Bạn Gái Của Hoàng Tử

Chương 7: Chuyện váy áo

Rốt cuộc thì cái ngày ấy vẫn tới. Mặc dù chẳng đứa học sinh nào có thể ưa thích đón đầu cái ngày này trong năm nhưng mà, dù sao thì nó vẫn cứ tới là tới thôi. À vâng, đó chính là ngày tựu trường đấy quý vị!

Cũng như lệ cũ từ xưa đã có, hôm nay các cô cậu học trò phải dậy thật sớm, mặc đồng phục tươm tất, đầu tóc gọn gàng tới dự lễ khai giảng, nghe một số thông báo của chủ nhiệm mới và bla bla tỉ tỉ những thứ "vớ vẩn" khác nữa như chọn chỗ ngồi, gặp bạn cũ...

Trong khi mọi người đang vô cùng chán ngán vì ngày nhập học đã tới thì thực sự Quỳnh Nhi nó lại cảm thấy rất hào hứng với trải nghiệm mới này. Hôm nay là ngày đầu tiên nó tới học tại trường mới, bầu không khí mới và bạn bè tất nhiên cũng mới nốt. Mặc dù có một chút lạ lẫm với nơi này nhưng không sao, nó là người rất dễ thích nghi với việc thay đổi môi trường sống mà.

Đang loay hoay mang đồng phục thì từ ngoài cửa vọng vào tiếng của bác Sen gọi nó:

-Nhi à, xuống ăn sáng rồi lên trường con, bà chủ đang đợi dưới nhà đó!

-Dạ, con xuống ngay đây!-nó đáp. Chỉnh chu lại chiếc áo sơ mi mới ủi ban tối trước gương một lần nữa, nó vuốt vuốt cằm, thầm mãn nguyện với nhan sắc "Người đẹp vì lụa" của mình rồi nhanh nhảu bước ra khỏi phòng.

_________

Vừa sáng ra đã được bác Sen tấm tắc khen mặc đồng phục nào dễ thương nào duyên dáng này nọ, cô chủ nhà lại còn chêm vào vài ba câu câu pha trò kiểu như người đẹp mặc gì cũng đẹp và bla bla khiến nó muốn độn thổ vì xấu hổ luôn. Ta nói, hồi ở dưới quê, đi học mặc áo dài toàn bị mấy cô dì chú bác hàng xóm chê lên chê xuống làm nó hết cảm hứng tới trường luôn. Giờ thì mặc nào váy nào áo, chỗ cần che cũng đã che được rồi, nên thành ra mọi người thấy đẹp là quá đúng rồi!

Ở một diễn biến khác, cũng tại phòng ăn, hai tên công tử nhà này lại đang có những biểu hiện rất kì lạ khi thấy nó-với bộ đồng phục chưa quen mắt từ đâu xuất hiện. Một tên, khi vừa thấy nó xuống nhà, cậu ta lập tức phụt ngụm sữa đang ngậm trong miệng vào mặt tên đang ngồi đối diện. Vâng, đó là Huỳnh Minh Duy, tên công tử bột nó đã gặp trong phòng ngủ của cậu ta. Có vẻ Duy rất ngạc nhiên, bằng chứng là cậu ta còn "thản nhiên" há hốc mồm nhìn nó kiểu giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh í hehe.

Người con trai còn lại tất nhiên là Huỳnh Minh Thái, tên thiếu gia hay nạnh hẹ với con gái, hôm trước xém bị nó cầm vợt muỗi đánh một phát vỡ đầu, may là lấy tay che kịp. Cậu ta thì tội nghiệp hơn em trai mình, đang vui vẻ tận hưởng phần sandwich ngon lành cho bữa sáng thì tự nhiên "phụt!", một dòng sữa từ đâu bên kia bàn phụt ngay vào mặt cậu ta. Không kịp trở tay, thủ môn Minh Thái đã hứng trọn luôn bàn thắng của cầu thủ Minh Duy mà không thể thốt lên một lời nào.

Lườm lườm thằng em, Thái liền lấy khăn giấy lau lại khuôn mặt "búng ra sữa" của mình (theo đúng nghĩa đen^^). Xong xuôi cậu ta quay sang nhìn sinh vật lạ kia...1s, 2s, 3s...

-Khụ khụ khụ!-xin hiểu giùm đây là tiếng hóc bánh mì của cậu Thái nhé các bạn. Tác giả hơi ngu mấy vụ miêu tả chuyên sâu này lắm, nên thông cảm^^

Minh Thái, cậu ta ho khan mấy tiếng, liền sau đó nhìn bản mặt của người nào đó mà không thể không phì cười.

"Cậu ta, cậu ta...trông cũng dễ thương đó chứ!"-thiếu gia vờ nhìn bâng quơ đâu đó rồi lại tiếp tục bữa ăn của mình, nhưng nụ cười trên khóe môi cậu ta vẫn còn đó.

Là vậy đó, nó rốt cuộc đã hiểu mình "xinh đẹp" cỡ nào trong mắt mọi người rồi. Nó ủ rũ ngồi vào bàn ăn và tự nhiên cảm giác ngại ngại vì được khen ban nãy biến đâu mất tiêu luôn.

Nói hoài, người ta đã bảo là hiểu rồi cơ mà lị!^^