Lễ tế
trời đến gần, phủ Quốc sư ngày càng bận rộn, Cầm Yểu cũng thường nhập cung
không thấy bóng dáng đâu. Nhưng mỗi ngày bất kể muộn thế nào Cầm Yểu cũng sẽ về
phủ ngủ cùng hắn.
“Sơ Tễ,
ngươi khiến ta rất có cảm giác an toàn.”
Thật ra
rõ ràng nàng mới là người cho hắn cảm giác an toàn, khiến hắn lần đầu tiên biết
được rằng con người thật ra có thể sống một cách có tôn nghiêm như vậy.
Còn
mười ngày nữa là đến Lễ tế trời, Lễ bộ đưa đến mười đồng nam đồng nữ, đây là tế
phẩm hiến cho thần minh hôm đó, chúng được tắm rửa sạch sẽ trong phủ Quốc sư,
sau mười ngày tịnh thân là có thể đưa đến Thiên đàn. Sơ Tễ yên lặng nhìn Thần
quan trong phủ Quốc sư ngày ngày đổ “Thánh thủy” lên người mười đứa trẻ, hắn
biết cái gọi là Thánh thủy chẳng qua là trong đó có bỏ mê hương khiến bọn trẻ
cả ngày thần khí ngơ ngẩn, không thể khóc quấy.
Lễ tế
trời ngày càng gần, mỗi đêm Cầm Yểu đều không ngủ được.
Đêm nay
Cầm Yểu chưa hề nhắm mắt, nàng yên lặng ôm lấy cánh tay Sơ Tễ, lúc sáng sớm đột
nhiên khàn giọng hỏi: “Ngươi có sợ ta không?”
Sơ Tễ
lập tức trả lời: “Không sợ.”
Cầm Yểu
càng ôm chặt cánh tay hắn hơn: “Ừ, chỉ có ngươi không sợ ta.” Đêm vắng yên tĩnh
trở lại, lúc hắn tưởng Cầm Yểu ngủ rồi thì lại nghe nàng nói: “Nhưng có lúc
ngay cả ta cũng sợ bản thân mình.”
Sơ Tễ
ngẩn ra, lúc này hắn mới biết thì ra trong lòng nữ nhân này cũng có sự sợ hãi,
thì ra nàng bất mãn với bản thân đến vậy. Hắn không biết an ủi người khác thế
nào, cũng không nói được những lời đẹp đẽ, ngơ ngẩn một lúc, hắn chỉ học được
dáng vẻ của nàng, nghiêng người xoa đầu nàng.
“Cầm
Yểu… tốt lắm.”
Nữ nhân
đang ngủ bên cạnh cứng đờ trong một khắc, sau đó xích lại gần, nhìn hắn một lúc
trong bóng tối. Nàng hôn lên trán hắn: “Ngươi đối với ta rất tốt. Thật sự rất
tốt.”
Môi
nàng hơi lạnh, nhưng giống như đốt lên một ngọn lửa trên mặt hắn. Trái tim
trong ngực đập như muốn căng phồng lên. Cầm Yểu lại nằm quay lại, nhưng cảm xúc
trong ngực hắn một hồi lâu cũng không thể nào bình ổn được.
Chết
rồi…
Hắn
nghĩ, ý nghĩ dơ bẩn trong đầu hắn không biết đã bắt đầu nhen nhóm từ lúc nào,
điên cuồng chiếm cứ lấy nội tâm hắn, không thể vào vứt bỏ được.
Cách Lễ
tế trời còn bảy ngày, Thành Đông có hội hoa đăng, hôm đó Cầm Yểu về phủ Quốc sư
từ sớm, hiếm khi nàng hứng chí như vậy, nàng giấu Thần quan đưa Sơ Tễ âm thầm
lẻn ra ngoài.
“Cầm
Yểu, không có hộ vệ e là không ổn.” Hắn lo nàng xảy ra chuyện.
Cầm Yểu
cười: “Chẳng phải ngươi là hộ vệ của ta đó sao?” Thấy nàng vui vẻ như vậy Sơ Tễ
không thể nào cự tuyệt, hắn cảm thấy Cầm Yểu sống không vui vẻ như trong tưởng
tượng của hắn, nhưng cuộc đời của nàng lẽ ra nên rực rỡ như vậy mới phải.
Lễ hội
đủ có các loại hoa đăng sáng chói mắt, Cầm Yểu nắm tay hắn, đi giữa đám đông
như một đôi tình nhân bình thường, giải đố, thả hoa đăng, Sơ Tễ cảm thấy cuộc
đời này của hắn chưa có giây phút nào yên ổn thoải mái như lúc này. Chỉ cần
nhìn bóng dáng cách mình nửa bước trước mặt này thì đã có thể hạnh phúc cười
tươi rồi.
“Bùm!”
Pháo hoa lộng lẫy bừng sáng trên bầu trời, Cầm Yểu ngẩng đầu nhìn pháo hoa cảm
thán: “Thật đẹp quá.”
Sơ Sễ
nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của nàng gật đầu tán đồng: “Ừ, đẹp thật.”
Cầm Yểu
quay đầu nhìn hắn, bốn mắt tiếp xúc, giống như bị dính lại, không ai chủ động
dời mắt, nhìn thấy tai Sơ Tễ đỏ lên, Cầm Yểu cười nhẹ, hai tay vòng lấy cổ hắn,
đôi môi hơi lạnh in lên cánh môi nóng bỏng của hắn.
Sơ Tễ
ngây ngốc ngẩn người, để mặc đầu lưỡi Cầm Yểu không nhanh không chậm xoay bên
môi hắn, cảm giác ướt mềm khiến hắn bất giác mở miệng… muốn nếm trải mùi vị của
nàng nhiều hơn…
Lúc này
Cầm Yểu bất ngờ lui lại, tay Sơ Tễ nắm chặt, cố nhịn sự thôi thúc muốn giữ nàng
lại, chỉ nghe Cầm Yểu nói: “Sơ Tễ, ngươi tốt hơn, dịu dàng lương thiện hơn bất
cứ người nào ta từng gặp.”
Lần đầu
tiên có người dùng bốn chữ “Dịu dàng lương thiện” để hình dung hắn, tử sĩ chỉ
biết nghe lệnh của chủ nhân hành sự, không được phép dịu dàng, cũng không thể
nào lương thiện, hắn chỉ là một món đồ mặc người ta sắp đặt.
Cầm Yểu
chà nhẹ bên má hắn rồi khẽ lui một bước, Sơ Tễ còn chưa kịp phản ứng thì bỗng
thấy sau lưng nàng lóe ánh hàn quang, một thanh đại đao chém xuống vai nàng:
“Yêu nữ họa quốc nạp mạng đi!”
Đồng tử
Sơ Tễ co lại, vô thức đưa tay ra giật lấy nàng, nhưng thân hình Cầm Yểu khẽ
xoay khiến tay hắn chỉ còn khoảng không. Hắn ngẩng đầu thấy Cầm Yểu một tay kẹp
thanh đại đao, hổ khẩu chặn lưỡi đao lại, thanh đại đao sắc bén đó chẳng thể
làm nàng mảy may thương tổn.