Bái Sai Đường

Chương 3

Đến chiều tối, ráng chiều nơi chân trời đẹp tới lạ thường.

Hôm nay là tết Đoan Ngọ, Vọng Vân trại cũng không ngoại lệ gói không ít bánh chưng, đám trẻ con trong trại đều được Bạch Thông cùng Đại Phúc, Đại Quý và Trân Châu dẫn xuống núi xem bơi thuyền rồng, vẫn chưa trở về.

Bạch Tiểu Mộc bưng hộp cơm và hai chiếc bánh chưng, chuẩn bị về phòng cho Trầm Thiên Thu đã ngủ cả ngày kia ăn, hắn ngủ từ trưa tới giờ, tính thời gian, chắc cũng sắp dậy rồi.

Từ lúc buổi sáng nghe cha nói hắn đã chữa khỏi được thương thế lâu năm của ông ấy, nàng đã không còn sợ Trầm Thiên Thu nữa, nàng là người tri ân đồ báo, người ta tốt với nàng, nàng cũng sẽ tốt gấp đôi với người ta, Trầm Thiên Thu có ân với cha nàng, thì cũng như có ân với nàng, cho nên bây giờ nàng chỉ một lòng muốn báo đáp ân tình này cho thật tốt.

Nàng còn chưa đi tới, thì nhìn thấy Trầm Thiên Thu một thân y sam màu xanh đứng ở cái sân trước căn phòng, vươn tay ngắt một đóa hoa đỏ tươi.

Bạch Tiểu Mộc chú ý thấy tay trái của hắn không đeo bao tay màu đen, có lẽ là do đeo bao tay lâu năm không thấy ánh mặt trời, năm ngón tay thon dài trắng nõn gần như trong suốt.

Nhưng sau đó đóa hoa nở tươi tắn kia đến tay hắn thì từ từ héo úa, nàng nhìn mà giật thót cả tim, đồng thời nhớ tới lời đồn toàn thân hắn đều là độc.

Trầm Thiên Thu cụp mắt giây lát, xem ra độc tính trên người hắn lại mạnh hơn nữa rồi, trước kia phải một lúc sau thì đóa hoa mới héo tàn, bây giờ nhanh vậy mà đã có thể làm cho đóa hoa tàn úa.

Bạch Tiểu Mộc kinh sợ liếc hắn, bỗng nhiên phát hiện trong thần sắc của hắn lộ ra tia ảm đạm nói không rõ, làm cho tim nàng bỗng dưng thấy đau, bước nhanh qua đó.

“Huynh dậy rồi à, vừa đúng lúc, tôi đem bữa tối đến cho huynh, huynh muốn về phòng ăn, hay là chúng ta đến đình để ăn?”

“Cô nhìn thấy rồi?”

Nàng ngây ra “Nhìn thấy cái gì?”

“Vừa rồi hoa tàn héo trong tay tôi.” Hắn đeo bao tay màu đen lại, nhìn nàng, lộ ra một nụ cười tự trào.

“Ừ.” Trốn tránh ánh mắt của hắn, Bạch Tiểu Mộc tùy tiện gật đầu. “Tôi thấy chúng ta đến đình ăn cơm đi, đúng lúc hoàng hôn, sắc trời rất đẹp, chúng ta có thể vừa ăn cơm vừa ngắm tịch dương.” Nàng không thích cái loại biểu tình trên mặt lúc này của hắn, cứ như xem bản thân là con quái vật đáng sợ vậy.

“Cô không sợ tôi nữa à?” Trầm Thiên Thu nhạy bén cảm nhận được sự chuyển biến thái độ của nàng.

Nàng cười với hắn.” Không sợ nữa, huynh đã chữa khỏi cho cha tôi, tôi cảm kích huynh còn không kịp, sao lại sợ huynh nữa chứ? Chúng ta đi thôi!”

Sau khi đi vào mái đình cách đó không xa, Bạch Tiểu Mộc vừa đem rượu và thức ăn trong hộp cơm ra, vừa nói: “Hôm nay là tết Đoan Ngọ, vừa hay lại là sinh thần của tôi, cho nên đại nương trong phòng bếp giúp tôi làm thêm hai món, chúng ta nhân lúc còn nóng mà ăn đi.”

“Sao cô biết chuyện tôi chữa khỏi cho cha cô?” Tối qua lúc hắn vào phòng của Bạch Thông, ông ta vì vận công quá gấp, dẫn đến kinh mạch chạy ngược, thần trí đã không thanh tỉnh nữa, hắn không xác định được Bạch Thông có nhận ra hắn hay không.

“Là cha tôi nói, đa tạ huynh đã ra tay cứu cha tôi, bằng không tôi thật không dám tưởng tượng lần này cha tôi sẽ ra sao nữa. Đến, ly rượu này xem như tôi cám ơn huynh.” Nàng rót ra hai ly rượu, đưa cho hắn một ly, sao đó nâng ly kính hắn.

Trầm Thiên Thu nhận lấy, liếc nàng một cái, một hớp uống hết rượu trong ly “Mười ngày sau, đợi Thiên Thời thành thân, tôi sẽ dẫn cô về Bách Độc cốc.”

“Mười ngày sau huynh ấy còn muốn thành thân sao?” Nghe vậy, Bạch Tiểu Mộc ngây ra.

“Bởi vì tối qua các người cướp ta tới đây, bỏ lỡ giờ lành, cho nên phải chọn ngày khác hoàn thành hôn lễ, nhưng tới lúc đó, thương thế trên chân của Thiên Thời chắc cũng đỡ rồi, đệ ấy sẽ tự mình đi đón dâu.”

Thấy hắn liếc nàng dò xét, Bạch Tiểu Mộc bực bội nói: “Huynh yên tâm, lần này chúng tôi tuyệt đối sẽ không cướp hôn, phá hoại chuyện tốt của huynh ấy, huynh ấy nhất định sẽ được như ý nguyện mà bái đường thành thân với Dương cô nương.”

Tuy trong lòng có chút chua xót, nhưng nàng hiểu rằng mình và Tần Thiên Thời thật sự không có duyên, ngay đến cướp hôn mà cũng có thể âm kém dương sai cướp phải ca ca song sinh của y, nàng đã nhận ra rồi.

Nhìn cái người trước mắt có dung mạo tương tự với y, bỗng dưng, nàng nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Tần Thiên Thời vào năm ngoái – Khi đó nàng vì dụ bắt tên hái hoa tặc hoàng hành ngang ngược ở mấy thị trấn phụ cận, cố ý lượn lờ trên phố, dẫn sự chú ý của tặc nhân, quả nhiên tối hôm đó, tên hái hoa tặc kia liền lẻn vào trong khách điếm mà nàng ở.

Nàng lường trước tên khốn kiếp hạ lưu đó sẽ dùng mê hương để đánh mê nàng, nên sớm đã có chuẩn bị, dùng vải che kín miệng mũi, kết quả không ngờ rằng hái hoa tặc lại thay đổi cách làm lúc trước, âm thầm bỏ nhuyễn cân tán vào trong thức ăn mà tiểu nhị đưa tới, làm cho toàn thân nàng mềm nhũn, một thân võ công hoàn toàn không có cách nào thi triển được.

Khi tên hái hoa tặc tới gần nàng, cười dâm đãng xé rách y phục nàng, nàng thấy sự trong sạch của mình sắp bị hủy trong tay tên dâm tặc này.

Thế là nàng tuyệt vọng dùng hết một chút sức lực cuối cùng, cắn vào tay hắn, kết quả nàng bị hắn đẩy ra, cả người đụng vào cột giường, ngất đi.

Đợi nàng tỉnh lại, nàng nghe thấy một giọng nói ôn hòa quan tâm hỏi: “Cô nương, cô tỉnh rồi, có cảm thấy chỗ nào khó chịu hay không?”

Mở mắt ra, nàng nghiêng đầu về phía người đàn ông nói chuyện, đập vào mắt không phải là cái bản mặt dâm uế của tên hái hoa tặc kia, mà là một khuôn mặt tuấn mỹ ôn nhuận.

“…” Nàng nhất thời không thốt nên lời, chỉ biết ngây ngốc nhìn y, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Y mỉm cười nói: “Yên tâm, cô không sao rồi, tên hái hoa tặc kia đã bị bắt, y phục cô bị xé rách nên tôi đã nhờ một vị đại thẩm ở phòng bên cạnh thay bộ mới giúp cô, còn mấy vết thương trên đầu cô, cũng đã mời đại phu tới bốc thuốc.”

“…Là huynh cứu tôi à?” Lúc sau, cuối cùng nàng cũng tìm lại được giọng nói cất tiếng hỏi.

“Ừ.” Y gật đầu. “Tại hạ Tần Thiên Thời, không biết cô nương xưng hô thế nào?”

“Bạch Tiểu Mộc, tôi tên Bạch Tiểu Mộc.” Chính tại lúc đó, nàng đã thầm mến Tần Thiên Thời.

Hồi tưởng lại chuyện sâu trong kí ức, Bạch Tiểu Mộc cụp mắt, bóc một chiếc bánh chưng, cúi đầu ăn. Nàng tưởng rằng bản thân có thể thoải mái quên đi, hai chữ quên đi viết ra thì dễ, khi làm thì lại chẳng dễ chút nào, ngực chua xót, ngay cả ăn bánh chưng mà trước giờ mình thích nhất cũng cảm thấy đắng ngắt.

Có phải khi gói bánh Hoàng đại nương đã bỏ nhầm hoàng liên, nên mới có vị đắng?

Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Bạch Tiểu Mộc nâng mắt mở miệng muốn hỏi, bỗng nhận được ánh nhìn chăm chú vào nàng của Trầm Thiên Thu, cặp mắt đen vương bụi lam kia của hắn đột nhiên khiến nàng giật thót, không còn là sự sợ hãi giống tối qua nữa, mà là như có người cầm cái gì đó hung hăng gõ vào tim nàng một cái vậy.

“Huynh, huynh nhìn tôi như thế làm gì?” Ánh mắt thâm thúy khó hiểu kia khiến tim nàng đập loạn nhịp.

Lát sau, Trầm Thiên Thu mới nói: “Cô cùng Thiên Thời là không có khả năng, nhân lúc còn sớm mà chết tâm với đệ ấy đi.” Thiên Thời sẽ không dám đi ngược lại ý cha mẹ để cưới nàng, mà Vọng Vân trại thì lại âm kém dương sai cướp hắn tới đây, đã định sẵn kiếp này bọn họ vô duyên.

Lườm hắn một cái, nàng sượng sùng trả lời: “Không cần huynh nói, tối qua khi cha cướp sai người đến Vọng Vân trại, thì tôi đã chết tâm rồi.”

“Tốt nhất là vậy.”

Gì chứ, hắn không tin à! “Thật đó, tôi đã không còn vọng tưởng gì với huynh ấy nữa. Đúng rồi, Tần Thiên Thời đã biết chuyện cha tôi cướp huynh tới đây chưa? Huynh ấy nói sao?”

“Đệ ấy chẳng nói gì hết.” Trầm Thiên Thời nhấc đũa cúi đầu ăn cơm.

“Một câu cũng không nói?” Nàng không tin.

Thấy nàng hỏi mãi, hắn ngước mắt lạnh lùng nói: “Đệ ấy có nói mấy câu, nhưng tôi nghĩ chắc cô không muốn nghe đâu.”

Nghe hắn nói vậy, Bạch Tiểu Mộc buồn bực cắn môi. “Nhất định huynh ấy nói tôi không biết xấu hổ chứ gì, dám chạy đi cướp tân lang.”

Trầm Thiên Thu không nói tiếp, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

Hắn không hiểu, tại sao nhìn Bạch Tiểu Mộc trước mắt này vì Thiên Thời mà đau lòng, lồng ngực hắn lại dâng lên một cỗ tức giận không bình thường chứ?

Hắn có một cỗ xúc động muốn ấn vai nàng, nói với nàng, đừng nhớ tới Thiên Thời nữa, người nàng gả là hắn, là Trầm Thiên Thu hắn, không phải Thiên Thời, sau này người mà nàng nên nhớ, nên nhìn tới là hắn!

Cảm xúc xa lạ và cỗ xúc động này, khiến cho Trầm Thiên Thu hơi chấn động.

Hắn sao vậy? Sở dĩ hắn lấy nàng, là vì muốn nàng cam tâm tình nguyện vì hắn…tại sao hắn lại đi ghen với Thiên Thời chứ?

Ghen? Không, không thể nào! Hắn không thể động tình với nàng, trên đời này hắn động tình với ai cũng được, duy nhất có nàng là không được, tuyệt đối không được!

Trầm Thiên Thu đứng phắt dậy.

“Huynh sao thế?” Bạch Tiểu Mộc khó hiểu nhìn về phía hắn.

“Không có gì, tôi không ăn nữa.” Âm trầm nói xong, hắn lướt người, rời khỏi đình.

Bạch Tiểu Mộc khó hiểu nhìn về phía hắn biến mất, vẻ mặt buồn bực, không hiểu lúc nãy rõ ràng còn đang tốt lành, sao đột nhiên sắc mặt hắn trở nên khó coi mà bỏ đi.

Ban nãy nàng có nói lời gì khiến hắn giận à?

Người này quả nhiên vui giận thất thường làm cho người ta không biết đâu mà lần.

Đứng tại chỗ mà hai ngày trước Trầm Thiên Thu đã từng đứng, Bạch Tiểu Mộc đưa tay ngắt một đóa hoa đỏ để chơi, không khỏi nhớ tới thần sắc khi hắn nhìn đóa hoa dần dần khô héo trong bàn tay đã bởi bỏ bao tay của hắn, trong thần sắc ảm đạm kia của hắn, tựa như…còn lộ ra một chút bi thương khó hiểu.

Không sai, chính là bi thương, khi đó nhất thời nàng không hình dung được biểu tình lúc đó của hắn.

Nhưng hắn là Độc vương tiếng tăm lừng lẫy chốn giang hồ, tại sao lại xuất hiện cái loại biểu tình bi thương kia chứ? Đúng rồi, điều này có liên quan đến cái người mà hắn muốn nàng cứu hay không?

Hôm đó sau khi hắn đột nhiên bỏ đi, thì không trở về nữa, nàng không biết rốt cuộc là mình đã nói cái gì mà chọc giận hắn, một đi không trở lại.

Vừa nghĩ tới hắn đi mà thật sự không trở lại nữa, tim nàng đột nhiên thắt chặt.

Nàng đã từng hi vọng chuyện bái đường với hắn xem như chưa có, nhưng sau khi biết hắn không xấu xa như những gì giang hồ đồn, còn chữa khỏi cho cha nữa, nàng đã không còn bài xích chuyện gả cho hắn nữa rồi.

Phát hiện mình có cách nghĩ này, Bạch Tiểu Mộc hơi ngây ra. Sao mới ngắn ngủi có mấy ngày. Nàng lại cảm thấy gả cho hắn cũng không sao vậy chứ?

Chẳng lẽ nàng là người thủy tính dương hoa, đứng núi này trông núi nọ hay sao? Thấy hắn có dung mạo giống với Tần Thiên Thời, nên chuyển sang thích hắn?

Bạch Tiểu Mộc càng nghĩ càng thấy hoang mang, mày nhíu càng chặt, bỗng dưng vai bị người ta dùng sức vỗ một cái, hoa trong tay rung một cái, từ trên tay rơi xuống.

“Tiểu Mộc, đang nghĩ gì thế, nghĩ tới nỗi lông mày cũng sắp dính lại rồi kìa?”

“Cha, dọa chết con, sao tới mà cũng không lên tiếng gì hết vậy?” Thấy phụ thân mặc một thân y phục dạ hành, nàng ngạc nhiên hỏi: “Í, cha, cha ăn mặc như vậy định xuống núi đánh cướp à?”

“Không sai, hai tháng trước kinh thành có tên gian thương Trần Trường Khoan giàu có mà bất nhân, lần này có hàng phải đi qua Hắc Hổ sơn, tháng trước Hoàng Hà lụt lội, hắn dám nhân cơ hội mà nâng giá gạo, vì thế mà khiến nhiều bá tánh nghèo khổ phải đói chết, hừ! Lần này cha phải cướp sạch hết hàng của hắn mới được.” Nhắc tới những chuyện xấu mà Trần Trường Khoan đã làm, Bạch Thông căm phẫn không thôi.

“Thế con cũng đi nữa, cha, cha đợi con, con đi thay y phục.” Lúc bọn họ đi hành cướp, luôn che mặt mặc y phục dạ hành, để tránh khỏi bại lộ thân phận, liên lụy tới người già trẻ con trong Vọng Vân trại.

Bạch Thông lắc đầu ngăn cản con gái, “Nha đầu, lần này con không cần phải đi, không phải Trầm Thiên Thu vẫn chưa về sao, con ở lại trong trại đợi hắn đi.”

“Nhưng…”

“Đừng nhưng nhị gì nữa, con mới cùng hắn thành thân, đừng theo bọn cha đi đánh cướp, tránh cho việc hắn trở về không thấy con, lại đi nữa.”

“Cái này…” Bạch Tiểu Mộc chần chừ, thì thấy phụ thân vẫy vẫy tay, cười khà khà rời đi.

“Nha đầu, con cứ ở trong trại mà đợi bọn cha thắng lợi trở về đi nha.”

Bạch Tiểu Mộc không đi theo nữa, như những gì phụ thân nói, nàng lo lúc nàng đi mà Trầm Thiên Thu quay về, không thấy nàng, có lẽ sẽ đi thật luôn, nghĩ một lát, nàng lớn tiếng nói: “Cha, thế thì mọi người phải cẩn thận nha!”

“Biết rồi.”

Sau khi nhìn cha đi xa, nàng mới nhớ tới, Trầm Thiên Thu từng nói muốn dẫn nàng về Bách Độc cốc, giúp cứu một người, chắc sẽ không cứ vậy mà một đi không trở lại đâu ha.

Trở về phòng, thì thấy có người nằm trên giường, nàng cả mừng, vội vàng đi tới.

“Huynh về lúc nào vậy?”

Nhắm mắt, Trầm Thiên Thu đến mắt cũng chả thèm ngước mà nói: “Nửa khắc trước.”

“Hai ngày nay huynh chạy đi đâu vậy?” Nàng quan tâm hỏi tiếp.

“Cô không cần biết.” Hắn lạnh nhạt trả lời.

Ngữ khí của hắn quá mức lạnh lùng xa cách, làm cho Bạch Tiểu Mộc bỗng nổi đóa lên: “Cái gì gọi là tôi không cần biết? Hai chúng ta nếu đã bái đường, thì chính là phu thê, huynh đi đâu chẳng lẽ không cần phải nói cho người làm thê tử như tôi biết hay sao?”

Lời này khiến cho Trầm Thiên Thu hơi ngạc nhiên mở mắt ra, liếc về phía nàng. “Tôi cứ tưởng cô không muốn thừa nhận hôn sự này chứ.”

“Tôi, tôi…” Nàng bị lời nói của hắn làm cho cứng họng, lát sau, mới đỏ mặt nói: “Thế bây giờ tôi muốn thừa nhận không được à?”

“Tại sao?” Hắn nhìn sâu vào nàng.

“Cái gì mà tại sao?”

“Sao đột nhiên cô lại muốn thừa nhận vậy?” Chẳng phải người nàng thích và muốn gả là Thiên Thời sao? Sao bỗng dưng lại thay đổi ý định rồi?

“Tôi, tôi…” Nàng quẫn bách tới nỗi tay vắt vào nhau, cố gắng nghĩ ra lý do. “Hai ngày nay tôi ngẫm nghĩ, huynh đã chữa khỏi cho cha tôi, lại giải độc cho Đại Phú, tôi cảm thấy con người của huynh không tệ, gả cho huynh cũng chả có gì xấu cả.” Không sai, nhất định là vì như vậy, cho nên nàng mới ôm suy nghĩ muốn báo đáp ân tình của hắn, thay đổi ước nguyện ban đầu.

“Vậy sao?” Trầm Thiên Thu nhắm mắt lại lần nữa. Rời đi hai ngày nay, hắn đều ở Tần phủ, vốn là muốn yên tĩnh một chút, thật không ngờ Thiên Thời vừa rảnh rang một cái, liền đi tìm hắn ngay, sau đó nói liên miên mấy chuyện của nàng và y trong một năm nay.

Y nói một năm nay Bạch Tiểu Mộc thường mượn đủ loại lý do cổ quái chạy tới tìm y, y nhìn ra được nàng có ý với y, nhưng bản thân mình thì thủy chung không dám có biểu hiện gì.

Ngày y cưới biểu muội càng gần, thì y càng thấy thống khổ, nhất là hôm đó khi y nói với Bạch Tiểu Mộc, y sắp phải thành thân, nhìn thấy vẻ mặt nàng biến sắc, nhìn bóng lưng vội vã rời đi, thì càng thêm không nỡ.

Hai ngày nghe Thiên Thời nói về chuyện của Bạch Tiểu Mộc, hắn không chịu nổi nữa, nên mới trở về Vọng Vân trại.

Hắn và Thiên Thời cơ hồ như cùng lúc gặp được nàng, khi đó nàng đã để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn. Nghe Thiên Thời nói những chuyện giữa y và nàng trong một năm qua, hắn cảm thấy rất đố kị, hối hận vì mình đã bỏ lỡ thời gian một năm qua.

Sau khi trở về, hắn nằm trên chiếc giường nàng đã từng ngủ, cưỡng bách bản thân không đi gặp nàng, phải hung hăng triệt tiêu trái tim vì nàng mà động tình.

Hắn tin rằng sẽ không quá khó, hắn nhất định sẽ làm được, khó khăn lắm mới tìm được một người sinh vào buổi trưa mùng năm tháng năm, sao có thể trở thành công cốc được chứ? Nếu như lần này bỏ lỡ nàng, có lẽ sẽ không còn cơ hồi lần nữa.

Cho nên vì bản thân, hắn tuyệt đối không thể, cũng sẽ không động tình với nàng.

“Ây, huynh còn chưa trả lời tôi, rốt cuộc hai ngày nay huynh đã đi đâu?” Đợi cả nửa ngày cũng chưa thấy hắn mở miệng, Bạch Tiểu Mộc truy hỏi.

“Ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi.” Hắn vẫn không trả lời, ngược lại còn lên tiếng đuổi người.

Thấy trên mặt hắn có vẻ mệt hỏi, nàng nhíu mày. “Huynh không phải là cả đêm không ngủ đấy chứ”

“Chuyện của tôi không cần cô lo, ra ngoài.” Trong sự lạnh nhạt có ẩn chứa một chút mệnh lệnh.

Gì chứ, đây là phòng của nàng đấy, hắn bảo nàng ra ngoài nghe thuận miệng quá nhỉ, cứ như xem nơi này thành chỗ của hắn luôn rồi vậy. Thôi bỏ đi, có vẻ như thật sự rất mệt, không tính toán với hắn nữa.

“Đợi huynh dậy, tôi có lời muốn nói với huynh.” Bỏ lại câu này xong, Bạch Tiểu Mộc nhẹ tay nhẹ chân mà đi ra ngoài, giúp hắn đóng cửa phòng lại.

Nàng quyết định nói chuyện thẳng thắn với hắn một phen, nếu nàng đã thừa nhận chuyện thành thân giữa hai người, thế thì ngày tháng sau này hai người sẽ cùng nhau trải qua, cho nên có những chuyện phải hỏi cho rõ.

Ngước mắt nhìn sắc trời, Bạch Tiểu Mộc đi đến hậu viện, thăm mấy đứa trẻ đang cùng Vương đại phu học chữ.

Trong trại thu lưu hầu hết đầu là trẻ nhỏ quả phụ yếu đuối, bình thường người lớn bận cày ruộng, trồng rau, dệt vải, trẻ nhỏ thì theo Vương đại phu đọc sách.

Thấy bọn họ đều rất nghiêm túc, Bạch Tiểu Mộc không lên tiếng quấy rầy, lặng lẽ rời đi, đi đến phòng dệt để hỗ trợ.

“Tiểu Mộc, tướng công của cháu đã trở về chưa?” Thấy nàng vào, Khâu đại nương đang dệt vải liền quan tâm hỏi, trong trại đều thường quan tâm giúp đỡ lẫn nhau. Một người xảy ra chuyện, là mọi người đều biết hết.

“Về rồi.” Nàng kiếm một vị trí chưa có người rồi ngồi vào.

“Cháu đó, nên thu bớt tính cách lại, đối với tướng công phải dịu dàng săn sóc một chút, như vậy hắn mới không bị cháu dọa cho chạy mất, Trầm công tử thật sự không tệ, xứng với cháu, cháu nên biết quý trọng một chút.” Khâu đại nương thấm thía nói. Tính cách Tiểu Mộc luôn thoải mái tươi cười, người trong trại đều rất thích cô nương hào sảng này, chỉ là thi thoảng nàng có hơi ngang bướng, tính khí mà bộc phát, thì lời ai nói cũng chẳng thèm nghe.

Mấy vị đại nương bên cạnh cũng tha thiết khuyên bảo, đem bản lãnh giữ chồng toàn bộ đều truyền thụ hết cho nàng.

Bạch Tiểu Mộc nghe tới nỗi đinh tai nhức óc, nhưng cũng biết bọn họ đều là xuất phát từ ý tốt, cho nên cứ thế mà nghe.

Nàng vừa kéo sợi vừa cùng mọi người tán gẫu, thời gian trôi qua rất nhanh, một, hai canh giờ đã qua đi.

“Tiểu Mộc, Tiểu Mộc, không hay rồi?” Trân Châu rốt rít chạy vào.

“Đã xảy ra chuyện gì? Sao nhìn cô gấp vậy.” Nàng liếc nàng ta một cái rồi hỏi.

“Bọn người trại chủ xảy ra chuyện rồi.”

“Cha đã xảy ra chuyện?” Nghe vậy, Bạch Tiểu Mộc cả kinh đứng bật dậy. “Xảy ra chuyện gì?”

“Tôi cũng không biết, là Đại Phú mới trở về nói, hắn bị thương rất nặng, lúc này vẫn còn đang ở trong đại sảnh chờ gặp cô.” Trân Châu gấp tới sắp khóc cả lên.

“Được, tôi lập tức qua đó ngay.”

Cùng Trân Châu vội vã đến tiền sảnh, Bạch Tiểu Mộc liền nhìn thấy Đại Phú cả người ngồi phịch trên ghế, Vương đại phu bên cạnh đang giúp hắn bôi thuốc, lúc này mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, không ngừng rên rỉ, hình như rất đau khổ.

“Đại Phú, sao huynh lại thành ra như vậy? Bọn người cha tôi đã xảy ra chuyện gì?” Thấy vậy, nàng bước nhanh lên phía trước hỏi han.

“Tiểu Mộc, chúng ta sập bẫy rồi, chuyến này bọn họ căn bản không có vận chuyển hàng hóa gì hết, là chúng đặc biệt đặt bẫy để chúng ta sập vào, tên gian thương kia không biết tìm đâu ra một toán cao thủ, đã có tới mấy huynh đệ bị giết chết, trại chủ thấy tình hình không ổn. Muốn ta mau chóng chạy về thông báo cho cô, sắp xếp cho mấy người trong trại chạy thoát thân, nếu muộn, e rằng bọn họ sẽ phải chết trên núi mất.”

“Cái gì? Ngay đến cha và Hồng thúc cũng không phải là đối thủ của bọn chúng à?” Bạch Tiểu Mộc chấn kinh không thôi.

“Đúng thế, bây giờ bọn họ miễn cưỡng còn có thể chống đỡ được một lúc, nhưng không còn được lâu nữa đâu, cô mau đi thu xếp, đám người kia đã biết chúng ta là người của Vọng Vân trại, còn nói đợi sau khi giết sạch mọi người, sẽ lên san bằng Vọng Vân trại của chúng ta.” Đại Phú hổn hển thúc giục.

“Nhưng trong trại lúc này chỉ còn sót lại phụ nữ và trẻ con yếu đuối, muốn chạy cũng chạy không nhanh, có thể chạy đi đâu được chứ?” Bạch Tiểu Mộc nhất thời gấp đến rối tinh rối mù, vừa nghĩ đến cha đang hãm thân vào nguy hiểm, nàng liền hận không thể mọc thêm cánh để tới đó giúp bọn họ ngay.

Đại Phú nói tiếp: “Tiểu Mộc, Hồng thúc muốn cô sắp xếp cho mọi người chạy trốn theo mấy con đường sau núi, có thể chạy tới đâu hay tới đó. Đám người này lòng dạ cay độc, không diệt hết người của Vọng Vân trại chúng ta thì sẽ không bỏ qua.”

Trân Châu nghe vậy sốt ruột đi lòng vòng, thấy Đại Phú nói nguy hiểm như vậy, không khỏi lẩm bẩm nói: “Nếu Độc vương có ở đây thì tốt quá, hắn tùy tay sử dụng độc, có lẽ có thể đánh lui được đám người kia.” Lúc này nàng ta còn chưa biết chuyện Trầm Thiên Thu đã trở về.

Bạch Tiểu Mộc lập tức hiểu rõ, “Huynh ấy trở về rồi, tôi đi tìm huynh ấy ngay!”

Vội vã chạy về phòng, nàng xộc thẳng đến bên giường.

“Trầm Thiên Thu, huynh mau tỉnh đi!” Nàng gấp gáp gọi.

“Đã bảo cô ra ngoài rồi mà, đừng đến phiền tôi.” Hắn bực bội mở mắt. Khi tiếng bước chân của nàng từ bên ngoài phòng vọng vào, thì hắn đã tỉnh rồi.

“Xin lỗi, nhưng tôi có việc gấp muốn cầu xin huynh, chỉ có huynh mới có thể cứu cha tôi và những người trong trại.”

Thấy nàng đầy vẻ sốt ruột, hắn hỏi:“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Bọn người cha tôi đã trúng kế, bây giờ đang rất nguy hiểm, cầu xin huynh hãy đi cứu bọn họ.”

“Sao lại thế?” Hắn bỗng ngồi dậy.

Bạch Tiểu Mộc đem toàn bộ sự việc kể tóm tắt lại, kéo lấy tay áo hắn nói: “Đại Phú nói cha sắp không chống đỡ được nữa, huynh mau đi cứu bọn họ đi.”

“Suốt ngày đánh nhạn rồi cũng sẽ có ngày bị nhạn mổ cho, bọn họ nên sớmcó sự chuẩn bị tâm lý rồi chứ.”

“Bây giờ không phải lúc nói mát, rốt cuộc huynh có đi cứu người hay không?” Kéo dài thêm một khắc, cha sẽ nguy hiểm thêm một phần, hắn còn lằng nhằng gì nữa?

“Tại sao ta phải cứu bọn họ?” Hắn lạnh lùng hỏi lại.

Không ngờ tới hắn lại nói như vậy, Bạch Tiểu Mộc chấn kinh “Huynh không định đi cứu họ?” Bây giờ nàng ngoài việc cầu xin hắn ra, thì không biết cầu xin ai nữa, nhưng hắn thế mà lại không chịu đi cứu bọn họ!

Nàng còn tưởng lúc trước hắn chữa khỏi cho cha., còn cho Đại Phú giải dược đan tăng cường công lực, hắn nhất định không vô tình như những gì giang hồ đồn, nhưng bây giờ nghe thấy cha gặp nguy hiểm, hắn lại lãnh mạc như vậy, chẳng lẽ nàng nhìn lầm hắn rồi sao?

Thấy nàng dùng ánh mắt khó có thể tin được để nhìn hắn, những lo lắng sốt ruột trên gương mặt nhợt nhạt kia, Trầm Thiên Thu phát hiện đột nhiên mình lại đau lòng cho nàng.

Thấy hắn trì trệ không nói, không còn cách nào nữa, Bạch Tiểu Mộc vội bắt lấy cánh tay hắn, quỳ xuống.

“Tôi cầu xin huynh, chỉ cần huynh cứu cha tôi thì huynh muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý, cho dù muốn tôi chết cũng được, cầu xin huynh mau đi cứu người đi, cha tôi sắp không chống đỡ được lâu nữa đâu.”

Cụp mắt liếc nhìn bàn tay của nàng đang bắt lấy cánh tay hắn, lại liếc về phía chỗ nàng đang quỳ, mặt gấp đến sắp khóc, Trầm Thiên Thu chỉ cảm thấy trái tim hắn như bị người ta bóp nát, nhìn nàng lần nữa.

Hắn đứng dậy đi ra cửa phòng, trước khi rời đi, hắn quay đầu lại hỏi: “Bọn họ hiện giờ đang ở đâu?”

“Đang ở Hắc Hổ sơn cách đây không xa.” Hắn định đi cứu người rồi, Bạch Tiểu Mộc vui mừng nói.

“Tôi đưa cô đi.”

Nàng vội dặn dò Trân Châu mấy câu, bảo nàng ta đi sắp xếp ổn thỏa cho mấy người trong trại, đề phòng vạn nhất, rồi dẫn Trầm Thiên Thu vội vàng rời đi.