Bại Liệt Thiếu Gia

Chương 85: Chạy trốn

Bì Do hai mắt bi phẫn thống thiết, kiếm cầm trong tay khi trước rất chắc chắn lúc này trở nên run rẩy.

Hai mươi vị đạo hữu của hắn, chính là bị loạn tiễn phân thây đến chết.

Loạn tiễn của Hoàng Đạo Chung uy lực cực kỳ lớn, một cao thủ Võ sư Trung giai sơ cấp, lại có tuyệt học thao luyện thuần thục vô số năm tháng, uy lực đã lên đến một mức đáng sợ, đem hai mươi đạo sĩ chỉ có tu vi Võ sư Sơ giai trung cấp kia bắn đến bạo thể.

Trong đám đạo sĩ bị bắn chết, vẫn còn một người thoi thóp hấp hối, con mắt kì vọng nhìn Bì Do nói:

- Bì Do đạo hữu, hy vọng ngươi sẽ báo thù cho chúng ta, chạy đi…

Sau đó đạo sĩ đó nói đến đây liền tắt thở.

Bì Do ngửa cổ lên trời, ảo não hét:

- KHÔNG!

Bì Do quỳ sụp xuống đất, trong khi đó hai người Kì Quân, Hoàng Đạo Chung lúc này mới nhìn thấy đợt công kích vừa rồi của mình là ném trượt, con mắt lãnh liệt đều nhìn lên người Bì Do, mau chóng thu lại hung khí, chuẩn bị cho đợt công kích tiếp theo.

Đám tiểu đạo sĩ nhìn thấy hai mươi người đứng đầu đều chết, mà Bì Do kia lại quỳ sụp lại một chỗ, liền có một đám mấy chục người hợp lại một chỗ vây quanh Bì Do, bảo vệ cho hắn.

Một người cắn răng quỳ xuống trước mặt hắn nói:

- Trưởng bối, đệ tử là đệ tử của ngọn Hồng Phong, lại là đồ tử đồ tôn của phái Trịnh Đô. Hôm nay toàn phái gặp phải nguy hiểm, chỉ mong có thể giữ được tôn nghiêm, mong người lấy đại cục làm trọng, đệ tử cùng các sư huynh sư đệ trong ngọn Hồng Phong toàn bộ liều mạng thủ hộ cho người rời khỏi đây!

Một đạo sĩ khác cũng nói:

- Trưởng bối, người mau mau rời khỏi đây! Bọn ta chỉ có thể cầm chân được một lát, sau này nếu có thể, xin người báo thù cho chúng ta!

Đám đạo sĩ lúc này cũng ý thức được, ngày hôm nay bọn họ không hề có cơ may nào có thể sống sót, Bà La Giáo hung hãn đến như vậy, tu vi lại cao hơn, người lại nhiều hơn, bất đắc dĩ chỉ có thể khoanh tay ngồi chờ chết mà thôi. Mà Bì Do này lại khác, hắn có tư chất hơn người, hắn chính là thiên kiêu, hắn chính là một mầm mống cực tốt của phái Trịnh Đô, hắn là người duy nhất có hy vọng có thể quật khởi trong đám tiểu bối, chỉ cần hắn được sống, với tư chất còn trẻ tuổi như vậy mà đã luyện ra kiếm khí, chắc chắn sau này sẽ là một bậc kì nhân. Cho nên, đám đạo sĩ đều muốn liều mạng để cho hắn sống sót rời khỏi chỗ này.

Bụp!

Đúng lúc này, Kì Quân thu lại được ngọn Ti Nguyệt Đái, lại mau chóng ném hung khí mạnh bạo về phía đám tiểu đạo sĩ, tức thì một người lăn ra chết ngay tại chỗ, thịt xương nát nhũn, công kích cực kỳ hung bạo, may mắn thay có đám tiểu đạo sĩ chống đỡ, ngọn Ti Nguyệt Đái không thể chạm lên người Bì Do, nhưng mà cũng làm đám tiểu đạo sĩ vô cùng thảm hại, một người chết, lại có hàng chục người bị thương.

Một đạo sĩ căn răng hét lên nói:

- Trưởng bối, người còn không đi thì sẽ không kịp!

Bì Do vô cùng suy sụp, kiếm trong tay run rẩy, chính hắn cũng biết, tuy rằng mình luyện ra kiếm khí, nhưng mà tu vi vẫn quá thấp, mình có thể kiêu ngạo không sợ chết, nhưng đám tiểu đạo sĩ kia thì không như vậy.

Bì Do ảo não ngửa cổ lên trời than:

- Các lão tổ của phái Trịnh Đô! Trưởng môn, các người là đang ở đâu, đệ tử của phái Trịnh Đô chúng ta đang bị đồ sát đến chết, các ngươi có nhìn thấy hay không?

Một tiểu đạo sĩ có vết thương trên ngực, máu miệng chảy dòng dòng, nhìn Bì Do nói:

- Trưởng bối! Vừa rồi mười lăm người xông vào mê chướng đánh các lão tổ, tu vi rất cao, các lão tổ e rằng nhất thời không thể ra tay được, nên mới để cho đệ tử phái ta phải chết như vậy. Cứu mình, không thể trông chờ vào người khác, khụ khụ…

Đạo sĩ nói xong liền ho ra máu ngã xuống đất chết tại chỗ.

Bì Do cắn cắn răng thu lại kiếm vào vỏ, nước mắt chảy ra, đứng lên, quay lưng đi, nhanh chóng vận Thiên Tầm Công nhảy vào mê chướng.

Trước khi đi còn buông lại một câu:

- Bà La Giáo, ta thề sẽ có một ngày tru diệt toàn bộ các ngươi!

Bì Do thân ảnh nhanh chóng biến mất sau lớp sương mù, mà Kì Quân Hoàng Đạo Chung lúc này mới đem toàn bộ đợt công kích hung bạo tiếp theo áp tới, đem đám đạo sĩ còn lại toàn bộ đánh chết, rồi mới ngửa cổ nhìn lên.

Kì Quân bộ mặt không xong nói:

- Nguy, hắn chạy trốn rồi!

Hoàng Đạo Chung cũng kêu lên:

- Ta với ngươi mau mau đuổi theo!

Nhưng mà Kì Quân hơi lưỡng lự nói:

- Bên trong mê chướng chính là các lão tổ giao tranh, chúng ta chạy vào trong đó rất nguy hiểm.

Hoàng Đạo Chung gạt tay nói:

- Đến lúc này còn nghĩ nhiều làm gì, nếu như để cho tên tiểu tử này sống sót, sau này phái Bà La chúng ta khó mà yên ổn.

Kì Quân cũng cắn răng gật đầu nói:

- Thôi được!

Sau đó hai gã nhanh chóng theo hướng của Bì Do vừa mới biến mất, nhảy vào mê chướng truy theo.

Vụt!

Mà lúc này cũng có một đạo thân ảnh đáp xuống vị trí hai người Kì Quân, Hoàng Đạo Chung đứng lúc nãy. Con mắt co lại lạnh lùng nói:

- Chạy ư? Đừng hòng!

Người này chính là Quang Đạo Chân Nhân, gã nhanh chóng để cho hai mắt híp lại, sau đó tiếp tục vận bộ cước truy theo hướng hai người kia.

Mà trong lúc bên ngoài mê chướng này xảy ra một trận chiến máu lửa kì cùng, bên trong đạo trường của môn phái Trịnh Đô, Lạc Dao Chân Nhân tay đeo nhẫn trưởng môn, ngồi trên ghế trưởng môn vị, con mắt nheo lại nhìn xuống mấy trăm đệ tử phía dưới nói:

- Chờ một hai ngày nữa toàn bộ môn đồ của phái Trịnh Đô ta tề tụ đầy đủ, đến lúc đó sẽ là lúc chúng ta đánh xuống núi, một mẻ thu gọn toàn bộ bọn tà giáo phái Bà La!

Một vị đạo sĩ mặc trên người bộ tử y, khuôn mặt vào độ hơn năm mươi, bước ra giữa đạo trường, đem bàn tay chỉ lên người Lạc Dao Chân Nhân nói:

- Trưởng môn, đệ tử của phái ta đang gặp cảnh thảm mạng ngoài kia, tại sao không chi viện, nếu như để bọn họ tiếp tục như vậy, sẽ là chết không còn một người!

Lạc Dao Chân Nhân con mắt híp lại, trong mắt ẩn hiện một chút sát cơ, nhưng mà vẫn bình thản nói:

- Đệ tử của phái ta đa phần là tu vi thấp kém, qua một lần này, cũng là để cho bọn họ rèn luyện một trận, sau này nhất định sẽ có thành tựu, hơn nữa bây giờ các lão tổ đang giao chiến, chúng ta tu vi quá thấp, nếu như vội vàng tiếp ứng còn tự mang họa vào thân!

Tử y đạo sĩ kia cười nhạt nói:

- Chỉ sợ đây không phải là lý do chính khiến ngươi làm như vậy, ta e rằng ngươi chính là muốn một lần lập uy, muốn dương danh trước toàn phái về việc ngươi chấp chưởng trưởng môn vị, cho nên mới lần lần không muốn đem người đi cứu đám tiểu bối, nếu là trưởng môn Sùng Thiên Vân, ông ta sẽ không làm như vậy!

Lạc Dao Chân Nhân con mắt lạnh lùng, miệng hơi nhếch lên một chút nói:

- Tử Đồ Quân, ngươi không nên nhắc đi nhắc lại Sùng Thiên Vân, hắn bây giờ chính là tội đồ mạo phạm các vị Cung Phụng, nếu ngươi còn nhắc đi nhắc lại chuyện này, ta sẽ xem như ngươi là đồng đảng lập tức đem môn quy ra xử phạt!

Người gọi là Tử Đồ Quân kia, không nhanh không chậm, trên miệng nở nụ cười chế giễu nói:

- Lạc Dao, ngươi đừng vội đắc ý, tại sao Sùng Thiên Vân lại có tư cách làm trưởng môn trong đám đồng liêu của chúng ta, ngươi đừng ngộ nhận là vì hắn có sư phụ tại vị nâng đỡ, mà là do hắn có tâm của một trưởng môn, hắn chính là người thích hợp nhất, còn ngươi thì sao? Ngươi chẳng qua là gặp chút may mắn, nhân lúc các Cung Phụng tức giận, liền chớp lấy thời cờ, đoạt lấy trưởng môn vị, thử hỏi nếu trong lúc ấy không phải chỉ có năm người chúng ta, mà là toàn bộ mười hai người đệ tử đời thứ nhất tụ hợp đông đủ, trưởng môn vị này có thể để ngươi ngồi vào hay sao?

Lạc Dao Chân Nhân lúc này chợt cất giọng mất bình tĩnh nói:

- Tư Đồ Quân, ngươi chớ lắm lời, ta chỉ trách phạt lần thứ nhất, còn không mau lui xuống, đừng để ta phải ra tay!

Tư Đồ Quân hai mắt nheo lại, tay đặt lên vỏ kiếm nói:

- Nếu ngươi không ra lệnh, ta tự đem đệ tử bổn lĩnh đi cứu viện, tội trạng trách phạt sau này, ta chịu!

Lạc Dao trong mắt lộ ra hung quang quát lên:

- Tư Đồ Quân, ngươi chính là ép ta ra tay?

Tư Đồ Quân kia không thèm để ý đến Lạc Dao, hướng một đám đệ tử khoảng gần một trăm người nói:

- Đệ tử của tám ngọn Dung Sơn, theo lệnh của bổn đạo, chi viện cho bên ngoài!

Tư Đồ Quân nói xong, tay đặt lên vỏ kiếm, vận cước bộ, muốn hóa thành lưu ảnh xông vào mê chướng đầu tiên.

Nhưng mà lúc này, Lạc Dao Chân Nhân hung quang lộ rõ, trên miệng quát lớn:

- Tư Đồ Quân, phạm phải ba tội lớn, tự ý xuất trận, trái lời trưởng môn. Ủng hộ tội đồ của môn phái, lại còn nhục mạ bổn đạo, tội đáng phải chết!

Lạc Dao Chân Nhân nói xong, tay trái giơ lên nhẫn trưởng môn, tay phải vung vẩy một vòng đem toàn thân vận Thiên Tầm Công bay vào giữa ngọn đạo trường, bàn tay đặt lên một thanh kiếm trông qua đầy tà dị, chính là Trịnh Phù Kiếm.

Một vị đạo sĩ sắc mặt kinh dị thốt lên nói:

- Lạc Dao, ngươi dám tự ý trái lời của trưởng môn đời thứ hai mươi hai, muốn sử dụng Trịnh Phù Kiếm!

Một vị đạo sĩ khác cũng cực kì khiếp sợ nói:

- Ngươi rút ra Trịnh Phù Kiếm, chính là chân chính ép phái ta một lần nữa đi vào con đường tà đạo?

Lạc Dao cười lạnh nói:

- Tư Đồ Quân tội đáng muôn chết, nhục mạ trưởng môn, lại còn tự ý làm càn. Ta chấp chưởng trưởng môn vị, sở hữu nhận trưởng môn, có thể điều động được Trịnh Phù Kiếm trấn áp phản loạn, sao lại có thể coi là có tội cho được, người có tội chính là hắn.

Một đạo sĩ khác nói:

- Lạc Dao, ngươi điên rồi!

Lạc Dao Chân Nhân mặc kệ có bao nhiêu người phải đối, tay trái vẫn vận lấy nội công, đem nhẫn trưởng môn áp vào Trịnh Phù Kiếm, từ từ rút Trịnh Phù Kiếm từ dưới lòng đất lên. Nhẫn trưởng môn này, chính là như một chiếc chìa khóa, có nhẫn trưởng môn, mới có thể điều động được Trịnh Phù Kiếm, hai thứ này căn bản như một, không thể tách rời, vì vậy cho nên chỉ có trưởng môn tại vị mỗi đời mới có thể sử dụng được Trịnh Phù Kiếm, còn đám đệ tử thông thường, cho dù muốn rút Trịnh Phù Kiếm ra khỏi đạo trường, cũng khó.

Lạch cạch!

Trịnh Phù Kiếm từ từ rút lên, vang lên những âm thanh cực kỳ hung bạo, mà con mắt Lạc Dao lại càng ngày càng hưng phấn, trong lòng gã trào lên một cỗ cảm xúc khó tả.

Xung quanh đạo trường phái Trịnh Đô này cực kỳ u ám, đám đạo sĩ mỗi một người tâm trạng đều trùng xuống. Từ Trịnh Phù Kiếm kia, không ngừng phun ra một cỗ khí tức ê chề khó chịu cực kỳ áp bức, kiếm động tâm phách, uy hồn tang đảm, khí thế vô cùng.