Bạn Đời Và Súng

Chương 3

Trước khi gặp gỡ Trình Cố, Tạ Chinh chưa bao giờ cho là có một ngày mình sẽ yêu một người là nam. Sau khi gặp gỡ Trình Cố trong một quãng thời gian rất dài, cậu cũng chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ đối với vị đội phó ồn ào đáng ghét sinh ra phương diện tâm tư kia.

Ấn tượng đầu tiên Trình Cố cho cậu là đẹp một cách rực rỡ.

Đừng nói ở trong quân, chính là trong giới thượng lưu mà Tạ Chinh đã nhìn quen, tướng mạo Trình Cố cũng có thể xưng tụng là kinh diễm.

Mà vị đội phó đẹp đẽ cho cậu ấn tượng thứ hai lại khá là gay go —— ngày thứ nhất dạy lính mới lại đến muộn, cũng không biết kiểm điểm, cúi đầu nghe đội trưởng dạy bảo xong quay đầu lại liền cùng vài tên đội viên cũ đùa giỡn cười to, cười đến rơi mất mũ cũng không kiếm, không hề có uy nghiêm của một quân nhân.

Tạ Chinh chịu qua lễ nghi huấn luyện, mặc dù không đến nỗi quá nghiêm khắc “Cười không lộ răng” nhưng khi vừa đến tổ hành động đặc thù liền gặp thủ trưởng lọ hoa như thế trong lòng vẫn không thể thích ứng.

Cậu nhìn không lọt mắt Trình Cố, từ bề ngoài của Trình Cố, đến chuyện đi muộn, liền qua loa đem Trình Cố ném vào trong nhóm “Lọ hoa”.

Mãi đến tận khi’ lọ hoa’ kia tới trêu chọc.

Tạ thị gia nghiệp rất lớn, Tạ Chinh từ nhỏ đã được bồi dưỡng như một người thừa kế. Mấy đời trước của Tạ gia đều tòng quân tham chánh, ông nội ra quy củ cho bọn con cháu, là nam nếu như muốn sau này làm việc trong xí nghiệp của gia tộc thì khi còn trẻ phải đi vào quân đội ăn mấy năm khổ. Tạ Chinh còn nhỏ trầm mặc ít lời, lại thông tuệ hơn người, bước vào thời kỳ trưởng thành dáng dấp phát triển rất nhanh, nhìn qua so với các bạn cùng trang lứa cao lớn hơn không ít.

Năn 16 tuổi cha hỏi cậu có nguyện ý đi trường quân đội trước thời gian không.

Cha mẹ có quyết định của mình, tổ tiên quy củ không thể phá hỏng, con trai sớm muộn cũng phải đi bộ đội rèn luyện. Trước sau gì cũng đi, còn không bằng đi sớm.

Đi sớm, tất nhiên có thể về sớm.

Tạ Chinh hiểu rõ tâm tư của cha mẹ. Lúc cậu trở về khoảng chừng hai mươi tuổi, khi đó mấy vị anh em họ vẫn ở trong quân, trong cùng thế hệ sẽ không có người cạnh tranh với cậu.

Làm người nối nghiệp cậu cũng không có bao nhiêu hứng thú, đối với những việc khác cũng không có hứng thú quá lớn, vì vậy qua sinh nhật 16 tuổi liền dựa theo an bài của cha đến trường quân đội. Cậu ở nơi đó thoát thai hoán cốt, không chỉ thích làm bộ đội đặc chủng, còn có thể làm một bộ đội đặc chủng xuất sắc, còn đi nước ngoài tham gia kỹ năng luận võ của bộ đội đặc chủng.

Cậu cầm mấy huân chương hạng nhất chưa tốt nghiệp liền được tổ hành động đặc thù quăng đến cành ô-liu.

Tổ hành động đặc thù số người cực ít, tuyển đều là thành phần ưu tú, toàn bộ thành viên đều phải tốt nghiệp loại giỏi ở bộ đội đặc chủng, chỉ có Tạ Chinh là một ngoại lệ.

Ngày tốt nghiệp Tạ gia phái máy bay trực thăng đến trường quân đội đón người, Tạ Chinh lại lên xe đến tổ hành động đặc thù.

Cha Tạ tức giận đến phát run, mẹ Tạ lo lắng đến rơi lệ, chỉ có ông Tạ là thoả mãn, khen Tạ Chinh có huyết tính, có tiền đồ.

Đương nhiên phải khen. Những năm gần đây con cháu Tạ gia ở quân đội có vẻ phẩm chất không đủ, hoặc là đi trường quân đội đào tạo sâu, hoặc là ở cơ quan tạm giữ chức, không có người nào đi qua bộ đội dã chiến.

Tạ Chinh ngược lại rất tốt, không chỉ đi bộ đội dã chiến mà còn được đi đến đỉnh kim tự tháp là tổ hành động đặc thù.

Nhưng bản thân của Tạ Chinh thật không dũng cảm như suy nghĩ của ông nội.

Cậu lựa chọn tổ hành động đặc thù mà không phải về nhà kế thừa gia nghiệp cũng không vì có hoài bão bảo vệ quốc gia, cũng không như các đội viên đầy bầu nhiệt huyết, chỉ vì “Về nhà” và “Lưu lại bộ đội” cân nhắc một phen, cảm thấy vế sau vui vẻ hơn.

Cậu rất hưởng thụ cảm giác không ngừng đột phá bản thân, đối với sinh hoạt trên lưỡi đao liếm huyết trong tương lai cũng có một chút ngóng trông.

Lúc trước mới vừa vào trường quân đội Tạ Chinh không hy vọng bởi vì gia thế hiển hách mà được đối xử đặc biệt nên lúc cùng đồng học ở chung vẫn luôn làm bộ mình là con của một gia đình bình thường, một khi giả vờ là làm đến ba năm, khí chất thiếu gia trên người đều bị rửa sạch, lúc đến tổ hành động đặc thù cũng không khác những đội viên khác.

Trình Cố chính là vào lúc này xuất hiện ở trong tầm mắt của cậu.

Người bình thường rất khó quên Trình Cố, Tạ Chinh cũng không làm được. Độ tồn tại của người này quá mạnh mẻ, sinh ra tuấn mỹ đến dị thường không nói, giọng cũng lớn, sức sống mười phần, nơi nào có náo nhiệt thì có anh xuất hiện.

Lớp bếp núc có đàn em đánh nhau, Trình Cố là người thứ nhất chạy đến xem. Đội trưởng bị cấp trên gọi đi nói chuyện, trở về mặt đen hơn than không ai dám tới gần, chỉ có Trình Cố vui cười hớn hở chạy tới, đưa cho đội trưởng một chén trà mới vừa pha, còn nói: “Xin bớt giận, đến, uống lúc còn nóng.”

Đội trưởng đang nóng giận gặp tình huống này mặt càng đen hơn.

Mỗi sáng sớm Trình Cố có thể một bên dẫn đoàn người chạy bộ, một bên lớn tiếng ca hát.

Hát không phải là quân ca làm phấn chấn lòng người mà là những bài tình ca được học sinh trung học bên ngoài yêu thích nhất, một tuần bảy ngày hát không giống nhau.

Tạ Chinh không biết nói gì, không nghĩ ra trong tổ hành động đặc thù sao lại có loại sĩ quan này.

Đồng dạng không nghĩ ra chính là, Trình Cố vừa chạy vừa hát đến năm km, đến điểm cuối cùng cũng không thở dốc một tiếng.

Bình tĩnh xem xét thì giọng hát của Trình Cố không tệ, không hát lạc nhịp, hát cũng rất có tình cảm, thỉnh thoảng cũng thích ngân nga, nốt cao thì rất hát rất cao, nốt trầm thì chìm xuống dưới, biểu tình cũng rất thâm tình.

Lúc đó những đội viên mới chưa thấy bản lĩnh của Trình Cố, trong lúc rảnh rỗi tám với nhau, có người nói Trình Cố dựa vào mặt và cổ họng để kiếm cơm, được đặc biệt cho vào đây, dù sao tổ hành động đặc thù áp lực rất lớn, có người hát hay lại dễ nhìn thỉnh thoảng làm vài chương trình văn nghệ có thể trợ giúp mọi người giảm sức ép.

Tạ Chinh lại cảm thấy Trình Cố tạo áp lực lớn cho mình thì đúng hơn.

Một buổi tối nọ lúc Tạ Chinh đang xức thuốc trên vết thương ở khủy tay của mình thì Trình Cố đột nhiên xuất hiện, làm như quen biết sờ sờ tóc của cậu, sau đó thu tay về nói: “Tiểu tử, tóc của cậu rất cứng nha.”

Bên cạnh toàn bộ đội viên đều nở nụ cười, trong tổ hành động đặc thù tất cả đều là đàn ông thô kệch thì chuyện ‘tóc có cứng hay không’ thăng cấp thành một loại khác.

Có người cười đáp: “Nhất định phải cứng nha! dương v*t càng dài tóc càng cứng! Đúng không anh em?”

Trình Cố và mọi người cùng cười, rõ ràng giống như những người khác cười đến không có hình tượng chút nào. Nhưng mấy năm sau Tạ Chinh nhớ lại, phải dùng câu: Cười tươi như hoa để hình dung.

Nhưng năm đó Tạ Chinh không tâm tư để ngắm hoa, lạnh mặt nói: “Có chuyện gì không?”

Trình Cố ngưng cười, tay cũng không nhàn rỗi, mới vừa vò xong đầu của cậu lại khoác tay lên vai cậu, hỏi: “Tiểu tử, sao cậu không cùng tôi ca hát?”

Tạ Chinh rất không thích danh xưng “Tiểu tử” này, cũng không tiện bác bỏ, trừng mắt liếc nhìn Trình Cố một cái: “Ca hát gì?”

“Lúc chạy bộ buổi sáng xướng ca đó.” Trình Cố nói: “Các cậu muốn nghe bài gì, tôi sẽ hát bài đó. Tất cả mọi người nói hết một vòng, chỉ có cậu là không nói, không giống mọi người.”

Lúc nói đến hai chữ “không nói” Trình Cố còn rất quen thuộc mà nhếch ngón tay trỏ lên đâm đâm vào mặt Tạ Chinh.

Trong lúc huấn luyện từ trước đến giờ Tạ Chinh không thích tiếp xúc mật thiết với người khác, theo bản năng lệch ra, trên mặt cũng lộ ra biểu tình ghét bỏ: “Anh tùy tiện muốn hát cái gì thì hát cái đó đi.”

Trình Cố liếc nhìn ngón tay của mình bị gạt ra, mặt mày uốn cong, lộ ra nụ cười mang theo trò đùa dai: “Thật ra tôi đã làm cho tiểu tử mới tới chán ghét?”

Lúc nói ra lời này thì giọng điệu của Trình Cố khác hẳn với lúc chọc cười, thanh tuyến ôn hòa bên trong lại cất giấu tàn nhẫn, trong mắt rõ ràng có ý cười, lại khiến cho người nhìn phải cứng đờ.

Sau này Tạ Chinh mới biết, lúc Trình Cố thi hành nhiệm vụ chính là dáng dấp như vậy.

Rất nhanh, Trình Cố thu hồi khí thế làm người khác lạnh người lại, nhấc ngón tay trỏ lên, nhẹ nhàng ngoắc ngoắc cằm Tạ Chinh: “Không sao, anh sẽ để cậu chậm rãi thích anh.”