Bạch Vô Thường Đã Ba Ngày Rồi Chưa Đến Câu Hồn Ta

Chương 4

Biểu cảm của mấy người Tr4n gia này hình như có chút quen mắt.

Nửa tháng trước, Thập Diệp đi ngang qua một thôn nọ, khi ấy thôn trưởng của thôn đó bệnh nặng đã đến giai đoạn hồi thiên, không đến mấy ngày liền tắt khí mà chết. Ngày diễn ra tang lễ, những thôn dân kia cũng giống như người nhà Tr4n gia hiện giờ, ngoài mặt thì bi thương, nhưng trong ánh mắt không có chút lệ nào, thậm chí còn ẩn giấu một tia vui mừng.

Thập Diệp sau này từ trong lời của những thôn dân kia biết được, thôn trưởng kia ỷ vào thế lực dòng họ lớn trong thôn, chuyên đoạn độc hành, thôn bá một phương, thậm chí mỗi khi trong thôn có người trẻ tuổi thành hôn, nhất định phải đưa tân nương tử đến nhà hắn ba ngày, để cho hắn nếm thử trước, có thể nói là vô sỉ đến cùng cực. Sau đó trong thôn có một thanh niên thành thân, tân nương của thanh niên kia rất xinh đẹp, thôn trưởng kia vội đến cướp người đi, ba ngày ba đêm không bước ra khỏi nhà, ngày thứ tư trong nhà mới cảm thấy có gì đó không ổn, xông vào cửa thì phát hiện thôn trưởng kia toàn thân tr4n truồng nằm trên giường, mặt như tro tàn, một con cự xà màu cam to bằng miệng chén đang quấn quanh người hắn. Nhìn thấy người nhà thôn trưởng, con rắn kia lè lưỡi khò khè phun một hơi thật, cười lạnh một tiếng, sau đó hóa thành luồng khói biến mất.

Cho nên, việc thôn trưởng kia chết đi, đối với thôn dân mà nói, ngược lại là một chuyện đáng vui mừng.

Chẳng lẽ, Tr4n lão gia này chết đi, ba đứa con trai Tr4n gia cũng thấy rất vui mừng ư?

Tâm tư Thập Diệp thay đổi trong chớp mắt, biểu cảm trên mặt lại không hề gợn sóng, nói: "Chư vị, bần đạo cảm thấy cái chết của Tr4n lão gia rất kỳ lạ, cho nên có mấy vấn đề cần hỏi thăm mọi người một chút?"

Lời vừa nói ra, giống hệt như đâm vào tổ ong vò vẽ, ba đứa con trai và ba người con dâu của Tr4n gia thoáng cái nhảy dựng lên, hét lớn rồi vọt tới.

- "Ngươi cảm thấy kỳ lạ? Mẹ nó ta còn cảm thấy kỳ lạ đây này! "

- "Lão gia nhà ta thân thể cường tráng, thầy bói đều nói có thể sống đến trăm tuổi, vì sao đột nhiên lại chết đi?!"

- "Đều là đám giang hồ lừa đảo đáng chết các ngươi hại chết người!"

- "Cha ơi cha, cha chết thật thảm quá đi!"

- "Là các ngươi hại chết cha ta, ta muốn đám lừa đảo các ngươi giết người phải đền mạng!"

Ba người con dâu thét la gào khóc chói tai, ba đứa con trai ầm ầm ĩ ĩ, nước miếng nước mồm phun đầy mặt, Thập Diệp chưa thấy qua loại trận chiến này, nhất thời không biết nên ứng đối thế nào, thẳng đến khi bị kéo lấy y phục mới phản ứng lại. Vội vàng giải thích: "Bần đạo không phải là... Việc này còn phải điều tra... Trong đó nhất định có ẩn tình —— dừng tay! "

Vạt áo của hắn bị kéo, lộ ra nội sam bên trong, cũng không biết là ai cư nhiên còn thừa dịp hỏa hoạn cướp bóc vào ở thắt lưng hắn một cái, lông tơ khắp người Thập Diệp dựng đứng cả lên, thi triển toàn bộ bí kíp Cửu Thiên Bát Phong Bộ chạy trối chết ra khỏi cổng lớn.

Đào Cảnh cùng Bạch Huyên ngồi trên bậc thềm, hai mắt nhìn chằm chằm vào Thập Diệp.

Đào Cảnh: "Ái chà! "

Bạch Huyên: "Công phu tuyệt thật. "

Người Tr4n gia vọt ra, mắt đỏ quành quạch lông mày dựng thẳng, miệng điên cuồng la hét, phảng phất muốn đem ba người trước mắt c4n xé cho tan nát, rồi nuốt vào trong bụng.

- Còn có hai tên lừa đảo các ngươi, cá mè một lứa cả!

- Đánh chết các ngươi!

- Báo quan báo quan, mấy tên lừa đảo coi mạng người như cỏ rác, nhất định phải đền mạng cho cha ta!

Ba người liếc nhau, sự ăn ý trước nay chưa từng có đột nhiên nảy ra, mỗi người thi triển sở học bình sinh, bay lên nóc nhà, trốn biệt.

*

"Ta nói ngươi cũng thật vô năng quá đi, đường đường là đệ tử Thất Tinh Quán, thế nhưng lại để bách tín tầm thường đuổi theo tới tận mấy con phố. Thật sự là mất hất mặt của Trạch Thần rồi!" Đào Cảnh vỗ đùi nói.

Thập Diệp liếc mắt nhìn Đào Cảnh, hắn để chân tr4n, đầu ngón chân trắng trẻo non nớt, nhìn giống hệt như một cây củ cải nhỏ.

Đường đường là tổ sư phái Mao Sơn, cũng chạy trối chết đến mức giày cũng rớt mất, thế mà còn không biết xấu hổ nói hắn?

Đào Cảnh cong cong ngón chân lại, rồi nhìn về phía Bạch Huyên: "Còn ngươi——"

Bạch Huyên xua tay: "Làm thế nào ta có thể động thủ với những người phàm tr4n được."

Thập Diệp: "..."

Khẩu khí của người này thật lớn, cũng không sợ gió thổi qua bay luôn đầu lưỡi của hắn luôn hay sao.

Thời gian giữa trưa, mặt trời chói chang, mọi người đều bị nắng chiều đến mức choáng váng. Các tiểu thương bày hàng đều đang nằm dưới tàng cây hóng mát, hơi nóng bốc lên từ phiến đá rêu xanh khiến cho cả con hẻm đều cảm thấy buồn ngủ.

Một đường chạy trốn khỏi Tr4n trạch... À không, là rút lui, rẽ trái rẽ phải, lại đến một ngôi chợ, người nhà Tr4n gia đuổi theo đến nửa phố, cuối cũng buông tha ngừng đuổi đánh, ba người họ mới có thể ở chỗ này thở d0c.

Bụng Thập Diệp kêu lên ùng ục. Hắn mới vừa nhớ lại, bắt đầu từ trưa hôm qua đến giờ, mình đã không có bất cứ thứ gì vào bụng cả.

May sao hắn vẫn còn lương thực dự trữ.

Thập Diệp lấy bánh bao từ trong tay áo ra, trải qua một đêm bôn ba, vỏ màn thầu đều rớt cả rồi, chỉ còn vụn bánh, nhưng mà vẫn rất thơm. Ai ngờ còn chưa c4n xuống, bên cạnh lại thò ra một bàn tay cướp mất cái màn thầu kia, c4n c4n hai miếng liền hết sạch, trên mặt còn mang theo chút oán giận.

"Màn thầu này sắp hỏng rồi, mùi vị không ngon."

Thập Diệp căng cứng cả bàn tay, trợn mắt trừng mắt nhìn Đào Cảnh.

Đào Cảnh phủi miệng: "Khô quá, có nước không?! "

Thập Diệp nắm chặt bàn tay, nhắm mắt lại.

Quán quy của Thất Tinh Quán, tôn sư trọng đạo, kính già yêu trẻ, người này chính là tổ sư khai sơn phái Mao Sơn, luận bối phận, hắn hẳn là phải dập đầu đại lễ, chỉ là một cái màn thầu thôi, coi như là cung phụng cho tổ sư, không thể tức giận, không thể tức giận...

"Phụt!" Ai đó đột nhiên bật cười.

Thập Diệp trừng mắt nhìn về phía Bạch Huyên.

Bạch Huyên: "Ngươi thực sự là tốt tính quá đi. "

Thập Diệp: " Quán quy của Thất Tinh Quán, bình tĩnh tự kiềm chế, tâm lặng như nước ——"

Bạch Huyên gật đầu: "Chưa già đã yếu thế, sớm muộn gì cũng tức chết. "

"Ha ha ha ha, nói rất hay, " Đào Cảnh vỗ chân cười to, "Ta đã sớm không vừa mắt với cái quán quy của tên Trạch Thần kia rồi! "

Thập Diệp c4n răng thật chặt, thở dài một hơi.

Đào Cảnh thì bỏ đi, thân phận tên Bạch Huyên này không rõ ràng, pháp thuật lại quái dị, nhất là hắn dùng bùa chú tử sắc(tử sắc: màu tím đó quý dị), Thập Diệp nhớ lại tất cả sách cổ hắn đã từng xem trong Tàng Thư Các của Thất Tinh Quán, đúng là không có bất kỳ ghi chép nào, quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Huống chi người này còn có —— Thập Diệp liếc mắt nhìn Bạch Huyên một cái, dưới ánh mặt trời, hai mắt hắn đen nhánh, cũng không có manh mối gì của quỷ mục(quỷ mục: mắt quỷ).

Bạch Huyên nghiêng đầu: "Ngươi nhìn gì đó? "

Thập Diệp: "Ngươi rốt cuộc là ai? "

Bạch Huyên: "Không phải ta đã nói với ngươi sao, ta là Bạch Huyên. "

"Ngươi là yêu? Quỷ? Hay là Quái vật? Thân phận chính xác của ngươi là gì? Mục đích của việc người đến đây lại là gì? "

"Mục đích của ta chính là, thiên cơ không thể tiết lộ, còn về phần thân phận——" Bạch Huyên nói, "Phàm là người biết được thân phận của ta, chính là ngày chết của hắn sắp đến! "

Lúc nói những lời này, quanh thân hắn tràn ra một loại khí tức âm trầm khó có thể diễn tả thành lời, nhưng trong nháy mắt, khuôn mặt hắn lại tươi cười rạng rỡ, bên má lộ ra hai cái đồng điếu: "Nói như vậy có phải đặc biệt có khí thế hay không? "

Thập Diệp: "..." Xem ra người này không muốn tiết lộ thân phận, nhưng hắn tối hôm qua đã nhiều lần cứu hắn, hẳn là cũng không có ác ý gì.

"Hai ngươi định đền đao của ta như thế nào?" Đào Cảnh hỏi.

Bạch Huyên: "Hả?"

Đào Cảnh: "Hai ngươi định quỵt nợ đúng không? Đó là Trảm Yêu Đao danh chấn thiên hạ, là bảo vật vô giá đó. Nó bị ngươi chọc cho nổ tung. Còn thả cho oán tinh phong ấn trong đó ra. Như thế rồi mà không cần đền sao hả?

Bạch Huyên: "Muốn tiền không có, muốn mạng càng không có."

Thập Diệp: "Trả thế nào?"

Bạch Huyên: "Đừng nghe lão già thối này lừa. Tất cả mọi chuyện đều là do thanh đao nát của lão gây ra. Vì sao chúng ta phải chịu trách nhiệm? "

Đào Cảnh:"Tìm những oán tinh rải rác xung quanh và phá hủy chúng từng cái một. "

Bạch Huyên:" Đùa à, nhiều oán tình như vậy, ngươi muốn khiến chúng ta sức cùng lực kiệt sao? "

Thập Diệp:" Quán quy của Thất Tinh Quán, nhân quả luân hồi, quả báo không hay, nhân do ta gieo, tự nhiên ta sẽ gánh chịu trách nhiệm. "

Bạch Huyên:" Quán quy của các ngươi thật là tào lao quá mức."

Thập Diệp phớt lờ hắn.

"Chà chà, có lời này của ngươi thì lão già ta đây chết cũng được nhắm mắt rồi, hahahaha." Đào Cảnh cười lớn.

Bạch Huyên liếc nhìn Đào Cảnh, nguýt một cái.

Thập Diệp đứng dậy phủi bụi bẩn trên người. "Ta phải tìm oán tinh ở đâu?"

Đào Cảnh: "Cái này phải hỏi ngươi."

Thập Diệp: "Gì cơ?"

Đào Cảnh vỗ nhẹ vào cánh tay Thập Diệp, hỏi: "Thất Diệu Kiếm trong tay ngươi."

Thập Diệp giật mình, mở lòng bàn tay ra, một vầng hào quang màu băng lam lạnh lẽo tuyệt đẹp từ trong lòng bàn tay bay lên, tạo thành hình dáng của một con dao găm." Thất Diệu Kiếm đã phá vỡ phong ấn của Trảm Yêu Đao, hơn một nửa kiếm ý đã bị Trảm Yêu Đao làm tan chảy và trở thành một phần của Thất Diệu Kiếm. Nói cách khác thì là những oán tinh bỏ trốn kia đều có cảm ứng với Thất Diệu Kiếm, vì thế nên chỉ cần đi theo sự chỉ dẫn của Thất Diệu Kiếm, thì nhất định sẽ có thể tìm lại được tất cả các oán tinh kia." Đào Cảnh chỉ vào lam quang trong lòng bàn tay của Thập Diệp: "Bây giờ Thất Diệu Kiếm đã mất đi bản thế, nên kiếm ý tạm thời ở trong cơ thể của ngươi, ngươi nhất định có thể cảm nhận được kiếm ý của Thất Diệu Kiếm. "

Thập Diệp nhìn chằm chằm vào Thất Diệu Kiếm Trong lòng bàn tay, trong lòng sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ, phảng phất thiên địa vạn vật đều cách hắn rất xa, hắn trôi nổi ở giữa hư vô, thân thể phủ đầy lam quang u ám, lam quang lúc sáng lúc tối, phảng phất nhưng đang hô ứng với thứ gì đó ở nơi xa, vô số oán tinh màu đỏ như gần như xa phiêu đãng trong không khí, có lớn, có nhỏ, có sáng, có người ảm đạm, ắt hẳn là những oán tinh từ trong Trảm Yêu đao chạy ra.

Trong đó một đốm ánh sáng đỏ cách hắn vô cùng gần, nhưng lại vô phần yếu ớt, Thập Diệp đang muốn nhìn rõ ràng, thì đột nhiên một trận đầu váng mắt hoa ập đến, thân thể nhoáng lên một cái, hồng quang biến mất, trước mắt hắn lại trở thành con phố nhỏ.

Đào Cảnh Bạch Hiên mỗi người một bên đỡ lấy hắn.

Đào Cảnh: "Tiểu tử, ngươi không sao chứ? "

"Không sao, " Thập Diệp kéo hai tay ra, "Ta chỉ là ——"

"Ùng ục ùng ục", bụng hắn phát ra một chuỗi tiếng kêu dài.

Đào Cảnh: "..."

Bạch Huyên cười phụt một tiếng: "Ngươi muốn ăn cái gì, ta mời ngươi. "

*

Thập Diệp ngồi trước quầy màn thầu, cảm thấy mình bị lừa rồi.

"Nào nào, thoải mái mà ăn, đừng khách khí." Bạch Huyên chỉ vào ba cái đĩa màn thầu lớn trên bàn nói.

Đào Cảnh nhăn mũi: "Cứ tưởng ngươi nhiệt tình thế nào, hóa ra là mời chúng ta ăn thứ này?! "

"Sai, ta chỉ mới Thập Hoa, ngươi chỉ là kẻ đi theo thôi."

Bạch Huyên nói, "Hắn thích ăn bánh bao nhất, đúng không? "

Không, ta muốn ăn thịt, Thập Diệp nghĩ.

Nhưng ở trước mặt tổ sư Khai Sơn phái Mao Sơn trắng trợn nói mình muốn ăn mặn, nếu truyền đến tai sư phụ cùng quán chủ, sợ là hai lão nhân gia bọn họ dù đang ở cách xa vạn dặm cũng sẽ xách kiếm đến chém hắn mất.

Thôi, dù sao cũng là đồ ăn miễn phí, cũng không nên quá quá kén chọn.

Màn thầu vừa hấp xong nên vừa mềm mại, lại ngọt ngào, vào miệng liền tan, Thập Diệp chậm rãi nhai, cảm giác cả đêm mệt nhọc đều đã được chữa lành.

Bạch Huyên nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn, "Không ngon sao? "

Thập Diệp nuốt xuống một miếng, lại uống một ngụm trà, gật đầu, "Rất ngọt. "

"Vậy ngươi vì cái gì vẫn là bày ra biểu cảm khổ sở như thế?"

"Ta sinh ra đã có gương mặt như này."

"...... Ngươi không không phải lớn từng này rồi mà chưa từng cười đó chứ? "

"Ta quên rồi."

"......"

Bạch Huyên gãi gãi đầu, miệng lẩm bẩm một câu: "Tiểu đạo trưởng này có chút khó chơi nha ——"

"Đến đây~" Chủ quán nhỏ đưa tới hai đĩa củ cải muối, "Ba vị khách quan dùng thong thả. "

Đào Cảnh bẻ bánh bao rồi gắp vài lát củ cải muối, nhai nhai nhìn rất ngon miệng. Thập Diệp học bộ dáng của hắn cũng gắp hai miếng, quả nhiên hương vị khác liền.

  

"Mua bán nhỏ thôi, cũng không có thứ gì ngon để đưa cho đạo trưởng, tay nghề ướp củ cải muối này là tay nghề tổ truyền, coi như là cám ơn đạo trưởng." Người bán hàng rong vui vẻ nói.

Thập Diệp lúc này mới nhận ra, người này chính là ông chủ quán lần trước hắn đưa cho bùa chuyển vận.

"Thuận lợi không?" Thập Diệp hỏi.

"May mà đạo trưởng tương trợ, mẫu tử nhà ta chuyển nguy thành an, sinh ra được một tiểu tử mập mạp!" Ông chủ khoe con trai hắn một phen, còn nói hôm nay phải thu dọn sạp hàng sớm, để về nhà chăm sóc tức phụ đang ở cữ, nói xong, liền quay lại làm việc, vừa xoa mặt vừa vui vẻ, khuôn mặt tươi cười vô cùng chói mắt.

Thập Diệp rũ mắt c4n một miếng bánh bao.

Thật tốt.

Đào Cảnh cùng Bạch Huyên đột nhiên không ăn nữa, đồng loạt quay sang nhìn Thập Diệp, bầu không khí vô cùng quỷ dị.

  

Thập Diệp: "Hả? "

  

Đào Cảnh: "Ngươi còn đỡ đẻ nữa à? "

  

Bạch Huyên: "Bây giờ con đường làm đạo sĩ đều hoang dã như vậy rồi sao? "

Thập Diệp thiếu chút nữa bị nghẹn chết, "Khụ khụ khụ, ta chỉ là đưa hắn một tấm bùa chuyển vận thôi——" Đào Cảnh: "Thất Tinh Quán quả nhiên có nhân tài xuất hiện, Mao Sơn phái cam bái hạ phong. "

Bạch Huyên: "Đây có thể coi nghiệp vụ của Thuận Thiên thánh mẫu, độ khó và kỹ thuật đều rất cao, là một phàm nhân, lại là nam nhân nữa, cư nhiên có bản lĩnh lớn như vậy ——"

  

Hai người ôm quyền nói: "Bội phục bội phục! "

  

Thập Diệp: "Ta, không, có! Đừng, Có, Nói, Bừa! "

"Phụt! Ngươi xem tiểu tử này mặt đỏ như gấc rồi kia, buồn cười quá. "

  

"Ha ha ha ha ha ha, bộ dáng nghiêm trang của hắn thực là hài quá đi ha ha ha."

  

Thập Diệp: "..."

  

Thập Diệp quyết định không để ý đến hai người này, quay đầu nghiêm túc gặm bánh bao.

Gần đến hoàng hôn, những chú chim mệt mỏi bay qua bầu trời gọi bạn, những người nông dân đang vội vã trở về nhà, trẻ em cười đùa chạy qua các con đường, từng làn khói bếp hun khói đỏ rực, trong mùi cơm mang theo vị đắng nhàn nhạt.

Đào Cảnh dần ngừng cười, thở dài một hơi nói: "Sau này nhìn thấy lão già Trạch Thần kia, ta nhất định phải nói cho hắn biết, đệ tử Thất Tinh Quán của hắn rất có tiền đồ, hắn có thể yên tâm rồi. "

  

"Nếu hắn biết ngươi khi dễ đồ tử đồ tôn của hắn như vậy, tám phần muốn đánh nhau với ngươi." Bạch Huyên nói.

Đào Cảnh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn đường phố, bóng dáng người tới kẻ đi dừng lại trên gương mặt hắn, nhìn có chút tịch mịch. Hắn nói: "Thật muốn cứ như vậy ở lại nơi đây, để nhìn vạn trượng hồng tr4n nhộn nhịp này thêm chút nữa a——"

  

"Muốn xem thì xem đi, còn có thời gian." Bạch Huyên nói. Khuôn mặt hắn rõ ràng rất trẻ tuổi, nhưng ánh mắt nhìn Đào Cảnh lại phảng phất như trưởng bối đang từ ái nhìn hậu bối.

  

Đào Cảnh: "Sau này còn có thể xem sao? "

  

Bạch Huyên: "Nếu là người thì hẳn là có thể. "

  

"Tốt!" Đào Cảnh đứng lên, rũ tay áo, "Vậy giữ lại sau này chậm rãi xem! "

Cuộc đối thoại của bọn họ nghe cũng không có gì bất ổn, nhưng trong lòng Thập Diệp lại mơ hồ cảm thấy bất an.

  

"Các ngươi —— đang nói gì vậy?" Thập Diệp hỏi.

  

"Ta nói ăn uống no nê rồi thì nên làm chính sự thôi." Đào Cảnh từ trong tay áo lấy ra một cái la bàn màu vàng ném qua cho Thập Diệp, "Cầm cái này, lại gọi ra Thất Diệu Kiếm lần nữa thử xem. "

  

Thập Diệp: "Đây có phải là? "

"Tụ Khuê Bàn của phái Mao Sơn, có thể giúp ngươi xác định vị trí của oán tinh." Đào Cảnh nói, "Nhanh lên, ta đang vội. "

Đây là lần thứ hai lão nhấn mạnh vào thời gian rồi, là tại vì sao?

Thập Diệp trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng nhìn biểu cảm của Đào Cảnh, lại không tiện hỏi nhiều. Hắn hít sâu một hơi, ngưng thần nín thở, tay trái nâng Tụ Khuê Bàn, tay phải mở lòng bàn tay ra, bình tĩnh cảm ứng, kiếm ý băng lam từ trong lòng bàn tay hắn bốc lên, nhẹ nhàng run lên một cái, rồi di chuyển đến phía trên Tụ Khuê Bàn, phảng phất như một cái Thiên Trì. (Chú thích: Thiên Trì, chỉ nam châm)

Thất Diệu Kiếm chỉ về phía nam, là vị trí của Tr4n trạch.