Bạn Gái Của Ảnh Đế Là Phú Bà Đại Nhân

Chương 46: Hạ Màn



Lý Trạch Lâm nhận ra vai của Yên Vân Hạ đang run rẩy liền dịu dàng bao bọc lấy tay cô.

Yên Vân Hạ nhận thấy vẻ mặt của Lý Trạch Lâm không có chút nào ngạc nhiên thì hơi nhíu mày.

Không biết là cậu che giấu quá tốt hay từ lâu đã biết Du Bắc Quân chẳng phải là kẻ tốt đẹp gì nhỉ? Có điều hình như lần nào cũng vậy, ngoại trừ đối với chuyện tình cảm thì Yên Vân Hạ chưa bao giờ thấy Lý Trạch Lâm tỏ ra kinh ngạc với những thứ khác.

- Cuộc sống có người tốt, cũng sẽ có người xấu.

Con người càng có địa vị thì sẽ càng dễ nảy sinh tham lam, cuộc sống đã dạy cho anh những điều đó.

- Lý Trạch Lâm ở bên cạnh trầm giọng nói với cô.

Yên Vân Hạ ban đầu hơi ngẩn người, sau đó cũng chậm chạp gật đầu xem như đã hiểu.

Khi biết Du Bắc Quân ở sau lưng mình qua lại với Nhã Đan, Yên Vân Hạ cũng không cảm thấy đau đớn nữa.

Có lẽ cô đã sớm biết được con người Du Bắc Quân tồi tệ, những chuyện xấu hắn làm với cô cũng đã rất nhiều nên Yên Vân Hạ không còn xúc động nữa.

Điều cô cảm thấy khó chịu là tại sao trước kia bản thân không sớm phát hiện ra nhân cách của Du Bắc Quân lại tồi tệ tới như vậy? Giúp đỡ một kẻ có tam quan đổ nát như hắn, Yên Vân Hạ cảm thấy mình như bị điên vậy… Đúng là có những sự thật khi nhìn lại, chỉ muốn đánh cho bản thân ở trong quá khứ một trận.

- Được rồi… Chuyện này dừng lại ở đây thôi.

Ở trên bục, đạo diễn Trương bấy giờ mới bừng tỉnh.


Ông ta khó khăn lên tiếng, sắc mặt cũng không hề tốt chút nào.

Đạo diễn Trương nhìn chằm chằm về phía Du Bắc Quân, giống như oán trách hắn ta, lại có nhiều phần là thất vọng.

Mục đích của Nhã Đan và Lý Trạch Lâm cũng đã thành công, cô ta không cần thiết phải nán lại nữa.

Nhân lúc hội trường còn hỗn loạn, máy ánh liên tục lia về phía Du Bắc Quân để tìm kiếm sự thật thì Nhã Đan cũng lặng lẽ rời đi.

Lý Trạch Lâm ở bên này cũng nói nhỏ:
- Em ở đây nhé, anh đi vệ sinh một chút, sẽ quay lại sớm thôi.

Yên Vân Hạ cũng không nghi ngờ gì, chỉ nhẹ giọng nhắc nhở:
- Đi cẩn thận nhé.

Lý Trạch Lâm có chút buồn cười, không hiểu sao lúc nào Yên Vân Hạ cũng coi cậu là trẻ con như vậy nhỉ? Nhưng Lý Trạch Lâm cũng không cãi lại, cậu chỉ vui vẻ gật đầu rồi rời đi.

Lý Trạch Lâm và Nhã Đan hẹn nhau ở góc khuất cuối hành lang, vừa thấy Nhã Đan, cậu nhanh chóng đem vé máy bay đưa cho cô ta.

Nhã Đan cũng rất lanh lẹ đem nó cất vào túi, sau đó cô ta mới lên tiếng:
- Lý Trạch Lâm, tôi không ngờ cậu lại là con ruột của Lý Thường Minh - chủ tịch tập đoàn đá quý LS nổi tiếng.

Tôi vẫn luôn thắc mắc làm sao cậu có đủ tự tin để khẳng định sẽ bảo vệ được tôi ở Mỹ, giờ thì tôi hiểu rồi.

Lý Trạch Lâm nghe Nhã Đan nói thì hơi nhíu mày.

Từ lúc nào mà cô ta đã điều tra được rồi? Lý Trạch Lâm sắc mặt không tốt lắm, nhưng cũng rất nhanh đã che giấu đi, cậu dùng ánh mắt đề phòng nhìn về phía Nhã Đan, thấp giọng hỏi:
- Làm sao chị biết những chuyện này?
- Tôi vốn là người đại diện vàng của giới giải trí mà.

- Nhã Đan cười, giọng nói cũng có chút tự hào - Đâu có thông tin gì làm khó được tôi chứ? Có điều cậu yên tâm đi, chuyện riêng của cậu tôi sẽ không xen vào, chỉ cần cậu giúp tôi an toàn là được.

Hai người ở đó nói chuyện thêm một lúc thì Nhã Đan mới rời đi.

Lúc Lý Trạch Lâm xoay người lại đã phát hiện Du Bắc Quân đứng ở đó rồi.

Cũng không biết Du Bắc Quân nghe được bao nhiêu, nhưng sau chuyện vừa rồi, hắn ta cũng chẳng đủ sức làm gì Lý Trạch Lâm cả.

Du Bắc Quân nghiến răng nghiến lợi:
- Nhã Đan trước nay đối với tôi vô cùng nghe lời, hôm nay nổi loạn như vậy, hóa ra là vì cậu sao? Lý Trạch Lâm, ai cho cậu cái gan đó hả?
Lý Trạch Lâm đối với thái độ tức giận của Du Bắc Quân chỉ ung dung cười.

Cậu đút hai tay vào túi quần, thong thả tiến đến đối diện với hắn ta.

Lý Trạch Lâm thản nhiên lên tiếng:
- Tôi vốn chẳng làm gì cả.


Tất cả không phải từ anh mà ra sao, Du đại ảnh đế? Sự nhẫn nhịn của con người trước giờ đều có giới hạn, anh nghĩ có người con gái nào lại cam chịu mãi được sao? Du Bắc Quân, thay vì ở đây trách móc người khác thì hãy tự xem xét lại bản thân mình đi.

Du Bắc Quân cuộn chặt tay thành nắm đấm, chỉ hận không thể tẩn cho Lý Trạch Lâm một trận.

Nhưng công ty đã vừa gọi điện cảnh cáo hắn rồi, nếu Du Bắc Quân tiếp tục gây chuyện thì khẳng định tương lai sau này sẽ còn mù mịt hơn nhiều.

Du Bắc Quân đối với Lý Trạch Lâm đầy căm phẫn, Lý Trạch Lâm lại càng thêm vui vẻ.

Cậu bước tới ghé vào tai Du Bắc Quân, nói nhỏ:
- Những chuyện anh từng làm với Vân Hạ, những tổn thương Vân Hạ đã trải qua, tôi sẽ lần lượt đem nói trả lại cho anh.

Còn anh hỏi tôi, ai cho tôi cái gan này đúng không? Chính là Yên Vân Hạ đã cho tôi động lực đó đấy.

Du Bắc Quân, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh.

Nếu còn làm phiền Yên Vân Hạ thì người thiệt thòi chính là anh đấy.

Lý Trạch Lâm nói xong, ý cười trên môi càng thêm đậm nhưng lại vô cùng lạnh lùng.

Hai người chiều cao không chênh lệch là bao, nhưng xét về khí thế thì Lý Trạch Lâm lại áp đảo hoàn toàn.

Cậu không để Du Bắc Quân kịp nói thêm gì, cất bước đi vào bên trong hội trường.

Vừa nhìn thấy Yên Vân Hạ, Lý Trạch Lâm nhanh chóng khôi phục bộ dạng thân sĩ ấm áp.

‘Bạo phong’ vì chuyện của Du Bắc Quân mà không thể ra rạp đúng hẹn, nhưng Lý Trạch Lâm lại không cảm thấy buồn bã.

Có thể dùng bộ phim này đánh đuổi được một ‘kẻ địch’ mạnh thì cậu cảm thấy vô cùng xứng đáng.

Ngược lại, Du Bắc Quân bị khui ra toàn bộ quá khứ đen tối như bố mẹ mê cờ bạc, có liên quan tới xã hội đen, đời sống thác loạn…, sự nghiệp gần như đổ bể.

- Đúng là đáng đời.

- Ý Nguyên đọc báo mà thấy hả lòng hả dạ vô cùng.

Bao nhiêu vất vả mà Yên Vân Hạ từng chịu đựng, Ý Nguyên cảm thấy chuyện này đến cũng đều là do nghiệp quả của Du Bắc Quân thôi.

Cô nàng liến thoắng nói:
- Mặc dù em cũng chẳng ưa gì Nhã Đan nhưng cô ta thực sự ngầu chết đi được.

Nhất là lúc cô ta ở trước mặt đám đông hôn Du Bắc Quân ấy, chẳng khác nào một thước phim dài cả.

Ôi tiếc chết đi được, sao hôm ấy em lại bận việc không tới được nhỉ?
Trái với vẻ hào hứng của Ý Nguyên, Yên Vân Hạ lại trầm ngâm hơn nhiều.

Cô cứ có cảm giác Lý Trạch Lâm có gì đó bí mật lắm, nhưng Yên Vân Hạ lại chẳng phát hiện ra được gì cả.


Cô thở dài một tiếng, sau đó tiếp tục chăm chú làm việc.

‘Bạo phong’ cuối cùng cũng ra rạp, cũng may đây là bộ phim song nam chủ nên sau khi cắt ghép những cảnh quay của Du Bắc Quân đi thì cũng không ảnh hưởng quá nhiều.

Hứa Phàm trở thành nam chính, địa vị của Lý Trạch Lâm trong phim cũng được nâng cao hơn một chút giúp cậu thu lại được một số lượng lớn người hâm mộ.

Có điều Lý Trạch Lâm lại không thoải mái cho lắm.

- Anh không phát hiện ra mình có nhiều bạn gái như vậy, họ mỗi ngày đều gọi anh là chồng, là người yêu… Anh vốn chỉ là của một mình Vân Hạ thôi mà.

- Lý Trạch Lâm gối đầu lên chân Yên Vân Hạ, ủy khuất lên tiếng.

Yên Vân Hạ nhìn cậu chẳng khác gì một chú bé lớn xác thì có chút buồn cười.

Diễn viên trẻ bây giờ chỉ mong được người hâm mộ yêu quý như vậy, dù sao nghề này nói kiếm sống bằng nhan sắc cũng chẳng hề sai, nhưng Lý Trạch Lâm khó chịu như vậy thì Yên Vân Hạ lần đầu mới thấy.

Cô xoa nhẹ tóc cậu, dỗ dành:
- Người muốn được như anh bây giờ có nhiều lắm đấy, anh đừng ngang ngược nữa.

Phải rồi, công ty đã giúp anh đăng ký đề cử giải ‘Diễn viên trẻ triển vọng’ trong Kim Tượng rồi.

Anh chuẩn bị một chút nhé.

Lý Trạch Lâm nghe cô nói vậy thì hơi ngẩn người, sau đó liền chậm chạp hỏi lại:
- Vân Hạ, anh có cần phải dùng thân thể để đổi chác gì không?
Lý Trạch Lâm nói đùa bằng một giọng vô cùng nghiêm túc khiến cho Yên Vân Hạ đang uống nước suýt thì sặc.

- Anh nói linh tinh cái gì vậy? - Yên Vân Hạ nhăn nhó.

Lý Trạch Lâm dùng vẻ mặt ‘gian manh’ quan sát cô, sau đó lại bày ra trạng thái đáng thương mà nói:
- Chẳng phải trước giờ có rất nhiều trường hợp diễn viên dùng thân thể của mình để đổi lấy giải thưởng sao? Vân Hạ giúp anh nhiệt tình như vậy, thực sự không cần báo đáp à?
Yên Vân Hạ bị Lý Trạch Lâm làm cho đỏ bừng cả mặt.

Trái ngược, Lý Trạch Lâm lại vô cùng đắc ý, bật cười ha hả.

Mối quan hệ của bọn họ cứ như vậy, ngày một phát triển, ngày một tốt đẹp.

Tuy tương lai còn rất dài, khó khăn có thể vẫn đang chờ đón, nhưng cả Lý Trạch Lâm và Yên Vân Hạ đều trân trọng thực tại này