Bạn Gái Của Ảnh Đế Là Phú Bà Đại Nhân

Chương 39: Bạn Trai Cũ Làm Phiền



Có điều Yên Vân Hạ tính thế nào cũng không nghĩ tới cảnh ‘tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa’ thế này.

Cô vốn định sắp xếp đồ đạc xong sẽ đi tìm quán cơm nào đó ăn tạm một bữa, ai ngờ vừa bước chân ra khỏi phòng khách sạn thì đụng mặt ngay với Du Bắc Quân.

Ai mà biết được hắn ta vậy nhưng lại ở căn phòng đối diện với căn phòng Yên Vân Hạ thuê.

Biến Du Bắc Quân thành kẻ vô hình, Yên Vân Hạ nhanh chóng quay đầu lướt qua hắn, nhưng Du Bắc Quân thì lại không nghĩ vậy.

Hắn ta vội vàng tiến lên một bước chặn đường cô khiến cho Yên Vân Hạ không khỏi nhíu mày.

Trái với thái độ khó chịu của Yên Vân Hạ thì Du Bức Quân lại niềm nở chào hỏi:
- Hạ Hạ, sao em lại ở đây? Chúng ta quả nhiên là có duyên thật đấy.

Yên Vân Hạ nghe Du Bắc Quân nói mấy lời không biết ngượng như vậy thì càng ghét bỏ.

Cô lạnh nhạt trả lời:
- Là nghiệt duyên mới đúng.

Nếu Du đại ảnh đế không có chuyện gì thì phiền tránh đường giúp tôi.

Anh đang cản trở niềm vui của người khác đấy.

Yên Vân Hạ đối với Du Bắc Quân chính là không nể mặt như vậy.


Có điều Du Bắc Quân bị cô ghét bỏ cũng đã quen rồi, thêm một chút nữa, hắn cảm thấy cũng chẳng sao cả.

Du Bắc Quân vẫn không có ý định rời đi, tiếp tục dính lấy Yên Vân Hạ:
- Nghiệt duyên thì cũng là duyên mà.

Không phải ai cũng có cơ hội tạo thành nghiệt duyên với anh đâu.

Hạ Hạ thấy có phải không nào?
Yên Vân Hạ có cảm giác đầu óc Du Bắc Quân sắp bị hỏng tới nơi rồi.

Lẽ nào hắn không còn cần mặt mũi nữa sao? Cô đã nói tới như vậy rồi còn đeo bám không buông, chẳng lẽ bệnh ảo tưởng thực sự không có thuốc chữa như vậy à? Yên Vân Hạ cố gắng trấn an bản thân, không nên tức giận với dạng người dở hơi này.

Cô hít một hơi thật sâu, sau đó mới chậm rãi lên tiếng:
- Du Bắc Quân, nếu anh còn cản trở tôi đi ăn tối, tôi chắc chắn sẽ đập anh một trận nhừ tử đấy.

Chẳng phải anh là người rõ nhất việc tôi từng học võ à?
Năm đó cũng là Du Bắc Quân rủ Yên Vân Hạ cùng đi luyện tập.

Có điều công việc của Du Bắc Quân càng lúc càng bận nên cuối cùng chỉ có mình Yên Vân Hạ học thôi.

Đương nhiên, trình độ của cô thế nào, Du Bắc Quân phải là người hiểu nhất rồi.

Hắn ta bị dọa, liền giả vờ đưa hai tay lên làm tư thế đầu hàng, nhưng khóe môi vẫn là nụ cười cợt nhả:
- Hạ Hạ đừng nóng mà.

Trùng hợp thật, anh cũng đang muốn đi ăn tối.

Hay là chúng ta đi ăn cùng nhau có được không?
- Anh có bị điên không? - Yên Vân Hạ nhịn không được mà thô bỉ lên tiếng.

- Anh muốn tôi ăn bao nhiêu nôn ra bấy nhiêu hay sao mà nói câu đó hả? Du Bắc Quân, anh tỉnh táo lại giúp tôi đi.

Chúng ta tránh xa nhau ra, đừng ai làm phiền ai là tốt nhất đấy.

Yên Vân Hạ nói xong liền không nể mặt mà huých mạnh vào người Du Bắc Quân một cái muốn rời đi.

Có điều cô vừa đi được hai bước thì Du Bắc Quân lại bất ngờ nói:
- Hạ Hạ, lần cuối có được không? Chỉ cần em cùng anh ăn bữa cơm hôm nay, sau này anh liền không xuất hiện trước mặt em nữa.

Có được không? Anh thực sự muốn xin lỗi em tử tế một lần.

Hai tay Yên Vân Hạ nắm chặt lại, cô trầm ngâm một hồi, sau đó mới xoay người lại.

Giọng nói của Yên Vân Hạ có phần hòa hoãn hơn, cô đáp:
- Nếu anh đã nói là lần cuối thì được.

Có điều cơm thì tôi sẽ ăn, nhưng xin lỗi thì không cần đâu.


Vì anh không xứng.

Yên Vân Hạ cũng không biết tại sao mình lại muốn đồng ý, nhưng chỉ cần nghe Du Bắc Quân nói sau này không làm phiền nữa, cô liền nhẹ nhõm.

Hai người cùng nhau lên tầng thượng của khách sạn, nơi đó có một nhà hàng riêng.

Để đảm bảo tính mật, Du Bắc Quân đã cho người bao toàn bộ nên khi bước vào cũng chỉ có hai bọn họ.

Yên Vân Hạ đương nhiên là ăn không ngon miệng, cũng chẳng buồn động đũa.

Trên bàn rõ ràng là ‘sơn hào hải vị’ nhưng cô lại chỉ nhớ những món ăn giản dị của Lý Trạch Lâm ở nhà thôi.

Du Bắc Quân thấy cô không ăn thì quan tâm hỏi:
- Hạ Hạ, đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị của em sao? Hay là em muốn ăn gì, anh bảo đầu bếp làm riêng cho em có được không? Con gái các em ấy, đừng có khắt khe với dáng người của mình như vậy, em càng ngày càng gầy rồi đấy.

Yên Vân Hạ cảm thấy nếu là trước đây, chắc chắn cô sẽ vui vẻ mà ở trong lòng Du Bắc Quân làm nũng, hưởng thụ sự ân cần của hắn.

Nhưng hiện tại, càng nghe, cô lại càng cảm thấy chán ghét.

Sao Du Bắc Quân có thể giả dối như vậy được nhỉ? Suốt ngày bày ra bộ dạng cười nói tươi tỉnh như vậy, hắn ta không thấy mệt sao?
Yên Vân Hạ uống một ngụm nước, sau đó đưa khăn giấy lên lau miệng rồi mới chậm rãi tiếp lời:
- Là ăn cùng anh nên nuốt không trôi thôi.

Du đại ảnh đế cứ tự nhiên, không cần để ý tới tôi đâu.

Du Bắc Quân đối với thái độ cứng rắn của Yên Vân Hạ thì cũng có chút bất lực.

Hắn ta cũng đặt đũa xuống, quan sát Yên Vân Hạ một lượt, xong mới nói:
- Hạ Hạ, em thực sự đã thay đổi rồi.

Trước đây…
- Du đại ảnh đế, xin anh đừng để tôi phải nhắc lại nữa.

Chuyện quá khứ đã là quá khứ rồi.

Cho dù trước đây tôi có thế nào thì hiện tại tôi cũng không còn muốn dây dưa cùng anh nữa.

- Yên Vân Hạ nhanh chóng cắt ngang.

Du Bắc Quân có hơi bất ngờ vì thái độ gay gắt này của cô, vốn muốn mở miệng giải thích thì Yên Vân Hạ lại nói tiếp:
- Hơn nữa, người thay đổi vốn dĩ không phải chỉ có tôi.

Du đại ảnh đế lẽ nào đã quên rằng anh mới là người quay lưng đi trước à? Bữa cơm này, ăn cũng đã ăn rồi.

Nếu Du đại ảnh đế còn muốn bồi lại chuyện cũ thì xin lỗi, tôi không có thời gian.

Sau này mong Du đại ảnh đế giữ đúng lời hứa là được.


Thất lễ rồi.

Yên Vân Hạ nói xong liền nhanh chóng đẩy ghế đứng dậy.

Nếu còn ở đây thêm vài phút nữa, cô sợ mình sẽ không nhịn được mà hất thẳng cốc nước trên bàn kia vào mặt Du Bắc Quân mất.

Có điều Du Bắc Quân vốn chẳng phải là kẻ dễ dàng buông bỏ.

Dù sao cũng đã tới nước này rồi, hắn không ngại làm Yên Vân Hạ chán ghét hơn.

Chỉ cần cô để ý tới hắn thì Du Bắc Quân có làm gì cũng được.

Hắn ta nhanh chóng đứng lên bắt lấy cổ tay Yên Vân Hạ, kéo cô lại.

- Du Bắc Quân, anh làm cái trò gì thế? - Yên Vân Hạ không vui kêu lên.

Du Bắc Quân ngược lại càng giữ chặt hơn, hắn nhíu mày nhìn Yên Vân Hạ, giọng nói có chút run rẩy:
- Hạ Hạ, anh đối với em thực sự đáng ghét như vậy à? Hạ Hạ, anh biết năm đó là anh không đúng… Nhưng mấy năm nay, anh đều không thể quên được em, anh biết em cũng vậy.

Nên là chúng ta làm lại từ đầu có được không em?
Yên Vân Hạ thực sự cảm thấy não của Du Bắc Quân bị hỏng rồi.

Hắn lấy đâu ra cái tự tin mà cho rằng cô vẫn nhớ đến hẳn nhỉ? Yên Vân Hạ gằn giọng:
- Du Bắc Quân, anh có biết mình đang nói gì không? Tôi nhắc lại cho anh rõ, tôi có bị điên cũng không bao giờ đồng ý hàn gắn với anh.

Yên Vân Hạ nói xong liền hất tay Du Bắc Quân ra.

Ai ngờ hắn nhanh hơn một bước, cúi đầu hôn nhẹ lên má cô một cái khiến Yên Vân Hạ đứng hình.

Không giận, không giận, không được tức giận… Yên Vân Hạ vốn đã cố gắng kìm nén rồi, nhưng quả nhiên Du Bắc Quân là một tên không có liêm sỉ.

Yên Vân Hạ không nghĩ nhiều, thẳng tay tát mạnh lên má Du Bắc Quân một cái khiến cho hắn ta sững người.

Yên Vân Hạ chỉ lườm Du Bắc Quân, cũng không nói gì thêm.

Cô nhanh chóng rời khỏi nhà hàng.

Yên Vân Hạ cảm thấy ngày hôm nay của cô đúng là xui xẻo hết sức