“Tướng
quân!” Đôn kỵ hiệu úy Trương Thượng vén màn đi vào, khải giáp kiên cố va chạm
vào nhau tạo nên thanh âm nặng nề, hắn vui mừng đến phát run, ôm quyền bẩm báo:
“Bắt được Hoàng đế nước Từ rồi!”
Người mặc
huyền giáp ngồi sau chiếc bàn bình thản đáp một tiếng, đối với kết quả như vậy
không hề thấy kinh ngạc. Trong tay hắn không biết chơi cái gì, đang nhìn đến
xuất thần.
“Tướng
quân?”
Hình
như lúc này hắn mới sực tỉnh, đôi mắt xếch hờ hững rơi trên người Trương hiệu
úy: “Đưa ta đi xem thử.” Lời nói đơn giản nhưng mang chút miệt thị, “Hoàng đế
nước Từ.”
Chủ
nhân của nàng.
Đế đô
phồn hoa ngày trước giờ đây máu chảy thành sông, hai hàng Thiết kỵ lạnh lùng
bước qua Huyền Võ đại đạo, thẳng tiến vào Hoàng thành. Cung môn bị phá, gió
tiêu điều thổi qua cây cầu đá xanh cao cao trước cửa Thái Cực điện, thi thể của
cấm quân nước Từ vẫn đang quằn quại nhỏ máu, từng giọt từng giọt nhỏ xuống bậc
thềm.
Đôi
giày xanh đen viền vàng đạp lên vũng máu, sau đó từng bước tiến vào Thái Cực
bảo điện. Hướng đến cửa điện, quân sĩ của hắn đang bao vây đại điện, nhưng
không biết vì sao không một ai tiến vào trong.
Quân sĩ
thấy hắn đi đến đều khom lưng hành lễ, cung kính nhường đường.
Thấy
tình cảnh trong điện, dù là tính tình đạm mạc như hắn cũng không tự chủ được mà
khựng lại, mười mấy tử sĩ đang lấy thân làm khiên chắn trước Vương tọa, trên
người mỗi người đều trúng ít nhất mấy chục mũi tên, bọn họ đứng thẳng người,
hơi thở đã đứt, nhưng không ai ngã xuống, sát khí lạnh lẽo vẫn bao vây lấy
người họ, giống như nếu có người dám xâm phạm, họ vẫn sẽ nâng trường kiếm trong
tay lên.
Họ
giống như tấm khiên cuối cùng, bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của một nước.
“Người
nước Từ không hổ danh trung nghĩa dũng mãnh.” Hắn nhẹ giọng tán thưởng, lấy
cung tên từ trên người tùy tùng bên cạnh, mắt phượng khẽ nhíu, mũi tên sắc nhọn
rít lên bay thẳng vào đầu gối phải của người đang đứng giữa, hắn nhớ là lúc
trước từng có tình báo, đầu gối phải của Trưởng cấm vệ quân nước Từ từng bị
thương.
Quả
nhiên, không lâu sau thì thân hình cao to của nam nhân kia bỗng nhiên ngã xuống
giống như xương sống bị gãy, bức tường cuối cùng do các tử sĩ khác lập thành
cũng tan rã trong phút chốc.
Sụp đổ
triệt để như quốc gia của bọn họ.
Hoắc
Dương tiếc nuối hạ cung, lúc nãy bỗng nghe thấy tướng sĩ tung hô, hắn ngẩng đầu
nhìn, thấy Quốc quân nước từ một thân triều phục đen đỏ lẫn lộn đang ngay ngắn
ngồi trên long ỷ, ánh mắt sáng rực, thần sắc uy nghiêm, nghiễm nhiên là còn
sống.
Trước
người hắn còn có một Cấm vệ quân vô cùng gầy yếu đang quỳ trước long ỷ, tay cầm
trường kiếm chống xuống đất, mặt hắn hướng ra cửa điện, tóc tai hỗn loạn rủ
xuống. Hắn cũng trúng tên nhiều như những người khác, cũng đoạn khí thân vong,
điểm khác biệt duy nhất là người này là nữ nhân.
Thân
hình Hoắc Dương cứng lại, ánh mắt hắn ngưng tụ trên người nàng, hắn thất thần
bước vào trong điện.
Trên
Vương tọa, tiếng cười lớn tuyệt vọng ảm đạm của Quốc quân nước Từ như phảng
phất gần bên tai, nhưng lại như đang phiêu dật ở xa lắm. Trong đầu Hoắc
Dương thoáng hiện cảnh tượng
của ngày có ánh nắng tràn ngập đó, nữ nhân đắc ý vỗ lên cái chân bị thương của
hắn nói: “Thần y này cứu ngươi một mạng, ngươi cắt thịt cho ta ăn cũng đâu có
gì quá đáng.”
Kẻ
huênh hoang xấc láo đó…
Tướng
sĩ ngoài điện đang chỉnh tề tiến vào bên trong, Quốc quân nước Từ cuối cùng
không nhịn được cười, “Nước mất nhà tan, Trẫm hổ thẹn với tiên tổ, hổ thẹn với
giang sơn, hổ thẹn với bá tánh nước Từ! Vệ quốc Đại tướng quân, ngươi muốn chém
muốn giết thì tùy, ta chỉ cầu quý quân tha cho bá tánh vô tội của nước Từ.”
Hoắc
Dương không đáp.
Quốc
quân nước Từ cúi mặt cười: “Thôi thôi… Ba ngày trước ngươi đã không chịu nhận
hàng thư thì chắc chắn là mang lòng diệt cỏ tận gốc rồi, cầu ngươi có ích gì,
cầu ngươi có ích gì!” Nói xong hắn ngẩng đầu nuốt độc tự tận.
Chiến
tranh giữa hai nước Từ Vệ chỉ trải qua ba tháng, nước Vệ mạnh mẽ công đánh nước
Từ, trận này thắng vừa nhanh vừa đẹp. Tướng sĩ có mặt sau khi im lặng một hồi
thì bừng lên tiếng hoan hô vang dậy.
Hoắc
Dương thần sắc ngưng đọng, im lặng bước lên Vương tọa, hắn đạp qua thi thể Cấm
vệ quân xung quanh, đi đến trước mặt nữ nhân kia. Hắn đưa tay ra, bỗng nhiên
phát hiện đầu ngón tay mình hơi run, hắn ổn định tâm thần, ngón tay nhẹ vạch
cằm nàng.
Không
sai, là gương mặt này, cho dù bây giờ mặt nàng chảy đầy máu, dơ bẩn đầy người,
nhưng hắn làm sao có thể không nhận ra gương mặt này.
Chỉ là
bây giờ nàng không thể mở mắt, không thể nói chuyện, không thể thở, không thể
làm gì cả.
“Tô
Đài…” Hắn nhẹ giọng gọi, răng cắt chặt. Nữ nhân phản bội hắn, có lẽ nên nói,
nàng chưa bao giờ trung thành với hắn, nàng là một tên gian tế giảo hoạt, là
thích khách của nước Từ… Nàng chỉ là người từng vô tình cứu hắn một mạng, rồi
trộm đi chút thật lòng ít ỏi đến đáng thương của hắn.
Trong
lòng Hoắc Dương không hiểu vì sao nảy sinh một luồng nộ hỏa, hắn vung tay tát
nàng một cái thật mạnh, cơ thể lạnh cứng của Tô Đài ngã xuống đất. Nàng không
nổi giận, không mắng người, cũng không cào hắn như một con mèo xù lông.
Chỉ yên
lặng nằm đó, giống như một thi thể…
Bây giờ
nàng vốn là một thi thể.
Trong
đầu Hoắc Dương chỉ có một mảng trống rỗng.
Tướng
sĩ đang hoan hô bên dưới đều bị động tác đột ngột của hắn dọa cho dừng lại,
nhất thời yên tĩnh trở lại. Ánh mắt Hoắc Dương đảo một vòng quanh thân Tô Đài,
đột nhiên ánh mắt hắn dừng lại ở bụng nàng, thấy tay không cầm kiếm của nàng
đang ôm nhẹ vùng bụng, dưới nhuyễn giáp có thể thấy được một chỗ hơi lồi lên.
Sắc mặt
hắn trắng bệch, nhịp tim nhảy loạn.
“Quân
y!” hắn hét to, “Lập tức gọi quân y đến đây cho ta!”