Bách Niên Hảo Hợp

Chương 9

Mà bên này, Chu Khải Thâm cũng không khá hơn là bao.

Mạnh Duy Tất đấm không trúng được mấy quyền nhưng anh bị mảnh vỡ của bình hoa cắt vào chân. Chiếc quần đặt riêng được đưa tới vào tháng trước cứ vậy bị vứt, trực tiếp dùng sức xé, một nửa ống quần bị xé toạt để tiện bôi thuốc.

Chu Khải Thâm bình tĩnh dùng tăm bông chấm vào tuýp thuốc đến là thuần thục, vết thương dài chừng mười phân, may là không sâu, nhưng máu đổ nhiều khiến ai cũng hoảng.

Bây giờ Cố Hòa Bình nhớ lại mà tức, “Hai người đây là có chuyện gì hả, một lời không hợp là sáp vào đánh nhau, cứ vậy mà đánh, hai người có thân phận như thế nào hả, không hiểu chuyện được chút nào? Cậu đầu tư vào giải trí Phàm Thiên hơn hai trăm triệu, nếu chuyện rách của đêm nay bị truyền ra ngoài thì còn cần mặt mũi nữa không?”

Cố Hòa Bình thật sự thua luôn, “Được rồi, hai người nghỉ Tết trước thời hạn rồi đó ——nghỉ Tết rồi, chúc mừng ông chủ Chu phát tài nhé.”

Chu Khải Thâm vặn nắp chai, cau mày nói: “Cậu im lặng chút đi.”

Cố Hòa Bình a lên cười, “Cậu và Mạnh Duy Tất công khai đối lập nhau, về sau sẽ có nhiều rắc rối, đạo lí này cậu không hiểu?”

Chu Khải Thâm tựa lưng vào ghế, nhắm mắt ung dung nói: “Cậu ta sẽ không.”

Cố Hòa Bình đúng là không còn lời nào để nói. Chu Khải Thâm chính là một người có chừng mực như thế, trước khi ra tay đã tính toán xong hậu quả rồi. Tuy rằng Mạnh Duy Tất mới nhậm chức nhưng những năm gần đây đã học tập và rèn luyện vô cùng tiến bộ, suy tính giữa lấy hay bỏ, hẳn là nghĩ tới thấu đáo rồi.

Cố Hòa Bình lái xe đưa người trở về Phạm Duyệt. Trên đường đi, Chu Khải Thâm nhận được một cú điện thoại, mã vùng là Tây An.

“Cậu là người nhà của Chu Bá Ninh sao? Chu Bá Ninh là bố cậu à? Ông ấy đang nằm viện, khoa tim mạch, người nhà các cậu xảy ra chuyện gì vậy, sao không có một ai đến chăm sóc thế này!” Thái độ của người bên bệnh viện không tốt.

Đây là xe của Chu Khải Thâm, trong xe tự động kết nối bluetooth nên Cố Hòa Bình cũng nghe được rõ ràng.

Cúp điện thoại, lặng im như bụi.

Cố Hòa Bình đắn đo đôi hồi, “Tôi giúp cậu sắp xếp.”

Cảnh sắc bên ngoài lướt qua cửa sổ, lông mày Chu Khải Thâm nghiêm túc, anh nói, “Không cần.”

Đưa người tới nơi, Cố Hòa Bình rời đi.

Căn hộ này nằm trong một tòa nhà cao tầng, tại đây có thể nhìn hết thảy sự tinh anh phồn vượng của khu quốc mậu. Căn hộ này Chu Khải Thâm mua chưa tới hai năm, khi dó giá nhà đang lên như thuyền trên nước, thật sự không phải là một mối mua bán tốt. Nhưng lúc đó anh mua vội vàng, dù giá cả có chênh hai mươi phần trăm cũng không thèm để ý. Không có gì khác, bởi vì phòng cưới của anh và Triệu Tây Âm cũng ở gần đây. Lúc cầu hôn, phòng cưới đã được chuẩn bị xong, chủ căn hộ chỉ viết mỗi tên Triệu Tây Âm. Sau khi ly hôn, hiển nhiên nhà cũng là của cô.

Tắm xong, vết thương lại nứt ra, Chu Khải Thâm cầm bông cotton buộc lại qua loa, sau đó dựa vào mép bàn thong thả hút thuốc.

Phòng sách tắt hết đèn, bóng đêm giẫm lên cửa sổ chen vào trong phòng, có đôi ba tia sáng nhạt đậu trên mặt anh.

Chu Khải Thâm nhìn theo hướng đông nam đăm đăm, con ngươi anh đen nhánh tựa hồ có thể nhìn thấy nơi đã từng ở.

Sau khi ly hôn, Triệu Tây Âm nhanh chóng rời khỏi khu Chateau, cửa lớn bị khóa lại cũng chưa một lần được mở ra, về sau Chu Khải Thâm có đi ngang qua rồi nhiều lần hỏi qua người quản lí tài sản, quản lí nói với anh rằng, bà chủ, không, cô Triệu chưa một lần trở về.

Một căn hộ tốt như vậy, chia tay, trở thành trống không.

Rạng sáng mới đi ngủ, giấc ngủ của Chu Khải Thâm không được tốt lắm, gắng gượng lắm mới chợp mắt được hai, ba giờ, lúc trời còn tù mù thì anh đã tỉnh. Tập hết các thiết bị có trong phòng thể hình vậy mà chỉ mới bảy giờ. Điện thoại đặt trên giường reo lên hai lần, Chu Khải Thâm nhìn, là Triệu Văn Xuân.

——

“Rốt cục tới tuổi rồi, chẳng bằng người nữa, còn phiền cháu phải tới đây một chuyến, thật là có lỗi quá.” Sắc mặt Triệu Văn Xuân trắng bệch, vịn vào tay Chu Khải Thâm chầm chậm ngồi xuống.

Chu Khải Thâm thả chìa khóa xe xuống, lót cái gối ra đằng sau lưng cho ông tựa, “Không sao ạ, người từ từ thôi.” Lại đưa mu bàn tay lên thử thử nhiệt độ trên trán ông, “Người nghỉ ngơi đi, cháu đi rót cho người cốc nước.”

Giúp ông chia thuốc, Chu Khải Thâm nhìn thấy trên bàn ông có một chồng tài liệu, “Chú Triệu, năm nay bình bầu chức vụ thuận lợi chứ ạ?”

Triệu Văn Xuân nói: “Các điều kiện đều đạt tiêu chuẩn nên chú điền thông tin thôi.”

Đêm qua Triệu Văn Xuân bị sỏi thận, chịu đựng một đêm thật sự đau đớn. Triệu Tây Âm ở lại phòng làm việc giúp đỡ Lê Nhiễm, đoán chừng tối qua cô đã ngủ ở nhà kho, điện thoại được gọi nhiều lần nhưng không có ai nghe máy, ông đành tìm tới Chu Khải Thâm.

Chu Khải Thâm đến rất nhanh, phía bên bệnh viện cũng chào hỏi xong cả rồi, bằng không cũng không xong nhanh như vậy.

Triệu Văn Xuân nhìn anh bận trước bận sau, trong nháy mắt đó, đầu quả tim vừa đau vừa xót. Ông muốn nói lại thôi, vừa định mở miệng thì Triệu Tây Âm vội vàng mở cửa ra, “Bố, bố!”

Tinh thần Triệu Văn Xuân đột nhiêm hăm hở hẳn lên, “Đừng sốt ruột đừng sốt ruột, không phải bố đây vẫn khỏe sao.”

Thời tiết vẫn nóng không chịu ngơi khiến mặt cô đỏ gay. Cô xoay người nhìn Chu Khải Thâm, thật lòng thật dạ cảm kích, “Cảm ơn anh.”

Chu Khải Thâm hơi hơi gật đầu, liếc ra đằng sau cô, nhẹ giọng nói: “Em đứng im đấy một chút.”

“Hả?”

“Đằng sau mở điều hòa rất lạnh, đừng tới dễ bị trúng gió rồi bị cảm lạnh giờ.”

Triệu Tây Âm ngẩn ra, Chu Khải Thâm đã nhường lại chỗ ngồi cho cô, còn mình thì đi tới đằng trước đứng.

Triệu Văn Xuân nhìn hết vào trong mắt, song thật sự muốn nói gì đó để hòa giải, kia không đến mức mà. Ông chỉ nói: “Tiểu Tây, trưa nay con làm cơm đi, Khải Thâm, nếu không chê thì ở lại ăn một bữa nhé.”

Thái độ này đều hợp tình hợp lí cả thôi, tóm lại bởi vì được anh giúp nên một bữa cơm để trả ơn cũng không quá đáng.

Triệu Tây Âm không nói gì, tự mình đi vào bếp. Cô biết làm cơm nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc nấu mấy món đơn giản, không làm được những món phức tạp. Trong thùng còn có cá ngày hôm qua thầy Triệu mua, Triệu Tây Âm giơ dao lên, cầm tới nửa ngày nhưng thật sự không biết xuống tay chỗ nào.

“Để tôi.” Chu Khải Thâm cũng bước vào phòng bếp, kéo cô đứng qua một bên, cúi người cầm lấy con cá, động tác trơn tru. Chợt thấy dao nhanh như vận tốc ánh sáng, vẩy cá tung tóe, mổ bụng lôi ruột ra rồi dùng nước rửa sạch sẽ, cả quá trình chỉ dài có hai phút.

Triệu Tây Âm biết, anh luôn làm cơm.

Ngày hôm nay với quyền lực và sự giàu có này, Chu Khải Thâm hẳn nên ăn cơm ngon mặc áo đẹp mới đúng. Nhưng anh khăng khăng làm cơm, khi đó sau khi tan làm anh sẽ về nhà, cởi áo vest, mở từng chiếc khuy măng sét được chế tác từ bạch kim ra, rồi đi hấp tôm hùm cho cô. Một con tôm lớn và còn sống như vậy, anh dùng cái kìm đen thùi rút đường chỉ trên lưng tôm ra, hai ba lần rửa sạch con tôm.

Mùi kem cheese ngào ngạt, Triệu Tây Âm ôm eo anh thòm thèm, Chu Khải Thâm gắp một một miếng đưa đến bên miệng cô, “Há miệng nào.”

Đôi môi anh đào của Triệu Tây Âm mở ra, nhưng bị anh hôn mạnh một cái.

Cô hu hu kháng nghị: “Em muốn ăn thịt tôm cơ.”

Chu Khải Thâm hôn xuống gáy cô, “Ăn tôi đi.”

“Muốn kho, hấp hay là rán đây?”

Triệu Tây Âm hoàn hồn, Chu Khải Thâm vẫn nhìn cô, rồi tự anh quyết định: “Hấp nhé, chú Triệu cũng có thể uống chút canh.”

Nhìn trận địa này, hẳn là anh không có ý định để cho Triệu Tây Âm làm cơm. Triệu Tây Âm làm trợ bếp cho anh, sau đó di động trong túi anh reo lên, Chu Khải Thâm ghét ồn ào bèn nhích eo qua phía cô, “Di động.”

Tay anh dính máu cá nên đúng là không tiện. Triệu Tây Âm thò tay vào túi quần của anh, bên trong thấm đẫm nhiệt độ người đàn ông khiến cô giống như bị điện giật, nhanh chóng lấy ra.

Chu Khải Thâm cũng không ngẩng đầu lên, “Mật khẩu không thay đổi.”

Cô cúi đầu, hai tay run rẩy.

Là tin nhắn weixin, Triệu Tây Âm lướt lướt, tâm trạng vi diệu ban nãy nhanh chóng tan đi.

“Chú Chu nằm viện, tại sao anh không tới thăm chú ấy.”

Tất cả đều là bệnh viện gởi tới, bệnh tình của bố anh, tình trạng và một vài tình huống cần liên lạc gấp với gia đình. Nhưng thái độ của Chu Khải Thâm rất thờ ơ, không trả lời lấy một chữ.

Chu Khải Thâm đặt dao xuống, rất bình tĩnh: “Không rảnh.”

Người ngoài không biết nguyên nhân bên trong, nhưng Triệu Tây Âm hiểu. Mẹ ruột của Chu Khải Thâm không rõ, bố con lạnh nhạt, về sau trưởng thành rồi tình cảm càng bạc bẽo hơn. Triệu Tây Âm chưa từng đánh giá hành động của anh là đúng hay sai. Nhưng ngày hôm nay anh lấy cái cớ này thực sự không thể nào chịu đựng được.

Triệu Văn Xuân bị bệnh, Chu Khải Thâm bận trước bận sau.

Bố ruột nằm viện, thì một câu không rảnh.

Điều này làm cho Triệu Tây Âm áy náy trong lòng. Cô nhét điện thoại vào túi quần anh, sau đó đẩy anh qua một bên, “Cơm không cần anh làm.”

Chu Khải Tham đứng im tại chỗ, không nhúc nhích.

Triệu Tây Âm càng dùng sức đẩy hơn, “Anh là người không rảnh cơ mà.”

Tóc cô rũ xuống một bên mặt, lộ ra chóp mũi xinh đẹp, bờ môi hơi hơi mím lại cũng bướng bĩnh hệt như vẻ mặt cô lúc này.

Chu Khải Thâm biết rõ, đây là giận rồi.

Im lặng một hồi Triệu Tây Âm mới phản ứng lại, cô lập tức bước sang bên cạnh một bước, xin lỗi: “Xin lỗi.”

Chu Khải Thâm không nói gì, cơm nước xong thì rời đi.

Một giờ sau, Triệu Tây Âm nhận được tin nhắn weixin của anh, là định vị tại cổng T2 của sân bay quốc tế thủ đô.

——

Sau khi Chu Khải Thâm xuống máy bay, trực tiếp đi tới bệnh viện.

Chu Khải Ninh được sắp xếp nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, hộ công, bác sĩ đều ổn thỏa. Bác sĩ điều trị chính nói với anh, “Vẫn là tim mạch bệnh cũ thôi, vấn đề không lớn nhưng cần người chăm sóc.”

Chu Khải Thâm nói, “Tiền sẽ được ghi phiếu, các người cứ xem rồi làm.”

Bác sĩ làm khó làm dễ, “Chu tổng, ngài hiểu lầm rồi, là bố ngài không phối hợp.”

Từ đầu đến cuối Chu Khải Thâm đều không đi tới phòng bệnh thăm Chu Khải Ninh lấy một lần, bệnh viện tư nhân này có quan hệ thân thiết với anh, lời này có tới bao nhiêu ý tứ tố khổ đành chịu chứ. Chu Khải Thâm đi tới phòng bệnh, nằm ở đầu Tây của hành lang, còn chưa đi tới đã nghe thấy tiếng loảng xoảng từ bên trong.

Chu Khải Ninh đang ngồi trên giường bệnh nổi trận lôi đình, hộ công thấy Chu Khải Thâm đến thì thật sự không biết làm sao cho đặng, “Ngài Chu, bố ngài làm dơ đệm nhưng lại không chịu cho chúng tôi đổi.”

Ga trải giường màu trắng bị ướt mảng lớn, là vết bẩn từ nước tiểu.

Năm nay Chu Bá Ninh hơn năm mươi tuổi, vóc dáng cường tráng cương nghị, tuy đã trung niên nhưng mặt mày sắc bén, không có chút nào là dịu dàng mềm mại.

Chu Khải Thâm lạnh lùng nhìn, so với ông ta còn cứng hơn, còn lạnh hơn. Nói: “Ông ta muốn ngủ như vậy, vậy theo ông ta.”

Chu Bá Ninh không màng quan tâm trên tay đang truyền dịch, ông ta cầm chén nước trên bàn lên ném vào đầu con trai.

Chu Khải Thâm nghiêng đầu tránh, dễ như ăn cháo.

“Mày, mày là cái đứa không ra thứ gì, tao là bố mày, tao có nằm dí nơi này mày cũng phải tới bưng bô cho tao cả đời!”

Chu Khải Thâm đá đổ chậu nước trên sàn nhà, trong chớp mắt ác ý và ý lạnh như được nhận lệnh khai phong, “Ông tự mà cầu phúc đi.”

Bỏ lại câu nói đó, rồi rời đi.

Trong phòng bệnh tiếng mắng chửi của Chu Bá Ninh muốn bao nhiêu khó nghe đều có đủ.

Mặt mày Chu Khải Thâm sa sầm, tâm trạng kém tới tột cùng. Anh chờ ở bệnh viện chưa tới nửa ngày thì lập tức trở lại sân bay Hàm Dương.

Anh nhớ tới mình hồi còn bé bị Chu Bá Ninh xách lên ném ra bên ngoài, lúc đó đương là mùa hè, mặt đất nóng như cái lò quay mà trời thì không có lấy một ngọn gió, mặt trời hun như một cái lò lửa. Chu Bá Ninh không cho anh mang giày, đường nhựa mới tu sửa nên nhựa đường còn chưa khô. Lúc sáu, bảy tuổi Chu Khải Thâm rất gầy, đi chân không nên bị nóng lại không biết nên đặt chân ở chỗ nào. Nhựa đường dính vào lòng bàn chân, bị nóng sinh ra bọng máu rồi hóa mủ, anh bị sốt suốt nửa tháng, suýt chút thì nghĩ rằng mình chết thẳng cẳng rồi.

Anh nhớ tới cái năm lớp mười hai, rõ ràng thành tích thi đại học có thể đậu vào Thanh Hoa nhưng lại bị Chu Bá Ninh bắt đi làm lính, cánh tay của cậu thiếu niên mười bảy tuổi đã có lực, cũng có cả can đảm để phản kháng. Nhưng ngày hôm sau Chu Bá Ninh đem hết sách giáo khoa và cặp của anh đốt không còn một mống.

Ngọn lửa kia mãnh liệt như chớp giật, bổ vào đầu quả tim anh, tạo thành một vết thương buốt trong nhiều năm.

Lúc đến Bắc Kinh trời đã tối sẫm, lái xe từ bãi đậu ra đường lớn thì bệnh đau nửa đầu của Chu Khải Thâm tái phát, vô cùng khó chịu.

Anh hút thuốc hết điếu này đến điếu khác, ra khỏi sân bay anh chạy xe lên đường cao tốc, chiếc Land Rover màu trắng vẫn như cũ lao nhanh hệt phi kiếm(*).

(*) Phi kiếm: Bay.

Từ phía Tây đường Trường An đi về hướng Đông sẽ phải đi qua trung tâm thành phố, Chu Khải Thâm lái xe càng nhanh, lúc đền gần trạm tàu điện ngầm Hô Gia Lâu anh đậu xe bên lề đường. Bẻ tay lái rất dứt khoát, “rầm” một tiếng xe của anh đâm vào một chiếc xe khác đang rẽ phải.

Anh gảy tàn thuốc, tức giận đập mạnh hai tay lên vô lăng, tâm tạng nóng nảy tới phát điên.

Chiếc xe bị đâm cũng vi phạm quy định nhưng thật sự muốn phân chia trách nhiệm, vì thế Chu Khải Thâm không tránh khỏi liên quan. Tài xế đi tới cửa sổ ghế lái vừa gõ vừa khua tay, gương mặt hung ác lớn tiếng dọa người. Chu Khải Thâm ngoảnh mặt làm ngơ, không mở cửa cũng không bày ra biểu hiện gì, ngồi trong xe châm một điếu thuốc.

Người tới vây xem ngày một nhiều, mà thái độ của anh như vậy thì có lí cũng biến thành không có lí.

Đèn xe còn chưa tắt, ánh sáng chiếu vào những gương mặt kia rồi cả những hạt bụi đang lãng đãng trong không trung nhìn thật giống bọt nước đương tung tóe. Gương mặt của bọn họ hoặc là dữ tợn, hoặc là trào phúng, hoặc là tức giận, muôn hình vạn trạng xen lẫn với nhau tạo thành một cục.

Chu Khải Thâm dúm tắt nửa điếu thuốc, ngắt điện thoại, bật đèn chuyển hướng, lui xe về phía sau.

Tài xế kia cho rằng anh muốn đi bèn chặn ở đằng trước xe, gõ tay vào mui xe.

Sắc mặt Chu Khải Thâm bình tĩnh, dừng xe, vào số.

Có người phản ứng lại, hét lên: “Anh ta muốn đâm anh đó!”

Tài xế sợ đến mức đi thụt lùi về sau, ánh mắt Chu Khải Thâm rỗng tuếch nhưng sắc bén, là thật sự nổi lên ý muốn giết người.

Đúng lúc này có một người mặc váy trắng đi tới đẩy đám người ra, xông đến khua tay với anh. Triệu Tây Âm cuống lên, vừa từ ga điện ngầm đi ra lúc đi ngang qua cô không ưa xem náo nhiệt cho lắm, tùy tiện quay đầu xem thì trông thấy chiếc xe Land Rover màu trắng hết sức quen thuộc kia.

Chu Khải Thâm đột nhiên ngẩn ra, bàn chân đang đặt trên chân ga ngay lập tức rút lại.

Triệu Tây Âm khuyên can người kia đủ đường thì cơn tức giận của đối phương mới vơi đi đôi chút. Cô đi tới gõ cửa xe, khóa cửa mở ra, Triệu Tây Âm ngồi vào ghế phó lái, vừa tức vừa vội, “Anh xảy ra chuyện gì vậy, không sợ gây rắc rối cho mình hay sao mà phải biến thành như thế này.”

Thấy anh không nói gì, Triệu Tây Không không nhịn được lên tiếng: “Anh không muốn sống nữa sao?”

Cô hơi cụp mắt, bỗng sững ra. Vết thương trên đùi Chu Khải Thâm không biết tự khi nào lại nứt ra, chiếc quần dài màu trắng toàn là máu.

Chu Khải Thâm đột nhiên quay đầu, con ngươi anh đen sâu như biển, hận không thể hút cô vào trong đó, rồi để cho cô nhìn kĩ lục phủ ngũ tạng của mình.

Không phải không muốn sống, mà bắt đầu từ cái ngày cô không cần anh nữa, mạng của anh sớm đã thất lạc rồi.

Trông thấy bộ dạng kia của anh, thái độ Triệu Tây Âm nhẹ nhàng hơn, giọng cô cuống cuồng: “Anh, anh bị thương rồi, có đau hay không? Còn bị thương chỗ nào nữa không? Đừng động đừng động đậy, trên xe anh có hòm thuốc không?”

Huyệt thái dương căng lên nhảy liên hồi, Chu Khải Thâm cố nén cơn đau đầu, giọng anh rất nhỏ: “Tiểu Tây, tôi đau.”