắt buồn buồn nhìn, trong lòng đột nhiên còn có cảm giác muốn thở dài.
Hai người cáo biệt, sau đó, Tần Tranh một mình từ đại điện đi ra, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, có một cơn mưa rơi xuống màu xanh dương kỳ lạ, nhìn thấy cơn mưa này lại nhìn giống cảm giác này của mình, có điểm u buồn, có vài phần minh bạch.
Chưa biết đi hướng nào tiếp theo, tâm tư lại không chút minh bạch, lúc này một cái bồ câu đưa tin bay đến trước mặt của nàng, tiếp nhận tờ giấy vừa mở ra, đã xuất hiện: Thất Nguyệt, từ đại điện đi theo hướng Nam, cái hẽm đầu tiên ta thấy có một cái nhà mà bên trong là tiệm tạp hóa, tiệm tạp hóa này bán vài thứ rất kỳ lạ, rất có thể có rất nhiều loại độc dược mà ngươi cần. Bất quá tên chủ tiệm kia cũng chẳng tử tế gì, ngươi nếu bạo lực một chút, hẳn có thể giao dịch một chút.
Tờ giấy mặt sau vẽ một cái miệng cười lớn, cực kỳ giống Nhược Thiên Vô Vân thường xuyên cười to. Tần Tranh mỉm cười, thu hồi tờ giấy, lưu ý hướng phía nam từ từ tiến tới.
Quả nhiên chủ tạp hóa này có một khuôn mặt rất u ám, Tần Tranh cơ hồ đã dùng tất cả sự uy hiếp vốn có của mình mà ép hắn bán cho sáu loại độc dược khác nhau. Đi trở về đại điện, trên đường, nàng bị một người đi đường ngăn lại nói : “Quá khứ, bang hội mời ngươi, ngươi có hứng thú hay không tham gia?”
Bang hội? Là cùng loại giang hồ bang phái tổ chức nào đó. Tần Tranh lắc đầu, không nghĩ đến chuyện cũ.
“Gia nhập xem một chút đi? Quá khứ chính là bang hội lớn nhất , gia nhập về sau còn có thể tham gia tổ đội đánh quái cùng nhau, cướp báu vật, còn có thể làm nhiệm vụ đồng hành.” Người nọ bước theo sau, nhưng có vẻ không linh hoạt lắm.
Giang hồ đã khi nào có các bang hội vô giá trị chứ? Tuyển người công khai trên đường thế sao. Tần Tranh không đứng lại mà tiếp tục đi tiếp. Dù sao thời gian còn sớm, dù sao trong mắt nàng nơi này rất là phồn vinh thú vị.
Bất ngờ lúc này có một làn hương từ mái tóc nào đó, chính là hắn, tên nam tử vừa mới nãy muốn nàng gia nhập Bang hội, nhưng hắn đang tiến tới thì có vẻ như bị chấn động, như là nhìn thấy cái gì đó rất khủng khiếp, không tiếp tục dây dưa với Tần Tranh, xoay người chạy trốn.
“Soái ca, đợi ta với, ngươi xem ta hôm nay có đẹp hay không?” Một thanh âm ngọt ngào hướng từ sau lưng Tần Tranh truyền tới, không đợi nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân hình to tròn trắng trẻo mang theo một mảnh vải màu hồng chạy đến phía trước, thẳng tiến hướng nam tử kia mà đến, càng hướng tới thì càng hét lớn, “Soái ca, đợi ta với, đợi ta với nà!”
Nam tử kia như là được kích hoạt tiềm lực trong cơ thể, chạy trối chết một lúc sau đã xa, rẽ nhanh vào khúc quanh, còn khối thịt hồng kia như không đuổi kịp được mục tiêu, phẫn nộ ỏng ẹo xoay người lại, hoàn toàn cùng Tần Tranh đối mặt nhìn nhau.
Lạnh quá! Tần Tranh cảm thấy trên cánh tay mình sởn cả gai óc. Chỉ thấy khối thịt hồng nữ tử kia có khuôn mặt bánh bao, mắt hạt đậu, mũi củ tỏi, môi lạp xưởng, tóc đuôi gà phía trên còn có vô số hoa tươi ngũ sắc trên đầu, hương thơm nồng nặc, hai mông lắc lư như bão táp.
Nữ tử nọ đang rất giận dữ, nhìn thấy Tần Tranh nhìn chằm chằm vào nàng, càng không có ý tốt, lông mày hình chữ bát dựng lên, cả giận nói: “Ngươi đang nhìn cái gì, có hay không đang ghen tị đến sắc đẹp của ta hơn ngươi?”
“. . . . . .” Tần Tranh bắt đầu đỏ mặt thay cho nàng ta.
Đại khái lúc này sau lưng Tần Tranh có một nam tử đi tới, nữ tử kia nhất thời lại hai mắt sáng lên, đưa khăn lên hét lớn phía trước: “Soái ca, ngươi sao lại nhìn chằm chằm thế, ngươi thấy ta có đẹp không?”
“. . . . . .” Đối với cái dạng này nàng không biết phải mô tả như thế nào, Tần Tranh hoàn toàn không nói thành lời. Lúc này phía bên có một cặp tình lữ đi qua, chỉ nghe hai người bọn họ đối thoại nói ——
“Trời ạ! Tại sao lại gặp NPC đáng sợ này rồi, mau đi nhanh lên.”
“Người xấu gì thế này, còn được có tên gọi là Giải Ngữ Hoa. . . . . . Quả thực không biết nhà phát hành trò chơi này muốn cái . . . . . .”
“Có thể đây là NPC nhận nhiệm vụ.”
“Cho dù có thể tiếp nhận nhiệm vụ nhưng cũng không phải là loại này! Ây! Nàng lại nhìn ngươi rồi! Lại nhìn ngươi rồi! Chết rồi! Đi mau đi mau. . . . . .”
NPC? Nữ tử đuổi theo nam nhân kia là NPC sao? Tần Tranh có chút bối rồi, chẳng lẽ NPC là những người rất đặc biệt tại đây hay sao? Nàng lại nghĩ tới La Tẩu từng nói: “Các ngươi cùng chúng ta thật sự không giống nhau .” Vì thế vừa mới đi vừa đứng lại.
Sau đó, Tần Tranh không cẩn thận chạm vào một người lạ. Nếu là đổi lại trước kia, nàng đã mơ hồ rút gươm ra rạch trên người tên đó mười bảy mười tám khúc, nhưng là ở hiện tại, nàng cảm thấy thể xác và tinh thần vô cùng buông lỏng, phòng bị hiện tại liền biến mất.
“Ô, thực xin lỗi thực xin lỗi, ta thật không có ý.” Tần Tranh chỉ lo xin lỗi.
“Không sao cả, nhưng còn cớ sự lần trước có lẽ phải tính toán một chút.” Thanh âm lười biếng từ người kia hướng tới.
Tần Tranh đột nhiên ngẩng đầu, hướng mắt đến đôi mắt hình viên đạn kia. (thật sự lúc này ta dịch chẳng biết là đôi mắt hắn là gì)
“Ngươi đang nói như vậy là như không sao? Ta nên đánh bất tỉnh ngươi sau đó đem bán vào thanh lâu hơn là giết chết ngươi nhỉ?” Thanh âm vô cùng trầm thấp giống như bị bóp nén, giống như đang rất giận dữ.
“Ta cảm thấy tốt nhất ngươi nên cho nàng tận hưởng một cái đâm.” Lúc này lại một cái cười hắc hắc thanh âm của vang lên, Tần Tranh thật nhanh nắm tay lấy chiếc chủy thủ ra đằng sau.
“Này, đa tạ nhắc nhở ta, bằng không ta quả thật muốn lấy dao đâm vào ngực nàng ta.” Âm thanh lười biếng kia lại vang lên, cái màn che mặt kéo xuống, hắc y nhân xuất hiện bên cạnh Lão Cố, đôi mắt tà ảnh hướng tới Tần Tranh, làm nàng có vẻ không yên.
“Ta có biết ngươi?” Tần Tranh giật lui về hai bước, cảm giác như có cái gì đó nguy hiểm.
“Ngươi thật không nhớ ra ta sao?.” Hắc y nhân chậc chậc hít hai tiếng nói : “Nửa tháng trước, Ác Lang Bình Nguyên, Xích Huyết Bang hội, nhớ ra ta chưa?”
Lắc đầu, khẳng định không nhớ nổi, thấy còn chưa thấy qua người này! Nửa tháng trước chính mình vẫn là một người chưa tiếp nhận nhiệm vụ, căn bản chưa từng đến nơi quỷ dị này. Tần Tranh trên mặt hoán chuyển nhanh chóng, đầu óc vô cùng cực kỳ nhanh chuyển, tính toán có kế sách gì có thể thoát thân, lấy một địch hai, không nhất định võ công hiện tại của nàng có thể đối phó.
“Bạn không biết rằng tôi luôn nhớ đến bạn?” Lão Cố đưa mắt hướng tới trước, trên mặt còn có một tia cười giận dữ, hắn cảm giác mình ngày đó bị chết cũng quá oan uổng rồi, vốn cho là không có hy vọng báo thù, lại không nghĩ rằng oan gia ngõ hẹp, vừa báo danh gia nhập Bách Xích Phái, đang đi làm nhiệm vụ nhập môn liền gặp ngay tiểu muội tàn bạo.