Bạn Cùng Bàn Tôi Khả Năng Là Một Tên Ngốc

Chương 33

"Trần Tử Tinh. . . . . . Tiểu vương tử của tôi." Giọng nói của thiếu niên cứ quanh quẩn bên tai giống như nói lời tình si.
Rất không bình thường .
Rất phạm quy.
Giọng nói của Quan Thần vô cùng cẩn thận, giống như là đang thăm dò, nhưng lời này lúc nói lại nhấn mạnh làm cho trái tim của Trần Tử Tinh run rẩy không dám đáp lại.
Cậu từ từ nhắm hai mắt lại.
Chỉ là nhắm mắt lại.
"Lúc ở trên xe bus. . . . . ."
Phải qua mất một lúc lâu, Quan Thần bỗng nhiên mở mắt.
Hắn có chút không yên, môi khẽ nhếch, giống như đã dùng hết tất cả dũng khí, đến môi cũng run rẩy. Đôi mắt hắn chớp chớp hai tay không tự chủ được mà nắm chặt.
Ngay cả tiếng tim đập nhanh cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Adrenalin thẳng tắp tăng lên, hắn rốt cuộc là đang khẩn trương, hưng phấn hay kích động cái gì đây, Quan Thần cảm thấy bản thân mình có thể là bị Trần Tử Tinh làm cho sắp điên rồi.
Rõ ràng hắn cái gì cũng chưa làm, chỉ ôm như vậy thôi lại kiến cho hắn điên nhiều lần.
". . . . . ."
Trần Tử Tinh nuốt một ngụm nước miếng.
Cũng không chờ hắn nói xong, cậu giật mình mở mắt ra sau đó vội đẩy Quan Thần ra khỏi người mình.
Quan Thần bị cậu dùng sức đẩy ra liền lảo đảo lùi lại đằng sau mấy bước, Trần Tử Tinh ngồi ở trên giường tim đập như trống nổi, tâm tình thật lâu sau vẫn chưa thể bình ổn.
"Cậu. . . . . ." Lặng im một lát, trái tim Quan Thần vẫn đập nhanh không thể bình tĩnh lại được, hắn nhìn cậu chằm chằm một cách ngốc ngốc, nuốt nước bọt, nỉ non nói, "Tử Tinh. . . . . ."
Trần Tử Tinh hạ mắt suy nghĩ không lên tiếng.
Trong khoảng thời gian ngồi trên xe bus, Trần Tử Tinh nửa tỉnh nửa mê mơ mơ màng màng, cậu thật sự rất buồn ngủ, mà tình trạng thân thể của cậu lại cũng không tốt, vừa không chú ý một chút liền ngủ mất.
Chỗ dựa thật sự rất ấm, vừa dày vừa rộng, không có ánh sáng chiếu vào mắt, ánh sáng vừa phải, gió nhẹ bên ngoài cửa sổ thổi vào, nói như thế nào nhỉ, thoải mái đến mức khiến cho người ta trong lòng cũng thấy yên ổn.
Đầu óc không muốn nghĩ đến những chuyện dư thừa khác, đơn giản chỉ là hối hận về chuyện của hôm nay và trái tim của cậu ngay lúc này.
"Tử Tinh. . . . . ." Không biết qua bao lâu, lại đột nhiên nghe thấy Quan Thần gọi cậu một tiếng.
Trần Tử Tinh theo bản năng muốn trả lời hắn một tiếng "Hả?" , nhưng mà không chờ được cậu trả lời thì bên kia lại truyền đến một tiếng mắng nhỏ mang theo chút phiền não.
"Thao."
Ngay sau đó nguồn nhiệt lập tức nhích lại gần.
Rất kỳ quái, chỉ là dựa vào âm thanh có chút phiền não của Quan Thần nhưng chẳng hiểu sao lại khiến cho lòng Trần Tử Tinh loạn hết cả lên.
Vì nhắm cả hai mắt nên trở nên bị động, không biết được xung quanh đang xảy ra chuyện gì, cậu dựa vào trên vai của Quan Thần không dám nhúc nhích. Nguồn nhiệt dần dần tới gần, trong lòng Tử Tinh có một dự cảm khiến cho trái tim của cậu lập tức treo lên, lông mi khẽ run.
Cậu vì sao lại bất động lâu như vậy.
Cậu là đang mong chờ điều gì đây.
Rõ ràng có cái gì đó đang nhích gần lại đây.
Mẹ nó mẹ nó mẹ nó. . . . . . Cậu cũng không phải ngốc tử. Cử động đi, Trần Tử Tinh, mau cử động đi.
Trần Tử Tinh ở trong lòng thúc giục chính mình, nhưng chân tay vẫn giống như là bị trói, một chút sức lực để cử động cũng không có.
Bả vai bị người khác đụng vào. Vô cùng cẩn thận, nhẹ nhàng.
Quan Thần ngay cả hô hấp cũng run lên.
Hắn nhìn chăm chú vào mặt của Trần Tử Tinh, cho dù là một chút dấu hiệu cậu sẽ tỉnh lại thì Quan Thần sẽ lùi lại, nhưng mà Trần Tử Tinh lại không có.
Điều này cho Quan Thần một sự cổ vũ vô cùng lớn, hô hấp của hắn trở nên hỗn loạn, đồng tử mở to, tay nhẹ nhàng chạm lên bả vai của Trần Tử Tinh.
"Tử Tinh?" Hắn lại thử nhẹ nhàng gọi một tiếng.
—— không trả lời.
Hô, Quan Thần nặng nề thở ra một hơi, chậm dãi đến gần Trần Tử Tinh.
Không kìm lại được nữa, đầu óc hắn hiện tại không còn khả năng suy nghĩ tiếp, thân thể tự nhiên sẽ nghe theo bản năng hướng về phía trước, chậm dãi cúi xuống, tiếng tim đập càng ngày càng nhanh, ngay cả đầu ngón tay cũng mềm nhũn xuống, nếu như lúc này Trần Tử Tinh mà mở mắt ra, thì nhất định sẽ hỏng bét, Quan Thần nhất định sẽ rất thảm hại, sẽ giống như quân lính tan rã.
Nhưng thật may Trần Tử Tinh không hề phát hiện ra.
Trần Tử Tinh khẩn trương đến không thể động đậy, giống như cá nằm trên thớt mà đợi chờ động tác tiếp theo của Quan Thần.
". . . . . . Ưm."
Đó là một nụ hôn rất nhanh rất nhẹ, nhưng lại vô cùng mềm mại.
Trên môi trạm vào một thứ gì đó rất mềm, có chút ướt át, đó là một nụ hôn giống như chồn chuồn lướt nước, nhưng để lại trong lòng Tử Tinh như muôn vàn cánh hoa nở bung.
Đây nhất định là một nụ hôn kiến cho người ta mất bình tĩnh.
Chỉ là nụ hôn còn không đến hai giây, Quan Thần đã vội vàng lùi lại, mở to hai mắt, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, một bàn tay chạm lên môi—— choáng váng.
Thao, hắn, hắn. . . . . . Vừa rồi, vừa rồi đã làm gì. . . . . . với Tử Tinh?
Không thể phủ nhận, sự thật đã xảy ra trước mắt.
Hắn cảm thấy cử chỉ của mình quá điên rồ, nhìn trái nhìn phải, trong lòng vô cùng bối rối, trong lúc nhất thời hắn không biết nên làm gì.
Chỉ là cảm giác trên môi vừa rồi vô cùng chân thực. Quan Thần đã xác định rõ được cảm giác của trái tim mình nên khó lòng ức chế được vui mừng, nó đánh sâu vào lục phủ ngũ tạng, bên trong thân thể mọi thứ loạn thành một đống, không thể bình tĩnh lại được.
Hắn muốn nhảy lên, muốn hét thật to, muốn phát tiết, muốn đem tâm tình càng ngày càng nghiêm trọng ở trong lòng mình mà phát tiết ra ngoài.
Quan Thần nhắm mắt lại, một tay đỡ trán.
Cậu con mẹ nó, lão tử cong rồi .
". . . . . ."
Trần Tử Tinh cũng có đoạn hồi ức kia.
Cho nên, cậu vào giờ phút này khi đối mặt với Quan Thần chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, còn có nội tâm cũng đang nổi lên bão tố.
Chuyện này vốn dĩ có thể cứ như vậy mà bỏ qua, nhưng không khí giữa hai người bọn họ lúc đó lại quá kỳ quái, Trần Tử Tinh có chút bối rối, giống như chạy trốn mà vào phòng tắm.
Trần Tử Tinh nói, "Tôi đi tắm trước."
Phanh một tiếng, cửa bị đóng lại.
Quan Thần quay đầu lại, hầu kết lăn lăn, một lúc lâu sau mới hồi phục lại được tinh thần, giọng nói hơi khàn khàn, "Cậu đi tắm mà không lấy quần áo à."
". . . . . ." Lại phanh một tiếng, Trần Tử Tinh vội vàng chạy đến tủ quần áo lấy đồ, quần áo trên người vẫn còn mặc đầy đủ chưa cởi ra, nói đùa à, cậu cũng chưa có ngốc đến mức đó đâu.
Cái này không xong rồi.
Đi đến cửa phòng tắm Trần Tử Tinh quay đầu lại nói: "Cậu. . . . . ."
Do dự một chút sau đó cậu vẫn nói: "Không được vào. Nếu vào tôi sẽ đập chết cậu."
Quan Thần bây giờ sao dám, hắn tự biết mình đuối lý lên giơ lên hai tay, ra vẻ bé ngoan lùi lại hai bước rồi ngồi lên giường.
Quan Thần nói, "Mời ngài mời ngài."
Trần Tử Tinh lại dừng một chút, cáu kỉnh nhìn hắn sau đó dùng một lực vô cùng mạnh đóng cửa lại, rồi lại cào cào tóc của mình.
Trần Tử Tinh cảm thấy hô hấp có chút nặng nề, cậu cởi quần áo ra căm giận mà ném xuống đất, bước vào trong buồng tắm để cho nước chảy trên người mình.
Nước hơi lạnh.
Trần Tử Tinh dừng một chút.
Vẫn nên chuyển thành nước ấm đi.
Quá phiền phức.
Nhưng Tinh ca cũng bắt đầu sợ bị ốm rồi.
Bên này Trần Tử Tinh đang vừa cáu kỉnh vừa tắm, bên ngoài Quan Thần ngồi một lúc nhưng vẫn không thể bình tĩnh lại được, ngồi ở đây nghe tiếng nước chảy ở trong phòng tắm liền dễ dàng nghĩ đến cái khác, càng muốn bình tĩnh lại càng không được, tâm loạn cào cào.
Bạn nói xem tại sao thích một người lại thành cái dạng này.
Nhất cử nhất động của cậu cũng đủ khiến cho người ta điên lên, cái gì cũng chưa làm nhưng lại làm cho hắn miên man suy nghĩ, đụng một chút cũng có thể khiến hắn cười ngây ngô, cho dù là một người tự xưng là bậc thầy của yêu đương nhưng lúc thực sự phải đối mặt với người mình thích thì cả đầu óc cũng chỉ còn lại một câu.
Thích cậu. Làm sao bây giờ, tôi thật sự rất thích cậu.
Thao, mẹ nó.
Quan Thần ngồi trên giường thở dài, xoa xoa mái tóc rối loạn.
Hai người bọn họ đều tự hiểu trong lòng không nói ra, bắt đầu từ đêm nay, quan hệ giữa hai người đã hoàn toàn chật đường ray, không thể cứu vãn lại được nữa rồi.
Quan Thần đi ra ngoài tìm chỗ hút thuốc.
Trong phòng khách không ai, bố mẹ Tử Tinh cũng đã về phòng ngủ, Quan Thần đi qua phòng khách đến ban công, đứng bên ngoài gió lạnh liền thổi ập tới, hắn nhìn vào bóng tối mênh mông, cúi đầu châm điếu thuốc.
Quan Thần đã rất lâu rồi không hút thuốc.
Bình thường không nhớ ra, nhưng lúc này liền muốn hút một điếu thuốc để giảm bớt tâm tình xao động phức tạp của chính mình.
Nhưng thuốc lá cũng không phải là thứ gì tốt.
Yên tĩnh một lúc, càng hút càng nghĩ, càng nghĩ càng phiền, càng phiền càng thích, thích đến yêu mến, bản thân sẽ bắt đầu trở nên nồng nhiệt hơn, khi thích thì ngay cả hôn trộm một cái cũng có thể cảm thấy dư vị vô cùng vô tận.
Quan Thần chưa từng yêu đương.
Hắn cũng không nghĩ đến yêu đương lại chính là cảm giác như thế này.
Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ.
Bản thân giống như là từ ngày đầu tiên nhìn thấy Trần Tử Tinh đã cảm thấy hứng thú, đối xử với cậu cùng với những người khác cũng không giống nhau, cuối cùng biến thành như bây giờ cũng không kỳ quái, nghĩ thông rồi cũng không khó tiếp thu lắm.
Tay Quan Thần khoát lên lên lan can ban công, vẩy vẩy tàn thuốc. Gió lạnh thổi, thổi cho đầu của hắn cũng dần dần hạ nhiệt xuống.
Quan Thần a Quan Thần, mày sao lại giống thú vật như vậy, yêu đương thì cũng thôi đi, đối tượng mày thích thế mà lại là một nam sinh.
Ba mẹ người ta còn tốt với mày như vậy. Mày thấy mày ngu chưa.
Đột nhiên bên người truyền đến một giọng nói có chút tang thương, làm Quan Thần hoảng sợ, "Tiểu tử, còn biết hút thuốc nha."
Quan Thần run lên, quay người lại liền nhìn thấy Trần nhiều tiền. Ba của Trần Tử Tinh.
Quan Thần nói, "Chú ạ."
Hắn khá bình tĩnh, vẫn hút thuốc như cũ, khí tràng rất đủ, Trần nhiều tiền vô cùng thưởng thức đứa bé này, ông đứng bên cạnh hắn vừa nhìn thấy thuốc là liền oh yo, thuốc tốt.
"Ừ." Trần nhiều tiền nói, "Sao vậy? Mặt ủ mày chau thế."
Ông vừa mới đi ra ngoài lấy chút đồ, trong lúc vô tình nhìn thấy Quan Thần, nhìn dáng vẻ của hắn giống như tâm tình không được tốt lắm.
"Chú, thuốc." Quan Thần lấy ra một điếu thuốc đưa cho Trần nhiều tiền, Trần nhiều tiền liền nhận lấy, đốt lên, ánh lửa sáng lên rồi lại tắt, Quan Thần quay đầu đi nói chuyện, tóc mái bị gió thổi bay bay, "Tính tình của Tử Tinh tốt chứ ạ?"
Trần nhiều tiền nhìn hắn, "Cãi nhau à?"
Quan Thần lắc đầu, khóe miệng câu lên, "Không ạ."
Trần nhiều tiền nhìn hắn một lúc, quay đầu nói, "Tính tình của Tinh Tinh không tốt, lúc không tức giận thì còn tốt, nhưng một khi tức giận thì trực tiếp bùng nổ, nó giống mẹ, nhưng được cái đến nhanh thì đi cũng nhanh, không tức giận lâu, nó chính làm một đứa nhỏ, không đủ khéo léo, nếu nó thật sự có làm sai chuyện gì đó, nói sai gì đó, tiểu tử cháu cũng đừng để ở trong lòng. Tinh Tinh rất dễ mềm lòng."
Trần nhiều tiền hút thuốc, im lặng chút rồi nói, "Cũng không có ý gì, chúng ta là ba mẹ nó, nhắc đến đứa nhỏ của chính mình liền thích nói nhiều một chút, nó nếu như làm sai, cháu cứ bảo nó, lần sau mới sửa tốt lên được."
Quan Thần gật gật đầu, cũng không biết nghĩ đến cái gì, nhìn về phía trước, chậm rãi hút thuốc.
Sau một lúc lâu, hắn nói, "Cảm ơn chú."
Trần nhiều tiền không hiểu cái câu cảm ơn này của hắn là cảm ơn cái gì.
Nhưng Quan Thần cũng không nói nhiều nữa, hắn hút nốt ngụm cuối, thuận tay dập thuốc, ném vào thúng rác, đi vào nhà nói, "Cháu vào trước đây, chú ngủ ngon."
Trần nhiều tiền quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Ông nói, "Bảo Trần Tử Tinh đi ngủ sớm một chút."
Quan Thần nói đã biết.
Quan Thần quay lại phòng Trần Tử Tinh cũng đã tắm xong rồi, đang nằm trên giường nghịch điện thoại, thấy hắn đi đến cũng chỉ nhìn thoảng qua không nói chuyện.
Quan Thần im lặng nâng đầu chăn bên kia lên chui vào, có chút lúng túng, hắn cũng không dám nói dám hỏi gì.
Trần Tử Tinh lướt lướt điện thoại, nhưng lực chú ý lại không đặt lên đó, cậu còn có thứ đang che giấu, Quan Thần thì nằm ở đó ngẩn người, thỉnh thoảng lại liếc trộm Trần Tử Tinh.
Lòng rối như tơ vò. Không biết có phải do đây là mối tình đầu nên mới giống như hai tên ngốc như vậy không, cũng không biết nói gì.
Sau một lúc lâu, hắn trộm đẩy Trần Tử Tinh một chút.
"Hei." Quan Thần nói, "Tiểu soái ca, ở đây không?"
Trần Tử Tinh vô tình mở miệng, ánh mắt cũng không động một chút, "Không ở."
Quan Thần mặt dày mày dạn, "Nói bừa, cậu không phải đang ở đây sao."
Trần Tử Tinh nói, "Vậy cậu đây không phải là nói mấy câu vô nghĩa à."
". . . . . ."
Quan Thần bị cậu bắt bí, hắc hắc cười hai tiếng, dùng ngón chân đụng đụng vào ngón chân của Trần Tử Tinh, ngón chân cậu rất lạnh, còn không thèm ủ ấm.
"Đây không phải là anh muốn tìm cậu nói chuyện sao." Quan Thần nói, "Đến, bỏ chân sang đây, anh giúp cậu ủ ấm."
"Nói cái rắm."
Trần Tử Tinh chỉ nói như vậy. Nhưng chân lại không rút lại, dù Quan Thần đang kẹp lấy chân cậu, cậu cũng không phản kháng.
"Đừng xoa." Trần Tử Tinh nói.
Quan Thần cười nhìn cậu, "Không thích à? Tôi đã xoa rất nhẹ nhàng rồi đấy."
Cũng không phải không thích, chính là ngứa, hơn nữa cậu ngại.
Nhưng mà Trần Tử Tinh còn lâu mới nói như vậy.
Cậu không nhìn Quan Thần, hơi hơi nhổm dậy, nâng tay tắt đèn, âm thanh thản nhiên nói, "Ngủ."
Ba một tiếng, phòng ngủ tối sầm lại.
Trần Tử Tinh tắt điện thoại đi, làm cho ánh sáng duy nhất còn sót lại cũng biến mất, cậu đem chính mình giấu vào bên trong chăn, tìm kiếm cảm giác an toàn trong bóng đêm.
Quan Thần bỗng nhiên lên tiếng: "Ba cậu nói cậu là người mềm lòng."
Trần Tử Tinh dừng lại, sau một lúc lâu mới trả lời, ". . . . . . Cậu còn cấu kết với ba tôi?"
Cậu mở mắt ra trong bóng đêm.
Thái độ của Quan Thần đối với mẹ cậu, thậm chí ngay cả ba cậu, cái này là bình thường sao.
Là bởi vì cậu sao?
Trong lòng Trần Tử Tinh rất loạn. Cậu đâu có tiếp xúc với đồng tính luyến ái nha, ngay cả yêu đương cũng chưa từng, nhiều lắm thì trước đây có cảm thấy bạn nữ ở vườn trẻ có chút đáng yêu, nhưng đến tận lúc tốt nghiệp rồi cũng không dám nói với người ta lấy một câu nào.
Cậu chính là một người điển hình khi đụng đến tình yêu liền lúng túng.
"Vì sao lại nói tôi với ba cậu cấu kết?" Quan Thần chậm dãi ôm lấy cậu từ phía sau, ở bên tai Trần Tử Tinh nói, "Ba cậu không phải là ba tôi sao?"
Hơi ấm dần dần tiến lại gần, Trần Tử Tinh hơi giãy dụa đẩy hắn ra.
"Đánh rắm." Trần Tử Tinh nói, "Sao lại là ba cậu rồi."
Cậu còn không hiểu sao, vẫn giả vờ không hiểu. Trong bóng tối, Quan Thần nhìn chằm chằm vào cần cổ của Trần Tử Tinh, nhìn lỗ tai của cậu, rất muốn hôn xuống, muốn hôn một cái, rất thích, thích đến mức muốn tiếp xúc nhiều hơn với cậu ấy một chút. Cho dù thêm một chút thôi, hắn cũng thấy rất thỏa mãn.
"Mẹ cậu không phải đã nói tôi là anh của cậu sao?" Quan Thần nói, "Cậu còn chưa gọi tôi là anh đâu."
—— đề tài lại quay về lúc đầu.
Sai lầm chính là từ chỗ này bắt đầu, Trần Tử Tinh nghĩ có chút sợ, cậu không muốn nó xảy ra thêm lần nữa, rất xấu hổ, cậu còn chưa nghĩ ra đối sách tốt, thầm nghĩ ngủ một giấc trước đã, tỉnh lại rồi nói sau.
Sau một lúc lâu, cậu lại nghĩ gọi cũng không mất miếng thịt nào, đỡ cho cái tên ngốc này cứ dính lấy, liền gọi một tiếng, ". . . . . . Anh."
Quan Thần sửng sốt, không nghĩ đến cậu thật sự sẽ gọi, ". . . . . ."
Gọi xong Trần Tử Tinh cũng tự giật mình.
Thao a. . . . . . Cậu lại ngu rồi.
Sự thật chứng minh, buổi tối thật sự không nên nghĩ việc gì.
Quan Thần cười hai tiếng, trong bóng tối, đôi mắt kia tỏa sáng nói, "Ừm."
Thanh âm tràn đầy vui sướng, Trần Tử Tinh không thể hiểu được, một chữ này của hắn đem theo bao nhiêu vui mừng.
. . . . . . Làm gì vậy.
Phạm quy nha.
Có bệnh. Thần kinh rồi.
. . . . . . Đừng khiến cho cậu cảm thấy bản thân giống như được rất nhiều người thích chứ.
Trần Tử Tinh nghiêng người, lần này để Quan Thần tùy ý ôm từ sau lưng, nhưng cậu nhắm mắt lại giả vờ ngủ không nói gì.
"Tử Tinh." Sau một lúc lâu, Quan Thần bỗng nhiên gọi.
Quan Thần mở mắt ra, nhìn vào gáy cậu, "Ngủ rồi?"
"Tử Tinh." Hắn gọi.
"Tử Tinh. . . . . . Trần Tử Tinh." Quan Thần gọi một tiếng rồi lại một tiếng, không biết đang muốn xác nhận điều gì, sau đó hắn dừng lại nói, "Ngủ ngon."
Dứt lời, ôm Trần Tử Tinh càng chặt hơn.
. . . . . . Cái gì vậy.
Trần Tử Tinh mở mắt ra, ở trong lòng nói, ngủ ngon.
"Ừm. . . . . ." Quan Thần rất nhanh vào giấc ngủ.
Nhưng Trần Tử Tinh còn rất tỉnh táo, thời gian như vậy rất dày vò, cậu cũng không biết qua bao nhiêu lâu, tận đến khi không chịu được nữa, Trần Tử Tinh cuối cùng cũng xoay người đổi lại tư thế, mặt đối mặt, mở mắt ra nhìn Quan Thần.
Chỉ ở lúc này, cậu mới có dũng khí.
Trần Tử Tinh đưa một tay lên để cạnh bên đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn khuôn mặt của Quan Thần.
Rõ ràng rất đẹp trai, trời sinh đã có một khuôn mặt tuấn tú, gia đình giàu có, cái gì cũng không lo không thiếu, ngoài có chút ngốc ra thì gần như là hoàn mỹ. Nhưng sao lại cứ khăng khăng đối với cậu như vậy đây.
Không nên. Thật là ngốc.
Ánh mắt dừng lại.
Ánh mắt của Trần Tử Tinh dừng lại ở trên môi của Quan Thần.
Đây là. . . . . . mấy giờ trước, cánh môi đã hôn cậu, mềm mại, khiến cho người ta động lòng.
Kháo, càng nghĩ càng không đúng. . . . . . Tâm loạn như ma, tâm viên ý mã.
Trần Tử Tinh nhìn chằm chằm một lúc lâu, sau đó chậm dãi nhắm mắt lại.
Độ ấm trên môi, độ mềm mại. . . . . . Trong nháy mắt tất cả đều xuất hiện, một cái cũng không thiếu.
Con mẹ nó cái này. . . . . .
Nên làm gì bây giờ.
-------------------------------------------
Một cái chương dài khủng khiếp gần 4000 chữ, edit xong sửa lỗi chính tả cũng mỏi cả mắt...