Bạn Gái Xác Chết Vùng Dậy Về Sau

Chương 14

Cuối cùng cái tên Trương Khả nhiều chuyện này cũng bay đi, Chân Mỹ Lệ nhìn không trung thở dài, cô nghĩ thầm, cô nên tìm một người đẹp trai, ga lăng, hiểu được con gái, tốt nhất người kia phải đánh đâu thắng đó, là một tay cua gái già đời mới có thể lập tức cua được Điền Hân.

Người Chân Mỹ Lệ biết không nhiều cho lắm, nhưng mà vừa vặn, chỉ là vừa vặn mà thôi, cô ấy biết có một người như vậy.

Lư Nhất Bạch đi đến trước mặt Chân Mỹ Lệ, liền nhìn thấy em ấy ngạc nhiên nhìn mình, nhìn tới mức anh sắp không chịu được.

“Chân Mỹ Lệ.”

“Hả?”

“Chân Mỹ Lệ.”

“Sao??”

“Cô biết cái này không?”

Lư Nhất Bạch xòe tay ra, bên trong có một cái kẹp tóc hình con bướm.

Chân Mỹ Lệ quái dị nhìn Lư Nhất Bạch. Cô đương nhiên biết a, đây là đồ của cô mà, năm xưa cô tặng cho tiểu béo lúc cậu ấy được nhận nuôi. Hai mươi năm rồi, không ngờ Lư Nhất Bạch vẫn còn giữ luôn nha.

“Không biết.”

“Thật sự không biết?”

“Thật sự không biết. Món đồ trẻ con như vậy, sao mà tôi có thể tặng cho người khác được chứ”. Chân Mỹ Lệ không dám nhìn mắt Lư Nhất Bạch, cô cảm thấy cổ mình hơi ngưa ngứa, nhịn không được giơ tay gãy gãy.

Lư Nhất Bạch mỉm cười, anh còn chưa có nói đây là đồ được người khác tặng mà.

Lư Nhất Bạch ngồi xổm xuống trước mặt Chân Mỹ Lệ, nắm lấy tay cô. Tay của cô nhỏ nhắn mềm mại, còn có độ ấm.

“Biến thái!” Chân Mỹ Lệ rút tay ra, trừng mắt Lư Nhất Bạch, thầm nghĩ cái tên này quả nhiên là một tay già đời, cũng không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao.

“Chân Mỹ Lệ, tôi có thể ôm cô một cái không?” Lư Nhất Bạch được một tấc lại muốn tiến một thước nói.

“Bệnh điên à!” Chân Mỹ Lệ cảm thấy cậu ta điên rồi, cô lập tức chạy xa ra. Làm mặt xấu với Lư Nhất Bạch, cô sẽ không ở cùng với một người bị điên đâu ha.

Chân Mỹ Lệ đi ở phía trước, Lư Nhất Bạch đi theo ở phía sau, giữ khoảng cách đều đều không xa không gần.

Chân Mỹ Lệ đứng lại, Lư Nhất Bạch cũng đứng lại. Anh đứng ở nơi đó mỉm cười nhìn Chân Mỹ Lệ. Lư Nhất Bạch đút tay trong túi quần, chỉ là đứng im như vậy thôi cũng làm người khác không dời mắt được.

“Chân thật dài, tỉ lệ cơ thể cũng rất tốt”. Chân Mỹ Lệ thầm nghĩ như vậy, sau đó cô nhảy nhót tưng tưng chạy tới trước mặt Lư Nhất Bạch.

Mặt Chân Mỹ Lệ ửng đỏ, có chút ngượng ngùng, “Ừm, tôi cho cậu ôm một cái, cậu phải đồng ý giúp tôi một chuyện có được không?”.

Lư Nhất Bạch ngây ra một lúc.

“Chỉ được ôm một chút thôi nha.” Chân Mỹ Lệ cổ vũ chính mình, Lư Nhất Bạch đẹp trai như vậy, mình cho cậu ấy ôm một chút cũng không có thiệt hại gì đúng không. Sau đó, Chân Mỹ Lệ nhắm mắt, dang hai tay ra cợt nhã nói với Lư Nhất Bạch “Đến đây đi!”.

Cô bé nhà anh sao mà có thể đáng yêu như vậy được chứ? Trong lòng Lư Nhất Bạch mềm nhũn.

Anh đi tới phía trước một bước, gắt gao ôm chặt Chân Mỹ Lệ trong lồng ngực. Mùi thơm ngọt ngào thanh mát, đây là con người bằng xương bằng thịt. Phía sau Chân Mỹ Lệ có một nốt ruồi màu đỏ, chắc là chính em ấy cũng không biết. Nhưng mà Lư Nhất Bạch biết, anh vẫn luôn nhớ rất rõ.

Mặc dù Lư Nhất Bạch không biết tại sao Trịnh Dĩnh rõ ràng đã chết rồi nhưng vẫn còn sống, anh cũng không biết tại sao Trịnh Dĩnh lại trở thành Chân Mỹ Lệ. Nhưng không sao, chỉ cần em ấy vẫn còn sống là được, đối với anh như vậy là quá đủ rồi.

Không giống như cái ôm cường ngạnh lần trước, lần này Lư Nhất Bạch ôm rất nhẹ nhàng ôn nhu còn có chút an tâm. Lần đầu tiên bị người khác ôm như vậy, Chân Mỹ Lệ cảm thấy đỏ mặt, tim đập thình thịch. Cô sờ mặt mình, thật là nóng. Sao lại như vậy nhỉ? Sao tim mình lại đập mạnh quá vậy?

Chân Mỹ Lệ cảm thấy hình như cô điên rồi.

“Ừm, hơi lâu rồi đó.”

“Một chút nữa đi.”

“Vậy thì một chút nữa đi.” Chân Mỹ Lệ cứng đờ vỗ vỗ lưng Lư Nhất Bạch, “Vậy thì cậu nhất định phải giúp tôi đó nha”.

“Được.”

“Tốt quá. Vậy cậu giúp tôi cua Điền hân đi! Làm ơn!”

Lư Nhất Bạch ngẩn ra, anh buông ra Chân Mỹ Lệ, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cô, “Cô điên rồi hả?”.

“Không có. Cậu đi dụ dỗ Điền Hân đi, như vậy thì Điền hân mới bỏ Phương Lâm, tôi mới có cơ hội”.

“Đầu óc cô làm bằng tàu hũ sao? Tại sao tôi phải giúp cô chứ?”. Lư Nhất Bạch nhíu mày, anh đúng là sắp bị tức chết rồi.

“Không phải cậu nói sẽ giúp tôi sao?” Chân Mỹ Lệ nắm chặt tay Lư Nhất Bạch, bây giờ cô không có cách nào tốt hơn, cũng không còn nhiều thời gian nữa rồi. Chân Mỹ Lệ thật cẩn thận hỏi, “Cậu sẽ giúp tôi mà đúng không? Nếu không thì tôi cho cậu ôm thêm một chút nữa được không?”.

Lư Nhất Bạch hất tay Chân Mỹ Lệ ra, anh thật sự không rõ tại sao Chân Mỹ Lệ lại chấp nhất với Phương Lâm như vậy, “Chân Mỹ Lệ, cô nghe rõ đây, Phương Lâm đã có bạn gái, bọn họ đã ở bên nhau rất nhiều năm rồi, bọn họ rất yêu nhau! Cô làm như vậy là không có đạo đức có biết không? Tôi thật sự không hiểu được, tại sao cô lại thích một người đàn ông đã có vợ? Phương Lâm có cái gì tốt, đáng giá để cô làm như vậy? Làm một cô gái xấu xa, đi chia rẽ người khác làm cô vui như vậy sao?!”

Chân Mỹ Lệ cắn môi, gắt gao nhìn chằm chằm Lư Nhất Bạch. Cô cũng không nghĩ như vậy, cô cũng không muốn như thế, đương nhiên cô biết đây là không có đạo đức. Nhưng mà không còn cách nào khác cả, cô cần lấy lại thân phận của mình, cô muốn sống, vậy thì có gì sai?

Không sai, đúng là Chân Mỹ Lệ có lưu luyến Phương Lâm, bây giờ cô cũng vẫn còn thích Phương Lâm. Nhưng mà, sau khi cô chết, cô đã thật sự hy vọng Phương Lâm có thể buông bỏ, tiếp tục cuộc sống của anh ấy. Điền Hân xuất hiện, lúc đầu Chân Mỹ Lệ là đau khổ, nhưng sau đó là thiệt tình cảm kích cô ấy, hy vọng cô ấy có thể cùng Phương Lâm hạnh phúc.

Nhưng, bây giờ cô sống lại, cũng chỉ có cách lấy lại thân phận của mình thì cô mới có thể thật sự sống lại!

Chân Mỹ Lệ đã từng nghĩ tới, nếu như cô có thể sống lại mà không cần phải lấy lại thân phận của chính mình thì cô sẽ như thế nào. Kết quả chính là cho dù cô có suy nghĩ như thế nào thì cô đều cảm thấy, cô nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt Phương Lâm. Nếu như có xuất hiện thì cũng chỉ là nhìn lén bọn họ mà thôi.

Bởi vì, giống như cô đã từng nói, lá cây đã rụng rồi thì không còn thuộc về đại thụ nữa, cô chết rồi cũng không còn thuộc về Phương Lâm nữa, mà Phương Lâm sau khi bắt đầu cuộc sống mới, cũng đã không còn thuộc về cô nữa rồi!

Nhưng mà hiện tại không được, cô muốn tồn tại, cô muốn tiếp tục sống!

Lư Nhất Bạch không hiểu được nỗi khổ tâm của cô, Chân Mỹ Lệ không trách, nhưng mà, cô cũng không muốn bị khinh bỉ như vậy.

“Không giúp liền không giúp! Không cần cậu quản!” Chân Mỹ Lệ lớn tiếng nói. Cô còn có thể tìm biện pháp khác, tóm lại, cô nhất định sẽ tồn tại!

Chân Mỹ Lệ xoay người muốn đi, lại bị Lư Nhất Bạch kéo lại.

“Cô lại muốn làm gì? Lại muốn tìm cách khác sao?” Lư Nhất Bạch cảm thấy con bé này đúng là làm người khác không bớt lo được, nếu như anh không ngăn cản em ấy, không biết em ấy lại muốn làm cái gì ngu ngốc nữa.

“Không cần cậu quan tâm! Tôi nhất định sẽ chia rẽ bọn họ!”

“Tôi giúp cô! Tôi sẽ giúp cô!” Lư Nhất Bạch giống như buông tay chịu trói, “Cô đừng có mà làm việc gì ngu ngốc, tôi giúp cô là được có đúng không!”

Chân Mỹ Lệ không giãy giụa nữa, cô nghiêng đầu nhìn Lư Nhất Bạch, “Cậu nói chuyện phải biết giữ lời nha”.

Lư Nhất Bạch nghiêm túc nói, “Tôi giữ lời, cô nói cái gì tôi cũng nghe theo”.

Cũng chỉ có Chân Mỹ Lệ, trên đời này cũng chỉ có duy nhất một mình Chân Mỹ Lệ mới có thể làm cho anh đầu hàng như vậy thôi.

Lư Nhất Bạch buông xuôi.

Lư Nhất Bạch mới vừa đi, dì Bạch và chú Bạch liền vọt ra, bọn họ bay vòng quanh Chân Mỹ Lệ, chất vấn, “Làm sao mà con quen biết được con trai của chúng ta vậy? Đã vậy lại còn ôm nhau nữa chứ?!”.

Dì Bạch đều nhìn thấy hết nha! Bà thấy con của bà vậy mà lại ôm Chân Mỹ Lệ! Nó lớn tới từng này rồi còn chưa từng có bạn gái, nếu là người khác, dì Bạch chắc chắn sẽ mừng tới ngất xỉu. Nhưng người này lại là Chân Mỹ Lệ, Chân Mỹ Lệ không phải là một con người thực sự! Con trai của bà tuyệt đối không thể cùng Chân Mỹ Lệ ở bên nhau được!

Chân Mỹ Lệ không thể hiểu được hỏi, “Lư Nhất Bạch họ Lư mà, sao lại là con của hai người được?”

“Bác họ Lư! Vợ của bác họ Bạch!” Chú Bạch vỗ vỗ ngực, ông họ Lư, con của ông cũng họ Lư thì có gì sai sao?

“……” Chân Mỹ Lệ cảm thấy không thể tưởng tượng được, Lư Nhất Bạch là con trai của dì Bạch và chú Bạch, là anh chàng siêu cấp đẹp trai lại hiếu thảo mà Quả Quả nhắc mãi.

“Cậu ấy không phải là Lư Y Y sao……”

“Lư Y Y là con gái của chú, còn nó kêu là Lư Nhất Bạch”. Chù Bạch bay một vòng quanh Chân Mỹ Lệ, “Con không thể quen nó!”

Chân Mỹ Lệ đầu hàng, thề nói, “Con tuyệt đối sẽ không quen với cậu ấy! Xin hãy yên tâm đi!”

Dì Bạch và chú Bạch còn không yên tâm cho lắm, uy hiếp Chân Mỹ Lệ một chút rồi mới vội vàng bay đi, bọn họ muốn đi xem con trai của mình, trời ạ, đúng là không làm cha mẹ nó bớt lo được, tại sao thằng con trai yêu quý của họ lại đi yêu một hồn ma chứ! Đúng là tạo nghiệp mà!

Lư Nhất Bạch và Lư Y Y đang ăn cơm chiều.

Lư Y Y liếc nhìn Lư Nhất Bạch nói, “Anh, em ở trường học nhìn thấy anh”.

“Ờ.” Lư Nhất Bạch cũng không thèm nhìn lên, thái độ rất bình thường.

“Em nhìn thấy anh ôm một cô gái, là bạn gái anh sao?”

Lư Nhất Bạch dừng tay một chút, sau đó tiếp tục gấp một miếng thịt gà nói, “Không phải”.

Bên cạnh dì Bạch và chú Bạch cuối cùng cũng yên tâm, bọn họ vây quanh Lư Nhất Bạch ríu rít nói, “Con nhất định không thể bị sắc đẹp mê hoặc có biết không? Đó là ma, không phải người! Con phải tìm một đứa con gái đàng hoàng, sau đó kết hôn, vậy thì chúng ta mới có thể ôm cháu nội được nha!”

“Bây giờ không phải, sau này thì phải” Lư Nhất Bạch tiếp tục nói.

“A ——” Dì Bạch vẻ mặt bi thảm, bà nhìn Lư Nhất Bạch hét lên, “Không được! Không thể!!!! Tuyệt đối không thể!”

Chú Bạch bay đến bên cạnh Bạch Y Y, nói vào tai của cô, “Y Y à, con phải khuyên anh của con! Chân Mỹ Lệ không phải là một con người thật sự! Nếu cô ấy không tìm lại được thân phận thật sự của mình thì cô ấy sẽ chết! Tới lúc đó anh của con phải làm sao đây!”

Lư Y Y cau mày, bất mãn nói, “Em không đồng ý!”

“Rất tốt rất tốt! Con gái ngoan của mẹ, cố lên!” Dì Bạch và chú Bạch vui mừng khen ngợi.

“Anh quen bạn gái chứ không phải em quen, còn nhỏ thì biết cái gì, ăn cơm”. Lư Nhất Bạch liếc Lư Y Y, anh thích ai thì đó là chuyện của anh, không cần phải nghe ý kiến của em gái.

“Em tuyệt đối không đồng ý!” Lư Y Y đập bàn một cái đứng lên, “Em tuyệt đối không đồng ý! Nếu hai người muốn ở bên nhau, không có cửa đâu!”

Lư Y Y cũng không thèm ăn cơm nữa, đứng dậy chạy về phòng.

Lư Nhất Bạch ngậm một họng cơm, suýt nữa sặc chết, anh chỉ là quen bạn gái thôi mà, sao Lư Y Y lại phản ứng kịch liệt như vậy? Hơn nữa, Lư Y Y chưa từng nhìn thấy Chân Mỹ Lệ mà ta.

Chú Bạch và dì Bạch tiếp tục kêu, “Có biết bao nhiêu là cô gái, một hai con phải tìm một con ma! Ôi trời ơi, tim tôi ~”

Dì Bạch bay vào trong phòng tìm Lư Y Y, “Y Y à, con phải cố lên nha! Nhất định không được để cho hai người bọn nó quen nhau nha!”