Bạch Si Dã Tố Công

Chương 8

“Y Li” Nguyên Tuỳ Phong vội vã đuổi theo Triệu Y Li, gắt gao giữ lại cánh tay đối phương.

Triệu Y Li dù không muốn nhưng vẫn quay đầu lại nhàn nhạc liếc nhìn Tùy Phong, thiếu niên luôn luôn trầm ổn nay cư nhiên trở nên tán loạn, nhìn thấy như vậy áy náy trong lòng Nguyên Tuỳ Phong càng thêm sâu, nhưng nghĩ đến nụ cười quen thuộc của Triệu Vân Tề luôn làm cho tim hắn ấm áp cùng với thân ảnh vì hắn mà nhảy xuống hồ sâu, trong lòng hắn lại dâng một sức mạnh, rốt cuộc giương mắt nhìn thẳng vào mặt của Y Li, nghiêm túc nói.

“Thực xin lỗi.”

“Ta không hiểu, ta thật sự không hiểu! Người vì sao lại đối xử với ta như vậy?” Triệu Y Li bỗng giương mắt nhìn Nguyên Tuỳ Phong, nói: “Tùy Phong, ngươi hẳn là đang đùa giỡn thôi phải không, ngươi sao có thể trong thời gian ngắn liền như vậy, như vậy.... ”

“Vì cái gì? Ta có chỗ nào không tốt, ngươi chỉ nhất thời loạn tâm thôi phải không?” Triệu Y Li bước lên phía trước, nắm lấy cánh tay Tùy Phong.

“Y Li! Không phải là lỗi của ngươi, là lỗi của ta, thật xin lỗi ngươi! Ta thực có lỗi với ngươi.” Nguyên Tuỳ Phong nhìn ánh mắt tan rã của Y Li, cảm thấy càng khổ sở, hắn không nghĩ đến Y Li luôn có thái độ mập mờ, như gần như xa lại thực sự coi trọng tình cảm mơ hồ lúc trước của bọn họ như vậy.”

“Vậy ngươi vì sao lại muốn ở chung với đại ca ta, mà lại không chọn ta?” Triệu Y Li khi nói những lời này, thanh âm đột nhiên đề cao một chút, vẻ mặt có chút kì quái, không rõ là là phẩn nộ hay thương tâm.

“Y Li, dung mạo, cách ăn nói, học thức, khí độ của ngươi đều siêu phàm, chớ không nói đến bây giờ Vân Tề tâm trí lại như trẻ con nên tất nhiên y không có chỗ nào bằng ngươi, chỉ sợ trên đời này cũng không ai xứng với ngươi. Ta cùng một chỗ với ngươi cũng từng kính ngươi, thương ngươi, nghĩ muốn tiếp cận ngươi, nhưng vẫn không thể thân mật. Nhưng mà đối với đại ca ngươi..... “

Lúc Nguyên Tuỳ Phong vội vã giải thích, lại nghĩ đến âm thanh tươi cười của Triệu Vân Tề, trong người càng thấy có sức mạnh hơn: “Ta không biết nên nói với ngươi như thế nào, nhưng Vân Tề y thực đặc biệt. Y tốt với ta lắm, vì ta trả giá rất nhiều, ta không thể”

“Ta mặc kệ lúc đó các ngươi phát sinh chuyện gì, nhưng Tùy Phong chẳng qua là ngươi đang cảm kích đại ca ta thôi, chứ không phải là yêu, kia không phải là tình yêu!” Triệu Y Li như thấy được một tia hy vọng, vội vàng bắt lấy người trước mặt nói.

“Ta cũng không biết đó có phải là yêu hay không, bất quá mỗi khi ở bên đại ca ngươi ta đều cảm thất thực vui vẻ, rất khoái nhạc, cũng đặc biệt.... hạnh phúc.” Nguyên Tuỳ Phong vì bị Y Li bức bách nên hảo hảo xem kĩ lại nội tâm mình, cũng nhận ra vài chuyện trước kia mình không dám thừa nhận.

“Cho tới bây giờ ta mới phát hiện ta không muốn Vân Tề tốt với bất kì người nào ngoài ta, ta không muốn y tươi cười trong sáng vui vẻ với người khác, ta cũng không muốn người y cả ngày bám chặt lại không phải ta. Nếu là tên ngốc kia....cho dù y có làm chuyện khác người cũng khiến ta cảm thấy thú vị... . Ha hả.... Tóm lại, ta thật tình muốn ở bên Vân Tề, mặc kệ người khác nói gì ta vẫn muốn”

Nói xong câu cuối cùng, cơ hồ là Nguyên Tuỳ Phong đang chỉm đắm trong xúc cảm của mình câu nói như đang thì thầm, Y Li một bên nghe được tâm đều lạnh. Mặc dù Nguyên Tuỳ Phong không hiểu được tình cảm với Triệu Vân Tề là gì, nhưng đó là tình yêu! Hơn nữa đã thân mật đén cực điểm, không thể dứt bỏ, một tình yêu không cách nào chia sẻ!

Triệu Y Li cảm thấy ông trời cho hắn một trò đùa quá lớn, hắn chưa bao giờ nghĩ đến sau khi Triệu Vân Tề biến thành điên khùng, vẫn còn có người yêu hết lòng vị huynh trưởng của hắn, mà không phải là đồng tình che chở.

Hắn nhìn ra được, khi nói điều này đuôi mắt Tùy Phong khẽ cong hạnh phúc, lưỡng tình tương duyệt đều hiện lên mặt.

Kết quá vẫn là Triệu Vân Tề thắng hắn, hắn vẫn không thắng được cả một tên ngu ngốc!

Triệu Y Li nghĩ đến đây, bỗng bình tĩnh lại, lời nói trở nên lạnh lùng. Hắn thả ra hay tay đang nắm lấy tay Nguyên Tuỳ Phong lùi về sau hai bước, gương mặt bình tĩnh đến làm người ta cảm thấy kì quái.

“Y Li, mặc kệ như thế nào, ta cùng với đại ca ngươi đều xin lỗi ngươi, nhưng mà Vân Tề cho đến giờ y vẫn không biết chuyện trước kia của chúng ta, suy nghĩ của y thực đơn thuần, cho nên ngươi đừng trách y.... “

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không.” Triệu Y Li ngưỡng mi lạnh lùng nhìn Nguyên Tuỳ Phong, giống như một người xa lạ.

“Y Li......”

“Ta muốn một mình yên tĩnh trong chốc lát!”

Nguyên Tuỳ Phong trầm mặc, hắn vốn không giỏi ăn nói, nhìn bộ dạng hiện giờ của Y Li hiện giờ tuy rằng biết có gì đó không ổn nhưng lại không biết nói gì nữa, nhưng hắn cảm thấy giải thích như thế cũng coi là rất rõ ràng rồi, cuối cùng dùng ánh mắt xin lỗi nhìn thật sâu Y Li, xoay người không chút do dự đi về phòng Vân Tề.

Cư nhiên chính là như vậy!! Cư nhiên chính là loại kết cục hoàn toàn ngoài kế hoạch của hắn. Triệu Y Li nhìn theo bóng Tùy Phong đi xa, đột nhiên cười to.

Chẳng lâu trước đó hắn tưởng hắn có thể nắm Tùy Phong trong tay, chỉ có điều này hơn huynh trưởng hắn, nhưng không ngờ được thời gian hắn đắc ý thực ngắn ngủi!

“Vì sao cho dù ngươi điên khùng vẫn không chịu buông tha ta? Vẫn có thể vượt qua ta?” Triệu Y Li cuồn tiếu đứt quảng, trong thanh âm cươi vang hai dòng lệ nóng từ khóe mắt chậm rãi chảy dài, đọng lại bàn tay hắn.

“Mộ Dung. Ngươi đang cảm thấy buồn cười phải không? Ta thật không ngờ người cuối cùng Tùy Phong chọn vẫn là y!! Vì sao trên đời ai cũng đối xử với ta như vậy?” Triệu Y Li không hề để ý mình đang rơi lệ đầy mặt trước người khác, thậm chí kích động đến ôm thật chặt đối phương: “Ta không cam lòng, ta như thế nào cũng không cam lòng! Tùy Phong, hắn là của ta!”

Mộ Dung không nói gì chỉ ôm lấy Y Li, để thiếu niên mọi khi kiên cường ở trong lòng hắn khóc thật thống khoái, nhưng thời khắc rối loạn trong lòng, sát ý lạnh buốt trong mắt càng tăng thêm.

Mà bên kia Nguyên Tuỳ Phong quay về phòng của Vân Tề, nhìn thấy tên ngốc vẫn còn bọc chăn vù vù ngủ, hồi tưởng lại cảnh khó xử lúc nãy của hắn với Y Li mà hiện tại phần eo bắt đầu đau sót, Nguyên Tuỳ Phong không khỏi tức giận, một cước đá tỉnh Vân Tề.

Bởi vì trong phòng tạm thời không có hạ nhân, cho nên Nguyên Tuỳ Phong đỉnh đạc kêu Vân Tề mát xa cho hắn. Kì thật đây là việc Vân Tề thích nhất, y cũng không để ý chỗ bị Tùy Phong đá đau hay không, lập tức chạy ra khỏi ổ chăn ấm áp, bắt lấy Nguyên Tuỳ Phong vào ***g ngực thân thiết ôm ấp.

“Bạch si, nếu ngươi khôi phục, trở lại bình thường ngươi vẫn đối xử với ta thế này không?” Nguyên Tuỳ Phong nghĩ trong lòng, con ngươi đen gắt gao nhìn Triệu Vân Tề đến ngẩn người.

“Tiểu Nguyên, khi nào chúng ta thành thân? Ta còn muốn nhìn thấy cảnh thú ngươi vào cửa a!” Triệu Vân Tề gần đây phiền não nhất vẫn là chuyện làm sao để đổi cách gọi Tiểu Nuyên thành lão bà. Sáng sớm nay y đã nghĩ đến cảnh đem Tiểu Nguyên mặc thật đẹp đi khoe với mọi người.

“Ngốc cả ngày chỉ biết mấy chuyện này? Trước mắt dưỡng hảo người ngươi đi rồi tính sau.” Tùy Phong hạ xuống áy náy với Y Li, lại nghĩ đến độc mà Vân Tề mắc phải, lại trở nên thật lo lắng.

Nếu thật sự có một ngày tên ngốc này chết trước mặt hắn, hắn phải làm sao đây?

“Tiểu Nguyên, cơ thể ta thực sự tốt mà, ta còn có thể mang ngươi ra bờ sông bắt cá. Triệu Vân Tề nói xong liền kéo Tùy Phong ra ngoài.

“Ngươi dám xuống nước thử xem!” Nguyên Tuỳ Phong quát lớn, nếu Vân Tề độc phát ở trong nước, kia chẳng phải là tự mình tìm tử lộ sao?

“Không đi thì không đi nữa, vậy Tiểu Nguyên phải đi ra ngoài với ta nha.” Triệu Vân Tề thấy hắn nóng giận, không dám năn nỉ nữa, chỉ ghé vài người hắn cọ cọ.

“Khụ khụ.” lúc Khả nhi đi vào, khằng giọng một tái. Triệu Vân Tề đương nhiên không chút để ý, nhưng Tùy Phong thì không khỏi đỏ mặt chút, nhẹ nhàng đẩy y ra, nhất thời làm cho người cao to rất để ý.

“Gia của ta, ngươi yên tĩnh chút đi, coi chừng Nguyên công tử không quan tâm đến ngươi nữa a.” Khả nhi nói đầy hàm ý với Triệu Vân Tề, đồng thời cặp mắt to tròn linh hoạt đánh giá khắp người Tùy Phong, thế nhưng thấy vị Phi Tinh kiếm này trời không sợ đất không sợ trong lòng trở nên khiếp sợ.

“Kia đi thôi.” Nguyên Tuỳ Phong đáp ứng đề nghị lúc nãy của y, khiến cho nam nhân cao to rất cao hứng, dưới sự giúp đỡ của Khả nhi lung tung rửa mặt, kích động kéo tay Tùy Phong hướng cửa mà đi.

“Nguyên công tử, ngài đừng để gia nhà ta lạc mất nữa nha, chiếu cố y nha.” Khả nhi nhịn cười đề cao giọng dặn dò, khẩu khí đương nhiên, khiến cho Tùy Phong cảm thấy xấu hổ.

Nhưng Vân Tề nắm tay hắn rất chặt, rất ấm áp khiến tim hắn nóng lên, như ma xui quỷ khiến hắn nghiên người khẽ gật đầu với Khả nhi, theo Vân Tề đi về phía trước.

Ở ngoài Vân Tề ngoạn đến cao hứng, Tùy Phong tự thuyết phục mình chỉ là tên ngốc này tràn đầy năng lượng thôi, khi trở lại Yên Lôi Bảo nếu không phải hắn đã khôi phục được tám phần công lực sợ cũng chịu không nổi.

Nhưng ngay khi cùng Triệu Vân Tề bước vào viện, Tùy Phong đột nhiên phát hiện một cỗ chưởng lực cực kì sắc bắn bổ về phía hắn. Tự như bản năng, không đợi Tùy Phong động thủ thì Triệu Vân Tề đã giơ tay đón chưởng, một cỗ kình lực trong tay hắn bắn ra, trực tiếp va chạm với lực lượng tập kích.

Hai cổ chưởng phong ở giữa không trung gặp nhau, cuối cùng tự nhiên là quái lực của Triệu Vân Tề thắng, không chỉ chặn được công kích mà còn phát lực một chưởng đánh văng hắc y nhân ra khỏi chỗ ẩn nấp.

Là hắn? Nguyên Tuỳ Phong từ một chưởng nhận ra tên này là tên ám toán hắn ở Huyết Ưng môn. Hắn không khỏi cảm thấy thực kì quái, nhưng hắn không muốn Vân Tề sử dụng nhiều nội lực nên lập tức rút kiếm nghênh địch, sau mấy chiêu hắn cảm thấy thật quen thuộc, tĩnh tâm nghĩ lại, trong lòng càng cảm thấy quá kì lạ. Bởi hắn thấy người này hình như là người Thiên Dẫn môn bắt đi Triệu Y Li.

“Hôm nay Thiên Dẫn ác đồ ngươi làm sao trà trộn được vào Yên Lôi bảo?” Nguyên Tuỳ Phong bá bá đâm kiếm về phía hắc y nhân đâm vào ba điểm thượng, trung hạ đường, cũng đồng thời điểm huyệt Vân Tề không cho nam nhân này tiếp tục làm loạn.

Tên bịt mặt kia dường như đã biết được sự lợi hại của Tùy Phong, hư hoảng một kiếm xoay người bước đi. Nguyên Tuỳ Phong thấy người Yên Lôi Bảo đã đến đang bảo vệ Vân Tề, mới yên lòng đuổi theo hắc y nhân.

Nguyên Tuỳ Phong biết bọn người Thiên Dẫn luôn suất quỷ nhập thần, tra thế nào cũng không ra chút manh mối nào, cho nên gắt gao đi theo người nọ, không chút thả lỏng nào.

Lúc này, hắn không khỏi căm hận độc trước kia, nếu giờ hắn khôi phục hoàn toàn công lực thì mấy kiếm vừa rồi hắn tin chắc sẽ làm đối phương bị thương, không lo đối phương không bó tay chịu trói.

Vừa suy nghĩ thì Tùy Phong đã đuổi theo tên bịt mặt đến sau núi Yên Lôi Bảo, đối phương bỗng biến mất. Nguyên Tuỳ Phong là kẻ tài cao gan cũng lớn, đâu thèm để ý đến quy củ gian hồ phùng lâm mạc nhập, khi tiến vào khu rừng, cẩn thận nghe động tĩnh ở đây, tiếp tục nhanh đi tới.

Bỗng dưng, trước mắt hắn có bóng đen xoẹt qua, hình như có một người chạy về phía phiếm đá. Xem ra thân ảnh người nọ cũng không giống người lúc nãy, nhưng bóng dáng người nọ cực kì quen mắt, Nguyên Tuỳ Phong nhíu mày, bởi với nhãn lực của hắn thì không tốn nhiều công hắn đã nhận ra đó là Triệu Y Li.

Không biết đã trễ thế này Y Li lên núi làm gì nữa? Cái tên Thiên Dẫn kia có làm hại đến hắn không? Nghĩ đến đây, Tùy Phong cảm thấy có chút lo lắng. Mặc dù bây giờ hắn đối với Y Li không có tình ý, nhưng vẫng có chút thẹn với tâm, cho nên lập tức xông về phía trước, đợi lúc hắn truy đến sau tảng đá lại không thấy một bóng người.

Trong lúc kinh ngạc loạn ấn tay, bất giác chạm vào một cỗ cơ quan, tảng đá trước mắt hắn bổng nhiên mở ra, lộ ra một sơn động âm u có một cái cầu thang kéo dài xuống dưới.

Nguyên Tuỳ Phong hơi hơi do dự liền bước về phía trước, sau khi vào tảng đá phía sau đóng lại, hắn đem nội lực dồn xuống chân nên khi đi cũng không có tiếng động, không tới một khắc hắn đã tới nơi cuối, trước mắt cũng sáng hơn.

Xuất hiện trước mắt hiến hắn là một gian phòng có đốt nến, nhìn ánh lửa như thế có thể nhận ra rằng nơi đây thiết kế xảo diệu, thông gió làm tinh tế.

Nguyên Tuỳ Phong thấy được phòng này rất sạch, bên trong dụng cụ đồ dùng đầy đủ, có một vị lão nhân đang dùng bút vẽ tranh, phía trước có một lò hương thơm ngát lượn lờ, nào có thân ảnh Triệu Y Li đâu?

“Xin hỏi.... “Nguyên Tuỳ Phong vừa nói ra, lão nhân lập tức quay đầu lại, nhìn vẻ mặt mờ mịt của vị khách này, đối phương vẻ mặt có chút kích động.

“Người thanh niên, ngươi hẳn không phải thủ hạ của Li nhi chứ?” Lão nhân buông bút, đánh giá Nguyên Tuỳ Phong: “Lão phu là Triệu Tông Duệ.”

***

“Ngài là Triệu bảo chủ?” Nguyên Tuỳ Phong lắp bắp kinh hãi: “Không phải là Y Li nói ngài đi thăm bằng hữu sao?”

“Li nhi nói như vậy sao? Ha hả, cũng khó trách, hắn không thể nói ra ngoài là hắn đem thân sinh phụ phân của của mình cầm tù mà phải không?” Triệu Tông Duệ mỉm cười thởi dài: “Chẳng lẽ thiếu hiệp không nhận ra khí huyệt của lão phu bị phong, một thân võ học như một trò đùa sao?”

“Nhưng vì sao Y Li lại làm việc bất hiếu như vậy? Này không giống thái độ làm người của hắn a.” Nguyên Tuỳ Phong thì thào tự nói.

“Ta cũng không còn cách nào, ai bảo cha ta nửa năm trước đã biết, là ta đợi khi đại ca luyện công liền bỏ độc y khiến y trở nên si ngốc chứ.” Thanh âm của Triệu Y Li từ phía sau truyền đến, quả nhiên người kia là hắn.

Nguyên Tuỳ Phong thấy hắn thần sắc tự nhiên, biết là đối phương cố ý dẫn mình đến đây, trong lòng càng khó hiểu. Nhưng thình lình nghe thiếu niên thanh nhã nói ra những lời đáng sợ như vậy làm hắn trở nên khiếp sợ.

“Vì sao?” Nguyên Tuỳ Phong cuối cùng cũng tỉnh ngộ, hắn nghĩ đến loại độc ác độc trên người Vân Tề nhất thời nổi giận: “Hắn là thân sinh ca ca của ngươi mà! Hắn yêu thương đệ đệ như vậy, ngươi sao có thể hại hắn?”

Khi nói chuyện, hắc y nhân tập kích Vân Tề lúc trước cũng xuất hiện bên người Y Li, khi lấy khen che mặt ra Nguyên Tuỳ Phong nhận ra đó là Mộ Dung Mạch.

“Ta cũng không muốn để ngươi biết nhanh thế. Bất quá ta cũng không ngờ Mộ Dung lại ở sau lưng ta đi đánh chết đại ca, cũng thế thôi, có lẽ là ý trời.” Triệu Y Li thần sắc như thường, cũng không đem phẫn nộ của Tùy phong để trong lòng.

“Li, nói chuyện này với hắn để làm gì chứ?”

“Không được, ta còn muốn Tùy Phong giúp ta hoàn thành một việc, không cho hắn biết được tiền căn hậu quả thì làm sao hoàn thành?” Triệu Y Li chặn lại lời khuyên của Mộ dung Mach.

“Các người?” Nguyên Tuỳ Phong cúi đầu suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện, rốt cục bừng tỉnh đại ngộ: “Nguyên lai ngươi cũng là người Thiên Dẫn môn?”

“Vậy ngươi chỉ đoán đúng một nửa, ta là người Thiên Dẫn, nhưng không phải là môn nhân.” Triệu Y Li ngạo nghễ nhìn chằm chằm tùy Phong.

“Lúc ta bị vây tù ta cũng mới biết được hóa ra Li nhi là một trong những người sáng lập môn phái Thiên Dẫn hãm hại võ lâm”

Triệu Tông Duệ đi đến bên Tùy phong đang lộ vẻ kinh hách, lắc đầu cười khổ: “Ta tới bây giờ cũng không ngờ được.”

“Còn có nhiều chuyện ngươi không ngờ hơn nữa” Mộ Dung lạnh băng nói.

“Nói như vậy, lúc trước ngươi giả vờ bị Thiên Dẫn tập kích là để ta giúp ngươi loại trừ tử địch của ngươi?” Nguyên Tuỳ Phong hiểu ra thì thào hỏi: “Kia tin tức những môn phái liên quan đến Thiên Dẫn cũng là ngươi cố ý tung ra?”

“Không tồi, đương kim võ lâm bát đại môn phái cũng chả đáng sợ gì, địch của ta chỉ có ba môn phái. Huyết Ưng môn nhân số nhiều, cũng khó giải quyết, mà Bái Nguyệt Giáo nhiều loại độc vật muốn bọn họ tự nguyện rời khỏi trung nguyên thật khó.” Triệu Y Li ôn nhu nhìn Tùy Phong. “Ít nhiều thì khi đó tâm của Tùy phong còn trên người ta, đầu tiên ngươi sẽ hung hăng hướng Huyết Ưng giáo đòi người, sau đó lại cùng đại ca thực hiện hẹn ước với Bái Nguyệt Giáo, Thiên Dẫn bọn ta mới loại được hai chướng ngại vật chỉ còn một đối thủ thì ta cũng sẽ không mất quá nhiều công sức thu thập.”

Nếu như là lúc trước khi chưa cùng Vân Tề lưỡng tình tương duyệt à nghe những lời này, Nguyên Tuỳ Phong chắc chắn sẽ tức giận, nhưng bây giờ dù bị Y Li tính kế hắn cũng không quan tâm, hắn chỉ muốn giải độc cho Vân Tề thôi.

“Ngày hôm đó dùng ám khí đánh lén ngươi không phải là chủ ý của Li!” Mộ dung Mạch lạnh lùng nhìn chằm chằm Tùy phong: “Đó chỉ là chủ ý của ta thôi.”

“Cho ta giải dược!” Nguyên Tuỳ Phong quay đầu bình tĩnh nhìn Triệu Y Li, giờ phút này thấy được đối phương với hắn cũng không chân thành, nên cảm thấy hai người đều huề nhau.

“Nếu ngươi muốn thì theo ta.” Triệu Y Li nói xong lấy tay ấn lên tường một cái, thạch bích lui ra hai bên, một cánh cửa hiện ra.

Nguyên Tuỳ Phong gật đầu với Triệu Tông Duệ, ý bảo chờ hắn quay lại cứu, liền nhấc chân đí theo Triệu Y Li vào cái mật đạo kia.

“Nhanh lấy ra đi!” Vừa mới đến nói, Tùy Phong liền thúc giục.

“Ngươi liền nhẫn tâm vậy sao, thật không nghĩ đến tình cảm lúc trước của chúng ta sao?” Y Li bổng nhẹ nhàng nói khẽ bên người Tùy Phong.

“Ngươi kết giao với ta cũng là kế hoạch của ngươi, huống hồ ngươi hạ độc thủ với huynh trưởng của mình như vậy, chúng ta còn có gì để nói?” Nguyên Tuỳ Phong bình thản nói.

“Tùy Phong, mặc kệ ngươi có tin hay không dù quả thật ta có lợi dùng tình cảm của ngươi với ta, nhưng mà.... “

“Đừng dài dòng nữa, lấy ra đi!” Nguyên Tuỳ Phong không khách khí đánh gãy lời nói của Y Li, với hắn nếu Vân Tề không sao thì Y li vẫn là bằng hữu của hắn.

“Xem ra ngươi đối với đại ca ta quả thật thâm tình! Ta thật không rõ, đến tột cùng y có điểm nào tốt? Vì cớ gì tất cả các người đều nghĩ đến hắn!” Triệu Y Li cười băng lãnh: “Vị mẫu thân một lòng hướng phật kia của ta sau khi phát hiện ra chuyện này, một mình dọn ra ngoài ở, coi như không muốn thấy mặt ta, còn dùng mạng mình uy hiếp ta không được tiếp tục xuống tay với tên ngu ngốc kia.... “

“Không được gọi hắn ngu ngốc!” Nguyên Tuỳ Phong nghe vậy không khỏi tức giận, hắn giờ đây nhớ lại vẻ mặt của Trữ Diệp Lam khi nói chuyện với hắn ngày đó, mới hiểu hết được ngọn nguồn sự việc. Hiện giờ nghe thấy những lời miệt thị Vân Tề như vậy hắn rất không thoải mái.

“Y chính là thế! Hiện giờ y bị điên khùng nên không lộ ra, ngươi không biết được bản chất của y là một nam nhân đê tiện!”

“Ngươi vì sao lại căm hận ca ca ngươi?” Nguyên Tuỳ Phong nhìn khuôn mặt đột nhiên tức giân đến điên cuồng của Y Li, hắn cảm thấy được Vân Tề thật sự thương yêu người trước mặt khiến hắn đôi khi còn ghen tỵ nữa mà.

“Xem ra, các ngươi đều bị y lừa dễ dàng như vậy. Ngay cả khi hắn ngu si, điên khùng các ngươi vẫn chiếu cố y như vậy. Trước kia toàn bộ hạ nhân đều bái phục y, ở bên ngoài y thường hành hiệp trượng nghĩa nên ai cũng kính phục, ta mặc kệ hắn có hảo tâm thật không hay là chỉ cố kiếm thanh danh thôi. Ta chỉ biết trong cái nhà này, cha thiên vị y, chưa bao giờ liếc nhìn ta một cái, cũng không tin vào năng lực của ta.” Triệu Y Li nói đến đây dần bình ổn lại cảm xúc.

“Nhưng y đối đãi với ta tốt vô cùng, hơn phân nữa võ học này đều do y dạy, y đối với ta ôn nhu chăm sóc, quan tâm đầy đủ, so bất cứ người nào trên đời xứng với chức ca ca, hắn luôn làm ta cảm thấy ấm áp, tốt đến làm cho ta cảm thấy: Chỉ cần y ở bên, ta đều có thể chịu đựng được tất cả bất bình, nhưng mà.... “

“Nhưng sao?” Nguyên Tuỳ Phong nghe đến nhập thần, nhịn không được kinh ngạc truy vấn.

“Nhưng tất cả đều là giả, y tốt với ta, y tốt bụng, toàn bộ đều là giả dối!”

“Ngươi sao có thể cực đoan như vậy... “

“Mọi chuyện y đều chiều ta, đều dung túng ta, nhưng chỉ có võ học gia truyền phụ thân truyền dạy, y vì sao không chịu dạy cho ta?’ Triệu Y Li hờ hững cười: “Kì thật ta cũng không thực sự cần thứ này, cũng không mơ ước chức vị bảo chủ, ta chỉ là muốn chứng minh, y có thực sự là một ca ca tốt, là đối với ta thật tâm chứ không không phải là hư tình giả ý lấy danh!”

Nguyên Tuỳ Phong lúc này không biết nên mở miệng thế nào.

“Hừ, mặc ta cầu y thế nào, y vẫn không chịu dạy ta. Khi đó ta liền hiểu được: Y đề phòng ta, y đối ta như huynh đệ bất quá để tránh ta uy hiếp chức vị bảo chủ của y thôi. Từ đó về sau, ta thấy được nụ cười giả tạo của y liền cảm thấy ghê tởm!” Triệu Y Li lành lạnh nói: “Cho nên ta không cầu bất kì kẻ nào, tự mình thành lập một môn phái, chống lại võ lâm.”

Nguyên Tuỳ Phong trầm mặc, hắn tuy rằng cảm thụ của Triệu Y Li, theo lời kể của đối phương hắn có thể đoán ra tuổi thơ không được đẹp của Y Li, nhưng dù có đánh chết hắn cũng không tin tên ngốc kia là người như đối phương nói.

“Sao, ngươi không tin ta?” Triệu Y Li nhìn thần sắc Nguyên Tuỳ Phong, châm chọc nhíu nhíu đôi mày thanh tú “Cũng đúng thôi, vì hiện tại ngươi chỉ thấy được một nam nhân ngốc nghếch không chút tâm cơ. Cho nên ta thà rằng hắn vĩnh viễn như vậy ở bên ta, chỗ nào cũng không được đi! Cũng đừng mong cưới vợ sinh con.”

Cho nên chuyện nữ nhân được đưa đến để làm vợ Vân Tề đột nhiên chết giờ cũng có thể giải thích đi?

“Giải dược!” Tùy Phong áp chế cảm xúc trong lòng, lại đưa tay ra, đột nhiên hắn cảm thấy choáng vàng, tất cả nội lực đều biến mất, đầu óc bắt đầu mê muội. Hắn nghiêng ngã lão đảo bước vài bước, yếu đuối tựa vào ghế, kinh dị nhìn ánh mắt lạnh lùng của Y li đang nhìn hắn.

“Đừng lo lắng, hiện tại ngươi chỉ là tạm thời không nhúc nhích được thôi, bởi vì khi ngươi vào đây đã hít phải khói ở mật thất này nên giờ không hoạt động được là tự nhiên thôi.” Triệu Y Li ôn nhu nhìn Nguyên Tuỳ Phong bất động, khẽ cười.

Nguyên Tuỳ Phong mới nhận ra, Triệu Tông Duệ lúc trước cũng bị Y Li hạ nhuyễn cân táng nên mới bị nhốt ở đây.

“Ta đã từng nghĩ rằng, ngươi là người đặt biệt nhất, bởi ngươi là người đầu tiên đem ánh mắt đặt trên người ta chứ không phải là y. Chỉ cần ngươi đáp ứng ta một việc ta sẽ giao ra giải dược.”

“Nói!” Nguyên Tuỳ Phong không muốn phí lời với người này.

“Lát nữa, Mộ Dung sẽ dẫn ca ta tới đây, ngươi phải nói rõ với hắn “Ngươi sẽ không thương y nữa, ngươi chỉ để ý đến ta! Hơn nữa sau khi ca ca ta phục hồi không cho ngươi xuất hiện trước mặt y!” Triệu Y Li nhìn Tùy Phong gằn từng tiếng: “Nếu không ta sẽ hủy đi viên giải dược duy nhất này, người kia nhất định phải chết!”

Nói xong, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân quen thuộc, Nguyên Tuỳ Phong biết Y Li muốn mình thành kẻ “Vô ơn bạc nghĩa” cho dù bạch si sau này khôi phục lại thần trí cũng sẽ vô cùng thống hận mình, như vậy người trước mắt cũng sẽ trở lại làm đệ đệ nhu thuận trước mắt Vân Tề.

Đột nhiên hắn hồi tưởng lại thần thái của Y Li khi đối đãi với Vân Tề, lúc này mới tỉnh ngộ: Chỉ sợ Triệu Y Li cũng không thấy rõ tâm ý của mình.

“Li nhi, ngươi có thấy Tiểu Nguyên đâu không?”

Ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Triệu Vân Tề, cũng khiến nội tâm Tùy Phong giao chiến dữ dội. Nhưng đến khi hắn nhìn thấy mặt Vân Tề, trong lòng nhất thời tràn ngập nhu tình, không còn băng khoăn gì nữa. Chỉ nguyện tên ngốc này bình an, chuyện về sau để sau này tính.

Nghĩ xong, Nguyên Tuỳ Phong cắn răng nhìn về phía Triệu Y Li.

Lập tực một thân hình mền mại lại gần, Nguyên Tuỳ Phong cảm thấy trầm xuống, phản xạ ngẩng đầu, thấy Vân Tề đang bị kích động há to miệng, thấy mình nhu tình vô hạn hôn môi Y Li, sắc mặt đại biến.

“Oa, Tiểu Nguyên, ngươi sao cùng Y Li ngoạn hôn nhẹ?” Triệu Vân Tề sửng sốt trong chốc lát sau đó siết chặt tay vọt tới trước mặt Nguyên Tuỳ Phong, nghĩ dùng tay đẩy hai người đang “Triền miên” ra

Triệu Y Li ánh mắt vi tà, cố ý vô tình liếc mắt Tùy Phong một cái, khiến hắn không thể lạnh lùng nói với Vân Tề “Không được lại đây!”

Triệu Vân Tề đứng lại nhưng vẫn không cam lòng nhìn Nguyên Tuỳ Phong nói: “Tiểu Nguyên, ngươi đã đáp ứng chỉ hôn nhẹ với ta thôi mà, ngươi là vợ của ta a.....”

***

“Ca, hắn chỉ đùa giỡn với ngươi thôi, ngươi tin là thật sao?” Triệu Y Li thực vừa lòng khi thấy Triệu Vân Tề sau khi nghe xong lời này hai mắt mở to, vẻ hoàn toàn không thể tin được, nên càng thêm thân mật dính một chỗ với Tùy Phong.

Hai người họ tướng mạo đều tuấn mĩ, tựa như một bức tranh đẹp, sợi tóc giao triền thân mật, mà Triệu Y Lai lại che mất vẻ mặt khó xử của Tùy Phong, khiến cho bọn họ có vẻ đằm thắm thân thiết khó chia lìa.

Triệu Vân Tề chỉ thấy đầu ong một tiếng, ngực nhói đau khó chịu, trái tim đau đến lạ thường.

“Nan.... chẳng lẽ Tiểu Nguyên muốn làm vợ Li nhi?” Triệu Vân Tề khó khăn tiến lên, không giống ánh mắt Tùy Phong thường ngày, không khỏi vừa vội vừa giận một phen đẩy hai người ra, ấn đầu vai Tùy Phong: “Ngươi là vợ của ta a! Ta không muốn Tiểu Nguyên làm vợ người khác.... “

“Ngu ngốc buông tay!” Nguyên Tuỳ Phong nhìn thấy Triệu Y Li ở phía sau hơi lung lay tay, giữa hai ngón tay kẹp một viên thuốc màu đỏ, làm như sắp phá hủy. Lòng hắn quýnh lên, vội vàng áp chế kích động trong lòng nhìn Triệu Vân Tề thành tình hoàng loạn mà lạnh băng nói: “Ta sẽ không ở cùng ngươi nữa, từ nay về sau ta không muốn gặp lại ngươi nữa!”

“Vì sao? Vì sao vậy? Tiểu Nguyên, chúng ta vẫn đang hảo hảo mà.... “

“Bởi vì, ta không thích ngươi! Ngươi xem lại mình đi bộ dạng vừa ngốc vừa xuẩn, ta sao có thể ở chung với ngươi chứ. Lúc trước chẳng qua là ta muốn báo đáp ân cứu mạng của ngươi thôi.” Nguyên Tuỳ Phong chịu đựng tâm can đau đớn, trái lương tâm nói: “Hiện tại đã quay về Yên Lôi Bảo, ta tất nhiên là phải ở bên Y Li”

“Ta không muốn Tiểu Nguyên bên cạnh người khác!” Triệu Vân Tề thấy Tùy Phong không phải đùa, nhất thời gấp đến chảy nước mắt: “Tiểu Nguyên chúng ta quay lại ngọn núi kia đi, ngươi lại tốt với ta, ngươi sẽ lại cùng ta một chỗ phải không?”

“Ở đâu cũng vậy thôi, hiện tại ta chỉ muốn ở bên Y Li!” Tùy Phong thấy Vân Tề đau khổ như thế, trong lòng cũng thống khổ, nhưng nhớ đến tính mạng của bạch si, hắn đánh quyết tâm không nhìn đến: “Ngươi còn không mau cút đi!”

Nói xong, Nguyên Tuỳ Phong liền phát hiện ra hắn có thể động, liền kéo qua Y Li, gắt gao cầm tay hắn, đồng thời cúi đầu xuống, nếu không hắn sẽ liếc nhìn mặt Vân Tề, bởi hắn biết nếu hắn lại nhìn khuôn mặt giận dữ điên cuồng rơi lệ đầy mặt thì khó đảm bảo hắn sẽ không mền lòng mà nhào vào ***g ngực của y, hảo hảo giải thích với y.

Mà Triệu Y Li dường như biết tâm ý của hắn, đưa đầu mình nhẹ tựa vào vào hắn, lại đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má xinh đẹp của hắn.

“Oa, ta không xem, ta không xem! Ta cũng không muốn Tiểu Nguyên làm vợ Li nhi!” Triệu Vân Tề chỉ thấy như bị ai đó đánh cho một cú, mắt thấy Tùy Phong từ từ nhắm mắt đứng bên đệ đệ mình, hoàn toàn không để ý tới y, làm y đau lòng muốn chết, miệng lung tung kêu vài tiếng xoay người chạy ra ngoài cửa.

Nguyên Tuỳ Phong trơ mắt nhìn y chạy đi như cơn lốc, bên ngoài lại vang lên vài tiếng lách lách, nhất định là tên ngốc này đạp vào đâu rồi, y rất đau khổ đi?

“Giải dược.” Nguyên Tuỳ Phong tự bắt mình thu hồi tình cảm, xoay mặt lạnh lùng nhìn Triệu Y Li nói: “Ngươi vừa lòng chưa? Ta đã đáp ứng thì ta sẽ làm được! Chỉ cần ngươi giải xong độc kia, ta, ta sẽ không gặp lại y nữa!” Nói xong trong lòng càng đau sót, nước mắt cũng tràn ra.

“Ta đương nhiên sẽ đưa. Nhưng phải là lúc ngươi rời đi Yên Lôi bảo.”

“Ngươi gạt ta?”

“Yên tâm, cho dù ta có hận y đến thế nào đi nữa thì y vẫn là huynh trưởng của ta. chỉ cần ngươi tuân thủ lời hứa thì ta sẽ không để y chết! Võ công ta dù không bằng ngươi, nhưng việc hủy viên thuốc này ta hoàn toàn làm được.”

Triệu Y Li nói xong rời đi, chỉ để lại mình Tùy Phong đứng nơi đó im lặng thật lâu.

Triệu Vân Tề đi tới đâu đá cây đổ tới đó, điên cuồng chạy thật lâu sau núi mới dừng lại, y bổ hơn mười đại chưởng lên đại thụ, hận không thể phát tiết mọi đau đớn trong lòng, cho đến khi đôi tay đã đánh gãy không biết bao nhiêu đại thụ mới dừng tay.

Độc lại phát tác, Triệu Vân Tề té trên mặt đất không nhúc nhích, tỉnh lại đã thấy Triệu Y Li đăm chiêu ngồi bên cạnh.

“Li nhi?” Triệu Vân Tề nghĩ đến Tiểu Nguyên yêu quí của mình thích đệ đệ mình, nháy mắt mặt liền khóc tang, nhưng gục đầu xuống suy nghĩ chốc lát y liền vực dậy tinh thần.

“Ca, ngươi muốn đi đâu?” Triệu Y Li không ngời Vân Tề biến hóa nhanh như vậy, chỉ nhanh chóng dấu đi sự lo lắng hắn không muốn thừa nhận, trong khoảnh khắc có chút trở tay không kịp.

“Ta muốn đi tìm Tiểu Nguyên!” Triệu Vân Tề hờn dỗi nhìn cánh tay Y Li đang nắm lấy mình, chạm trúng miệng vết thương, nhịn không được khẽ rên.

“Ngươi còn muốn tìm hắn? Mọi người sẽ khinh thường ngươi!” Triệu Y Li nắm chặt lấy bàn tay đại ca, cũng không quản Triệu Vân Tề càng đau đớn.

“Ta mặc kệ! Dù Tiểu Nguyên thích ngươi, những Tiểu Nguyên cũng chỉ có thể làm vợ của ta thôi!” Triệu Vân Tề ngang ngược, như một đứa trẻ bướng bỉnh: “Chỉ cần ta hảo hảo nắm lấy Tiểu Nguyên, hảo hảo nhìn hắn, chỉ cần ta toàn tâm toàn ý đối tốt với Tiểu Nguyên, hắn sẽ thay đổi hắn sẽ muốn làm vợ ta!”

“Ngươi?!” Triệu Y Li chán nản.

“Cho dù là Li nhi, ta cũng sẽ không đem Tiểu Nguyên tặng cho ngươi. Mấy thứ khác ta đều có thể cho Li nhi trừ hắn!” Triệu Vân Tề bỉu môi bất bình nhìn đệ đệ, y nghĩ đến thân thể y hằng đêm ôm ấp, nghĩ đến Tùy Phong lúc nhăn mày, lúc tươi cười, khi giận dữ, cho dù đôi lúc có đánh y nhưng lúc kề cận lại rất dịu ngoan, làm sao có thể làm y hết hy vọng được chứ.

“A di đã nói rồi, nam nhân đã cưới vợ thì phải tốt với vợ! Tiểu Nguyên đã là vợ của ta, mặc kệ hắn thích người nào, chỉ cần tâm ý của ta với hắn không thay đổi là được!”

Triệu Y Li xanh mặt, hắn nguyên bản nghĩ tâm tính đơn thuần của Triệu Vân Tề chỉ cần bị Nguyên Tuỳ Phong đã kích thì sau này sẽ không muốn thấy hắn nữa, không ngờ chấp niệm của y đối với hắn không hề thay đổi.

“Ha ha ha, nói cho cùng, không hổ là người cao to!” Theo thanh cười sang sảng phu thê Đạm Đông đi vào trước mặt huynh đệ Triệu gia, phía sau còn dắt theo Nguyên Tùy Phòng mặt đầy nước mắt

“Cảm động đi? Nếu không phải bổn giáo chủ thiên tư thông minh, trước tiên luyện giải dược sau đó tìm các ngươi, vừa vặn chặn con ruồi mất mất đầu này đang chạy ra ngoài, chỉ sợ bỏ qua mất cơ hội nghe bày tỏ cảm động rồi!”

Đạm Đông vỗ vỗ bả vai Nguyên Tuỳ Phong, cười hì hì: “Để y ăn giải dược, qua ba ngày sẽ hoàn toàn khôi phục.”

“Bạch si!!” Nguyên Tuỳ Phong chỉ mới vừa nói một câu, đã bị Triệu Vân Tề kéo vào vòng tay ôm ấp, không chịu buông tay.

“Tiểu Nguyên đừng làm vợ Li nhi được không?” Triệu Vân Tề đem mặt áp vào má Tùy Phong, không tự giác chảy đầy nước mắt nước mũi cọ vào lòng người trong lòng. Nhưng Tùy Phong lại không hề chán ghét, lấy tay mạnh mẽ ôm lại Vân Tề, cố gắng hấp khí mới không để nước mắt tiếp tục lăn xuống.

“Ngu ngốc, khó coi chết đi được.” Nguyên Tuỳ Phong hơn nữa ngày mới nói được một câu, nghe xong lời vừa rồi của y, hắn không thể tiếp tục gạt tên ngốc này nữa, hơn nữa Đạm Đông cũng đã luyện ra giải dược.

“Tiểu Nguyên ngươi nói a, ngươi nói ngươi thích ta nhất, chỉ làm vợ của mình ta?” Triệu Vân Tề nghĩ lại lúc trước Y Li dựa vào người thân mật với hắn, nội tâm quấn quýt đòi Tùy Phong cam đoan: “Ngươi nói, ngươi nói đi!”

“Ân, hỉ...... Hoan......” Nguyên Tuỳ Phong không lay chuyển được Triệu Vân Tề, nhớ lại lúc nãy làm tên ngốc này đau khổ, liền cố nhịn đỏ mặt nói, sau đó vừa giận vừa xấu hổ mạnh ôm lấy Vân Tề.

Triệu Vân Tề không chút nào để ý, y nghe thấy hắn nói dù rất nhỏ, nhưng vẫn làm cho hai mắt y tỏa sáng, ôm chầm lấy hắn hôn thật sâu lên môi hắn, vô cùng vui vẻ chỉ kém không khoa chân múa tay thôi.

“Các ngươi, thật tốt nha!” Triệu Y Li cắn răng rút kiếm đâm đến.

“Hay là ngươi muốn cùng chúng ta liều mạng?” Đạm Đông kinh ngạc.

Khi nói chuyện, Mộ Dung Mạch nhảy đến bên người Y Li, lạnh lùng nhìn đoàn người Triệu Vân Tề.

“Cho dù thêm người giúp đỡ cũng vậy thôi.” Băng nhi cười duyên nói.

“Để bọn họ đi đi thôi.” Nguyên Tuỳ Phong thấy Đạm Đong cho Vân Tề uống dược, bây giờ tâm tình hắn dị thường vui sướng, chỉ cần y không sao là tốt rồi, cho nên không muốn khó xử bọn Y Li nữa.

“Ai cần ngươi giả hảo tâm!” Triệu Y Li ngạo nghễ nói, nào biết Băng nhi lại dẫn ra thêm một người, người ấy lại là mẹ hắn Trữ Diệp Lam.

“Nương? Ngươi sao lại đi với bọn họ?” Triệu Y Li cảm thấy kinh ngạc nhưng lập tức lại bình thản nhìn Triệu Vân Tề đang ngẩn người ôm Tùy Phong.

“Ngươi tên xú tiểu tử này! Không có việc gì lại làm ra nhiều chuyện như vậy, hại ta cùng Đông Tử vì tìm giải dược khổ sở biết bao!” Băng nhi nũng nịu: “Đông Tử biết muốn luyện giải dược cần đến một năm, chỉ còn thiếu một loại dược u đàm thôi. Chúng ta tìm kiếm khắp nơi đều không thấy, bọn ta tính đi Yên Lôi bảo nói tin này cho người cao to, không ngờ gặp được Trữ phu nhân... “

“Ta đã biết, nương nhất định là ở trong tối trồng u đàm, ta sao lại quên nàng là đệ tử dược vương chứ.” Triệu Y Li lạnh lùng đánh gãy lời Băng nhi quay đầu nhìn Trữ Diệp Lam: “Trong lòng ngươi đứa con vợ chính của phu quân ngươi quan trọng hơn ta nhiều.”

“Li nhi, ngươi sao lại có ý nghĩ này?” Trữ Diệp Lam công lực không bằng hai người Đạm, Băng cho nên lúc nãy đã mệt đến thở hồng hộc, nhưng khi nghe những lời này của Y Li biểu tình nàng trở nên lạnh lùng, căn bản không kịp đau lòng mà thốt ra: “Ngươi là con ta, ta sao không quan tâm ngươi. Nguyên nhân chính là như thế, ta không muốn thấy ngươi hối hận cả đời, cho nên phải hết sức tìm thuốc gải cho Vân Tề, ngươi cũng biết nếu y vì ngươi mà chết ngươi sẽ hối hận cả đời.”

“Ta hận y đến tận xương tủy thì sao ta phải thống khổ?” Triệu Y Li nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt lạnh lùng trong trẻo nhìn về phía Triệu Vân Tề vẫn không biết gì cười ha hả, lập tức quay mặt đi.

“Li nhi đã đến mức này ngươi quay đầu đi.” Thanh âm của Triệu Tông Duệ đột nhiên vang lên phía sau Y Li và Mộ Dung Mạch.Nguyên lai vừa nãy nói chuyện với Nguyên Tuỳ Phong, Đạm Đông đã biết được nơi Triệu lão nhân bị nhốt, vì hắn thông thạo vu độc thuật nên dễ dàng đi vào động đầy mê hương nghênh ngang dẫn người ra, còn thuận tay giải khí huyệt bị phong bế của Triệu Tông Duệ.

“Tốt lắm, giờ cả nhà đã đoàn tụ, thật đáng mừng!” Triệu Y Li thấy Triệu Vân Tề nhan chạy đến bên người phụ thân, còn lớn tiếng giới thiệu vợ mình, lập tức bị Nguyên Tuỳ Phong giáo huấn. Bên kia càng náo nhiệt thì càng làm cho Y li thêm thống hận.

“Li nhi, những năm gần đây vi phụ suy nghĩ lại, ta trước kia đối với ngươi quả thật rất bất công. Hiện giờ nhà ta đã qua sóng gió ngươi cũng đừng cố chấp, mau giải tán tổ chức kia của ngươi, chúng ta sẽ không giận ngươi... “

“Thực buồn cười! Ta thật không ngờ phụ thân đại nhân cao cao tại thượng sau khi bị giam cầm lại nói điều này.” Triệu Y Li đánh gãy lời Triệu Tông Duệ “Ta có Thiên Dẫn và Mộ Dung là đủ rồi! Chuyện ngươi nói, ngươi để cho mình đi. Ta không muốn nhìn khuôn mặt giả dối của ngươi cũng giống như y, rõ ràng là hận không thể làm ta biến mất mà lại giả vờ yêu thương ta cực kì. Ta thà ngươi giống như trước kia đối đãi hà khắc với ta, cũng như ngày ấy y kiên quyết không chịu dạy tâm pháp ấy cho ta.”

“Li nhi! Ngươi thật sự hiểu lầm đại ca ngươi rồi! Ta thật không ngờ ngươi vì nguyên nhân này thống hận Vân Tề. Bí truyền của Bảo chúng ta chính là đem toàn bộ võ công của bảo chủ đời trước truyền hết lên người kế thừa, cho nên ta mới dễ dàng bị ngươi bắt như vậy.” Triệu Tông Duệ nghe xong lời này không khỏi lắc đầu cười khổ: “Nhưng ngươi cũng biết ngươi trời sinh song mạch câu âm, nếu cường luyện tâm pháp chí dương của Triệu gia, không quá hai năm ngươi sẽ chết.”

“Ngươi nói bậy! Sao lại thế được?” Triệu Y Li sửng sôt, lập tức kích đông: “Cha, ngươi đang giúp đại ca giải vây phải không? Nếu là vậy, vì sao ca không sớm nói cho ta?”

“Tiểu tử, ngươi cũng biết dị mạch này khiến ngươi không thể làm cho bất kì cô gái nào mang thai.” Đạm Đông làm như một người tối quyền uy nhìn xuống kẻ đang thần tình khiếp sợ: “Lấy cá tính săn sóc người của người cao to, nhất định là không muốn đệ đệ y yêu thương biết chuyện này, không ngờ ngươi lại mắc phải bệnh không tiện nói này.”

“Cho nên y mới dù thế nào cũng không chịu nhả ra!” Triệu Y Li thần sắc bất ổn tiến về phía trước hai bước, vẻ mặt lã chả chực khóc khiến cho Triệu Vân Tề nãy giờ toàn bộ tâm trí đặt trên người Tùy Phong cũng nóng vội. Y mới vừa buông Tiểu Nguyên ra, Y Li đã đứng trước mát y, nâng mắt nhìn y.

Trong hai mắt đẫm lệ mông lung, Triệu Y Li đột nhiên nhớ rõ người luôn ở bên bồi hắn, dạy hắn biết chữ đọc sách, dạy hắn kiếm thuật quyền pháp là nam nhân giả dối trong lòng hắn sao? Hơn nữa đã có lúc hắn nửa đem bị bệnh, nhưng phụ mẫu ra ngoài, cũng là nam nhân này tìm đại phu, cực nhọc cả đêm canh giữ bên giường hắn, không hề nghỉ ngơi, cả đêm không ngủ chiếu cố hắn, cả ba ngày đều không chợp mắt.

Tiếp theo, hắn đột nhiên nhớ lại: Lúc bị phụ thân trách phạt gần đây nhất, nam nhân này đã ôn nhu ôm hắn, dẫn hắn đi hội chùa chơi, khi trở về cầm giúp hắn rất rất nhiều mức quả.....

Thời điểm kia sao mình có thể ngoan độc kiên quyết nhân lúc y luyện công hạ độc y? Nếu có sai sót gì, ca ca hắn còn có thể đứng đây ôn nhu ôm hắn dỗ dành hắn sao? Triệu Y Li cảm thấy long đau xót, liên tục rơi nước mắt làm cho Vân Tề lo lắng cuống cả lên.

“Li nhi, ngươi đừng khóc. Ca ca không khi dễ ngươi nga, ngươi muốn cái gì ca ca cũng cho mà. Nhưng mà….... Nhưng mà chỉ có Tiểu Nguyên là không được thôi. Bởi vì hắn là vợ của ca ca, về sau khi nào ngươi có vợ ngươi sẽ biết.”

“Ca, xin lỗi, xin lỗi.” Triệu Y Li rốt cục không thể nhịn được nữa, nhào vào lòng y thất thanh khóc rống lên, làm cho Triệu Vân Tề không biết làm sao cả chỉ có thể không ngừng dỗ dành đệ đệ, tình huống thế này có nghĩa là đệ đệ không còn muốn vợ hắn nữa hắn không?

Nghĩ đến đậy, Triệu Vân Tề nhẹ nhàng vỗ lưng đệ đệ, lập tức quay đầu nhìn Tùy Phong, y nhìn thấy Tùy Phong tuy nhăn mày tựa hồ có chút không vui nhưng cũng không trừng y cũng không lại véo lỗ tai y, lúc này càng cao hứng.

Kế tiếp Đạm Đông cho Vân Tề ăn giải dược, làm cho nam nhân tinh lực siêu cường phải ngủ suốt ba ngày.

Triệu Y Li giải tán Thiên Dẫn vào buổi chiều thứ ba, thăm Vân Tề sắp tỉnh, sau đó yên lặng rời đi.

Nguyên Tuỳ Phong không ngăn hắn, hắn biết trong khoảng thời gian ngắn Y Li không thể đối mặt với bạch si khi thanh tỉnh. Vả lại đi theo Y Li còn có vị kia, Mộ Dung Mạch sẽ vĩnh viễn chỉ nhìn Y Li, cho nên Nguyên Tuỳ Phong lựa chọn trầm mặc.

Triệu Tông Duệ giờ đã tu tâm dưỡng tính mới nhận ra mình lúc trước đối với đứa con nhỏ này quá bất công nên mới tạo thành cục diện bây giờ. Cho nên khi chuyện của đứa con cả và Tùy Phong, cũng chỉ thở dài một tiếng: số phận, sau đó cũng không nói gì thêm.

Nhưng mặc kệ mấy người này thờ ơ lo âu chuyện gì thì Nguyên Tuỳ Phong vẫn thực vui vẻ. Hiện giờ Triệu Vân Tề khác hẳn khi xưa, tinh thần sáng láng, tư thế hiên ngang, mày kiếm anh tuấn, hai mắt hữu thần, khuôn mặt anh tuấn cương nghị nhìn vô cùng tôn quý, ai nhìn cũng không chuyển mắt được càng nhìn càng thấy thích.

Duy chỉ có một chút không hoàn mỹ đó là trí nhớ của y có chút lộn xộn ngay cả Đạm Đông y cũng vô pháp nhớ ra.

May mà Triệu Vân Tề vẫn chưa quên y đã cưới vợ, mặc dù đối với chuyện y làm sao cưới Tùy Phong y đều mơ hồ, nhưng mỗi khi thấy vị Phi Tinh kiếm tuấn mỹ kia y lại thấy rất thân thuộc, tình yêu thân thuộc lại ấm áp có tăng chứ không giảm.

Nhưng mà ở lúc mọi người đang vui vẻ, Tùy Phong lại nảy ra một chủ ý.

Tới một buổi buồi nọ hai người chân chính bên nhau, Nguyên Tuỳ Phong khó được tâm tình tốt khơi mào tính sự, đương nhiên lần này là hắn ngông nghênh nhào lên mình Triệu Vân Tề đang giật mình không thôi.

Gắng sức âu yếm ***g ngực rắn chắc cùng những điểm mẫn cảm của y, liên tục hôn lên da thịt màu lúa mạch của y, Tùy Phong có chút đắc ý nhìn nam nhanh nhanh chóng bị hắn làm cho ý loạn tình mê, nhất thời nhớ đến oán niệm ngày xưa bị ăn, tiếp theo hắn sẽ thực hiện chuyện vui hắn đã muốn làm từ rất lâu.

“Tùy Phong, ta sao lại thấy.... cảm thấy.... có chút là lạ....” Triệu Vân Tề vuốt ve Tùy Phong đang nằm trên người y, chó chút mê hoặc hoang mang nhìn tình nhâ: “Lúc trước... chúng ta.... thật sự là như vậy sao?”

“Đương nhiên!” Nguyên Tuỳ Phong trả lời có lệ, tiếp tục chuyên tâm tấn công.

Nhưng ngay sau đó một bản tay hữu lực nắm lấy song chưởng của Tùy Phong, xoay người một cái liền đem Phi Tinh kiếm đã nhuốm màu *** đè dưới thân, sau đó kề sát thân hình nóng bỏng vào.

“Ngươi ảo tưởng cái gì?” Nguyên Tuỳ Phong vừa giận vừa sợ, miệng xém nữa gọi ra cách xưng hô trước đây với y.

“Tùy Phong, ta nhịn không được! Cho dù.... Nguyên lai là ngươi.... đối ta... làm loại sự tình này... Hô!” Triệu Vân Tề vội vàng hô, cũng không biết đột nhiên học từ đâu, chắc ngựa quen đường cũ tách hai chân hắn ra xen vào.

Trong sự suy sụp tuyệt vọng của hắn, y đem lửa nóng cứng rắn của mình xâm nhập vào dũng đạo nhỏ hẹp: “Hiện tại ta cũng hiểu được.... Làm như vậy chúng ta sẽ... Thoải mái!”

Còn có thiên lí sao?

Nguyên Tuỳ Phong cắn răng đón nhận kịch liệt xâm nhập, nhưng cũng cảm thấy rất vui sướng, rốt cục không thể làm gì khác ngoài trở mình xem thường mình—–

Vì sao tên này dù là ngu ngốc hay không hắn vẫn là người bị ăn sạch đây?