Hô hào hô hào —— Rầm rập rầm rập ——
Một trận dồn dập tiếng thở dốc cùng những tiếng chân bước lộn xộn vang lên.
“Đứng lại! Không được chạy!” Một người kêu to.
Đứng lại? Đồ ngu đứng lại! Tần Tranh cũng không quay đầu lại, thậm chí còn chạy nhanh hơn. Bất quá trong lòng nàng vô cùng chán nản, lúc còn sống đã nha môn truy nã đuổi giết còn chưa tính, không nghĩ tới kiếp sau rồi mà vẫn bị truy đuổi. Thoát được đến đây, thì một ngày cũng đã qua hết rồi a!
“Mau ngăn nàng lại, không thể để nàng chạy mất!”
Lúc này sau khi đã chạy một khoảng xa và thoát nạn, vừa vặn chính lúc này lộ tuyến trước mắt đã thấy Tần Tranh. Một ngày dài đông đuổi mọi người dường như đã cạn kiệt sức lực, nhưng sau khi thấy, quan binh đầu lĩnh đã nhất thời reo lên mừng rỡ “Nhanh lên, bắt lấy nàng! Ai bắt sẽ được trọng thưởng!”
Trọng thưởng cao như vậy chắc chắn người bắt phải là dũng tướng, hà huống gì lại có một nam tử chạy thẳng lên như người điên xông tới phía trước, chỉ thấy hắn cầm trong tay một cây trường kiếm, ngăn cản Tần Tranh chạy trốn.
“Tìm chết!” Tần Tranh khẽ quát một tiếng, thân hình phiêu dật uyển chuyển nhảy khỏi mũi kiếm, còn chưa chờ hắn phục hồi tinh thần lại chân phải Tần Tranh đã vạt ngay mặt hắn một cái đau điếng.
“Ôi ——” tiếng kêu quả thảm hại,nam tử định chặn đường kia, mặt hắn liền biến thành quả đào chín.
Tần Tranh không hề dừng lại, mượn lực dồn xuống bàn chân bước trên đầu mũi kiếm, phiêu dật xoay mình bay hướng tới, đã phóng qua hơn đỉnh đầu của tên nam tử kia, đến khi rơi xuống đất , không quay đầu lại nhìn mà hướng về phía trước thúc ngựa chạy như bay. Mà phía sau nàng quan binh dồn dập đuổi theo, bởi vì bản thân tên quan kỵ thuật chưa tinh, bị một tiếng hét làm ngựa hoảng sợ té nhào xuống ngựa, đấy thế mà nửa ngày đi qua cũng không đứng lên nổi, đành phải trơ mắt nhìn Tần Tranh ở đầu hướng kia rẽ vào một cái góc tối, như vậy biến mất không thấy gì nữa.
Phều, mệt quá! Tần Tranh sự thật đã mệt như chết từ lâu, bất quá vì giữ mạng, nói chi đến việc cần tới hổ trợ khác. Thời điểm này đã là sinh lộ, Tần Tranh cố sức chạy thẳng một mạch vào rừng, dựa lưng vào một cây đại thụ mà ngồi xuống thở dốc hì hục.
Bất quá, nàng cơn thở nặng nhọc chưa kịp ổn định đã thấy từ sau lưng một cảm giác lạnh gáy, thân hình lập tức xông thẳng trước mặt xoay mình, tay phải kéo xuống eo rút ra một thanh chủy thủ đã gỉ loang lổ, tay trái đặt ở phía sau lưng.
“Ngao ô ——” Tiếng hổ gầm lên vang xuyên cả một vòm trời…
Tần Tranh mắt không một chút nháy độngnàng từng được huấn luyện ở nơi xung quanh có nhiều dã thú, sẽ không bất ngờ tấn công, mà tránh khỏi móng vuốt của con hổ nhiều lần, rồi đi quanh nó tìm kiếm yếu điểm của nó rồi dùng dao gỉ sét đâm vào.
Con hổ to nhưng không quá mạnh, có chút giống giấy, nhìn bên ngoài tuy rằng rất dữ, nhưng chưa từng thương tổn đến Tần Tranh dù chỉ một lần, mà nàng đã đâm đúng 32 huyệt đạo của nó, sau đó nhanh chóng rọc lấy da, rồi cắt một phần đùi hổ.
Bụng có chút đói bụng, tìm xung quanh vài nhánh cây khô, Tần Tranh từ thắt lưng lấy ra một viên đá lửa để chụm mấy nhành cây. Nàng cũng không dám đi xa, vì xung quanh đây nơi nào cũng có tiếng hổ gầm.
Lửa cháy lên, mùi thịt thơm trong không khí cũng bắt đầu bay khắp nơi, Tần Tranh ngửi nhẹ mùi thức ăn, nhưng bây giờ thực không có chút mùi vị —— không có muối cùng gia vị, mỗi ngày đều ăn thứ thịt này quả thật gần giống như dã thú, sớm đã chán ngán cả rồi. Hôm nay đi ngang qua một tòa thành thị, muốn vào xem, ai ngờ vừa tới gần cửa thành, đã bị một đội đang mặc quan binh, đuổi theo chạy đến đuối cả sức rồi.
“Quái lạ thay, bọn quan binh làm sao mà biết ta ở trên đường giết một người đàn ông?” nàng là tận mắt thấy người nọ sau khi rơi xuống mấy mai tiền xu còn leng keng thì thi thể đang trước mặt đó nàng thấy, quái lạ biến mất rất nhanh, xem chừng hủy thi đi còn lâu hơn với việc này nữa.
Thôi, không nghĩ ra, người chết càng ngày nhiều, tại “Địa ngục” có khi người ta chết còn không có thể cho một lý do là chuyện thường mà, Tần Tranh rất muốn biết nhưng lại rất ngạc nhiên nghĩ không ra. Nàng làm tắt lửa, bắt đầu tách miếng thịt ra làm đôi, không suy nghĩ mà cắn răng ăn.
Lúc này phụ cận có tất tiếng xột xoạt bước chân của ai đó đạp phạm vào lá khô, Tần Tranh cảnh giác đưa tai lại gần, nghe giọng nói nhận ra được hai người ——
“Lão Cố, ngươi gia nhập trò chơi này đã sớm hơn ta rất nhiều, bây giờ lại đến giết hổ sao?”
“Đừng phiền nữa, vốn hôm nay tưởng có thể chuyển đến địa phương kia luyện cấp, kết quả trên đường lúc nãy thấy một tiểu muội tử quá là xinh đẹp, ta như vậy đi đến chào hỏi nàng chưa quá hai câu, đã bị nàng cho một đao chết tươi tại chỗ. Ôn dịch, xuống tay quá là nhẫn tâm, trực tiếp đâm xuyên ngay trái tim, muốn trốn cũng không kịp.” Hắn nói với ngữ khí và vẻ mặt rất bi thương. “ Chết một lần tổng sức mạnh bị giảm 10%, không trở lại tiếp tục giết hổ còn có thể giết cái gì?”
“Ha ha, chưa tới câu thứ hai? Ta hiểu rồi, hiểu rồi! Nhất định là ngươi động tay, dụng chân nàng”.
“Không phải, trời ơi, oan uổng quá! Ta thề với trời, chính là lúc đó nàng xoay người định rời khỏi ta kéo áo nàng một chút, ngay cả nắm cũng chưa nắm được một giây, thì đã chầu Diêm Vương rồi.
“Ta hiểu ngươi có bản tính thế nào, bằng không ai vô duyên vô cớ tới giết ngươi? Vả lại trên người ngươi có cái trang bị cao gì mà người ta nổ lòng tham.”
“Chết tiệt! Vậy cũng không thể chỉ chạm tay áo liền đồ sát ta à! Nam nữ thụ thụ cái đó quá là phong kiến rồi! Ta xem tiểu muội tử kia rất khó tính và mới gia nhập, cho dù thực tế trò chơi này là võng du cổ trang , nhưng đã là game thủ thì còn có cái bảo thủ phong kiến đó nữa chứ.”
Cuộc đối thoại âm thanh càng lúc càng gần, Tần Tranh nghe thấy đầu liền hơi choáng, tuy rằng hai người này trong lời nói có rất nhiều điều nàng nghe không hiểu hoặc là chỗ không rõ, nhưng là cái kia chính là nàng nhận ra được âm thanh giọng nói chính là cái người tan xương nhanh chóng cái tên nam nhân kia . Nàng nếu không sợ, thì chính là quá choáng. Tại sao có thể như vậy? Ban ngày có thể gặp ma sao? Ôi, không đúng, nàng hiện tại cũng là ma mà, ban ngày gặp con ma khác chắc gì có thể kinh hãi nữa. Chẳng lẽ ở “địa phủ” có thể có cách hồi sinh sao? Hay là trước kia chính mình chưa có từng, hoàn toàn hay chưa từng giết hắn nhỉ? Hay là, hắn là ma và không thể chết lần nữa rồi.
“Ta xem ngươi lần sau vẫn là chú ý một chút đi, ngươi cũng dừng nghĩ đến mấy cô nương nữa, như vậy sẽ tốt cho ngươi đó.”
“Tốt lắm tốt lắm, ta hiểu rồi.”
Thanh âm càng gần hơn, Tần Tranh xem xét xung quanh gần như không có chỗ núp, vì thế nàng dựa sát vào thân cây, xích 1 tiếng phóng lên cây, nương vào lá cây, trên cao cẩn thận xem xét.
“Ủa, ta nghĩ ở đây không lâu chắc có người ở, thật ta đã ngửi thấy mùi thịt thơm.” Tên nam nhân mặt nhọn dùng một chân dạt các nhánh cây nhỏ vào nhau, gạt tàn lửa cuối cùng lửa đã cháy lại.
“Có người nướng thịt hổ ăn nha.” Nam nhân bị Tần Tranh giết qua, gương mặt có chút kinh ngạc. “Ta lần trước nướng thử thịt hổ, thật sự nếu chưa từng học kỹ năng trù nghệ thật sự nấu nướng rất tệ, thịt nướng bình thường phi thường là con người thì không thể ăn nổi, lúc đó ta thiếu chút nữa đã làm bậy tại chỗ.”
“Người ta thích, người có quyền quản? Chính trò chơi, mỗi người đều có cách chơi bất đồng, ta lần trước lại phát hiện ra cái sức mạnh chung của mọi thứ mà không cần tham khảo trước, đó là kỹ năng sống của game thủ.”
“Haha, ý tứ của ngươi là sao? Ta thì thích đồ sát, cái đó mới gọi là sảng khoái!” Lão Cố trong tay lại cầm đao lên múa mây vài cái.
“Ta xem ngươi bị người đồ sát.” Nam nhân mặt nhọn còn chế giễu hắn một câu “Như thế nào, có muốn thử lại cảm giác dao găm xuyên tâm?”
“Đâm thì đâm, sợ cái gì?”
“Mạnh miệng dữ!”
Nơi này là rìa rừng của khu này, đi vào sâu hơn Hổ càng nhiều hơn, hai người tự biên tự diễn rút ra vũ khí, trên đường gặp nhỏ to đều giết một, cứ như vậy không ngừng nghỉ, vẫn hướng chỗ rừng sâu nhất mà đi đến.
Mắt thấy bọn họ đã đi ra khỏi tầm mắt của mình ý thức “muốn hay không theo sau?” Tần Tranh có chút do dự . Nàng đối với câu chuyện của hai người này rất có hứng thú, tuy rằng nghe không hiểu lắm, nhưng trực giác có thể minh chứng rằng, nếu theo hai người họ, bản thân có thể biết kiếp này của mình hiện tại ra sao.