Hàn Tử Đằng đang chăm chú bóc hạt dẻ cho cô thì lại đột nhiên thấy có hơi nóng phả vào mặt mình. Tiếp đó là một thứ gì đó mềm mềm ấm áp chạm vào má khiến da đầu của anh không khỏi tê rần.
Nụ hôn đó kết thúc rất nhanh, anh chưa kịp cảm nhận được nụ hôn đó có bao nhiêu tuyệt vời thì cô đã nhanh chóng tách ra.
Tịch Y ho nhẹ một tiếng, liếc nhìn đồng hồ quả lắc treo trên tường,"Hai rưỡi rồi, mọi người giải tán đi."
Không nói lắp, mặt không đỏ, tim không đập. Vẫn lạnh nhạt như bình thường. Nói xong cô đứng lên, không nhìn mọi người nữa mà trực tiếp đi ra ngoài.
Mọi người đều bị cô dọa cho suýt tè ra quần. Hàn Tử Đằng là người sợ nhất. Anh vẫn chưa kịp định thần lại, vẫn đang giữ nguyên tư thế bóc hạt dẻ kia, nhưng thần trí đã sớm bay lên chín tầng mây rồi.
Trái lại với mọi người, Hạ Đình như biết trước kết quả liền khẽ cười một tiếng. Đứng dậy kéo áo Lâm Triết Hạo bên cạnh, khoác tay anh đi về phòng. Trước khi đi còn vẫy vẫy chào đám học đệ phía sau.
Cùng lúc đó, ở đằng sau nhà trọ. Tịch Y dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra đây. Cô nhìn xung quanh không hề có ai, âm thầm thở phào. Rồi đột nhiên nghĩ đến nụ hôn ban nãy, gương mặt trắng hồng của cô thoáng đỏ ửng. Tim đập liên hồi. Cắn cắn môi, ép mình nghĩ đó chỉ là một trò chơi mà thôi, không phải cô cố tình làm thế.
Cảm xúc đó trên môi cô vẫn còn vương lại, cô đặt tay lên môi mình, rồi lại nhanh chóng rụt tay lại. Cô điên rồi, điên rồi aaaa...
Đột nhiên phía sau bị ai đó vỗ nhẹ một cái, Tịch Y hoảng sợ quay qua. Thấy được gương mặt quen thuộc mới dần ổn định lại.
"Tịch Y, cậu làm gì vậy?", Thích Tâm Tâm vẫn còn buồn ngủ nên không để ý đến khuôn mặt đỏ hồng của cô. Cô ấy đưa tay dụi mắt, ngáp một cái rồi chỉ về hướng ra vào,"Cô Hứa gọi cậu kìa."
Tịch Y nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình, cô trở về dáng vẻ khó gần như lúc đầu, ậm ừ một tiếng rồi nhanh chân đi ra ngoài.
Thích Tâm Tâm hơi thắc mắc nhưng cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục đi về phía sau tìm nhà vệ sinh.
Cô giáo Hứa sau khi ngủ dậy tinh thần có vẻ phấn chấn hơn. Cô đang cùng các giáo viên khác thảo luận cho tiết mục giải trí tối nay. Thấy Tịch Y đi tới, cô Hứa vội chạy đến bên cạnh cô, đáng thương nói,"Tịch Y...em phải giúp cô!!"
Tịch Y nhanh chóng dựa vào bản kế hoạch dựng lều của cô Hứa, tập hợp mọi người lại để phân chia công việc.
Cô Hứa không giỏi quản lý người khác. Bình thường lớp 11A cũng rất ngoan, nhưng ai ngờ mấy đứa trẻ này ra đến bên ngoài như chim sổ lồng, vượt quá tầm kiểm soát của cô. Cô giục thế nào cũng không chịu ra ngoài làm việc khiến cô Hứa khóc không ra nước mắt. Thầy Trương dù gì cũng mang danh là thầy thể dục "yếu đuối" nhất trong ngành giáo dục, cũng chẳng nỡ mắng mỏ học sinh.
Đây là công việc của cô Hứa, nếu đi nói các thầy cô giáo khác giúp thì rất ngại cho nên cô chỉ còn cách nhờ hội trưởng Tịch Y ra tay thôi.
Tịch Y nhận lấy bản kế hoạch, nhìn cô Hứa và các thầy cô khác còn đang bận bịu lên kế hoạch cho tối nay và sáng mai, cô cũng không đành lòng từ chối.
Hít sâu một hơi, lúc mở mắt ra thì đã trở về hình dáng ban đầu.
"Ác ma" đã login.
Cô nhìn xung quanh đó, Thích Tâm Tâm và Tô Trừng Trừng đã có mặt ở ngoài, có vài anh chị khối trên và chưa có một học sinh năm nhất nào xuất hiện. Cô lạnh mặt nhìn đồng hồ.
10...9...8...7...6...5...4...3...2...1...0
3h đúng.
Rất tốt, chưa ai xuất hiện cả.
Cô đi nhanh vào bên trong, nhìn thấy Nhậm Minh cùng đám bạn đi ra. Thấy cô, Nhậm Minh vẫn chưa thể quên được nụ hôn ban nãy. Cứ nghĩ hôm nay cô mát tính, cậu ta cũng vui vẻ chào hỏi. Ai ngờ cô gái này đang ở trong trạng thái "Ác ma", cậu ta căn bản không theo kịp tâm trạng của cô.
"Mấy cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Không biết nhìn đồng hồ hay không biết đường đi ra ngoài là như thế nào? Đàn ông con trai làm gì cũng phải nhanh nhẹn lên!!"
Bị cô nói cho một tràng không lưu tình, đám con trai sợ đến nỗi không đứng vững được, vội vàng gập đầu xin lỗi cô rồi dìu nhau đi ra bên ngoài.
Tịch Y tiếp tục đi vào bên trong từng phòng, không quản là phòng con trai hay con gái. Thậm chí cô còn vào đúng lúc một nam sinh năm nhất đang thay áo khiến cậu nhóc mặt đỏ như cà chua, vội vàng chạy ra ngoài mặc dù chưa kịp mặc xong quần áo.
Hội trưởng một khi đã tức giận thì không ai có thể ngăn được.
Trên đường đi còn gặp Hạ Đình và Lâm Triết Hạo đang ung dung đi ra ngoài, cô nhíu mày, chưa nói được gì thì Hạ Đình đã nhanh tay nhanh mắt kéo Lâm Triết Hạo chạy rất nhanh ra ngoài.
Đi một vòng kiểm tra không có người nữa cô mới ra ngoài, mọi người đã không hẹn mà rất ăn ý xếp thành hàng. Thấp trên cao dưới, ba hàng rất ngay ngắn.
Cô lạnh lùng quét mắt qua bọn họ, lật danh sách ra bắt đầu điểm danh.
Điểm danh đến Hàn Tử Đằng thì không thấy ai lên tiếng. Cô đưa mắt nhìn xuống mới phát hiện hàng năm hai đáng lẽ ra phải có chín người đứng thì bây giờ chỉ còn tám người.
"Xin lỗi, tôi làm đổ nước lên người nên đi thu dọn một chút.", Hàn Tử Đằng e dè đứng phía sau cô, như trẻ nhỏ nhận sai, rất ngoan ngoãn mà đứng nghiêm chỉnh, không dám làm ra một động tác dư thừa nào.
Tịch Y quét mắt qua anh, rồi quay qua mọi người, ngữ khí lạnh nhạt vang lên khiến mọi người không rét mà run,"Tôi nhắc lại cho mọi người nhớ, từ lần sau mà còn để tái diễn tình trạng như thế này thì sẽ không đơn giản là cảnh cáo thôi đâu."
Nói xong cô bắt đầu lấy danh sách, dựa theo sức khỏe và giới tính của mọi người phân công việc rõ ràng. Chủ yếu là ở lại dựng lều, đám con gái thì đi vào rừng theo sự chỉ dẫn của nhân viên nhà trọ để lấy củi, hái quả. Đám còn lại thì ra bờ sông câu cá.
"Nhắc trước cho mọi người nhớ, đến 5h tôi quay lại mà lều chưa dựng xong, cá không đủ số lượng quy định, củi không đủ dùng thì đừng trách tôi nặng tay."
Mọi người đều sợ hãi vâng dạ rồi nhanh chân đi làm việc. Không ai muốn chọc giận cô để kì nghỉ này đi tong cả. Bọn họ ai cũng từng nếm trải phương thức "giáo dục" hết sức đặc biệt của cô rồi.
"A...vậy còn tôi...", Thấy cô như không để ý đến mình, Hàn Tử Đằng liền nhẹ nhàng lên tiếng, muốn nhắc cho cô biết anh vẫn còn chưa có việc gì để làm.
Không phải là cô quên mất anh mà căn bản cô không thể đối diện được với anh. Cứ nhìn thấy anh là nụ hôn đó lại xuất hiện trong đầu cô. Cô đang cố gắng đưa mình vào trong vỏ bọc "ác ma" để tránh đi sự ngượng ngùng.
Lúc này đây, vẻ "ác ma" của cô đã bị anh dùng phương thức nhẹ nhàng nhất mà xé toạc ra. Bản chất thật của cô từ từ lộ ra ngoài. Hai má hồng lên, tay vô thức nắm chặt tờ danh sách, môi dưới bị hai chiếc răng nhỏ xinh cắn đến đỏ lên. Cô cúi thấp đầu, tóc mái che đi đôi mắt đang long lanh nước cùng khuôn mặt đã sớm đổi màu kia.
Hàn Tử Đằng lại nghĩ là cô tức giận. Anh luống cuống vội vàng xin lỗi cô.
Đột nhiên cô ngẩng đầu lên, ánh mắt né tránh không dám nhìn vào mắt anh, hai má đỏ như bị đốt cháy, cô cất tiếng bé như thì thầm bên tai người khác,"C...Cậu đi giúp mọi người dựng lều đi."
Ngay lúc ấy, đại não anh đột nhiên ngưng trệ, duy chỉ có một từ xuất hiện trong đầu anh.