Tuy rằng sắc trời tối đen, nhưng quãng cách cũng không quá xa, Lạc Ngọc dần thấy rõ đối phương.
Ngay cả đạo chích cũng soái như thế!?
Lạc Ngọc sửng sốt, rồi mới đánh giá đối phương, bộ dáng cao lớn nên không thể là đạo chích nhưng lại có phong thái anh tuấn bất phàm .
Trong lòng vô cùng cảm thán, Lạc Ngọc trên mặt không lộ ra chút dao động, hắn nhanh chóng đánh giá đối phương rồi nhanh chóng chuyển đên hoàng thúc bên người , y lúc này đang trầm ngủ có thể là bị điểm huyệt ngủ, người kia một đường chạy như điên cũng không thấy y mệt có thể nói khinh công y không tầm thường.
Bất quá cho dù đối phương có hảo ra sao, dám đem con mồi của hắn bắt đi, không thể tha thứ.
Hoàng thúc lần đầu tiên vô cùng tất yêu, ảnh hưởng trọng yếu đến việc dạy dỗ sau này.
Theo lý hoàng thúc là con mồi của hắn,vô luận có thích hay không, y trong lòng hắn cũng có một địa vị đặc thù!
Mà hắn tuyệt đối không cho phép hoàng thúc ở trong lòng người khác, một huấn luyện sư bậc thầy hắn không cho phép trong mắt con mồi có ai khác ngoài hắn!
‘Xem ra đêm nay ta thật gặp vận đào hoa, mới ôm mỹ nhân về, lại có tiểu mỹ nhân dâng đến cửa….’
Đối phương cười ngả ngớn, ánh mắt quét tới quét lui trên người Lạc Ngọc.
Nếu là người bình thường sớm đã bị thái độ của y chọc cho điên lên nhưng Lạc Ngọc cũng không tức giận, vẫn như cũ bình tĩnh nhìn đối phương.
‘Thực làm cho ta thương tâm, tiểu mỹ nhân không nhìn ta….’ đối phương cười trêu chọc, quang mang trong mắt tăng lên, liếc nam tử trong lòng, ‘Ngươi là vì hắn mới đuổi theo đi….’
Không đáp lại, nhưng Lạc Ngọc biết đối phương không cần hắn đáp.
‘Nhưng là…. ta cũng thực thích hắn……’ ,đối phương trưng ra biểu tình khó xử, ’đương nhiên, ta cũng thích cùng tiểu mỹ nhân trải qua một đêm xuân tình….’
‘Có thể.’
Lạc Ngọc không do dự đáp, hắn sảng khoái đáp ứng làm cho đối phương có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là nháy mắt kinh ngạc.
‘Nếu đã nhận thức, như vậy, ta sẽ không lãng phí thời gian….’
Đối phướng đến cạnh Lạc Ngọc, lấy tay nâng cằm Lạc Ngọc cẩn thận đánh giá.
‘Quả nhiên là tuyệt sắc, xem ra đêm nay ta thật sự có diễm phúc a….’
Đang lúc đối phương tiến đến càng gần, bầu trời phía tây xuất hiện hỏa hoa(pháo hoa, ta nghĩ thế).
‘Thực đáng tiếc….’ đối phương thấp giọng trách hận, ‘Ta phải đi trước , đại mỹ nhân liền giao cho ngươi, đừng quên ước định của chúng ta….’
Nói xong, liền buông Huyền Hoài Cẩn, đồng thời nhanh tay lấy ngọc bội bên hông giao choLạc Ngọc.
‘Đây là tín vật, xong việc sẽ trở về tìm ngươi, đến lúc đó đừng trở mặt nha…’
Lời vừa dứt, đối phương liền tiêu thất trong đêm, chỉ để lại Lạc Ngọc một tay ôm Huyền Hoài Cẩn, một tay giữ ngọc bội, có chút đăm chiêu….