Vũ Minh khoảng cách gần chiếc loa nhất, chịu phải âm thanh thừa thụ lớn nhất. Cơ hồ âm tần quá lớn vượt qua sức nghe của người thường, Vũ Minh đều không nghe thấy gì, chỉ thấy một cỗ đầu choáng mắt hoa, cảm giác chao đảo, bên lỗ tai đều rỉ xuống một chút máu.
Bốn lão giả kia tu vi cao cường, nhưng mà một lần khuếch đại âm thanh này cũng quá mức tưởng tượng, bốn lão giả miễn cưỡng mới có thể không chế chao đảo, đứng vững đôi chân. Một kích vừa rồi, bốn lão giả tung ra cơ hồ là toàn bộ sức lực cùng nội công, cơ thể đã đến hồi suy kiệt, cần phải vận công điều tức.
Còn đám người Sùng Thiên Vân, một người đến nhiều người đều không chịu nổi ngã lăn ra mặt đất, đám tiểu đạo sĩ tình trạng còn thảm hơn, trong mắt gằn lên tia gân đỏ, miệng tai đều rỉ ra tơ máu, có vẻ như một kích này đã quá mạnh rồi, bọn họ nhất loạt đều không thể thừa thụ được.
Phía sau Đại Chung Điện không xa, tại am nghỉ ngơi của đoàn người khảo cổ, âm thanh khủng bố kia tràn đến, toàn bộ đều là người thường, đều ngã lăn ra đất muốn bất tỉnh nhân sự.
Ngay cả Phan Công Huy, cũng ngã lăn ra đất, vẻ mặt không tin nổi nhìn về phía Đại Chung Điện, cũng không ngờ chính mình lại có thể tạo ra một cái đồ vật phát ra âm thanh khủng khiếp như vậy, lớn đến mức ngay cả âm thanh cũng đều không nghe thấy, đều chỉ thấy đầu choáng mắt hoa.
Đám tiểu đạo sĩ phía sau đạo trường tập hợp, nhiều người gặp một màn này, không chịu nổi cũng đều ngã lăn ra đất.
Vũ Minh là người phải thừa thụ âm thanh một cách nặng nề nhất, cơ hồn toàn bộ tim gan nội tạng đều bị chấn cho đến mức tổn thương, mà qua lần này hắn cơ hồ lại phát hiện ra một sự thực hết sức thú vị, không ngờ âm thanh này khuếch đại càng lớn, lại có thể công kích được vào linh hồn, Vũ Minh vừa mới kiểm chứng Hồn Thể, quả nhiên là tổn thương cực kỳ nghiêm trọng.
Mặc dù lúc này hắn bị thương nặng, nhưng mà không cảm thấy chút chán ghét phẫn nộ nào, thay vào đó là cực kỳ hưng phấn. Nếu âm thanh có thể công kích được linh hồn, sau này vận dụng điểm này, liền có thể có một thủ đoạn công kích mới đi.
Vũ Minh dồn dồn lại Chân nguyên vận khắp bốn đại mạch lớn, đem toàn bộ kinh mạch tổn thương chữa trị. Trong tay nắm lấy ngọc lục bảo, phát hiện ngọc lục bảo này hình như đang từ từ chữa trị thương tổn linh hồn cho hắn.
Sùng Thiên Vân lúc này đã ngồi bệt một chỗ, không tiếp tục truyền nội công cho Vũ Minh, mà cả đám đạo sĩ, ai ai cũng yên yên phận phận, chỉ muốn mau chóng điều tức thương thế vừa rồi, một kích vừa rồi, thực quá mức tưởng tượng.
Lịch kịch!
Lịch kịch!
Chợt âm thanh trầm trầm vang lên, cửa động Ẩn Quan Điện bất chợt mở ra.
Từ bên trong, có mấy đạo âm thanh hùng hậu tràn ra:
- Là ai đã gõ Đại Chung, kinh động đám lão già chúng ta tu luyện trong lúc quan trọng!
Âm thanh có vẻ xen chút tức giận, không mấy vui vẻ, nhưng cũng lại kèm vài phần lo âu. Bởi vì nếu không phải là chuyện cực kỳ lớn, hẳn là Đại Chung này cũng không vang lên một cách như vậy.
Đoạn Bá Hùng, dẫn đầu bốn vị Cung Phụng, tiến vào Ẩn Quan Điện, trên mép râu của bốn người, người nào mơ hồ đều có tơ máu, hình như là tổn thương cũng không hề nhẹ. Ngay cả Vũ Minh hắn, nếu muốn một lần chữa trị vết thương do âm thanh lần này tổn thương, mơ hồ cũng phải mất đến ba bốn ngày.
Bốn người tiến vào Ẩn Quan Điện, không lâu sau liền có loạt đạo đạo âm thanh tức giận vang ra bên ngoài:
- Hừ! Bà La Đạo, không ngờ tà đạo như bọn chúng mà cũng dám làm lớn chuyện như vậy, định đánh lên Trịnh Đô Phong, với thực lực của mười người bọn ta, ngay cả Cơ Xuyên bây giờ có xuất hiện, cũng phải ôm hận mà chết! Thật không biết tự lượng sức…
Đạo âm thanh bên trong Ẩn Quan Điện vang ra xong, trong nháy mắt, chợt có mười đạo thân ảnh không nhìn rõ khuôn mặt, khí thế bức nhân hùng hậu, biến thành lưu ảnh lao ra khỏi ẩn quan điện, hướng về phía mê chướng phía dưới đạo trường mà đi.
Lúc này, bốn lão giả Cung Phụng, dẫn đầu là Đoạn Bá Hùng cũng chắp tay đi ra ngoài, đi tới dừng trước mặt Sùng Thiên Vân hạ lệnh:
- Vân tiểu tử, các vị lão tổ đã hạ mật quyết cho bốn người chúng ta, muốn bốn người chúng ta bế quan ngay lập tức đánh vào tu vi Võ sư thượng thừa đỉnh phong, lại cấp cho siêu cường đan dược Thăng Nội Đan. Hơn nữa thương tổn vừa rồi quá lớn, bốn lão già chúng ta lại không thể tham chiến, ngươi liền cùng đám đệ tử phái Trịnh Đô ta quyết một phen sống mái, có các vị lão tổ bảo trợ, ngay cả Cơ Xuyên đều không phải sợ hãi!
Sùng Thiên Vân ngước đôi mắt lên nhìn Đoạn Bá Hùng, liền cười không nhặt được mồm. Không ngờ các vị lão tổ lại có thể bá đạo đến như vậy, chỉ cần nói cho ngươi thăng tu vi liền có thể thăng tu vi, thủ đoạn cũng thực quá kinh người rồi.
Bốn vị Cung Phụng trì trệ tu vi ở Võ sư thượng thừa trung giai đã quá lâu, lần này gặp phải gian nguy, không ngờ cũng là cơ may. Tiến vào Võ sư thượng thừa đỉnh phong, chính là bước gần một bước đến Võ Đạo Tôn Sư, thực lực cực kỳ kinh người, có thể nói, một Võ Sư thượng thừa đỉnh phong, có thể chống lại hàng trăm Võ sư thượng thừa sơ giai, hàng chục cao thủ Võ Sư thượng thừa trung giai, mà một tầng mật quyết Thiên Tầm Công cuối cùng trợ luyện thành công, liền có thể đoạn không lướt đi như bay, muốn bắt cũng khó.
Trịnh Đô có mười vị lão tổ, những người này đã dừng ở Võ sư thượng thừa đỉnh phong rất lâu rồi, cũng đã hơn mười năm. Sau mười năm xuất quan, những người nay tuy tu vi không tăng lên, nhưng về tuyệt kĩ thì đã nghiên cứu đến mức thấu triệt, thủ đoạn công kích cũng thuộc dạng kinh người.
Mười vị lão tổ, là Võ sư thượng thừa đỉnh phong, không nghì ngờ gì, chỉ một người cũng đã có thể hơn một Võ sư thượng thừa đỉnh phong bình thường gấp ba bốn lần. Có thể nói tu vi là nền móng, mà thủ đoạn công kích tuyệt kĩ, chính là như cho ngươi từ tay không thành có binh khí vậy, phải mạnh hơn gấp ba bốn lần. Mơ hồ, nếu mười cao thủ dạng này, trấn áp một Võ Đạo Tôn Sư truyền thuyết, hẳn là cũng không khó khăn cho lắm.
Sùng Thiên Vân hai bàn tay áp xoa vào nhau hưng phấn, xem ra phái Bà La lần này không nuốt được còn gặm phải quả đắng rồi. Sùng Thiên Vân kiềm nén kích động một hồi, lại hướng bốn vị Cung Phụng nói:
- Đệ tử cẩn tuân ý chỉ, thỉnh các vị sư phụ sư thúc lập tức bế quan, đệ tử toàn bộ đều lo sự vụ không dám lơi lỏng!
Bốn lão giả Cung Phụng mau chóng gật đầu, nhưng mà lại không có lập tức quay lưng, mà lại hướng Vũ Minh đem con mắt đặt xuống.
Bốn người lần lại lần, từng người đều như có lời muốn nói nhưng lại rất chần chừ, cuối cùng Đoạn Bá Hùng hình như cắn chặt răng cân nhắc kĩ lưỡng hướng Vũ Minh đem giọng trầm trầm nói:
- Tiểu anh hùng, thứ cho chúng ta phiền phức, nhưng mà vừa rồi, mười vị lão tổ có hạ lệnh, ngươi cũng phải lập tức bế quan với chúng ta.
- Chức vị Cung Phụng này, xem ra ngươi không làm không được rồi…
“Cái gì!” Trong đầu Sùng Thiên Vân, đám đạo sĩ, so với tin tức nghịch thiên các vị lão tổ trợ Cung Phụng thăng tu vi, nghe qua chuyện Trần Vũ Minh cũng bị thúc ép nhập quan càng như bom nổ bên cạnh, đều mang bộ mặt thất kinh không dám tin.
Ngay cả Vũ Minh miệng cũng há nhét vừa quả táo, không tin nổi toàn thân cứng đơ.
- Cũng coi là như vậy, nhưng mà các vị lão tổ đã nhìn ra ẩn tình của ngươi, ngươi liền phải theo chúng ta đi thôi, các vị lão tổ nhìn thấy ngươi, thực sự có ẩn tình rất lớn!
Nhìn ra cái gì ư? Trong đầu Vũ Minh tự hỏi, chẳng lẽ mấy lão giả kia lại nhìn ra hắn tu luyện khác người, không phải là tu võ, mà là tu luyện đạo nhân chân chính.
Vũ Minh lắc lắc đầu nói:
- Nếu như ta không đồng ý thì sao?
Bốn vị Cung Phụng đem bốn con mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn không nhanh không chậm nói:
- Ngươi không còn cách nào khác, không đồng ý cũng phải đồng ý!
Ha ha ha!
Vũ Minh đem một bụng cười lớn, vẻ mặt phẫn nộ chỉ bốn Cung Phụng mà nói:
- Còn nói cái gì là chính đạo, là chính phái, thì ra các người cũng chỉ đeo mặt nạ bên ngoài, kì thực là muốn khai thác bí mật của ta, có phải khi khai thác xong rồi, liền đem ta giết đi?
Sùng Thiên Vân nghe đến đây không có vẻ gì là kích động nữa, mà hình như cũng đã hiểu ra vấn đề, xem ra mọi chuyện không phải là đơn giản như vậy.
Sùng Thiên Vân là con người có tâm thái lương thiện, thương người như thương bản thân, đề cao chính phái, đi theo đạo của hiền nhân. Thấy các vị lão tổ hình như đã lộ ra sát cơ với Trần Vũ Minh, hình như cũng không đồng tình với chuyện này lắm, liền một mực phản đối:
- Các vị sư phụ sư thúc, thứ cho đệ tử bất kính, nhưng các người ước thúc hắn như vậy, là đi ngược lại ý chỉ của trưởng môn chân nhân phái Trịnh Đô đời thứ hai mươi hai, làm như vậy sẽ đi nghịch lại đạo lý của chính phái, sẽ bị Võ Lâm Minh tru diệt!
- Tiểu tử, đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện, hậu bối mà dám giáo huấn trưởng bối hay sao?
Sùng Thiên Vân tức giận, không tiếp tục cúi đầu mà đứng lên, vẻ phẫn nộ nói:
- Đệ tử không phục!
Đoạn Bá Hùng vẻ tức giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giơ bàn tay lên:
- Ngươi…
Nhưng sau đó lưỡng lự một chút lại thu tay lại, nhìn về phía Vũ Minh giọng điệu hòa hoãn nói:
- Tiểu tử, bọn ta không phải ước thúc ngươi, bọn ta là có nỗi khổ tâm, thứ cho bọn ta lỗ mãng. Nhưng ngươi yên tâm, đều không ảnh hưởng đến tính mạng, bọn ta làm đều vì có nguyên do, tất cả đều không như ngươi nghĩ…
Đoạn Bá Hùng, lại đem bàn tay phất phất nhìn về phía Sùng Thiên Vân nói:
- Sư phụ không trách ngươi, nhưng ngươi cũng phải cảm thông cho sự phụ, bọn ta là có nỗi khổ tâm trong lòng!
Sùng Thiên Vân vẫn không có ý định buông tha, vẫn muốn truy đến cùng:
- Nhưng…
Nhưng mà lời Sùng Thiên Vân nói chưa đến nửa câu, đã bị Đoạn Bá Hùng quát lên nói:
- Đủ rồi, Sùng Thiên Vân, ngươi có phải không nghe lời sư phụ, hay là muốn cả chức trưởng môn cũng không cần?
Sùng Thiên Vân mắt hiện tơ máu, phẫn nộ nói:
- Nếu đã là đi ngược lại đạo nghĩa, cái chức trưởng môn này, đệ tử liền không cần!
Đoạn Bá Hùng thấy không thể dùng lời nói để thay đổi suy nghĩ Sùng Thiên Vân, liền trực tiếp buông xuống một câu lạnh lùng nói:
- Đã là như vậy, Đoạn Bá Hùng ta ngày hôm nay thay các vị lão tổ, đem chức trưởng môn phái Trịnh Đô của ngươi tước xuống…
Sùng Thiên Vân môi run vẻ không tin nổi, nhưng mà cũng là nước mắt liền rơi lã chã, cương quyết đem nhẫn trưởng môn đeo trên ngón tay tháo xuống, ném xuống nên đất nói:
- Đã là như vậy ta cũng không cần!
Đoạn Bá Hùng cắn răng, vẻ không nỡ, nhưng mà vẫn lạnh lùng, nhìn đạo sĩ ba người thuộc đệ tử đời thứ nhất, cuối cùng trong mấy người lại chỉ ra một người giọng điệu quyết đoán nói:
- Lạc Dao, ngươi liền tiến lên đây!
Vị đạo sĩ tên là Lạc Dao kia, hình như cũng hiểu được chuyện gì sắp xảy đến với mình, mặc dù nhìn qua có chút tiếc nuối cho Sùng Thiên Vân, nhưng mà hắn cũng rất nhanh hưng phấn tiến đến, quỳ xuống trước Đoạn Bá Hùng nói:
- Có đệ tử!
Đoạn Bá Hùng đem đôi mắt lạnh lùng nhìn Lạc Dao, dùng giọng lãnh khốc buông xuống:
- Lạc Dao, đệ tử đời thứ nhất có nhiều công trạng, dìu dắt hậu bối, nay trưởng môn đời thứ bốn mươi hai của phái Trịnh Đô vô năng, liền bị tước đi nhẫn trưởng môn, hạ làm đệ nhất đệ tử, không còn được quản sự vụ môn phái. Lão phu lại thay mặt các vị lão tổ, cuối cùng thấy ngươi vô cùng xuất sắc, liền cân nhắc ngươi kế nhiệm chức vị trưởng môn phái Trịnh Đô đời thứ bốn mươi ba.