Bại Gia Cũng Khó

Chương 46: Trở về

Tuy Giang Túng hận Tùy tiểu Hầu gia nhưng cũng không thể đóng sầm cửa trước mặt hoàng thân quốc thích, cửa Giang gia đại viện vừa mở ra, đoàn người đang xếp hàng lần lượt tiến vào, mười hòm hoàng kim, mười hòm phỉ thúy, sáu hòm châu báu cùng những xe đồ sứ nghiêm chỉnh.

Sợ là Tĩnh Xuyên hầu mang hết gia sản của phủ qua cầu thân.

Tùy Lam một thân áo gấm đỏ sậm, bước vào ngưỡng cửa đại viện Giang gia.

Giang Hoành đang cầm sổ sách đi ngang qua, cả kinh đứng thật lâu ở cạnh cửa không dám động.

“Hầu…Hầu gia…” Giang Hoành run sợ lùi về sau, kinh ngạc nhìn những hòm gỗ tử đàn đầy khắp viện, càng kinh dị hơn là Hầu gia không muốn nuôi hắn như tiểu thiếp mà là cưới hỏi đàng hoàng.

“Phu nhân không cần khách khí, gọi Tùy Lam là được.” Tùy tiểu Hầu gia bình thản như không.

Giang Túng bị Nhạc Liên che miệng túm chặt ở góc tường.

“Hắn bị điên sao? Huynh trưởng như ta còn đang ở đây? Vừa tới liền phu nhân? Phu nhân con mẹ ngươi..”

——

Nửa năm sau, mười dặm đường thành Cẩn Châu đều lót vải đỏ, phố lớn ngõ nhỏ đều treo đèn lồng màu đỏ, chiêng trống tưng bừng như đêm giao thừa.

Khắp thiên hạ ai cũng biết chính thất phu nhân mà Tĩnh Xuyên hầu cưới hỏi đàng hoàng là một tiểu thương môi hồng răng trắng.

Tĩnh Xuyên hầu một thân chiến công hiển hách, danh tiếng Tùy gia đang thịnh vượng, cũng không ai dám nói điều gì khiến Tĩnh Xuyên hầu không thoải mái.

Tĩnh Xuyên hầu không nỡ để phu nhân ngồi xe ngựa xóc nảy, trực tiếp ôm phu nhân đang đội khăn vào trong ngực, cưỡi ngựa đến đại môn.

Giang Túng dựa vào lồng ngực Nhạc Liên, nhìn Tùy tiểu Hầu gia nắm tay đệ đệ đi qua đền thờ, ôm hắn bước qua chậu than, nghiêm túc bái đường.

“Ngoài miệng tiểu Hoành nói ái mộ Hầu gia, nhưng ta cứ thấy gả cho người ta là bất đắc dĩ.” Trên mặt Giang Túng không quá vui mừng, trái lại lo lắng đến mức thở dài, “Không biết rốt cuộc đứa nhỏ này đến cùng đang suy nghĩ gì, lúc nhỏ ta không chăm sóc hắn, đợi đến lúc hắn lớn lên rồi, chúng ta cũng dần xa lạ.”

Nhạc Liên ôm Giang Túng từ phía sau, thấp giọng dỗ dành an ủi: “Hầu gia thương hắn, sự quan tâm vui sướng trong ánh mắt không phải giả vờ.”

“Ta chỉ sợ tiểu Hoành sống không được thoải mái, đời trước đã…thôi không đề cập đến nữa.” Giang Túng lôi kéo Nhạc Liên cùng đi, “Trước tiên uống rượu mừng đi, ta phải nói lại, đồ cưới thêm mười sáu hiệu buôn, ba kho lương thực lớn, ba triệu lượng bạc, cho dù không có xuất thân ngậm muỗng vàng, cũng không thể để cho người ta bắt nạt.”

“Vạn nhất Tùy Lam thay lòng đổi dạ, nạp thêm mấy tiểu thiếp thì tiểu Hoành của chúng ta nhất định chịu thiệt thòi, tiểu Hoành của chúng ta cũng có máu mặt là chưởng quỹ.”

Giang Túng lải nhải lẩm bẩm mãi, Nhạc Liên cau mày cười cười, từ phía sau cắn cắn vành tai hắn: “Nói thêm câu nữa, ta liền ghen.”

Mãi đến khi thấy Tùy tiểu Hầu gia ôm Giang Hoành vào động phòng, Giang Túng càng thêm đấm ngực dậm chân: “Năm đó bên trong Nghênh Xuân lầu, lần đầu của chúng ta…Ngươi suýt nữa hại ta mất nửa cái mạng. Tiểu Hoành…..”

“Tiểu Hoành, tiểu Hoành, tiểu Hoành.” Nhạc Liên ôm sát eo Giang Túng mang đến chỗ tối tăm không người, hung hăng cắn môi hắn, “Túng ca, ngươi quá bất công.”

“Ngươi không thấy ta đang rất lo lắng sao, tiểu Hoành gả ra ngoài, Giang gia chúng ta cứ như vậy tuyệt hậu, ngươi còn không cho phép ta đa sầu đa cảm vài câu.”

“Ta không quan tâm.” Nhạc Liên khiêng Giang Túng lên xe ngựa, áp người dưới thân.

“Sẽ không tuyệt hậu, lòng thành thì linh.” Nhạc Liên khom người cúi đầu hôn hắn.

Xe ngựa không trở về đại viện Giang gia, đi đến nơi ở của Nhạc Liên.

Vén rèm xe lên, bên trong đình viện treo đầy đèn lồng, ánh sáng lung linh, cửa sổ dán đầy chữ hỷ màu đỏ.

Giang Túng nhô đầu ra, trước mắt sáng rực: “Tiểu tử…Ngươi chuẩn bị từ khi nào.”

Nhạc Liên lấy ra một bộ hoa phục cẩm tú đỏ sậm, đưa cho Giang Túng, hai má ửng đỏ: “Ca, ngươi mặc vào cho ta nhìn một chút.”

Giang Túng nhấc lên kiện hoa phục cẩm tú tuyệt mỹ kia, bỗng nhiên ngẩn ra.

Sau này sẽ thêu một đôi tiên hạc thiên thủy lên giá y.

Sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi.

Kiếp trước hắn đã tự làm một bộ giá y cho chính mình, tự tay vẽ một đôi tiên hạc thiên thủy, tìm thợ thêu tinh xảo nhất dùng chỉ linh tuyến thêu nửa năm.

Sau đó, hắn cùng Nhạc Liên mỗi người một ngả, hắn đã đốt bộ giá y này.

Hắn đã từng muốn cùng người trong mộng bách niên giai lão, nhưng tình thâm không thọ, yêu vô cùng cũng hận vô cùng.

“Ngươi làm kiện hoa phục này như thế nào?” Giống như có thứ gì đó đang nghẹn ở cổ họng Giang Túng, hắn siết chặt hoa phục ngẩn người.

“Ta tìm người thêu, chuẩn bị suốt nửa năm, luôn muốn được nhìn thấy ngươi mặc, chẳng biết vì sao, rõ ràng là bản vẽ do ta họa, nhưng vẫn cảm thấy đã từng nhìn qua.” Nhạc Liên khoác hoa phục lên người Giang Túng, ôm ngang Giang Túng bước đến phòng ngủ.

Làn vải thêu đỏ sậm quấn lấy hai chân trắng nõn thon dài, Giang Túng cố ý nhấp một tí son, bờ môi mềm mại hồng hồng, Nhạc Liên nhìn thấy liền mất khống chế.

Giang Túng bị Nhạc Liên thô lỗ ôm lên giường, lúc tiến vào có hơi đau.

Nhạc Liên cúi đầu quấn quít dây dưa cùng hắn.

Giang Túng cảm thấy đau, khóe mắt không kìm được chảy hai hàng lệ, cánh tay chặt chẽ quấn lấy Nhạc Liên, thân thể đau đến phát run, phảng phất như chỉ cần buông ra một chút sẽ bị vứt bỏ.

“Phu quân, nhẹ chút.” Giang Túng vỗ vỗ lưng hắn.

Xương cốt Nhạc Liên bị một tiếng phu quân của hắn làm cho mềm yếu.

“Liên.” Giang Túng ghé vào lỗ tai của hắn nhẹ giọng nỉ non, “Ca chỉ cần một bảo bối là ngươi, ca sẽ thương ngươi cả đời.”

Nhạc Liên khẽ hôn bông tai ngọc thạch trên vành tai hắn:

“Rốt cuộc ta cũng có nhà.”

Bao chuyện tình cừu, bất hòa hai đời, liếc mắt một cái đã trượt chân thành thiên cổ, không biết đã chìm đắm say mê tự bao giờ.

Một phương thiên thủy đã không còn, trăm nỗi buồn tương tư biết hỏi ai.

Editor lảm nhảm:

Bản edit còn rất nhiều thiếu sót, hơi kỳ, không được văn vẻ và không giống được như trong bản chính. Nhưng mình cảm ơn các bạn vì đã dành thời gian đọc bản edit của mình, tạm biệt các bạn.