Hôm Lễ
tế trời, Cầm Yểu mặc lễ bào to rộng màu trắng bước lên bậc thang dài của Thiên
đàn.
Thật là
mỉa mai, rõ ràng là một lễ tế vô cùng dơ bẩn nhưng lại dùng màu sắc thuần khiết
như vậy. Mười đồng nam đồng nữ bị đánh thuốc mê đặt trên Thiên đàn, trên người
chúng cũng là y phục trắng như tuyết, chờ đợi sự kêu gọi của trời. Cầm Yểu rửa
sạch tay đón lấy trủy thủ từ tay Thần quan. Nàng sẽ dùng trủy thủ này để đâm
vào ngực bọn trẻ, móc sống tim của chúng ra cúng tế cho trời.
Thanh
đao chỉ thẳng lên trời, các Thần quan tấu nhạc tế lễ, gương mặt Cầm Yểu không
biểu cảm, vung đao đâm xuống…
Bỗng
lúc này một mũi tên dài không biết từ đâu bắn tới, cắm thẳng vào cổ tay nàng,
trủy thủ rơi xuống đất, cổ tay Cầm Yểu máu chảy như suối, nàng cau mày rút mũi
tên dài đâm vào tận xương ra, nhìn về phía Thái tử đang đứng bên phải của Thiên
đàn, hắn có thể… làm tổn thương nàng sao!
Có binh
khí lại có thể làm tổn thương được thân thể bất tử bất diệt này sao…
Cầm Yểu
không biết trong lòng mừng hay lo, trong lúc cảm xúc hỗn loạn, nàng cố sức định
thần.
Hoàng
đế bệnh liệt giường đã lâu, lệnh cho Thái tử giám sát Lễ tế trời, nhất định hắn
không ngờ rằng con trai hắn cũng có lòng mưu phản. Người thích sát Quốc sư lại
là Thái tử, các Thần quan trên Thiên đàn đều ngây ra, Cấm vệ quân dưới Thiên
đàn lập tức rút kiếm, đồng loạt vây lấy các Thần quan đang bị nhốt trên Thiên
đàn. Thái tử rút kiếm chỉ về phía Cầm Yểu: “Yêu nữ họa quốc hại dân, mê hoặc
Phụ vương ta, nguy hại cho xã tắc ta! Hôm nay ta phải thay trời hành đạo, trừ
đi mầm họa ngươi!”
Cầm Yểu
nhìn mười đứa trẻ đang nằm dưới đất, cổ tay nhỏ máu chuyển hướng, không để máu
của mình làm bẩn tấm thân trắng tinh của chúng.
“Được
thôi.” Cầm Yểu nghĩ, dù sao nàng cũng chán ghét cuộc sống và con người mình
rồi, nàng hướng về phía Thái tử, dáng vẻ thản nhiên nhưng khiến cho tất cả mọi
người có mặt khiếp sợ không dám cử động. Cầm Yểu đứng giữa Thiên đàn, giang hai
cánh tay, thanh âm lạnh lùng mang một tia giải thoát khó phát giác, “Xin Thái
tử ban cho Cầm Yểu được chết.”
Gió
lạnh đầu thu thổi qua Thiên đàn, thổi phồng áo bào to rộng của Cầm Yểu, nàng
như một con diều, chỉ chờ có người cắt đứt dây buộc để nàng có thể theo gió bay
đi.
Thái tử
cười lạnh: “Được, ta sẽ toại nguyện cho ngươi.”
Hắn
giương cung tên bắn thẳng về phía Cầm Yểu lần nữa. Cầm Yểu nhắm mắt, trong lúc
sống chết, trước lúc giải thoát nàng bỗng nhiên nhớ lại đôi mắt trong suốt đã
nhìn thấy giữa ngày hạ đó, Sơ Tễ, Sơ Tễ, mong rằng cuộc đời hắn sau này có thể
thật sự như vũ hậu sơ tễ, không còn sương mù.
Tiếng
mũi tên rít lên xé gió bay tới, bỗng nhiên Cầm Yểu cảm thấy người mình nghiêng
đi, nàng được một hơi thở quen thuộc ôm vào ngực, người đó ôm theo nàng lăn mấy
vòng trên đất, một mũi tên sắc nhọn sượt qua tai Cầm Yểu cắm trên mặt đất.
Cầm Yểu
mở mắt, không dám tin mà nhìn Sơ Tễ. Hắn dừng trên người nàng, đầu che mất ánh
nắng trên đỉnh đầu, phủ lên nàng một bóng râm an toàn: “Sao… ngươi lại tới
đây!”
Sơ Tễ
im lặng hồi lâu, nhỏ giọng đáp: “Ta chỉ muốn đến nhìn nàng hoàn tất Lễ tế trời
rồi đi, ta nói ta là… nam sủng của nàng nên họ cho ta đứng dưới Thiên đàn xem
lễ.”
Cầm Yểu
ngạc nhiên. Cảm giác được tay Sơ Tễ nhẹ xoa đầu mình: “Cầm Yểu đừng sợ, ta bảo
vệ nàng xong… rồi sẽ rời đi.”