Vừa hết
tháng Giêng, nước Vệ và nước Nhung ở phía Bắc lại xảy ra chiến tranh, người
nước Nhung hung hãn, quân tình biên quan khẩn cấp dồn dập. Trên triều đường, một
đạo Thánh chỉ và Tướng quân ấn lại giao vào tay Hoắc Dương lần nữa.
Tan
buổi chầu sáng, Hoàng đế nước Vệ đơn độc triệu kiến Hoắc Dương, trong Ngự thư
phòng, Hoàng đế đem một phong thư giao cho Hoắc Dương, hắn nói: “Trẫm nghe nói
trong trận chiến nước Từ cuối cùng khanh không nhận hàng thư, thậm chí chưa
từng mở ra xem hàng thư đó một lần, có nguyên do gì chăng?”
“Nước
Từ tuy nhỏ, nhưng rất tôn sùng trung nghĩa, nếu không triệt để hủy diệt tín
niệm của họ thì chỉ e hậu hoạn khôn cùng.”
Hoàng
đế gật đầu rồi chỉ lá thư trong tay hắn rồi nói: “Gần đây Trẫm mở hàng thư của
nước Từ ra xem mới phát hiện trong đó có kẹp bức thư này, Trẫm xem mới biết đây
là gia thư của một nữ nhân nước Từ viết cho khanh.”
Hoắc
Dương cả kinh, lập tức quỳ xuống: “Vi thần có tội.”
Hoàng
đế vẫy tay: “Không sao, Trẫm biết khanh nhất mực trung thành, gia thư này khanh
hãy xem thử đi.”
Lúc này
Hoắc Dương mới dám lấy thư bên trong ra, trong nét chữ mềm mại của nữ nhân mang
theo một phần anh khí hiếm có, vừa đọc hàng thứ nhất, sắc mặt Hoắc Dương đã
trắng bệch. Phong thư dày kể lại chuyện tương ngộ ly biệt của họ, nói những bất
lực của thế sự. Giữa chiến tranh nhi nữ tình trường thật nhỏ bé biết bao. Nàng
nói nước Từ đã hàng, Tô Đài chỉ cầu Tướng quân tha cho bá tánh Đô thành, tha
cho tướng sĩ bị bắt, nàng nói, Hoắc Dương, nàng và con không muốn chết trong
chiến hỏa…
Nàng từ
bỏ tự tôn, từng chữ thấm đầy huyết lệ mà khẩn cầu, nhưng cuối cùng lại nhận
được đáp án cự tuyệt không nhận hàng thế này.
Dường
như có kim đâm trong ngực, theo mỗi hơi thở của hắn mà cắm sâu vào da thịt,
Hoắc Dương không thể nào tưởng tượng được rốt cuộc khi nuốt những thứ rễ cỏ và
vỏ cây đó, nàng có tâm trạng thế nào, rồi khi chết dưới mũi tên của tướng sĩ
thủ hạ hắn, nàng lại có tâm trạng thế nào.
Nàng từ
bỏ tôn nghiêm, nhưng lại bị hắn điềm nhiên xua đuổi, vì vậy nàng chỉ đành hèn
hạ nhặt lại tự tôn đáng thương để bảo vệ Quân vương, lấy cái chết để thành toàn
cho danh trung nghĩa.
Nàng
không hề cứng miệng đến mức không chịu cầu xin, nàng không kiên cường như vẻ
ngoài, nàng cầu cứu rồi, nhưng lại bị hắn chính tay đẩy xuống vực sâu…
Hoàng
đế nhẹ trầm giọng than: “Hoắc Dương, chúng ta từ nhỏ cùng nhau trưởng thành,
lần này ra Tái ngoại thật hung hiểm vạn phần, người Nhung hung hãn, bây giờ lại
là lúc phương Bắc trời đất băng tuyết phủ đầy, trên chiến trường đao thương
không có mắt… Nữ nhân này đã có cốt nhục của khanh, chi bằng đón về Nghĩa
Phong, nếu có gì ngoài ý muốn… Ta sẽ thay khanh bảo vệ huyết mạch của rường cột
nước nhà, như vậy cũng không uổng tấm ân tình của Hoắc lão tướng quân đối với
ta.”
Trước
khi ra Tái ngoại, Hoắc Dương lên Trích Tinh lầu, ở đây hắn đã từng thề kiếp này
sẽ bảo vệ Tô Đài bình yên vô sự.
Lúc đó
đang là mùa hạ, ánh sao đầy trời lấp lánh trong mắt Tô Đài, nàng ép hắn đưa
ngón út ra: “Móc ngoéo! Ai nói dối phải uống 100 chén nước Hoàng liên. Nếu
không ta làm quỷ cũng không tha cho chàng!” Hắn chỉ coi như đùa với nàng, bây
giờ nghĩ lại mới phát hiện thì ra lúc đó trong lòng Tô Đài đã tràn ngập bất an.
“Hoắc
Ấp.” Hắn gọi gia thần tùy tùng, “Đun cho ta 100 chén nước Hoàng liên.”
“Tướng
quân.”
“Đậm
một chút, phải thật đắng.” Hắn nuốt lời, đáng chịu trừng phạt.
Hoắc
Dương đi đến bên Trích Tinh lầu, dựa vào cây cột ngắm bầu trời rực rỡ, hắn
thích quan sát thiên tượng, thích lên chỗ cao nhất để nhìn xuống nhân thế phồn
hoa, nhìn giang sơn vạn lý mà hắn hết lòng bảo vệ thì hắn sẽ cảm thấy yên tâm
vô cùng. Nhưng Tô Đài lại nói: “Chỗ cao nhất, phồn hoa nhất cũng không thắng
được cái lạnh.” Lúc trước hắn không cảm thấy chỗ cao sẽ lạnh, nhưng bây giờ
ngoảnh đầu nhìn lại mới phát hiện, thì ra bản thân đã trở nên cô độc như vậy.
Chỗ cao
không thắng nổi cái lạnh, có thể là vì người kề vai với hắn không tìm được nữa
rồi.
Hoắc
Dương huơ tay, đổ chén nước Hoàng liên trong tay vào không trung, hắn nhẹ giọng
thốt lên: “Tô Đài, hôm nay ta chỉ uống 99 chén, nợ ta thiếu nàng, nếu nàng làm
quỷ thì hãy đến tìm ta đi.”
“Ta
đang chờ chàng.”
Dưới
Trích Tinh lầu, trong đêm tối đen như mực, Tô Đài khoát chiếc áo màu xanh đang
đứng dựa vào tường, vị nước Hoàng liên đắng chát lạnh lẽo tản mát trong không
khí, Tô Đài nghe thấy trong thanh âm ồn ào trên chín tầng của Trích Tinh lầu,
có người đang khó chịu nôn ọe, có người đang lo lắng khuyên bảo.
Tô Đài
ôm mặt, chỉ còn lại tiếng than thở đang run rẩy.