Bạch Phú Mỹ Những Năm 70

Chương 14: 14 To Gan Lớn Mật


Triệu Lan Hương đi bộ mười dặm, cuối cùng cũng về đến thôn Hà Tử trước khi mặt trời xuống núi.Đôi mày đen rậm rạp của Hạ Tùng Bách vẫn nhíu chặt từ lúc ở chợ đen ra về, chưa từng thả lỏng ra.Anh đi theo đuôi thanh niên trí thức Triệu “To gan lớn mật” này, dọc đường đi thấy cô cẩn thận đi vòng đường núi, lại còn hái thêm chút rau dại che kín cái rổ ngụy trang thành người đang đi đào rau dại, thì sắc mặt căng thẳng của anh mới dễ nhìn hơn một chút.Nếu như cô bị tóm được, thì nhà họ Hạ anh cũng khó thoát được tội “Đồng lõa”, trong lòng Hạ Tùng Bách âm thầm giải thích với bản thân về hành động đi sau thanh niên trí thức Triệu bằng lý do ấy.Triệu Lan Hương cũng không biết tâm lý phức tạp của người đàn ông lúc này đã bắt đầu nghĩ lung tung, sau khi về đến nhà cô chui thẳng vào phòng chất củi, bắt đầu bận rộn công việc của mình.Tay chân cô nhanh nhẹn rửa sạch hết đống thịt mua về, rồi chọn riêng thịt gà thịt vịt ra, sau đó cắt lát gừng, hành, tỏi, rồi cho thêm rượu, gia vị, muối ăn ướp lại.

Thời gian ướp món này rất dài, phải đợi đến trưa ngày hôm sau mới có thể ngấm hết gia vịt.


Cô tìm một chiếc bình gốm xếp thịt ướp vào trong đó rồi cất đi, tiếp theo cô bắt đầu điều chế nước dùng.Cô muốn làm món chân vịt muốn nổi tiếng khắp trời nam đất bắc đời sau, hươngvị rất độc đáo, vô cùng hấp dẫn người khác.Năm đó do cô và chị Hạ đều thích đồ ăn ngon, cho nên ông chồng già nhiều tiền nhà cô đã vung tay tài trợ cho một tiết mục mỹ thực một khoản vốn lớn.

Triệu Lan Hương thường xuyên được mời làm giám khảo khách quý, tổ tiết mục tìm tòi các món ăn ngon đặc sắc trong dân gian, tên gọi là tìm lại những món ngon đã thất truyền.

Cô dựa vào tiết mục này kiếm được rất nhiều thứ tốt, đi theo từ số đầu tiên đến số cuối cùng, cô góp nhặt được một đống công thức nấu ăn ngon.Các món ăn chính và các món dân gian đặc sắc, chỉ cần món nào khiến cô cảm thấy có hứng thú, ăn vào thấy ngon, thì cô đều tự mình thử làm một lần.

Không ngờ rằng thú vui lúc nhàn rỗi của cô lúc ấy, hiện giờ lại trở thành tay nghề tốt nhất giúp cô kiếm sống.Triệu Lan Hương lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ cảm khái đối với thế sự vô thường.Cô cho bát giác, tam nại, vỏ quế, thì là, thảo quả, đinh hương, sa nhân, hoa tiêu, đậu khấu, bài thảo, hương diệp … hơn 30 loại gia vị nấu thành một nồi nước dùng, sau khi nấu xong thì để lạnh rồi đợi đến ngày mai cho vào chân vịt ướp là xong.Sau khi làm xong hết mấy việc này, thì trong phòng bếp nhà họ Hạ đã tỏa ra một mùi hương không thể tưởng tượng nổi, mùi của hương liệu trong đó còn trộn lẫn một chút hương vị ngọt ngào của thịt.Tuy rằng nhà cũ nhà họ Hạ nằm ở một chỗ tương đối hẻo lánh, nhưng gần đó cũng có vài nhà khác.


Lúc Triệu Lan Hương nấu ăn, cô cố ý đóng cửa sổ lại, còn đặt thêm một chậu than củi để hút mùi nữa.

Sau khi làm xong món chân vịt muối cô đi ra ngoài hít thở không khí một chút, phòng chữa củi bị đóng cửa sổ lúc này đang nóng như bếp lò vậy, làm cô đổ đầy mồ hôi, từng sợi tóc đen nháy dính sát vào khuân mặt khiến cô không thoải mái.Cô mới vừa đẩy cửa ra ngoài, thì trông thấy Hạ Tam Nha đang chảy đầy nước miếng.Triệu Lan Hương cười tủm tỉm móc từ trong túi một viên kẹo mạch nha ra đưa cho cô bé: “Ăn đi.”Kẹo này là do cô tiện đường đi lên thị trấn thì mua về cho trẻ con trong nhà, Hạ Tam Nha thích ăn ngọt, nhưng mà lớn bằng này rồi cũng chưa được ăn mấy lần.Đôi mắt đen láy của Hạ Tam Nha long lanh giống như đang phát sáng vậy, cô bé nhận lấy viên kẹo, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà nhìn về phía phòng chất củi, lúc này phòng chất củi cũ nát của nhà họ Hạ nghiễm nhiên đã trở thành thiên đường mà cô bé hướng đến.


Cô bé đã ngửi thấy mùi hương từ cửa tràn ra, nên nước miếng không nhịn được mà ứa ra khỏi miệng, yết hầu thi thoảng lại nuốt nước miếng một cái.Triệu Lan Hương nhìn dáng vẻ vừa đáng yêu lại vừa đáng thương này của cô bé, trái tim không khỏi mềm ra.Cô nói: “Đêm nay có món chân giò heo, yên tâm đi, không thiếu phần của em đâu.”Nói xong cô véo mũi cô nhóc một cái, khóe môi không tự giác khẽ cong lên.

Đồ ăn do mình nấu được người khác thích, đây chính là sự tán thưởng lớn nhất đối với cô.Tuy rằng…… Rất có khả năng vì từ trước đến giờ cô bé chưa từng được ăn món ngon nào, nên mới chỉ ngửi thấy một chút mùi thơm dễ ngửi thì đã không chịu nổi rồiCó điều cũng không sao…… Cô sẽ những gì mình học được đời trước, đem hết cho cô bé, nuôi cô bé gầy yếu đáng thương này trở thành một cô nhóc mập mạp.Triệu Lan Hương không yên tâm lắm sợ mùi hương trong phòng chứa củi vẫn bay ra ngoài, nên cô lại quay về phòng lấy thêm một chút than củi ra đập nhỏ rồi rải lên trên mặt đất, sau đó lại bịt bình đựng nước dùng kín mít lại..