Bad Girl

Chương 40: Chương 40


Có những tình tiết, bạn vẫn thường thấy trên tivi, phim ảnh, tiểu thuyết, có thể bạn không bao giờ nghĩ rằng có ngày cuộc sống của bạn lại y hệt như những tình tiết đó!
Vốn không phải là một đứa con gái lãng mạn, dù có tí phần mê trai đẹp và thích coi phim Hàn Quốc, nhưng cái Su chưa từng nghĩ có ngày bản thân bị người yêu cũ của bạn trai mình hẹn ra quán nước để nói chuyện!
Thường thì, người ta sẽ áp dụng lời nói trước, rồi khi ngôn từ trở nên bất lực, thì bạo lực mới được phép lên ngôi! Ấy thế mà Tuyết Nhi sau vụ nhờ người khác đánh nó bất thành, bây giờ lại chủ động muốn gặp mặt nó!
Chính vì vậy mà bây giờ nó lại có mặt ở quán cà phê Take Away, ngồi đối diện nó không ai khác là Tuyết Nhi. Khoảng ba giờ chiều, quán cũng không đông lắm, lúc đến cái Su cứ lo không chừng mình sẽ bị “thủ tiêu” mà không ai hay biết hệt như trong những bộ phim kinh dị! Nhưng thấy Tuyết Nhi vẫn ngồi một chỗ, vẻ mặt khá bình tĩnh khiến nó thôi nghĩ đến số phận “bi kịch” mà mình vừa vẽ ra!
-Có gì thì nói thẳng đi!
Sauk hi đã kêu nước uống và nhân viên phục vũ đã bưng lên nhưng Tuyết Nhi vẫn một mực im lặng khiến cái Su hơi khó chịu. Vừa nói, nó vừa liếc nhìn cái đồng hồ đeo trên tay! Nó chỉnh dành cho Tuyết Nhi ba mươi phút, nó còn phải đến chỗ làm, hơn nữa hôm nay nó lại không đi xe! Thay vì có tài xế miễn phí là thằng Bi thì nó lại không muốn kêu thằng Bi chở đến đây, nên nó buộc lòng phải đi xe buýt!
-My, quen biết được Phong trong bao lâu? – Tuyết Nhi cất tiếng hỏi, cách xưng hô của Tuyết Nhi khiến nó có chút bất ngờ. Thật may là cô nàng trước mặt khá bình tĩnh, không đến mức điên loạn như trong mấy cuốn tiểu thuyết.
-Không lâu! Chỉ vừa đầu năm học.
-Hiểu được anh ấy bao nhiêu?
-Không hiểu gì sất!

Cái Su trả lời vô cùng nhanh gọn, nếu là nó của trước đây, nó sẽ chẳng kiên nhẫn mà trả lời thế đâu, thậm chí sẽ còn bốc đồng mà kiếm cớ gây sự với Tuyết Nhi.
Nhưng bây giờ, suy nghĩ lại, nếu nó làm vậy, nó quả thật là một đứa ấu trĩ.
-My không biết trước My, Phong có bao nhiêu người bạn gái đâu! Thời gian đầu thì rất mặn nồng, nhưng không sớm thì muộn cũng bị đá cả thôi.
-Thì sao?
Cáu Su nhàn nhạt hỏi lại, hệt như đây không phải là chuyện của mình!
-Kết thúc đi! My không hợp với Phong đâu!
Tuyết Nhi liền nói ra yêu cầu của mình, hệt như là một người bạn thân đang khuyên nhủ bạn mình vậy! Nhưng đối với cái Su, Tuyết Nhi không phải là bạn thân của nó, hơn nữa trong trường hợp, không hẳn là khuyên nhủ. Nói đúng hơn là ra lệnh!
-Chuyện của tôi, không cần Nhi quan tâm! Đừng có ra vẻ, tôi còn chưa nói đến việc Nhi nhờ người khác đánh tôi! Anh Nhật đã nói với tôi hết cả rồi!
Cái Su lên tiếng cảnh cáo, phủ đầu ngau để cô nàng không còn đường chối! Đến lúc này, Tuyết Nhi chẳng còn tỏ vẻ gì nữa, liền hét lớn đầy bức xúc!
-Ừ! Đúng là tao làm đấy! Mày chẳng có gì hơn tao cả! Tao thương Phong hơn bất cứ gì, nhưng sao mày cứ thích chen ngang là thế nào!
Không p[hản bác lại lời của cái Nhi, nó thản nhiên rút trong túi quần ra một tờ năm chục ngàn, đặt lên bàn, rồi đeo balô lên vai đi thẳng.
Nếu cố gắng tranh cãi với Nhi, vừa không có ích gì, hơn nữa, nếu bản thân nó không biết kiềm chế, không chừng sẽ vì một phút nóng giận mà ra tay dạy cho Nhi một bài học.
Người con gái ngu ngốc, chính là người không biết kiềm chế cảm xúc của bản thân, không nên vì một thằng con trai không yêu mình mà quỵ lụy đến mức bất chấp lòng tự trọng để giành lấy người con trai đó…
Đôi khi, con gái cần đôi chút mạnh mẽ, tự lập để không phải phụ thuộc vào ai cả… Khi vấp ngã, còn có thể tự mình đứng dậy…
Ngoài mặt tỏ ra không quan tâm đến những lời nói của Nhi thế thôi, chứ bản thân nó cũng là một đứa con gái, không khỏi đôi chút chạnh lòng khi nghe Tuyết Nhi đánh giá về mình…
Nó không đẹp, tuy có phần dễ thương, nhìn cũng tạm ổn, tính tình lại thất thường, có đôi chút giống một thằng con trai, lại ưa bạo lực, học hành cũng không giỏi… Có thể nói, nó thua Tuyết Nhi về mọi mặt!!!
Một thằng con trai từng thay người yêu thư thay áo như thằng Bi, sao lại có thể thích nó đuộc nhỉ?
-Suy nghĩ gì vậy?

Đang thẩn thơ dọn dẹp những ly nước đang bày la liệt trên bàn, nó chợt nghe thấy tiếng nói vang lên sát bên mình, suýt tí nó đã giật mình mà hét toáng lên, đánh rơi cả đống ly thủy tinh trên tay.
Mẹ nó, anh là ma sao? Gì mà thù lù xuất hiện vậy? Ông chủ à, con không có tiền đền đống ly này đâu đó, đừng có mà đóng phim kinh dị như thề. Cái Su thầm nghĩ, trong lòng thật muốn quát thẳng vào mặt tên Huy. Nhưng sự thật luôn khác xa, không dám hó hé một câu, nó nặn ra nụ cười, chào hỏi “ông chủ quý hóa” của mình…
-Chào anh…
-Không cần chào, trả lời đi… - tên Huy chờ nó trả lời câu hỏi ban nãy. Hắn là cái thá gì mà bắt nó trả lời chứ!?
- Hihi… Đâu có gì đâu…
Cái Su cười trừ, rất nhanh liền ôm đống ly rời khỏi đó.
-Dọn xong đống ly đó rồi đi với tôi một chút…
Chết tiệt, vẫn là không thoát khỏi tên điên đó. Tên Huy dạo này cứ lảng vảng ở quán suốt, nghe nói trước đây hắn đâu có siêng như thế? Đã vậy bây giờ còn lôi nó đi. Đi đâu cơ chứ?
Rửa xong chồng ly cao ngất, cái Su nhanh nhẹn rửa tay, cởi chiếc tạp dề ra. Ngay cửa quán, tên Huy đã ngồi chễm chệ trên con Sh đợi nó.
-Đi đâu vậy?
-Đi mua ít đồ. Đừng lo, tôi vẫn tính vào giờ làm, không có trừ bớt lương đâu.
Biết điều đấy! Cái Su thầm nghĩ nhưng nào dám trả lời với hắn như vậy. Dù sao hắn cũng là ông chủ của nó, tuy không cầu cạnh gì nhưng hắn có thể đuổi nó bất cứ lúc nào…
Nói là đi mua đồ thế thôi, nhưng tên Huy lại chạy một mạch lên quận bảy, chạy đến cầu Phú Mỹ liền đậu xe ngay trên cầu, bỏ tôi một mình ở lại… Hơi khó hiểu, nhưng Su vẫn im lặng. Dù gì hắn cũng đi bộ, để con Sh ở lại với nó, mắc gì nó phải sợ mình sẽ bị bỏ lại. Cùng lắm thì ngồi ở lại hóng gió cùng với Sh vậy. Cũng oai phết!

Một lúc lâu sau, tên Huy quay trở lại với hai li trà chanh trên tay. Đưa tôi một ly, hắn lại tiếp tục bắt chuyện.
-Gió mát thật…
Đồ điên! Cái Su thầm nhủ nhưng không hề trả lời…
-Sao cứ thẩn thơ vậy?
Lại cái câu hỏi ấy! Tự dưng tên Huy nói nhiều quá nên cái Su cũng hơi nghi ngờ, tên này hôm nay uống lộn thuốc sao?
Im lặng một hồi, từng đợt gió mát rượi thổi qua khiến tinh thần nó phấn chấn đôi chút, nó liền lên tiếng…
-Có bao giờ, anh bị những người khác đánh giá mình này nọ không, bảo mình không đáng, không xứng… Có thể là họ đối với tôi có chút ghét bỏ, tôi cũng chẳng ưa gì họ. Nhưng nghe vậy, cũng thấy buồn lắm…
Su nói một tràng không đầu không đuôi. Nó thật cần một người tâm sự với mình. Ấy vậy mà hôm nay cả anh Khánh và chị Mai đều xin nghĩ để đi thực tập gì đó. Ai có thể ngờ, nó lại ngồi đây “tâm sự” với ông chủ của mình…
-Sống ình chứ có phải sống cho người khác đâu mà quan tâm người khác nói gì…
Tên Huy nhàn nhã thốt một câu cụt lủn so với một tràng kể lể vừa rồi của nó nhưng lại khiến nó ngạc nhiên , hướng cái nhìn chằm chằm về phía hắn. Tên này có phải là đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi hay không mà sao triết lí thế? Có lẽ, tên Huy cũng chẳng phải là một tên ăn chơi, vô dụng như nó nghĩ…