Nửa
người trên của Thập Ngũ gần như bị quấn chặt, hắn dựa ngồi trên giường im lặng
cụp mắt, nghe thấy tiếng mở cửa, hắn ngước mắt nhìn thấy Cầm Yểu bưng cháo nóng
đi vào. Hắn vô thức đứng dậy quỳ xuống, nhưng còn chưa tung chăn ra thì đã bị
Cầm Yểu gọi lại: “Ngươi là nam sủng của ta đó.” Cầm Yểu ngồi bên giường hắn,
“Là để ta sủng ái, không cần hành lễ.”
Thập
Ngũ ngẩn ra, hắn chỉ biết làm tử sĩ, không biết làm nam sủng.
Cầm Yểu
múc một muỗng cháo nóng đưa đến bên miệng Thập Ngũ, hắn không chút động tĩnh,
Cầm Yểu cười cười: “Mở miệng ra.” Hắn vô thức mở miệng, một muỗng cháo nóng đút
vào miệng hắn, cháo mềm nhuyễn trôi xuống cổ họng, lập tức khiến cả người hắn
nóng lên.
Cầm Yểu
nhẫn nại từng muỗng từng muỗng đút cháo cho hắn, không nói thêm lời nào, Thập
Ngũ cũng yên lặng nuốt cháo nóng, đại nghịch bất đạo nhìn mặt Cầm Yểu đến si
ngốc, đại nghịch bất đạo, hắn nghĩ mình như vậy.
Ánh
nắng bên ngoài cửa sổ và thời gian chuyển động giống như một thanh đao, khắc
sâu khuôn mặt lúc này của Cầm Yểu vào trong đầu hắn, vô cùng trầm tĩnh ấm áp.
Bát
cháo đã thấy đáy, Cầm Yểu đặt cái bát qua một bên lấy trong ngực ra một cuốn
sách, nàng xoay người cùng dựa ngồi vào giường như Thập Ngũ: “Chúng ta đặt tên
nhé, ngươi muốn mạnh mẽ một chút hay nho nhã một chút?”
Cuộc
đời Thập Ngũ chưa từng lựa chọn, trước nay chỉ có mệnh lệnh của chủ nhân và sự
chấp hành của hắn, nghe Cầm Yểu hỏi, hắn lại ngẩn ra hồi lâu, đến khi ngay cả
bản thân hắn cũng phát giác biểu hiện của mình hôm nay thật quá mức vụng về,
người vụng về như hắn sớm muộn cũng sẽ có ngày bị ghét bỏ thôi…
Hắn cẩn
thận quay đầu nhìn Cầm Yểu, thấy nàng vẫn cười nhìn hắn như cũ, Thập Ngũ nắm
chặt tay, căng thẳng trả lời: “Tất… tất cả theo dặn dò của Quốc sư.”
Ngón
tay Thập Ngũ nắm chặt rồi buông, buông rồi lại nắm, hắn có thể cảm giác được
Cầm Yểu không ngừng để lại ánh mắt trên mặt mình, nhưng hắn không dám nhìn
nàng, chỉ cúi đầu nhìn đôi tay thô kệch của mình, trong mắt có chút thất vọng,
bộ dạng của hắn chắc không được ai yêu thích đâu, nàng… có lẽ đã cảm thấy hết
kiên nhẫn rồi…
Nhưng
rốt cuộc nên làm thế nào đây, làm thế nào mới khiến nàng yêu thích, làm thế nào
mới khiến nàng tươi cười, chưa từng có ai cho hắn biết cách sống ngoài việc
phục tùng mệnh lệnh.
“Ngươi
không cần khẩn trương.” Một bàn tay bỗng xoa đầu hắn, “Sẽ không có ai đánh
ngươi nữa đâu.”
Nàng…
lại tiếp xúc với hắn rồi. Ti tiện thấp hèn như hắn… Thập Ngũ cụp mắt, cảm xúc
trong lòng như sóng cuộn.
“Quốc
sư.” Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, “Bệ hạ có chỉ mời người vào cung.”
Bàn tay
trên đầu đặt xuống, Cẩm Yểu xuống giường chỉnh sửa y phục, nàng lãnh đạm đáp
một tiếng: “Biết rồi.” Thập Ngũ khẽ ngẩng đầu lên nhìn nàng, bắt đầu biết Cầm
Yểu không thích vào cung. Trước khi ra cửa Cầm Yểu bỗng nhiên quay người nói
với Thập Ngũ: “Sơ Tễ, ngươi thấy cái tên này thế nào? Vũ hậu sơ tễ*, sương mù
đã qua, tất cả đều có cuộc sống mới. Tuy cái tên này hơi giống nữ nhân…”
*Sau
cơn mưa trời lại sáng
Thập
Ngũ ngây ngốc nhìn Cầm Yểu một hồi, bỗng nhiên quỳ trên giường cúi người bái
lạy: “Tạ Quốc sư ban tên…”
“Không
cần hành lễ, nói xem ngươi có thích không?”