"Cậu không sai. Người sai là bà ấy.", Tịch Y hời hợt cầm ly cafe lên nhấp một ngụm nhỏ.
Tô TRừng Trừng cắn cắn môi, hốc mắt có chút cay cay,"Vậy chúng ta có còn làm bạn được nữa không?"
Tịch Y giật mình. Cô mở to mắt nhìn cô gái trước mặt đang vân vê đầu ngón tay mình. Ánh mắt lộ rõ vẻ không thể tin được.
"Cậu không ghét tôi sao?"
Tô Trừng Trừng hơi ngạc nhiên,"Không có!!"
Tịch Y suy nghĩ một lúc. Là do cô nghĩ nhiều sao? Cô cứ nghĩ mình là kẻ thù với mẹ Tô, Tô Trừng Trừng chắc hẳn phải theo phe bà ta chống lại cô chứ?
Nhưng bản năng làm luật sư của cô khiến cô bây giờ không dễ tin một người như thế. Tịch Y trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng,"Tôi có việc, lần sau gặp lại sẽ mời cậu ăn cơm."
Nói xong cũng không để người trước mặt kịp phản ứng đã đi ra ngoài quán.
Tô Trừng Trừng nhìn bóng lưng Tịch Y lên xe xuyên qua cửa kính trong suốt, cánh tay hơi giơ lên liền chậm rãi thả xuống.
Năm đó, Tô Trừng Trừng còn là một đứa bé năm tuổi chưa biết gì.
Tối ngày hôm trước khi mẹ Tịch Y mất, Tô Trừng Trừng đi qua thư phòng của bố mình thì thấy mẹ đang gọi điện thoại cho ai đó. Bố đang đi công tác không có ở nhà, mẹ Tô lén lút lục ngăn tủ của bố rồi gọi đi một số điện thoại trên tờ giấy. Tô Trừng Trừng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là mẹ gọi cho bố nên cũng không quan tâm mà đi thẳng về phòng ngủ.
Đến sáng ngày hôm sau, khi cô bé thức dậy chuẩn bị quần áo đi học thì nghe dì giúp việc nói mẹ Tô đã ra ngoài từ sớm. Cô bé có chút hụt hẫng. Hôm nay là ngày hội thể thao mẹ và bé, Tô Trừng Trừng rất muốn cùng mẹ mình tham gia.
Nhưng cuối cùng thì chờ mãi mẹ Tô cũng không về, cô bé đành cùng một nữ hầu gái đến trường tham gia.
Ngày hội mẹ và bé, Tô Trừng Trừng đạt giải nhất môn hóa trang. Cô bé háo hức chạy về nhà báo tin cho mẹ, nhưng lại nhìn thấy rất nhiều cảnh sát đứng ở trước cửa.
Tô Trừng Trừng lách người đi vào, bị một chú cảnh sát viên giữ lại, hỏi han một chút rồi bảo cô bé mau chóng trở về phòng.
Dù có không muốn, nhưng Tô Trừng Trừng vẫn phải đi vào phòng đóng cửa lại dưới sự đốc thúc của chị giúp việc.
Ở bên ngoài rất ồn ào, cô bé không biết chuyện gì đang xảy ra. Một lát sau thì có vẻ như bố của cô bé về tới. Cô bé hé cửa ra nhìn thấy bố mình tức giận nhìn mẹ, sau đó nói gì đó với mấy chú cảnh sát và rồi thấy các chú ấy rời đi.
Tô Trừng Trừng cũng không dám đi ra, cô ngồi yên ở đó ôm gấu bông. Chợt nghe thấy một tiếng bạt tai vang dội.
"Tô Minh Khải, anh dám đánh tôi?"
"Cô nhìn xem cô đã gây ra chuyện tốt gì đi? Cô điên sao?", Bố Tô tức giận rống lên với cô ta.
"Ha, chuyện tốt gì? Không phải anh vẫn còn tình cảm với con ả đó đấy chứ?"
Doãn Khê giận quá hóa cười, cô ta khoanh hai tay trước ngực cười lạnh một tiếng. Chuyện giết người này Tô Minh Khải làm không phải lần đầu tiên, cũng chưa thấy hắn tức giận khi bà ta giết người như thế này bao giờ.
"Cô điên rồi. Hạ Bối Bối không phải là bạn thân của cô sao?"
"Bạn thân thì sao? Anh đánh vợ mình vì cô bạn thanh mai của anh hả? Thương tiếc cô ta sao?"
"Cô câm miệng đi!!", Tô Minh Khải dường như bị chọc đến giới hạn cuối cùng, hắn ta nhìn Doãn Khê đầy thất vọng,"Hạ Tịch đâu?"
"Không biết. Chắc nó chết ở xó nào rồi.", Cô ta thờ ơ nói.
"Tôi nói cho cô biết Doãn Khê, Hạ Tịch mà xảy ra bất cứ chuyện gì nhưng lời này tôi đều tính trên đầu cô."
Kể từ sau lời nói ấy, bố Tô cũng không về nhà lần nào. Mãi đến tận nửa tháng sau, ông trở về nhà trong tình trạng cực kì mệt mỏi. Tô Trừng Trừng đi tới đưa cho ông cốc nước,"Bố, bố mệt sao?"
Tô Minh Khải nhìn cô, vươn tay nhận lấy cốc nước, giọng điệu có phần tùy ý,"Ừ."
Hôm sau, Tô Minh Khải đưa Hạ Tịch năm đó về Tô gia. Nhưng Hạ Tịch nhất định không chịu ở lại đây, hơn nữa lại còn ở chung với hung thủ giết mẹ mình, Hạ Tịch cũng không phải là đứa ngu xuẩn đến mức đấy.
Rất may mắn là cô bé chỉ ở lại có hai ngày, ngày hôm sau, thư kí của Tịch Thành Long đến đón cô bé về. Từ hôm đó Hạ Tịch đổi tên thành Tịch Y, lấy thân phận là đại tiểu thư của Tịch gia sống ở nước ngoài mới về mà vào ở.
Tô Minh Khải vì ảnh hưởng của cổ phần công ty cho nên mới đem chuyện của Hạ Bối Bối ép xuống. Cảnh cáo Doãn Khê,"Đừng có động tới Tiểu Tịch, nếu không tôi sẽ cho bà biết thế nào là giới hạn của tôi."
Câu nói đó khiến cho Doãn Khê tức đến mức thổ huyết. Sau đó bà ta cũng yên phận không dám công khai thân phận thật của cô ra ngoài. Tịch Y bình bình ổn ổn sống cho đến tận năm cấp ba, khi cô gặp lại Doãn Khê.
Dù đã hơn mười năm không gặp nhưng khi gặp lại Tịch Y vẫn có thể nhớ rõ ràng mặt mũi tên họ của bà ta. Bởi cô luôn theo dõi bà ta trên mạng, cô không muốn bỏ sót bất kì thông tin nào của người phụ nữ độc ác này.
Doãn Khê cũng không có ý muốn buông tha cho Tịch Y, chính vì vậy nên lần gặp cô ở trước cổng trường, bà ta đã ngay lập tức nhận ra cô. Ý đồ rất rõ ràng, muốn cảnh cáo cô đừng có mà bép xép chuyện năm đó.
Mặc dù cô nói cũng chẳng ai tin.
Tô Trừng Trừng ngay hôm Hạ Tịch vào ở thì liền nhớ kĩ cô bạn này. Cô bé cảm nhận rõ ràng địch ý của Hạ Tịch khi nhìn thấy mình. Hôm sau thì cô bé có hoạt động dã ngoại với lớp cho nên cũng không gặp cô lần thứ hai.
Sau này Tô Trừng Trừng cũng không biết mình học cùng lớp với Hạ Tịch năm đó. Cô bé tự thu mình lại một góc sau những cuộc tranh cãi ẩu đả của bố mẹ để rồi thần kinh điên dại, không bình thường như bây giờ. Tô Trừng Trừng rất hâm mộ Tịch Y, có thể nói là cuồng đến biến thái. Cô bắt chước cách ăn mặc của Tịch Y, học thật giỏi để đuổi kịp với cô, cố gắng xa lánh bạn bè giống như cô ấy. Tô Trừng Trừng cảm thấy Tịch Y có một tầng ánh sáng bao phủ, cao ngạo như một nữ thần. Mà cô bé cũng muốn trở thành một nữ thần, để bố mẹ phải quay sang nhìn cô ta một chút.
Sau này khi nghe tin Tịch Y ra nước ngoài du học, Tô Trừng Trừng cầm một bó hoa đi đến nghĩa trang riêng của Tịch gia. Nhận được sự cho phép của ông Tịch liền tiến vào thăm Hạ Bối Bối.
Khi đi ra thì gặp Ninh Lâm. Anh ta uống rượu say được Tô Trừng Trừng đưa về nhà.
Mấy lần sau đó không biết là do duyên phận hay như thế nào mà hai người liên tiếp gặp nhau. Ninh Lâm cảm thấy cô gái này vô cùng xinh đẹp, lại có tính cách dị dị khiến hắn hứng thú vô cùng. Liền lập kế hoạch theo đuổi cô.
Mãi mà không theo đuổi được, gần sáu năm trời, dù Ninh Lâm có hứng thú đến thế nào đi chăng nữa thì cũng đã mất hứng.
Không chỉ thế mà khi theo đuổi Tô Trừng Trừng còn cùng một lúc có ý đồ với vài ba người khác, Tô trừng Trừng biết nên vẫn luôn từ chối hắn.
Mãi đến khi Ninh Lâm cảm thấy nản hẳn, hắn quyết định phải chiếm được thể xác Tô Trừng Trừng trước mới chia tay. Thế là hắn ta bày kế dụ Tô Trừng Trừng vào khách sạn rồi...
Sáng hôm sau người đã rời đi. Cứ tưởng như thế là xong cho đến hai tuần sau.
Ninh Lâm đang ở nhà xem tivi thì bị bố Ninh giận dữ kéo tai đi ra phòng khách. Tô Minh Khải cùng với Doãn Khê, còn có cả Tô Trừng Trừng đang cúi mặt ngồi đó.
Hỏi ra thì mới biết cô có thai. Là con của Ninh Lâm. Tô Minh Khải bắt Ninh Lâm chịu trách nhiệm cho bằng được thế là hắn ta phải cưới cô.
Việc Tô Trừng Trừng là con gái Tô tổng thì anh ta không biết. Anh ta chỉ biết cô là một cô gái tự lập, dị dị và không hay cười mà thôi.
Ai ngờ...
Tô Trừng Trừng thoát khỏi dòng kí ức, nhìn đồng hồ đã hơn ba rưỡi chiều. Cô nhanh chóng rời khỏi quán cafe bắt xe về biệt thự mẹ Ninh mua cho cô và Ninh Lâm.
Mặc dù gọi nó là nhà, nhưng cô chưa bao giờ coi nó là nhà cả.
- --
Truyện về Tô Trừng Trừng đến đây là hết. Cô ấy về sau sẽ không xuất hiện nữa mà chỉ là màn vạch trần tội ác của Tịch Y với Doãn Khê và nhà họ Tô.
Dạo gần đây hơi bận một chút, không ra chương thường xuyên cho nên có gì thì mấy bạn bỏ qua nhé.