Bạn Cùng Phòng Bạn Trai Cô Ấy Là Quỷ Vương

Chương 13: 13 Hắn Đang Cười


Tôi theo ánh mắt của hắn nhìn qua đó, phía trước xám xịt, ngoại trừ cảnh tượng màu gỉ sắt tối tăm, cái gì cũng nhìn không thấy.Tôi quay đầu lại nhìn Miêu bà, sắc mặt bà ta âm tình bất định (*), nhưng ánh mắt không thân thiện nhìn chằm chằm theo phương hướng của tăng nhân, nơi cả hai nhìn đều cùng một chỗ.(*) Nắng mưa thất thườngCho nên là thứ tôi không nhìn thấy, tôi mím môi, lại nâng cao khẩu khí, đang lúc lấy lại tinh thần, tăng nhân liền quay người đi về phía chúng tôi.Hắn ta mới đầu muốn nói gì đó với Miêu bà, nhưng nhìn đến tôi, lại ân cần chỉ chỉ phía sau, động tác ra dấu trên tay tương đối qua loa, nhưng giải thích lại rất rõ ràng.Vốn dĩ vừa rồi hắn ta đứng ở nơi có đạo môn (*), cửa có thể liên kết với cấm địa, mới đầu sợ có thứ gì đó ở trong chạy ra, lại sợ nếu đi vào sẽ gặp nguy hiểm, vì thế tạo ra mấy cái phong ấn, lúc ra vào không ngờ lại dễ dàng hơn so với tưởng tượng, sau đó thế sự xoay vần, phong ấn bị phai nhạt, các loại sinh linh ra vào ngày càng nhiều.(*) cửa đạo"Nhưng trước đó không lâu có một Thần tộc đi qua nơi này, thấy phong ấn chi lực nhỏ bé, lại viết mấy đạo phù trên cửa, không nhằm vào loài người, nhưng yêu quái có yêu khí, quỷ khí muốn vào được, đoán rằng phải bỏ đi một phen công lực.""Biết không mời mà vào có kết cục gì không?" Tăng nhân đang nói, bỗng nhiên biến ra một con thỏ, con thỏ rơi xuống đất, bốn chân bay như tên bắn hướng về phía trước, phanh lại một chút, biến thành một vũng sương máu.Tôi há miệng th ở dốc, một lời cũng không thể nói, mà Miêu bà cũng không mở miệng, con ngươi màu đồng dựng thẳng lên nhìn chằm chằm vào huyết khí, ánh mắt thâm trầm."Năng lực càng bình thường càng dễ dàng qua, vì thần lực của phong ấn cho rằng ngươi không có sức uy hiếp.


Ngược lại càng lợi hại, khi vào trong chịu đau khổ lại càng nhiều.""Vậy tại sao con thỏ đó lại chết? Nó không phải được ra vào bình thường à?" Tôi có chút nghi hoặc, tăng nhân lại rất nhanh liền giải thích."Bởi vì thỏ là do ta biến ra, thay vì nói là thỏ, không bằng nói là sức mạnh của ta." Hắn mở tay, ngưng tụ ra một nắm huỳnh quang, ánh huỳnh quang còn chưa sáng lên, đã bị Miêu bà cắt ngang."Có cách nào qua đó không?"Miêu bà đột nhiên đặt câu hỏi như vậy, tăng nhân có chút ngoài ý muốn, quay đầu lại, ánh mắt rất hiếu kì: "Nhưng ngươi không phải bị nguyền rủa, không thể ra khỏi thành uổng mạng à?""Ngươi chỉ cần nói cho ta có cách nào hay không?" Miêu bà vẫn như cũ, hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng nhìn dáng vẻ, hẳn là có phương pháp ra khỏi thành uổng mạng, tôi không nói chuyện, nín thở đứng ở một bên nghe.Trong ba người bọn tôi, tôi là linh thể yếu nhất, lượng kiến thức ít nhất, hoàn toàn không biết gì cả, cũng không thể chịu đựng được nhất.Tăng nhân là người tu hành, thủ đoạn khó lường, nhưng lai lịch không rõ là chính hay tà.

Miêu bà là yêu, mặc dù chịu lời nguyền từ thần khí, nhưng tàn nhẫn độc ác, tuyệt đối không phải loại lương thiện.Nếu sau khi vào đó gặp phải nguy hiểm, người chết đầu tiên nhất định là tôi, bởi vì tôi không có năng lực tự bảo hộ, tăng nhân không có nghĩa vụ bảo vệ tôi.

Đồng thời, linh thạch mất hiệu lực, tôi cũng không còn giá trị lợi dụng với Miêu bà.Có thể bảo vệ tôi, chỉ có bản thân tôi, mà phương pháp tốt nhất, chính là nhanh chóng học tập.Tôi lặng lẽ thở ra một hơi, nghiêm túc quan sát tăng nhân, hắn ta không có biểu cảm gì, chỉ là đuôi lông mày hơi nhếch lên."Ta tất nhiên có cách để vào, nhưng hai người các ngươi, một là yêu một là quỷ, muốn đi từ cửa này vào là chuyện không có khả năng.""Dùng linh thạch cũng không được?"Miêu bà đột nhiên nhắc tới linh thạch, tăng nhân không tiếp lời, nhưng tôi nhìn thấy môi hắn hơi mím chặt, giọng điệu càng thêm thăm dò, "Trong tay ngươi còn có linh thạch?"Cho nên linh thạch này đối với tăng nhân mà nói rất quan trọng?Tôi tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, nào biết ánh mắt Miêu bà âm u lạnh lẽo nhìn về phía tôi."Trước cô ta, ta đã dùng linh thạch ở trên cơ thể của sáu người, trong đó có bốn linh hồn bị Chu Độ trực tiếp bóp nát, nhưng cái đầu tiên và cái cuối cùng vẫn còn, trên linh hồn của bọn chúng có khí tức của linh thạch, tìm được bọn chúng, hai cái linh hồn, còn có thể tinh luyện ra một ít linh thạch, nếu không đủ, trước mắt không phải còn có một cái à."Nói xong, bà ta lạnh lùng nhìn về phía tôi, ánh mắt âm u lạnh lẽo giống như đang nhìn một pho vật chết.


Tôi không tiếp lời, nhưng tay không tự chủ nắm chặt lại.Luyện hóa linh hồn, nói cách khác chính là hồn phi phách tán, mệt cho bà ta nghĩ ra được."Thật ra cũng không cần phiền phức như vậy." Sự yên tĩnh bị tăng nhân phá vỡ, hắn duỗi tay, lấy ra một hòn đá từ trong tay áo.Là hòn đá cướp được từ trong tay Miêu bà, rất nhỏ, màu sắc cũng đã rất ảm đạm, nhưng không biết trong miệng tăng nhân niệm chú ngữ gì, linh thạch kia bỗng nhiên hồi quang phản chiếu, thoáng chốc trở nên đỏ bừng, bị tăng nhân nhẹ nhàng ném về phía trước, liền rơi vào trong hư không, biến mất không thấy.Tôi vẫn như cũ cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng tăng nhân lại cong môi cười, sắc mặt Miêu bà mặc dù không có biến hóa gì, nhưng vẻ mặt nghiễm nhiên không còn căng thẳng như trước, nhìn có vẻ như cái thứ được gọi là cửa, mở ra rồi.Tăng nhân một lần nữa quay đầu nhìn Miêu bà, ngữ khí có một tia do dự, không xác định, "Cho nên ngươi muốn rời khỏi thành uổng mạng như thế nào?"Miêu bà không tiếp lời, nhưng lẳng lặng ngồi xếp bằng tại chỗ.Nói thật, cho dù là xem phim điện ảnh hay phim truyền hình, tôi cũng chưa từng xem qua cảnh tượng có khẩu vị nặng như vậy.Tôi biết Miêu bà gánh chịu lời nguyền, nhưng không nghĩ tới muốn rời khỏi thành uổng mạng.


Bà ta vậy mà phải toái cốt trọng tổ (*), quá trình trùng tu lại giống như đem cả người ngâm mình trong dung dịch hóa học có tính ăn mòn cực cao, ngâm đến khi cả người nhũn ra, thối rữa, vỡ vụn thành huyết bùn, sau đó lại giống như tượng đất một lần nữa tu sửa hoàn toàn, quay trở về thân yêu.(*)【 碎骨重组 】Đập vỡ xương để trùng tu lại.Có khoảnh khắc tôi muốn nôn ra, nhưng vẫn nhịn được, quay đầu đi, muốn nhìn những thứ khác để dời lực chú ý, chưa từng nghĩ sẽ nhìn tăng nhân, hắn đứng thẳng người, trong ánh mắt tràn đầy hứng thú.Hắn vậy mà đang cười..