Hắn im
lặng nhìn một dĩa chứa mấy cục đen thui trước mặt, rồi quay đầu nhìn nhà bếp
bừa bộn, tiếp đó lại ngẩng đầu lên nhìn A Miêu mặt mũi nhếch nhác nói: “Vậy là…
thật ra cô vốn không biết làm việc nhà?”
A Miêu cúi đầu đáng thương nói: “A Miêu rất biết ăn.” Nghe Lục Chiêu Sài thở
dài, A Miêu lập tức vội vã chụp tay hắn nói, “Chiêu tài đại nhân muốn đuổi tôi
đi sao? Tôi có thể học, tôi rất thông minh, học nhanh lắm đó.”
Lục
Chiêu Sài nhìn cô lắc đầu: “Thôi đi…”
Sắc mặt
A Miêu biến đổi: “Đừng thôi đi mà! Anh đừng ghét tôi… tôi…” Cô nghĩ một hồi vẫn
không nghĩ ra mình có thể làm gì, vậy là thần tình càng nóng vội bất an.
Lục
Chiêu Sài chống nạng đứng dậy đi về phía nhà bếp: “Cô muốn ăn gì?”
LụC
Chiêu Sài vừa chuẩn bị đồ đạc vừa giễu cợt cô: “Rõ ràng ngốc ngếch như con chó
nhỏ vậy mà lại thích ăn đồ của mèo.” Ánh lửa của nhà bếp ấm áp dịu dàng, giống
như tính tình Lục Chiêu Sài vậy, ấm áp mang theo mùi thơm của cá chiên khiến cô
không thể không say mê.
Cô đột
nhiên cảm thấy vừa rồi mình nói cũng không sai, thật muốn ăn luôn Chiêu tài đại
nhân, ngoàm một miếng nuốt vào, khiến hắn từ từ tan ra trong thân thể mình.
A Miêu
đứng bên cạnh nhà bếp nhìn hắn cho đến khi làm xong bữa tối. Trong dĩa sứ trắng
là một con cá chiên vàng, hương thơm mê người khiến A Miêu híp mắt. Lục Chiêu
Sài xoa trán cô: “Ăn từ từ, coi chừng hóc xương.”
A Miêu
vội gật đầu cắn một miếng cá, đột nhiên nhớ lại hành động vừa rồi của Lục Chiêu
Sài, sắc mặt trầm xuống, vội sờ lên đầu mình, cảm giác được cái mũ y tá vẫn còn
ở yên đó cô mới yên tâm. Lục Chiêu Sài liếc cô: “Ghét người khác sờ đầu cô lắm
sao?”
Thích
được Chiêu tài đại nhân sờ… Nhưng lời này A Miêu không nói ra, cô ngập ngừng
một hồi rồi gật đầu.
Lục
Chiêu Sài tỏ vẻ hiểu biết nói: “Ừ, xin lỗi, sau này không sờ nữa.”
A Miêu
thần sắc phức tạp dẩu môi, không phải ghét đâu… Chỉ là nếu bị sờ trúng tai mèo
thì anh sẽ ghét tôi, sẽ sợ mà tránh xa tôi. Đó mới là chuyện cô sợ nhất.
Nhưng
bất kể nội tâm A Miêu phức tạp thế nào, trong lòng Lục Chiêu Sài có bao nhiêu
khúc mắc thì người hành tinh Mèo này vẫn ở lại nhà hắn. A Miêu đúng là rất
thông minh như cô nói, mới mấy ngày thôi đã học được cách làm hết mọi việc nhà,
nhưng mà việc nấu cơm vẫn do Lục Chiêu Sài phụ trách.
Thời
gian lâu dần, Lục Chiêu Sài cảm thấy có A Miêu bên cạnh hình như cũng không có
gì không tốt. Lục Chiêu Sài vốn là một người ôn hòa, hắn biết được “quá khứ bi
thảm” của A Miêu, đối với cô luôn cảm thấy thương hại, lại vì việc mình từng
nhẫn tâm đuổi cô ra khỏi cửa mà khó quên được sự áy náy, thêm vào đó A Miêu
luôn thích bám lấy hắn gọi Chiêu tài đại nhân Chiêu tài đại nhân, ngoan ngoãn
đáng yêu như một con mèo nhỏ, tổng hợp tất cả những cảm xúc này lại, hắn đối
với A Miêu ngày một tốt hơn, thậm chí là… cưng chiều hơn.
Lục
Chiêu Sài không biết rằng dưới sự cưng chiều hết ngày này qua ngày khác của
hắn, A Miêu vốn chỉ đối với hắn có chút ái mộ, nhưng dần dần đã tích tụ thành
những ham muốn dơ bẩn mạnh mẽ như sóng Trường giang, không gì ngăn cản nổi.
Một
ngày mùa xuân, đám mèo dưới lầu của khu phố ngày đang ngày đêm kêu réo mê hoặc,
trong lòng A Miêu cũng phát hoảng, ngày ngày chỉ mơ tưởng về việc làm sao đè
Lục Chiêu Sài xuống. Nhưng tốt xấu gì cô cũng là một người hành tinh Mèo biết
liêm sỉ giữ lễ nghĩa, ngoài bản tính ra thì cô vẫn có một thứ gọi là lý trí.
Vậy là
dưới sự chế ngự của lý trí, một ngày nào đó trong lúc A Miêu đi mua đồ ăn,
thuận tiện đi dạo hiệu thuốc một vòng, thuận tiện mua hai bình thuốc gì đó và
một bao đồ bảo vệ bằng cao su*. Sau
đó cô căng thẳng trở về nhà.