Bạn Gái Của Ảnh Đế Là Phú Bà Đại Nhân

Chương 37: Bày Tỏ



Lý Trạch Lâm không nói gì, gương mặt càng lúc càng thêm trầm ngâm.

Có lẽ cậu cũng không tưởng tượng được ở thời điểm đó, Yên Vân Hạ đã phải vất vả thế nào mới vượt qua được cú sốc kia.

Nếu như Yên Vân Hạ hiện tại có bài xích chuyện yêu đương, Lý Trạch Lâm cũng có thể hiểu.

Cảm giác bị người mình yêu thương quay lưng, đúng là không thoải mái chút nào.

Chưa kể khi đó Yên Vân Hạ đang ở thời kì đỉnh cao của sự nghiệp.

Nếu như không vì Du Bắc Quân, có lẽ cô vẫn còn phát triển xa hơn nhiều.

Lý Trạch Lâm trong đầu hiện ra hình ảnh Yên Vân Hạ trong đêm tối cô độc một mình, trái tim cậu đau thắt lại.

Lý Trạch Lâm bỗng nhiên liên tiếng:
- Xin lỗi chị Vân Hạ, là tôi tới muộn rồi.

Tôi biết lời nói thì không đáng tin, nhưng tôi sẽ dùng hành động để chứng minh rằng mình không bao giờ phản bội chị.

Vì thế, chị Vân Hạ không cô đơn đâu, chị còn có tôi đấy.


Yên Vân Hạ còn đang suy tư, lúc này nhìn tới vẻ mặt của Lý Trạch Lâm thì có chút buồn cười.

Đối với Yên Vân Hạ thì Lý Trạch Lâm vẫn chỉ là một đứa nhỏ thôi.

Cho dù quá khứ đã trải qua chuyện gì thì Lý Trạch Lâm trong mắt Yên Vân Hạ vẫn là một chàng thiếu niên sạch sẽ, trong sáng.

Hiện tại nghe Lý Trạch Lâm nói mấy lời thâm tình như vậy, Yên Vân Hạ lại có cảm giác trẻ con trong nhà đang dần trưởng thành.

Cô bật cười, hơi kiễng chân lên xoa rối mái tóc mềm của Lý Trạch Lâm.

Yên Vân Hạ nhướn mày hỏi lại:
- Sao cậu dám khẳng định là sẽ không bị tiền tài địa vị làm mờ mắt mà trung thành với tôi chứ?
Lý Trạch Lâm nghĩ Yên Vân Hạ không tin mình nên trong lòng nhất thời hoảng loạn.

Cậu lúng túng tới nỗi tay chân cũng luống cuống theo.

Lý Trạch Lâm nhăn trán, suy nghĩ một hồi rồi mới đáp:
- Tôi chắc chắn mà.

Ở bên chị Vân Hạ tôi cảm thấy rất tốt.

Hơn nữa chị Vân Hạ còn là kim chủ của tôi, nắm trong tay tương lai của tôi, sao tôi có thể phản bội cái đùi lớn của mình được? Chị Vân Hạ tin tôi có được không?
Chẳng mấy khi thấy vẻ mặt không tự tin này của Lý Trạch Lâm, Yên Vân Hạ thực sự muốn bắt nạt cậu thêm một chút.

Cô gật gật đầu ra vẻ đã hiểu, nhưng lời nói lại khiến cho Lý Trạch Lâm có phần suy sụp:
- Cái này cũng chưa chắc.

Lỡ tương lai cậu tìm được ‘cái đùi’ lớn hơn, cậu sẽ suy nghĩ lại thì sao?
- Không có đâu.

- Lý Trạch Lâm vội vàng ngắt lời cô.

Giọng của Lý Trạch Lâm có chút lớn, đủ để biết hiện tại cậu có bao nhiêu gấp gáp cũng như lo lắng.

Lý Trạch Lâm nhìn thẳng vào mắt của Yên Vân Hạ, chậm rãi nhắc lại:
- Chị Vân Hạ, đúng là tương lai của tôi còn rất dài, nhưng lời tôi đã nói ra, tuyệt đối sẽ không rút lại.

Tôi cũng có thể chăm sóc cho chị Vân Hạ thật tốt nữa, tương lai, tôi sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ hơn.

Cống hiến cho chị Vân Hạ, tôi nguyện ý.

Yên Vân Hạ bị dáng vẻ nghiêm túc này của Lý Trạch Lâm làm cho bất ngờ.


Tuy đã nói là lời nói thì không đáng tin, nhưng trong lòng Yên Vân Hạ vẫn không tránh khỏi xúc động.

Kể từ sau khi chia tay Du Bắc Quân, Yên Vân Hạ thực sự chưa từng cùng nam nhân qua lại.

Nhiều lần bị mẹ bắt đi xem mắt là vậy, nhưng cũng chỉ dừng lại là ăn một bữa cơm đơn giản.

Cô từng nghĩ Lý Trạch Lâm cũng như các diễn viên nam bình thường trong công ty thôi.

Có điều ở cậu lại điểm gì đó khiến Yên Vân Hạ không ngừng tò mò, không ngừng muốn khám phá, tiến tới gần cậu… Yên Vân Hạ không phủ nhận sự trong trẻo của Lý Trạch Lâm hiện tại rất giống Du Bắc Quân ngày đó.

Nhưng cô quan tâm Lý Trạch Lâm không phải vì điều này.

- Tôi hiểu tâm ý của cậu rồi.

- Yên Vân Hạ dịu dàng lên tiếng phá tan bầu không khí ngượng ngùng.

Phải, cô có thể cảm nhận được sự chân thành của Lý Trạch Lâm.

Không phải vì ý muốn cầu thân, cũng không phải vì tiền tài, địa vị.

Lý Trạch Lâm thực sự đem tới cho cô cảm giác thoải mái.

Dù sao Yên Vân Hạ cũng đã sống tới tuổi này rồi, mắt nhìn người của cô cũng có ít nhiều chính xác hơn trước.

Có người từng nói: “Khi chúng ta nhìn thế giới bằng con mắt đơn giản thì mọi thứ đến với chúng ta cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Yên Vân Hạ cảm thấy hiện tại cứ buông thả một chút, tin người một chút, như vậy cũng không sao hết.

Tổn thương lớn nhỏ gì cô cũng đã trải qua rồi, đâu còn biết sợ là gì nữa.

Lý Trạch Lâm nhìn thấy Yên Vân Hạ thả lỏng thì mới thở phào nhẹ nhõm một cái.

Quan sát sắc mặt của cô, cuối cùng Lý Trạch Lâm cũng đánh bạo đem nghi vấn trong lòng mình ra hỏi cô:
- Vậy chị Vân Hạ… Hiện tại chị đối với chuyện cũ, có còn để ý nữa không…? Ý của tôi là với Du ảnh đế chẳng hạn… À thì tôi…
Lý Trạch Lâm có chút lúng túng, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Yên Vân Hạ chủ động nhắc tới chuyện Du Bắc Quân trước mặt cậu.

Hơn nữa, Lý Trạch Lâm cũng lo sợ Yên Vân Hạ sẽ nghĩ mình là người tọc mạch… Hai tay Lý Trạch Lâm luống cuống đan vào nhau.

Yên Vân Hạ không nghĩ Lý Trạch Lâm sẽ hỏi câu hỏi này, thực ra cô cũng không ngại trả lời.

Chỉ là thấy Lý Trạch Lâm gấp gáp như vậy, không hiểu sao Yên Vân Hạ cũng không được tự nhiên lắm.

Cô có chút ngượng ngùng lên tiếng:
- Nếu nói không hận thì là nói dối, nhưng hiện tại đối với anh ta, tôi thấy khinh bỉ nhiều hơn.


Có điều chỉ cần anh ta đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa thì tôi có thể thoải mái coi như chưa từng có chuyện xảy ra.

Lý Trạch Lâm lại trầm ngâm.

Cậu không chắc là bản thân có thỏa mãn với câu trả lời này của Yên Vân Hạ hay không? Nhưng Lý Trạch Lâm không muốn chờ nữa.

Đột nhiên, Lý Trạch Lâm nắm chặt lấy tay của Yên Vân Hạ, hai mắt nhìn cô đầy chân thành mà nói:
- Chị Vân Hạ, tôi biết mình không có khả năng thay đổi quá khứ.

Nhưng hiện tại và tương lai thì tôi có thể chắc chắn rằng mình sẽ chân thành và nghiêm túc đối đãi với chị.

Vì vậy, mong chị Vân Hạ hãy cho tôi một cơ hội, tin tưởng ở tôi có được không?
Não của Yên Vân Hạ như muốn nổ bùm một cái.

Rõ ràng cô biết Lý Trạch có ý với mình, nhưng mà bày tỏ bất ngờ thế này cũng hơi ‘shock’ quá rồi.

Yên Vân Hạ nhất thời đờ đẫn…
Lý Trạch Lâm lại sợ cô nghe chưa rõ nên mới lặp lại:
- Chị Vân Hạ, tôi chưa từng yêu đương, cũng không hiểu chuyện ái ân nam nữ, nhưng tôi sẽ nguyện vì chị Vân Hạ mà cố gắng.

Tôi nhất định sẽ làm thật tốt.

Tôi cũng có thể chờ, nên là chị Vân Hạ có thể cân nhắc tôi một chút được không?
Yên Vân Hạ nhất thời ngẩn ngơ, Lý Trạch Lâm lại càng thêm lúng túng.

Vốn dĩ đây cũng không phải lần đầu tiên Yên Vân Hạ được tỏ tình, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác thẹn thùng như vậy… Yên Vân Hạ tuy cũng thích Lý Trạch Lâm, nhưng thiết nghĩ bọn họ cũng tiến triển nhanh quá rồi… Hơn nữa, giữa việc có cảm tình và cùng nắm tay ở bên nhau sẽ có rất nhiều khác biệt.

Yên Vân Hạ không biết khi mình và Lý Trạch Lâm bên nhau thì cô có còn đủ bao dung và cậu có còn đủ nhiệt huyết như hiện tại nữa hay không… Yên Vân Hạ ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng vẫn đẩy Lý Trạch Lâm ra.

Cô cúi đầu, chậm rãi lên tiếng:
- Chuyện này… cứ như cậu nói đi, để tôi suy nghĩ thêm đã… Lý Trạch Lâm, cậu còn trẻ, có thể trải nghiệm qua vài ba mối tình cũng không sao… Nhưng tôi thì đã gần 30 tuổi rồi, tôi không có thời gian chơi đùa nữa… Do đó, tôi cần cân nhắc thật kĩ.

Yên Vân Hạ nói xong liền chạy thật nhanh lên tầng, chỉ sợ nếu ở lại thêm vài ba phút nữa, nghe Lý Trạch Lâm dụ dỗ, cô sẽ đổi ý mà gật đầu mất