Tuy rằng trước khi vào cửa vẫn là vẻ mặt hưng phấn, bước vào cửa, nháy mắt thần sắc hắn liền thản nhiên tươi cười, rất có vài phần hương vị phong tình.
‘Lạc ngọc, ngươi tới thật đúng lúc a …’
Huyền kì dịch nhướn mi, trào phúng.
‘Đó là thời gian ở cùng phụ hoàng lâu như vậy tự nhiên có thần giao cách cản, đương nhiên nắm chắc thời gian …’
Lạc ngọc tâm tình hảo sẽ không vì vài câu của huyền kì dịch mà tức giận, hắn tiến sát huyền kì dịch trêu đùa không chút liếc mắt nam tử đứng một bên.
‘Phải không?’ huyền kì dịch miết cằm lạc ngọc lưu lại vệt hồng nhạt, ‘Cùng ngươi thần giao cách cảm, chỉ sợ là người khác đi?’
‘Ngô …’
Bị huyền kì dịch miết, một mảnh đau đớn, không cần nhìn lạc ngọc cũng biết nơi đó đã đỏ bừng, hắn trong lòng thở dài, bề ngoài vẫn là mặc huyền kì dịch chà đạp.
Không có biện pháp, đại gia người ta có quyền nha.
Câu hỏi của huyền kì dịch, ha ha,hắn không có đáp án, dù sao sự thật phô bài trước mắt , hắn cũng không nghĩ huyền kì dịch khẩu thị tâm phi lấy cơ như vậy.
‘Hoàng thượng truyền thần đến, có chỉ thị gì không?’
Huyền hoài cẩn bị bỏ qua một bên, cuối cùng cũng lên tiếng, tuy rằng rằng trong phạm vi quân thần chi lễ, nhưng hắn chính là không muốn nhìn cảnh lạc ngọc cùng huyền kì dịch trước mắt đi!
‘Ý chỉ?’
Huyền kì dịch liếc huyền hoài cẩn, thuận miệng đáp, bộ dáng coi thường đối phương, làm cho lạc ngọc dưới đáy lòng vì huyền hoài cẩn bất bình.
‘Quốc sư tuổi cũng không nhỏ lại chưa thành gia đi? Điều này làm cho trẫm thân là huynh trưởng, cảm thấy thật có lỗi a.
Huyền kì dịch thân thiết nói, huyền hoài cẩn cùng lạc ngọc nghe vậy nhất thời chấn động không để ý lễ nghĩa sợ hãi đồng thời nhìn huyền kì dịch.
‘Thần làm quốc sư, chưa từng nghĩ tới thành gia, thỉnh hoàng thượng không cần tự trách!’
Huyền hoài cẩn lập tức tỏ thái độ, bản tính hắn đạm bạc không nghĩ tới cưới thê nạp thiếp, nếu không phải lạc ngọc xuất hiện, hắn lại càng không đối nam nhân có tâm tư, nhưng lúc này lời nói của huyền kì dịch lại hàm xúc vì hắn ban hôn, nhất thời làm hắn vô cùng lo âu.
‘Ha ha, phụ hoàng thật sự rất quan tâm hoàng thúc đi …’ lạc ngọc sau khi tìm về thần trí nhìn thẳng huyền kì dịch, trong lòng cũng hôn xloanj, ‘Bất quá hoàng thúc than là quốc sư, sao có thể thành gi …’
‘Vì sao không thể?’
Huyền kì dịch niết cằm lạc ngọc, kề sát đối phương .
‘Tuy là quốc sư nhưng cũng không nên quá cô đơn như vậy, lạc ngọc chắc không muốn để hoàng thúc tôn kính của ngươi tĩnh mịch đi?’
Huyền kì dịch trong mắt lóe ra quang mang sắc lạnh, như là dã thú đi săn muốn tiêu diệt con mồi trước mắt.
——————————————————————-
Ha ha, ta quyết định, lạc ngọc cùng hoàng thúc bỏ trốn đi ~ sáu mươi chương liền kết thúc