Bạn Cùng Phòng Bạn Trai Cô Ấy Là Quỷ Vương

Chương 21: 21 Dũng Cảm


Tôi có thể nhìn ra tăng nhân là Phượng hoàng, càng không cần nói đến kẻ xảo quyệt như Miêu bà.

Lại một nữa nếm thử mùi vị bị lừa gạt, Miêu bà kiềm chế không được sự tức giận ngập trời, hai tay vừa chuyển vừa lật, nháy mắt đã ngưng tụ ra một ít sương yêu đen kịt.

Nhưng sương khí đó vừa bay tới chỗ Phượng hoàng, giống như đánh vào tường đồng vách sắt, tan thành những đốm sáng nhỏ, đốm sáng vốn lơ lửng trên không, khi Phượng hoàng nâng cánh lên, ánh sáng lập tức kết thành những sợi chỉ vàng, xoay người một cái, đem Miêu bà tầng tầng vây khốn giống như gói bánh tét.

"Ngươi, cái đồ đê tiện vô liêm sỉ! Thả ta ra!"Trong tiếng mắng chửi hung tợn của Miêu bà, thể tích của Phượng hoàng ngày càng lớn, màu sắc lông vũ quanh người càng nồng đậm, giống như ngọn lửa màu vàng rực cháy, khiến người ta phải giật mình kinh hãi.

Sợ bị ngọn lửa thiêu đốt, tôi muốn lùi về sau, nào biết vừa mới bước chân, bả vai lại bị một lực nhẹ đột nhiên giữ lại.

Xoay đầu, tôi nhìn thấy một con nai nhỏ, toàn thân bao phủ trong ánh sáng trong suốt.

Đôi mắt nó to to, lông mi cũng rất dài, thấy tôi cũng không kêu, chỉ cúi người cong chân, tựa hồ muốn để tôi cưỡi lên, tôi có chút do dự, vòng eo lại bị nó dùng móng đụng nhẹ, chớp mắt, tôi đã từ mặt đất ngồi trên lưng nó.

Thấy tôi ngồi xong, bạch lộc quay đầu, thân mình uyển chuyển nhảy lên, mấy cái móng vuốt cong lại, cực nhanh mà nhảy lên vách đá đồ sộ đang vây khốn Phượng hoàng.

"Có thể nhìn thấy trên người ta có gì không?" Bạch lộc vừa thả tôi xuống, Phượng hoàng liền mở miệng.


Lúc nói lời này, nó ngồi xổm xuống, thân hình to lớn mà cồng kềnh, giọng điệu không còn thong dong như trước kia, mà có mấy phần áp lực, vài phần nặng nề, còn có một số cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.

"Trên người ta ẩn giấu một lá bùa, nếu ngươi giúp ta bóc nó, ta có thể khiến ngươi sống lại.

"Hắn đột nhiên tung ra thứ mà tôi muốn nhất, tôi thở sâu, ngực đau cũng không rảnh lo, nghiêm túc mà nhìn Phượng hoàng, nhưng ánh mắt quét qua quét lại, vẫn là cái gì cũng không có, chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh đỏ rực của Phượng hoàng, giống như mặt trời mọc trên lông vũ.

"Còn chưa tìm thấy à?"Lần này, trong giọng nói của Phượng hoàng, cảm xúc càng thêm hỗn loạn, vội vàng xao động- tức giận bất an, thậm chí ngay cả an tĩnh ngồi xuống cũng không muốn, chuẩn bị đứng lên.

Cũng ngay lúc này, khát vọng sống trong lòng tôi bùng lên dữ dội, não bộ cũng không kịp hạ chỉ dẫn, tay của tôi đã duỗi ra, ấn lên trán Phượng hoàng.

Tôi chỉ nghĩ muốn nhìn thêm chút nữa, khi tôi vô tình chạm vào nó, kim quang trong nháy mắt vỡ toang ra, đâm vào mắt tôi suýt nữa không mở được.

Nó vỡ ra thành những lá bùa màu vàng, vây lấy Phượng hoàng, lác đác tản ra bốn phía, mà ở giữa trán Phượng hoàng, là một mảnh giấy màu đỏ sậm, vô văn vô tự, di chuyển theo gió.

Mặc dù trông rất bình thường, nhưng tôi cảm thấy, chính là nó, tôi cắn môi cố gắng với lấy, nhưng Miêu bà ở bên đột nhiên vùng vẫy điên cuồng.


Bà ta phát ra âm thanh ê ê a a, tôi quay đầu nhìn, mới phát hiện, toàn thân bà ta bị bao phủ bởi ánh sáng vàng, trên cổ họng cũng bị một sợi chỉ vàng quấn quanh.

"Xé nó xuống, ta sẽ giúp ngươi sống lại.

" Cùng lúc đó, sự dụ hoặc của Phượng hoàng lần nữa vang lên bên tai, giống như lần đầu tiên gặp Miêu bà, tôi có chút do dự, tiếng Miêu bà đột nhiên bật ra và hét lên.

"Thiên phạt, xích phù chính là thiên phạt, Triệu Ninh Ninh, hôm nay ngươi dám xé nó xuống, tương lai gánh vác vận mệnh thiên phạt chính là ngươi.

"Bà ta thế mà trực tiếp cắt đứt chỉ vàng trói buộc trên cổ, vừa mở miệng nói, cổ họng giống như vòi nước bị hỏng, máu phun ra ào ạt, mùi máu tanh hôi, khiến người ta nhíu mày, nhưng khiến tôi cau mày hơn là lời nói của Miêu bà.

Tôi không biết thiên phạt trong miệng bà ta là gì, nhưng nghĩ lại có lẽ không phải chuyện tốt, chắc giống như lời nguyền mà bà ta phải chịu, nghĩ như vậy, tôi duỗi tay lên không trung, muốn gỡ phù chú xuống nhưng lại hơi chần chừ.

Có một giây tôi quả thực muốn lùi bước, nhưng ánh mắt không kịp thu hồi, lại đối diện với con ngươi đen nhánh, trong veo của Phượng hoàng.

Con ngươi của hắn có chút lạnh, hàn ý se lạnh bên trong khiến tôi cho rằng hắn sẽ cưỡng ép tôi làm chuyện này giống như Miêu bà, ai biết hắn ta chỉ nhàn nhạt nhìn tôi một cái, giọng điệu đều hững hờ so với bất cứ thời điểm nào.


"Tất cả lựa chọn đều có giá của nó.

"Hắn vừa dứt lời, đầu óc tôi ong ong, suy đi nghĩ lại, rốt cuộc vẫn là sốc lại tinh thần, cắn răng, trực tiếp đem phù chú màu đỏ sậm kéo xuống.

Phù chú màu vàng ở bốn phía nháy mắt tan đi, lời của Phượng hoàng cũng theo đó tới: "Nhưng lựa chọn của ngươi, cái giá phải trả bằng không.

"Tôi vẫn không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, một ngọn lửa lớn cực kì sáng ngời - mãnh liệt từ phía mặt trời đỏ b ắn ra, trực tiếp đập lên người Phượng hoàng, đập đến mức ánh sáng đỏ trên vách đá vỡ toang, tản ra bốn phía, khiến cho Phượng hoàng toàn thân cháy rụi.

Mà Phượng hoàng, lại không sợ lửa đốt, ngược lại, nhắm mắt ngồi xếp bằng tại chỗ trong ánh lửa hừng hực.

"Triệu Ninh Ninh, ta ra lệnh cho ngươi, lập tức đi giết hắn, ngay lập tức! Bằng không hiện tại ta khiến ngươi phải chết!Ngươi đừng quên, trên người ngươi có khí tức linh thạch của ta, ta hoàn toàn có thể khống chế ngươi, lúc ở U Vô Độ, cũng là ta giữ ngươi một mạng, bây giờ ngươi phải trả cho ta, ta khiến ngươi giết hắn!"Miêu bà kêu đến tê tâm liệt phế, động tác hung bạo, máu đen bắn tung tóe khắp nơi, nhưng tôi không để ý đến, thậm chí còn tránh ra xa.

Đông tác tránh né của tôi quá rõ ràng, Miêu bà tiếp tục chửi bới ầm lên, mắng cho đến khi cạn lời, lại bắt đầu há miệng lạnh lùng châm chọc: "Ngươi cho rằng kế tiếp ngươi liền kê cao gối mà ngủ sao Triệu Ninh Ninh? Nằm mơ!""Từ lúc bắt đầu, đây chính là một ván cờ, dẫn dụ ngươi và ta nhảy vào trong, hắn ta cần lực linh thạch trong máu của ta để bài trừ phong ấn Phượng hoàng, cũng cần quái vật không phải người- không phải yêu- không phải quỷ như ngươi để vạch trần xích phù, ngươi cho rằng ngươi được cứu, hừ, ngươi đang nằm mơ, ta nói lại lần nữa, đi giết hắn ta, bằng không ta sẽ giết ngươi!"Đề tại lại quay về sự cảnh cáo hung tợn, ánh mắt tôi có chút phức tạp.

Nói thẳng ra, tôi quả thực có chút sợ bị bà ta điều khiển, rốt cuộc sự thống khổ kia, người phi thường thật sự có thể chịu được.

Nhưng thân thể của bà ta hiện tại đã bị chỉ vàng quấn chặt, cả người căn bản động cũng không thể động, làm thế nào dùng lực linh thạch điều khiển tôi?Nghĩ như vậy, tôi thoáng yên lòng, xoay đầu nhìn Phượng hoàng, nào biết vừa mới quay qua, trong lòng đột nhiên nhấc lên.

Bên ngoài ánh lửa cuồng bạo, máu của Miêu bà không biết từ khi nào ở giữa không trung, chậm rãi ngưng kết, ngưng tụ thành một cây cung dài màu đen, có mùi tanh hôi giống máu Miêu bà, mà mùi máu hôi thối đó cũng ngưng tụ thành mũi tên, đặt trên dây cung màu đen, cơ hồ nhanh chóng xếp đầy toàn bộ dây cung.


Tôi nín thở.

Tôi từ trước đến nay không phải một người lớn gan.

Giáo viên ngữ văn tiểu học giao bài tập làm văn, hãy nhớ lại một câu chuyện giúp đỡ người khác mà chính các em là người trải qua.

Bạn cùng bàn cũng là một tiểu cô nương, nhưng cô ấy dám viết thấy việc nghĩa hăng hái làm, ở trên xe buýt dũng cảm chỉ ra và xác nhận tên ăn trộm, mà tôi, chỉ dám viết về đèn tín hiệu giao thông, em dẫn ông bà cụ già qua đường.

Bạn xem, ngay cả viết văn kể chuyện tôi cũng không dám sắp xếp một nhân vật anh hùng cho chính mình, rất nhiều lúc tôi đều nghĩ, có lẽ trời sinh tôi nhút nhát, nhưng lúc đó, không biết tại sao, tôi đã xông , vô cùng dũng cảm.

Khoảnh khắc ý thức biến mất, tôi đã nghĩ đến lý do mình làm như vậy.

Có thể là sợ hãi thiên phạt trong lời Miêu bà, cũng có thể đơn thuần là không muốn Miêu bà được như ý, cũng có thể là vì vài lần quan tâm trước đó của tăng nhân, cũng có thể chỉ đơn giản muốn trở thành một con bạc, đem tất cả tiền cược của mình đặt trên người tăng nhân.

Nhưng mặc kệ tôi tìm ra nguyên nhân như thế nào, tôi đều làm như vậy.

Không phải trong sách cổ cũng thường nói à, quân tử luận tích bất luận tâm, bất kể lúc đó tôi đang nghĩ cái gì, lý do cao thượng cũng được, lý do ích kỉ cũng thế, thì vào thời điểm đó, tôi vẫn luôn dũng cảm.

ヾ(•ω•)o.