Bạn Cùng Phòng Vô Cùng Phóng Khoáng Luôn Thích Về Nhà Ôm Tôi Khóc

Chương 7

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Vi

Bên ngoài, chúng tôi trở về với hòa bình nhưng có thứ gì đó đã thay đổi. Chúng tôi cảm nhận được, lại không thể chạm tới nó, vậy nên cả hai đều ăn ý, tránh giải quyết ngọn nguồn của việc đó.

Hệt như hai người có thân thể tím bầm, dùng quần áo để che đậy đi hết những vết tím đó, cố gắng không động chạm nhau, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

La Hoàn Khởi hỏi tôi có thể làm người mẫu của cậu ấy không, cậu ấy có một tác phẩm chụp ảnh, muốn dùng đến yếu tố phương Đông nên nghĩ tôi khá thích hợp. Tôi nói được, chờ tôi làm xong hai deadline tiểu luận đã. Chiều thứ sáu, La Hoàn Khởi đưa tôi tới gần thành phố T, chị cậu ấy có một người bạn mở studio ở đây, người đó cho cậu ấy mượn hai hôm để dùng.

– Đạo cụ và đồ dùng em đã chuẩn bị xong, cũng được chuyển tới studio rồi, hôm nay anh nghỉ đi, mai chụp.

La Hoàn Khởi lái xe rất vững, đường ở đây cũng thoáng đãng, cảnh vật chỗ nào cũng như nhau, không hề thay đổi, vậy nên chỉ một lát sau tôi đã buồn ngủ. Tôi mơ màng hỏi:

– Em mua xe từ khi nào thế?

– Hai hôm trước, em nghĩ không thể để anh đi xe bus được.

– Đi bus cũng được mà, không phải tự lái xe. Lái xe tốn sức lắm, mà cũng mất tới mấy giờ.

Nói xong, tôi “bất tỉnh” luôn trên ghế. Mấy hôm nay, tôi không ngủ ngon. Lẽ ra bài tiểu luận cứ từ từ cũng đủ thời gian, thế nhưng vì để dành thời gian cho cuối tuần, tôi phải thức đêm viết cho xong, đúng là hơi quá sức.

La Hoàn Khởi mua một chiếc xe rất khoa trương, chính là loại xe có cửa cánh chim. Trong xe cũng trang bị hệ thống định vị, có thể thông báo xem còn bao nhiêu thời gian sẽ tới nơi. Trước lúc ngủ, tôi nhớ là còn hơn hai tiếng sẽ tới, lúc tỉnh dậy, thấy vẫn còn hai tiếng rưỡi, chẳng lẽ tôi nhìn nhầm?

Sau đó tôi hỏi:

– Tối nay ở đâu?

Cậu ấy đáp:

– Lúc đầu định ở lại nhà của em ở đây, nhưng lại cánh studio khá xa, mai còn phải dậy sớm nữa, thế nên em thuê khách sạn gần studio, anh cứ ngủ thêm một lát.

– Được lắm La Phu Quý, đây là đang kín đáo khoe giàu hay biểu hiện mình chu đáo hả?

Cậu ấy cười lớn, ánh mắt sáng như ngọc, lát sau mới nói:

– Không khoe giàu đâu, anh muốn xem em khoe giàu thì mai em chụp cho anh biết thế nào là khoe giàu. Phú Quý không phải gọi cho có thôi đâu.

Tôi trầm tư một lát rồi nói:

– Lần trước anh tới thành phố T, thấy có một nhà hàng, anh thấy đồ ăn dở tệ, đã thế tiền boa còn rõ cao, ngày mai em cho nó phá sản được không?

La Phú Quý cười sằng sặc, còn phải giảm tốc độ, sợ không điều khiển được tay lái:

– Anh là Đát Kỷ hay Bao Tự? Phú Quý tuy đúng là giàu, đáng tiếc không phải là phú tam đại, em còn đang đi học đây này, không quản được việc gì. Việc đó anh trai em có khả năng làm được, nhưng anh ấy lại không phải kiểu người yêu mĩ nhân mà bỏ giang sơn đâu. Em chỉ có thể để anh muốn mua gì thì mua đó thôi. Anh đâu thể làm người mẫu không công cho em được, trả tiền công thì quá khách sáo, đã thế thì anh cứ xem, anh thích gì thì bảo, em mua tặng anh.

Tôi “Hừ” một tiếng:

– Trả tiền công có gì mà khách khí? Không khách khí tí nào nhé, cát xê của anh đây cao lắm, càng nhiều tiền càng tốt, cảm ơn.

– Cát xê hả?

La Hoàn Khởi chẳng nể mặt, cười ầm lên.

Tôi biết mình nói sai, cũng chẳng sửa nữa, cố ý bóp giọng:

– La thiếu gia, nô vốn là gái nhà lành, “Tranh đua lớp trẻ Ngũ Lăng/ Khăn điều tặng thưởng khi ngưng mỗi bài. ” đấy nhé. (1)

La Hoàn Khởi tạm không nhìn đường nữa mà quay sang liếc mắt nhìn tôi, cười:

– Em không đi học trong nước không có nghĩa là em vô văn hóa đâu nhé. Gái nhà lành làm sao mà để khăn nhiễu vấn đầu được hả?

Tôi cũng cười:

– Người ta là nữ ca sĩ, nữ ca sĩ sao không là gái nhà lành được hả?

Đoạn đường này cứ nói chuyện như thế mà qua. Buổi tối, quả nhiên chúng tôi ăn một bữa thịnh soạn, chẳng qua không khí có hơi kì quặc. Là cơm Tây rất lãng mạn, hai chúng tôi ăn cùng nhau cứ có cảm giác đang hẹn hò.

Để không cho bản thân đắm chìm vào tưởng tượng của mình, tôi chủ động thay đổi chủ đề:

– Hôm nay ăn thế này, mai liệu anh có thể béo thêm ba cân không nhỉ? Liệu có làm hỏng ảnh chụp của em không?

Cậu ấy đang chăm chú với một khúc cá chua ngọt, nghe vậy liền ngẩng lên nhìn tôi, nói:

– Thật ra em còn ngại anh hơi gầy đấy, anh xem, xương quai xanh của anh chẳng có tí thịt nào.

Tôi cười thành tiếng:

– Xương quai xanh vốn là toàn xương mà, La Phú Quý, cậu kiếm xương quai xanh có thịt cho tôi xem.

Cậu ấy nghĩ một lúc, chần chừ:

– Chu… Hắc Áp? (vịt đen)

Tôi không kịp phản ứng, còn đang nghĩ xem họ Chu này là ai thì bỗng tỉnh ra, chưa kịp nói đã thấy cậu ấy cười.

Cậu ấy cười thật đẹp, rất đẹp.

Chỉ bằng nụ cười một giây này thôi, tôi có thể bỏ qua hết vấn đề về tâm lí và những thứ khó chịu khác ở cậu ấy.

Buổi tối, cậu ấy mang quần áo vào phòng tôi, bảo tôi thử trước.

Tôi cho rằng đây sẽ là quần áo theo kiểu nghệ thuật, không khác gì so với những bộ đồ biểu diễn thời trang, nhưng không phải.

Bộ đồ thứ hai có hơi hướng Hán phục, một bộ đồ hoa văn đám mây in chìm, áo bào trắng, tôi không biết chất liệu là gì nhưng có vẻ không giống sa tanh. Tôi hỏi:

– Anh còn chưa có tóc giả, không cần à?

– Không, có bối cảnh với mấy thứ khác rồi. Nhưng lông mày anh hơi đậm, có thể sửa không?

Tôi cắn răng:

– Đừng có cạo hết là được, giờ chưa muốn làm Voldemort đâu. (2)

Tranh thủ lúc một cô gái tới trang điểm giúp, tôi xem xét bối cảnh, là gia cụ Trung Quốc chạm khắc tinh tế, đồ sứ, bình phong và tầng tầng gấm vóc. Chờ bố trí xong, La Hoàn Khởi đi tới, xem xét mặt tôi nửa ngày.

Những nơi lộ ra trên người tôi đều đã được phủ phấn trắng, hệt như Geisha Nhật vậy, tất nhiên là không khoa trương tới mức geisha rồi, nhưng tôi cứ thấy mình hệt như tượng vậy.

Cậu ấy nâng mặt tôi lên, tôi chột dạ, không muốn cậu ấy nhìn nữa nên xoay người. Tim tôi đập thình thịch.

Ngón tay cậu ấy dính phấn trắng, vuốt xuống mắt và khóe miệng tôi.

Tôi cứng người, nói đùa:

– Cos Ngân Giác đại vương hả?

Bụng ngón tay ấm áp của cậu ấy xoa lên môi tôi, tôi không dám nói nữa.

Cậu ấy không nói gì, chỉ đắm chìm trong thế giới của bản thân, coi tôi như một tác phẩm được tạo hình tỉ mỉ. Cậu ấy dán cánh hoa lên mi tâm tôi, điểm một nét đỏ tươi lên thần châu (4). Tôi cảm giác mình nam không ra nam, nữ không ra nữ.

Tôi bước chân trần tới bối cảnh, nằm nghiêng theo yêu cầu của La Hoàn Khởi.

La Hoàn Khởi bắt đầu, cậu ấy nhìn ảnh, đi quanh hai vòng, xé hai mảnh lụa đỏ buộc lên cổ tay và mắt cá chân tôi. Tôi nhìn cậu ấy quỳ một gối, đặt bàn chân tôi lên đầu gối cậu ấy.

Tôi nhìn ra chỗ khác, hỏi:

– Mọi người chụp thế liệu có thể hiện được linh hồn tác phẩm không? Không cần người được chụp hiểu ý đồ hả? Em muốn có cảm giác thế nào?

– Một mĩ nhân Trung Quốc bình thường nhưng lại đẹp đến kinh thế hãi tục đang lạc bước tới Canada? Anh không cần diễn gì cả, cứ nghĩ mình là một người đẹp tuyệt trần, có tiền có sắc, không có được người mình yêu, mất hết can đảm nhưng vẫn muốn mỉm cười.

Lòng tôi:

– …

Tôi nói:

– Đây là không cần diễn của em hả?

Hình như cậu ấy cũng bị chính mình làm buồn cười, buộc một cái nơ ở cổ chân tôi, chân tôi thì vẫn đặt trên đầu gối cậu ấy. Cậu ấy đáp:

– Anh nhớ người anh yêu đi, cứ để nguyên mặt vậy là được.

Tôi đỏ bừng mặt, cũng may trên mặt còn có phấn nên cậu ấy không thấy.

Nhưng La Hoàn Khởi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi, nói:

– Anh có người yêu chưa?

Miệng tôi dính cứng, lòng nặng nề hệt như lần bước hụt gần lễ đường hôm đó. Tôi muốn nói lại thôi, trong lòng thầm thì đây không phải cơ hội tốt, không được nói, đừng dọa cậu ấy.

Hoàn hồn thì cậu ấy đã về tới trước camera tự lúc nào, đèn flash đã chớp lên nhiều lần, ảnh cũng đã chụp.

Sau đó, tôi thay hai bộ đồ, chụp nhanh hơn rất nhiều.

Tôi luôn cho rằng ảnh nghệ thuật cần tương tác rất nhiều, ít nhất thì người chụp cũng phải gợi không khí. Nhưng La Hoàn Khởi hình như không thèm để ý, cậu ấy bảo tôi đổi vị trí, thỉnh thoảng ra hiệu cho tôi thay đổi nét mặt. Cậu ấy nói tôi không phải người mẫu chuyên nghiệp, không cần làm mấy thứ kia, cậu ấy sẽ cố gắng chụp rồi chọn ảnh là được. Áp lực tâm lí của tôi giảm đi nhieuf.

Chụp xong, La Hoàn Khởi nói số lượng ảnh chụp để nộp bài đã đủ, mai không cần tới đây nữa, chúng tôi có thể đi chơi rồi về trường.

Tôi hỏi:

– Bộ ảnh của em không cần ý nghĩa nhân văn gì à? Làm linh hồn của bộ ảnh, anh đây cũng phải quan tâm đến quảng đại quần chúng một chút.

La Hoàn Khởi vừa tạm biệt nhân viên studio, nghe vậy thì trả lời:

– Trên đời này có người quan tâm tới ảnh nhân văn thì dĩ nhiên có người chụp ích kỉ như em, em chỉ muốn chụp những gì em thích. Hơn nữa, ai bảo ảnh của em không có chủ đề, tình yêu là chủ đề vĩnh hằng của nhân loại nhé.

Tôi đã tẩy trang một lần nhưng vẫn thấy khó chịu, về tới khách sạn, tôi lập tức đi tắm. Nhìn trong gương, tuy lông mày đã sửa nhưng cũng không dị. Tôi mặc áo choàng tắm đi ra, La Hoàn Khởi đang ngủ trên giường tôi. Tôi gọi cậu ấy, cậu ấy dụi mắt, ngồi dậy.

– Sao anh không có lông chân thế?

Cậu ấy nhìn chân tôi, có vẻ rất tò mò.

Tôi cũng nhìn theo tầm mắt cậu ấy:

– Trời sinh?

– Muốn sờ một cái.

Cậu ấy lầm bầm.

Tôi giật mình, trợn mắt, chưa kịp phản ứng thì tay cậu ấy đã đặt vào chân tôi rồi mau chóng rụt lại:

– Còn rất nhẵn nữa.

Tôi thấy mình chỉ cần mở miệng là sẽ nói lắp, tôi yên lặng. Bên dưới có dấu hiệu chào cờ.

Cậu ấy đứng dậy:

– Em thay quần áo đã, đợi em đi ăn cơm luôn.

Tôi nắm chặt tay, nín thở, chờ cậu ấy ra khỏi phòng, tôi nằm vật xuống giường, vò tóc như điên.

Lúc ăn tối, La Hoàn Khởi hỏi:

– Muốn trả công gì nào?

Tôi xua tay:

– Không cần đâu, anh đây đâu thiếu tiền.

– Vậy nợ trước, lần sau trả.

Chúng tôi ngồi trong một nhà hàng kiểu Nhật bên cạnh khách sạn, tôi không khỏi nhớ tới lần đầu gặp cậu ấy.

Tôi hỏi:

– Chị em với người kia thế nào rồi?

– Không chia tay. Có thể làm chủ được tình yêu của mình là một chuyện rất may mắn. Bọn em không có cái may mắn ấy.

– Bọn em? Em… cũng thế?

– Em không biết, có lẽ bây giờ còn nhỏ tuổi nên chưa thể nói rõ, tuy nhiên rất khó để muốn cưới ai thì cưới. Hơn nữa, nói thật là bản thân em cũng không tin vào tình yêu của giới nhà giàu. Toàn là giả dối.

– Vẻ cụ non này là học ai thế?

Cậu ấy cúi đầu cười, không nói tiếp.

Trên đường về, chúng tôi ai có tâm sự của người nấy, yên lặng bước đi. Tới bên ngoài khách sạn, La Hoàn Khởi hỏi:

– Uống rượu không? Em bảo người mang rượu vào phòng.

Tôi cố gắng lên tinh thần:

– Uống.

Tivi chiếu một bộ phim Mỹ nhàm chán, tôi uống tới mức hai tai nóng lên, đã hoàn toàn đánh rơi hết khả năng tiếng Anh, chẳng hiểu phim nói gì, chỉ thấy năm. mười phút sau, hai diễn viên chính đã ở trên giường.

Độ ấm trong phòng vừa vặn, thậm chí có cảm giác ấm áp như xuân. Tôi về phòng, đã thay một bộ quần áo ngủ ngắn tay và quần chun, ngồi trên salon cảm thấy rất thoải mái. Mỗi tội khí điều hòa làm không khí hơi khô, uống rượu càng thấy khô hơn, chẳng biết vì sao nữa.

Tâm trạng La Hoàn Khởi thật sự không tốt. Cậu ấy ngồi dưới đất, dựa lưng vào tay vịn salon, không dùng ly mà tu luôn chai rượu.

Tôi không hiểu, vì sao chúng tôi lại phải uống rượu trong im lặng thế này?

Uống rượu một mình, say rồi sẽ kết đôi được với giai nhân sao?

Tự nhiên tôi muốn đọc rap.

La Hoàn Khởi đặt chai rượu xuống, nghiêm túc nhìn tôi. Tôi đã hơi choáng, không còn tỉnh táo nữa rồi, cho rằng khuôn mặt lạnh băng đang nhìn tôi là chăm chú nhìn. Hình như cậu ấy uống đã nhiều, bắt đầu nói tiếng Anh, tốc độ rất nhanh.

Tôi thấy môi cậu mở ra đóng vào, bất lực. Anh trai ơi, tai em không nghe được tiếng Anh nữa rồi! Không hiểu phim nói gì đây! Làm sao em có thể giống anh, say rượu là bắt đầu nói tiếng Anh được?

Không biết cậu ấy đã nói bao lâu, tôi cảm giác mí mắt mình sắp nhắm nghiền, cuối cùng, tôi lớn tiếng:

– Đừng bắn liên thanh nữa!

Sau đó, tôi loạng choạng ngã xuống, La Hoàn Khởi vội kéo tay tôi, tôi ngồi phịch xuống, rất gần cậu ấy.

Tôi phải giải thích một cái đã, đầu óc tôi bây giờ đang ở giữa ranh giới hỗn độn và tỉnh táo, tôi đã đóng mọi giác quan, hoàn toàn không biết La Hoàn Khởi nói gì, nhưng lòng tôi tỉnh, tôi biết chúng tôi đều là người tửu lượng không cao, lại uống rượu khi bụng rỗng, hẳn là say cả rồi.

La Hoàn Khởi vẫn nói, không biết là nói gì nữa. Tôi nghĩ tới cái thời mình học Toefl để chuẩn bị du học, mẹ tôi tìm cho tôi một giáo viên nước ngoài để học khẩu ngữ mỗi ngày, nhìn miệng thầy bô lô ba la, tôi khổ cực kì.

Sau đó, tôi quyết định dọa La Hoàn Khởi:

– Còn nói là anh hôn đấy!

La Hoàn Khởi mở to mắt, há miệng, một phút rồi mà vẫn chưa ngậm lại, có lẽ chưa tới một phút, nhưng tôi đang say, đừng tính toán làm gì.

Tôi thấy bờ môi cậu ấy giật giật, vì uống rượu nên bờ môi ấy thật ướt át, đường cong đẹp, hơi mỏng, có lẽ cậu ấy đúng là người lạnh lùng. Nhìn bờ môi ấy dưới ánh đèn, tôi thật sự muốn hôn lên.

Tôi hôn.

Khoảnh khắc môi chạm môi, tôi cảm giác như trời giáng sấm sét, ngay cả ngón chân tôi cũng xù lông. Tôi muốn chết. Không giống với khi giở trò trong mộng, tôi biết đây là sự thật. Chúng tôi chỉ chạm môi rồi cứ yên lặng thế. Bỗng nhiên tôi nghĩ dù gì cũng chết, cứ làm quỷ phong lưu đi. Mẹ nó.

Tôi say sưa mút vào, coi đây là lần cuồng hoan cuối. Tim phổi tôi như nổ tung, như một quả bóng căng hơi, toàn thân như sắp bay lên, tôi dùng chút sức cuối cùng, chăm chú làm một việc duy nhất là hôn cậu ấy.

Hai tay tôi ôm cổ La Hoàn Khởi, vuốt tóc cậu ấy, xoa tai cậu ấy, vén áo lên rồi xoa hông cậu ấy, dùng lưỡi liếm hàm răng cậu ấy, dùng tay che mắt cậu ấy. Hôn cậu ấy.

Không biết chúng tôi hôn bao lâu, khi tôi rời đi, giữa chúng tôi còn vương lại một sợi chỉ bạc. Cậu ấy nhìn tôi, ngẩn ra. Tôi nhìn đôi môi ướt đỏ của cậu ấy, thở dài, lau đi nước bọt bên môi cậu. Tôi thầm nghĩ kết thúc thế này sao.

_________

(1) Hai câu trong Tỳ bà hành của Bạch Cư Di

(2) Chúa tể Voldemort

(3) Ngân Giác đại vương, một nhân vật trong Tây Du Kí