Bách Niên Thân

Chương 14

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

—— Cái gì?!

Cả hai người đều giật mình, nhìn gương mặt thất kinh của thanh niên kia, Triển Du Huy cũng không để ý tới Bạch Ngọc Đường, bèn bước lên đón Từ Văn Thụy, “… Văn Thụy, dẫn đường.”

Mèo chết! Nhìn cái dáng bước đi cứng ngắc của Triển Du Huy, Bạch Ngọc Đường hậm hực nghiến răng mắng thầm một câu, rốt cuộc vẫn đành nhấc chân đuổi theo bóng lưng của hai người, “Chờ đã, cùng đi!”

“… Đội trưởng.”

Đi không bao lâu thì Văn Thụy dừng lại trước một mộ thất tương đối nhỏ, rầu rĩ nói, “… Chính là chỗ này.”

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu quan sát tổng thể mộ thất trước mặt, rồi quay lại gật đầu với Triển Du Huy ra hiệu không có vấn đề gì, đoạn giành chân bước vào trong trước.

Mới đi được vài bước, Bạch Ngọc Đường đã trông thấy một bộ thi thể máu thịt bầy hầy nằm ngay trong một góc của mộ thất. Nhìn quần áo còn sót lại trên người thì đúng là đội viên phòng nghiên cứu lần này đến đây của Triển Du Huy, không khỏi khẽ nhíu mày, “… Làm sao mà lại bị tống tử cắn xé thành thế này?”

“Tôi đến xem sao.” Triển Du Huy bước ra từ sau lưng hắn, vừa định ngồi xuống cúi người kiểm tra thi thể nằm trên đất thì đã bị Bạch Ngọc Đường ngăn lại, “Cậu bị thương ở hông, đừng lộn xộn, để gia tới xem là được rồi.”

Nói xong, chẳng thèm đoái hoài tới phản ứng của Triển Du Huy, Bạch Ngọc Đường đã nhanh nhẹn ngồi xuống giơ tay bắt đầu lật xem thi thể trên đất. Cúi đầu qua sát tỉ mỉ một lúc, động tác trên tay thanh niên áo trắng bắt đầu chậm dần, trán cũng nhăn lại, không rõ là nghĩ gì mà cứ đăm chiêu nhìn cái xác trước mặt.

“… Thế nào?” Thấy thái độ trầm ngâm khác thường của hắn, Triển Du Huy hơi lo âu nhíu mày, mở miệng hỏi.

“… Không có gì.” Một lát sau, Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng đáp lại một câu rồi đứng lên. Lúc chuẩn bị rời đi, hắn không đề phòng một vật bên hông bị tuột, món đồ ‘keng’ một tiếng rơi xuống đất. Văn Thụy trông thấy liền vội vàng cúi người nhặt lên đưa cho hắn, “… Bạch Ngũ gia, tham âm trảo (*) của anh rơi rồi này.”

(*) Tham âm trảo (探阴爪): là một công cụ Mạc Kim Giáo úy thường dùng khi đổ đấu, có tác dụng cậy nắp quan tài, vì từng khai quang nên có thể trừ tà, phòng ngừa thi biến.

Bạch Ngọc Đường xoay đầu lại nhìn y chằm chằm không lên tiếng, tới khi thấy Văn Thụy có chút sợ sệt co tay lại thì mới chìa tay ra nhận lấy đôi trảo từ tay đối phương, lạnh lùng nói, “Cảm ơn.”

Triển Du Huy nhìn hành động kỳ lạ của hai người trước mặt, hơi nghi hoặc nhíu mày lại một chút. Một lúc sau vẫn thấy hai người kia không cử động gì, mới bất đắc dĩ thở dài, đưa tay đẩy một cái, “Còn không đi? Định ở đây làm bạn với Tiểu Lục hay sao?”

“Đi thôi.” Bạch Ngọc Đường không chút biến sắc thu hồi lại ánh mắt nhìn Văn Thụy, kéo tay áo của Triển Du Huy thản nhiên bước ra cửa, cũng chẳng thèm để ý tới Từ Văn Thụy còn đang đứng đần ra đó.

Ba người lại tiếp tục đi vòng quanh những con đường bên trong mộ, cũng không hề bất ngờ khi lại bị quay về chỗ cũ. Lần này Bạch Ngọc Đường đề nghị dừng lại nghỉ ngơi trước. Triển Du Huy tuy đầu óc rối rắm nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy Bạch Ngọc Đường đã phát hiện ra điều gì đó, liền ngầm đồng ý với lời đề nghị của đối phương, chọn một gian mộ thất tạm thời dừng lại nghỉ chân.

Trên người có vết thương lại còn đi lòng vòng hơn nửa ngày trời, cho dù là người luôn ẩn nhẫn chịu đựng như Triển Du Huy cũng cảm thấy có hơi quá sức. Ngẩng đầu lên nhìn Bạch Ngọc Đường, nhận được một ánh mắt an tâm của đối phương, cậu không chống cự được nữa liền dựa vào tường mà ngồi xuống, mí mắt cũng dần trở nên nặng trĩu.

Biết Bạch Ngọc Đường đã yên vị ở cạnh cửa để cảnh giới, trong lòng chậm rãi thả lỏng. Triển Du Huy cố gắng giữ lại một phần cảnh giác, nhưng chỉ loáng thoáng nghe thấy Bạch Ngọc Đường đang cùng Từ Văn Thụy ở đằng kia thì thầm thảo luận vấn đề gì đó, ý thức liền không còn khống chế được nữa mà bắt đầu mê man.

Bên này, Bạch Ngọc Đường thấy Triển Du Huy dần gục đầu xuống, đoán hẳn là đối phương mệt mỏi quá đã ngủ thiếp đi rồi, liền đứng dậy cởi áo khoác trên người ra đắp thêm cho cậu. Quay người lại đối mặt với Từ Văn Thụy, đôi mắt hoa đào đã không còn ý cười nữa, chỉ có một sự lạnh lẽo đến run người, “… Được rồi, tiểu tử Văn Thụy, nhân lúc này Bạch gia gia muốn nói chuyện với cậu.”

“Nếu như muốn bàn chuyện ra ngoài thì Ngũ gia hãy nói với đội trưởng ấy, tôi chẳng biết gì đâu, chỉ sợ lại mang thêm phiền phức thôi.” Ánh mắt Từ Văn Thụy thoáng hiện vẻ hoảng loạn, nhưng vẫn bình tĩnh mà trả lời.

“Đừng có giả ngu với gia gia.” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng cười, ánh mắt khóa chặt trên người thanh niên trước mắt, “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, cậu đã làm chuyện gì thì trong lòng cậu phải rõ nhất, chắc hẳn không cần Bạch gia gia phải phí lời đâu nhỉ.”

“… Ngũ gia, tôi không hiểu.” Từ Văn Thụy chợt ngưng lại, đã hồi phục tinh thần từ sau cơn hoảng loạn ban nãy, y ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Bạch Ngọc Đường, trưng ra một bộ mặt đầy ngỡ ngàng, “Nếu Ngũ gia có chuyện gì thì nói rõ ra vẫn hơn.”

“Bạch gia gia ngồi đây nói chuyện với cậu, không phải là để nghe cậu giả ngu.” Ngữ điệu của Bạch Ngọc Đường vẫn bất biến, nhưng trong mắt đã âm thầm ngưng tụ sát khí. Đuôi mắt khẽ nhướng lên, hắn nhìn chằm chằm Từ Văn Thụy một cách đầy nguy hiểm, gằn từng câu từng chữ, “Cho cậu thêm một cơ hội, nói thật với gia gia đi.”

“Ngũ gia, tôi không hiểu anh đang nói gì cả.” Từ Văn Thụy nhìn đôi mắt ngập tràn sát khí kia, lòng run lên, nhưng vẫn kiên quyết giữ vững vẻ mặt vô tội mà nói, “Nếu Ngũ gia có chuyện gì muốn hỏi tôi, chỉ cần nói rõ, tôi biết gì thì sẽ đáp nấy.”

“À… Không nói có đúng không? Được.” Bạch Ngọc Đường nhìn y, bỗng dưng cười lạnh, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc lẻm. Một tiếng ‘cách’ vừa vang lên, nòng súng đen sì tức thì đã dí sát vào ngay giữa trán của đối phương!

“Tôi hỏi lại lần cuối cùng. Nếu như cậu nhất quyết không chịu hé miệng, Ngũ gia sẽ lập tức nổ súng, tôi nói là làm đấy.” Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu đi, nhìn thanh niên rõ ràng đã sợ đến tái mét cả mặt, âm thanh nhẹ nhàng mà tàn khốc, “Đừng tưởng rằng Bạch gia gia là con mèo thối lòng dạ mềm yếu lúc nào cũng đầy thiện niệm kia —— “

Hắn còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng quát khẽ chứa đầy giận dữ, “—— Bạch Ngọc Đường! Bỏ súng xuống!”

Thanh niên áo trắng ngạc nhiên ngoảnh đầu lại, vừa thấy cây súng trong tay Triển Du Huy thì sắc mặt khẽ thay đổi. Lúc này đối phương đang nổi cơn thịnh nộ tiếp tục quát, “Anh nghĩ anh là ai? Thổ phỉ ư? Có chuyện gì thì từ từ nói, lấy súng chĩa vào đội viên của tôi làm gì?! Bỏ súng xuống cho tôi!”

… Thật không để cậu bớt lo được chút nào. Cậu vừa mới thiếp đi một lát thì đã bị một luồng sát khí đằng đằng đánh thức, mới mở mắt ra nhìn đã thấy Bạch Ngọc Đường dùng súng trỏ vào Văn Thụy! Chỉ mới một chút thôi mà đã náo loạn thành nội chiến?!

Thấy cánh tay Triển Du Huy dẫu cho đã cực lực che giấu nhưng vẫn có chút run rẩy, biết là đột ngột phát lực lại động vào vết thương, ánh mắt Bạch Ngọc Đường lại sa sầm đi. Nhìn khẩu súng trong tay Triển Du Huy một lát, lại quay đầu lại nhìn Văn Thụy dưới súng mình rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm, thanh niên áo trắng giận dữ hừ một tiếng, trở tay tra súng lại vào vỏ, lạnh lùng đứng dậy rồi xoay người đi ra khỏi cửa mộ thất, cũng chẳng thèm ngoái lại xem vẻ mặt của Triển Du Huy ở phía sau như thế nào.

“…” Nhìn bóng lưng hắn tức giận bỏ đi, ánh mắt Triển Du Huy toát ra vẻ áy náy, khẽ cúi đầu xuống che giấu đi vẻ mặt mình lúc này. Khẩu súng trên tay đã trả về trong vỏ, cậu quay sang Từ Văn Thụy uể oải lên tiếng, “… Văn Thụy, cậu không sao chứ?”

“Tôi không sao.” Từ Văn Thụy vội lắc đầu nguầy nguậy, ngừng một chút, lại nghe thấy Triển Du Huy nhẹ nhàng hỏi, “… Hai người các cậu sao lại gây nhau? Tình huống thế nào?”

“… Tôi… Tôi không biết.” Hơi rụt người lại như đang sợ hãi điều gì, Từ Văn Thụy lén nhìn ra phía cửa mộ thất, sau khi xác nhận Bạch Ngọc Đường đã không biết bỏ đi đâu rồi thì mới như được tiếp thêm can đảm, vội nhích về phía Triển Du Huy do dự mở miệng, “… Đội trưởng, có một chuyện… tôi không biết có nên nói cho anh biết hay không.”

“Nói đi, tôi nghe.”

“… Lúc trước tôi có không yên lòng nên đã đi tìm Bạch Ngũ gia đó… Thực ra tôi ra ngoài không được mấy bước thì đã bắt gặp anh ta.” Từ Văn Thụy ngập ngừng, nói một cách lí nhí như thể rất khó mở miệng, “… Tôi thấy vẻ mặt anh ta có chút kỳ quặc, bèn nhân lúc hai người nói chuyện lẻn ra ngoài tìm, kết quả là…”

“Kết quả là tìm thấy thi thể của Tiểu Lục?”

“Không! Không chỉ vậy thôi đâu!” Từ Văn Thụy vội vã đáp lời, lại ngoái đầu ra nhìn cửa mộ thất, căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt rồi mới tiến sát tới bên người Triển Du Huy xòe tay ra, “… Tôi còn… phát hiện ra cái này ở bên cạnh thi thể của Tiểu Lục!”

Triển Du Huy nhìn vào lòng bàn tay của Văn Thụy, chỉ vừa liếc mắt nhìn thôi, lòng cậu đã trĩu xuống như đeo phải đá ——

Đen nhánh trong suốt, đầu trên nhọn hoắt, đầu dưới có hình cái dùi, viền khảm mấy đường vàng, trắng đan xen theo hình “Thấu văn”, trên thân có khắc hai chữ triện cổ “Mạc Kim”…

Món đồ nằm trong tay Văn Thụy, rõ ràng chính là một mảnh Mạc Kim phù chính phái!

(*) Mạc Kim phù (摸金符):