Bách Niên Hảo Hợp

Chương 13

Chu Khải Thâm lớn hơn Triệu Tây Âm bảy tuổi. Cô sinh vào tháng mười hai, thuộc chòm sao Ma Kết, nói đúng ra tính theo tuổi mụ thì là hơn nhau tám tuổi.

Thật ra Triệu Tây Âm không quá để ý đến vấn đề này, lúc cô và Chu Khải Thâm xác định quan hệ đã rất thản nhiên nói chuyện này cho Triệu Văn Xuân. Trong tuổi thơ của Tây Âm, bố mẹ li dị, những năm qua Triệu Văn Xuân vừa làm bố, lại vừa làm mẹ, vẫn luôn cảm thấy thẹn với con gái.

Không nói đến nền tảng vật chất của Chu Khải Thâm, nhưng khi Triệu Văn Xuân biết được tuổi tác của Chu Khải Thâm lớn hơn Tây Âm nhiều như vậy thì, trong lòng không khỏi nói thầm.

Ông nói, đàn ông thành thục một chút là rất tốt, bao dung và thấu hiểu cũng sẽ chu toàn hơn. Cũng nói, kiểu người có xuất thân và sự từng trải như vậy thì khó tránh khỏi đã trải qua những cảnh bão táp mưa sa. Sau đó Chu Khải Thâm moi được thái độ của người sắp sửa thành bố vợ từ miệng của Triệu Tây Âm, không dám làm lỡ một giây, đêm đó không mời mà tới, chủ động nhận tội.

Bốn bình rượu Mao Đài đã có tuổi, dưới ánh đèn mờ nhạt, một già một trẻ ngồi sát nhau trò chuyện cả một đêm.

Chu Khải Thâm cũng không giấu diễm tình sử của mình, không khoe khoang tài phú, chỉ nói, những tiền của này, khi sinh ra không mang tới, khi chết đi không mang theo. Anh không có hứng thú với tiền nhưng vượt hẳn mọi người chính là tấm lòng son.

Còn nói, nếu như chỉ là tiêu khiển, anh sẽ không bao giờ đến nhà gặp mặt trưởng bối.

Vừa nói vừa rót đầy rượu Mao Đài cho Triệu Văn Xuân, hai chén rượu cụng vào nhau sau đó chảy xuống yết hầu của anh.

Chén rượu kia của thầy Triệu không hề nhúc nhích, ông duy trì tỉnh táo, vô cùng thận trọng.

Chu Khải Thâm cởi áo khoác, bên trong là một chiếc áo len lông dê cao cổ làm nổi bật khí thế trẻ trung của anh, một đôi mắt không hề né tránh không hề cất giấu điều gì, tùy ý cho người ta xem kĩ. Đầy hai phút sau, Triệu Văn Xuân mới gỡ bỏ cây gai trong ánh mắt của mình: “Bố mẹ trong nhà vẫn khỏe chứ?”

Chu Khải Thâm nói: “Quan hệ của cháu và bố bình bình. Ông ấy sống ở Tây An, cũng sẽ không đến Bắc Kinh ở với cháu, ông ấy đã sinh cháu ra nên cháu sẽ chăm sóc ông ấy cho đến lúc mất. Mẹ của cháu,” Dừng lại một chốc, anh cúi thấp đầu, mới nói: “Lúc cháu năm tuổi, bà đã bỏ nhà đi, đến bây giờ không rõ tung tích.”

Tốt và xấu, là cái gì thì chính là cái gì, cũng làm cho Triệu Văn Xuân vô cùng bất ngờ.

“Người đừng nhìn cháu như vậy, sẽ đau lòng đấy ạ.” Chu Khải Thâm nở nụ cười, mặt mày anh sạch sẽ, yêu thích nhìn trưởng bổi, hiếm thấy trên mặt có thêm một phần tinh thần của người trẻ tuổi.

Triệu Văn Xuân cũng cười, cười đến như một lão hồ ly khiến Chu Khải Thâm không dám khinh thường.

Y như rằng, một giây sau vị sắp sửa thành bố vợ hỏi: “Nói một cái nguyên nhân cháu thích Tây Âm xem nào.”

Chu Khải Thâm nghĩ tới là lâu, nói: “Bởi vì cháu thích, đây chính là nguyên nhân lớn nhất ạ.”

Sắp sửa thành bố vợ nhíu mày, “Nói một cái khuyết điểm của con bé.”

Đúng là gừng càng già càng cay, trong lúc cười Chu Khải Thâm còn mang theo một tia không biết làm sao cho đặng, cuối cùng anh sáp đến gần ông, “Lúc ngủ cô ấy rất thích cướp chăn, cái này có được tính không ạ?”

Triệu Văn Xuân chấn động trừng mắt, hồi sau bắt lấy trọng điểm: “Bây, hai đứa bây…”

Chu Khải Thâm cứ “lơ đãng” như vậy nói cho trưởng bối quan hệ sâu cạn giữa hai người.

Anh lấy từ trong cặp ra một chồng giấy đã được chứng nhận, đẩy qua, “Đây là bất động sản và sơ lược tài sản trên danh nghĩa cá nhân của cháu, cùng với sổ hộ khẩu, thẻ căn cước ạ.”

Thái độ của Chu Khải Thâm thành thành khẩn khẩn, trước khi đến đã suy nghĩ chu toàn, là đã chuẩn bị giao phó tính mạng của bản thân.

Triệu Văn Xuân im lặng hồi lâu, cuối cùng lắc đầu.

Trái tim Chu Khải Thâm chùng xuống.

Triệu Văn Xuân thở dài, đột nhiên bưng lên chén rượu Mao Đài mà ban nãy chưa uống lên, nói: “Chú đã nhìn ra rồi, ngày hôm nay, rượu này, là rượu cầu hôn.”

Đôi mắt phượng hẹp dài của Chu Khải Thâm nhướng lên: “Vậy người nể mặt sao ạ?”

Triệu Văn Xuân uống một hơi cạn sạch, thả cái chén không xuống, cười nhẹ nhõm.

Chu Khải Thâm càng nghĩ càng sốt ruột, quay trở lại tầng hai của Pub, Cố Hòa Bình vừa nhìn thì ai ôi một tiếng, “Sắc mặt của ông chủ Chu khó coi như vậy êi.”

Ông chủ vẫn đang đứng bên cạnh bàn, cười híp mắt, “Tiểu Triệu đang ở dưới lầu đấy.”

Cố Hòa Bình hồi tưởng lại, cảm khái, “Tuyệt thế tình loại(*) rồi.”

(*) 绝世情种: Ý nói đây là câu chuyện chung tình có một không hai.

Chu Khải Thâm không có ý định đi tới chỗ bọn họ, anh ngồi xuống ghế sofa, tự mình xoa mi tâm. Cố Hòa Bình đi tới, “Lại đau đầu à?”

Ngón tay anh di chuyển từ mi tâm đến huyệt thái dương, động tác không hề ngừng lại.

“Ngài bảo trọng long thể, đừng cứ ỷ y vào thuốc ngủ, thứ đồ kia uống nhiều có hại cho đầu óc đấy.” Lời quan tâm của Cố Hòa Bình biết dừng đúng điểm, đại lão gia như anh ta không am hiểu kiểu lải nhải của mấy bà mẹ.

Cuối cùng, suýt chút là quên chuyện, nói với anh, “Đồ cậu đưa cho tiểu Triệu tôi đã cho người chuyển cho cô giáo Đới.”

——

Đêm nay Lê Nhiễm như một kẻ điên chơi tới là hăng, nhất thời Triệu Tây Âm cũng mê rượu, uống vào không ít. Về tới nhà là ngã đầu ra ngủ, vẫn là ngày hôm sau Triệu Văn Xuân tới hất chăn cô lên, “Ai u tổ tông nha, con còn không chịu dậy nữa à.”

Triệu Tây Âm say rượu không bày ra tật xấu gì, chỉ có tham ngủ, tay chân hướng thẳng lên trời mà ngủ, không hề nhúc nhích.

“Giờ đã là mấy giờ rồi, không phải con có hẹn với cô giáo Đới à!” Triệu Văn Xuân vừa nói ra câu này, Triệu Tây Âm bỗng y hệt như xác chết bật mạnh dậy, tóc tai bù xù mặt mày sợ hãi, “Toi rồi toi rồi.”

Phòng múa của Đới Vân Tâm tọa trong cung thể thao Công Nhân, lúc Triệu Tây Âm đi tới Đới Vân Tâm đương hướng dẫn, vừa quay đầu thì nhìn thấy người, ánh mắt không giận mà uy.

Sẵn đến muộn, Triệu Tây Âm ngượng ngùng nói: “Ngày hôm qua đi chơi về hơi trễ, cô giáo lần sau em sẽ…”

“Có phải tối hôm qua uống rượu không?”

Triệu Tây Âm ngẩng ra, thành thật gật đầu một cái.

Đới Vân Tâm trực tiếp mắng một trận: “Đều phải tiến vào tổ rồi mà vẫn không phân rõ nặng nhẹ, sau này nghiêm khắc khống chế lịch nghỉ ngơi và ăn uống cho cô! Hôm nay tới muộn năm phút, trước tiên đi ép chân một trăm cái cho cô!”

Từ trước đến giờ cô giáo Đới nổi tiếng nghiêm khắc, nhiều năm như vậy mức độ nghiêm khắc còn cao hơn trước. Triệu Tây Âm vẫn là sợ bà, một chữ cũng không dám phản bác, quy quy củ củ nghe theo.

Đới Vân Tâm ở bên cạnh nhìn cô rất lâu, rốt cục vẫn nắm chắc nền tảng, kiến thức cơ bản không hề bị mai mọt. Vẻ mặt bà dịu đi, xoi mói nói: “Giảm tiếp năm cân.”

Tính ra, Triệu Tây Âm có hơn ba năm không đứng trên sân khấu, tuy thân hình không hề thay đổi, nhưng trong mắt Đới Vân Tâm, nhiêu đó vẫn chưa đủ. Triệu Tây Âm cười khổ, “Cô giáo, em cũng chỉ thử một lần thôi, đạo diễn Bàng yêu cầu nghiêm ngặt, em thật sự không dám nghĩ tới việc này ạ.”

Đới Vân Tâm lạnh lùng a lên một tiếng, “Tiền đồ.”

Nhắc tới cũng kì, thái độ bễ nghễ tự tin này của Đới Vân Tâm rất có năng lực ảnh hưởng tới người khác. Đầu tiên Triệu Tây Âm cảm thấy buồn cười, ngẫm lại thì thông suốt. Nói tới nói lui không phải chỉ có mấy chuyện này thôi sao? Phàm đã lên kế hoạch cho điều tồi tệ nhất, thì cái quá trình kia cần gì phải cẩn thận quá làm gì.

Bước đi bước này, so với bất cứ thứ gì thì nhận thức và hành động đều mạnh mẽ.

Nhìn thấy nụ cười của Triệu Tây Âm, Đới Vân Tâm chợt biết, tiểu đồ nhi rời nhà bỏ đi đã quay trở về rồi.

“Đúng rồi, có hai món đồ.” Đới Vân Tâm được người khác phó thác, chưa quên. Bà lấy ra hai cái hộp quà, ngay ngắn chỉnh tề. “Tiểu Mạnh và tiểu Chu đưa cho em, mở ra nhìn đi.”

Triệu Tây Âm không nhận bất cứ cái gì.

Đới Vân Tâm nói: “Đều là ý tốt cả, em cũng đừng để tâm vào chuyện vụn vặt.”

Im lặng rồi lại im lặng, Triệu Tây Âm mở ra, Mạnh Duy Tất và Chu Khải Thâm đều đưa cho cô một đôi giày múa.

Mạnh Duy Tất đưa cho cô một đôi giày xinh đẹp rực rỡ, bên trên dây buộc còn đính kim cương và mã não, khi ánh sáng rọi vào liền óng lên những tia đặc biệt lóng lánh. Trái lại đôi Chu Khải Thâm đưa cho cô là một đôi phổ thông, kiểu dáng đơn giản, bên ngoài là những lớp vải satanh phủ dập lên nhau, cũng không có bất kì trang sức nào khác.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên Đới Vân Tâm đã biết chắc, đôi giày kia của Mạnh Duy Tất mang theo tâm ý sâu nặng, nhưng phù hoa chỉ là mặt ngoài, chỉ phù hợp cho sưu tầm. Bà nói: “Thích mang đôi giày nào để múa, tự em chọn đi.”

Buổi casting của đạo diễn Bàng được định vào thứ sáu. Đới Vân Tâm dạy dỗ học trò rất tàn nhẫn, thật sự bắt Triệu Tây Âm tập cho đến chết mà. Lúc Triệu Tây Âm ép chân, Đới Vân Tâm chê chưa đủ thẳng bằng dùng sức ấn vai của cô xuống. Ba năm qua Triệu Tây Âm chưa từng luyện tập lần nào nên đau tới mức bắp đùi như muốn gãy đôi. Luyện một ngày, công lao một ngày, châm ngôn này ắt có đạo lí.

Mồ hôi nương theo trán Triệu Tây Âm chảy xuống, Đới Vân Tâm vẫn còn ghi nhớ nỗi căm hờn ngày xưa, áng chừng là thương xót cho ngày xưa, “Bây giờ mới biết đau? Hồi đó cô khuyên em đừng từ bỏ, không phải em rất quyết tâm sao?”

Triệu Tây Âm ai ôi kêu to, “Sư phụ, hạ thủ lưu tình.”

Hai tiếng sư phụ này vừa lao ra khỏi miệng thì lực ấn trên vai cô nhẹ hẳn đi, sau đó là một phần lại một phần yếu hơn, hoàn toàn không còn sức lực. Triệu Tây Âm quay đầu lại nhìn, Đới Vân Tâm đã quay lưng đi, mu bàn tay đặt ở ngay mắt ấn ấn, hẳn là cả vành mắt đều đã đỏ hoe.

Một tuần qua đi, Triệu Tây Âm đã từ từ thích ứng với cường độ luyện tập, thể lực cũng dần dần tiến bộ. Đới Vân Tâm là trong trăm chọn một nhưng vẫn không hài lòng, cảnh cáo cô: “Ít ăn đồ ăn chứa carbohydrate lại đi, nhất định phải gầy xuống năm cân cho cô.”

Triệu Tây Âm như chiếc thuyền lâu năm không tu sửa, bị ném vào biển lớn đong đưa, sóng gió còn chưa lên đã bị ngọn hải đăng kéo đi, tỉnh tỉnh mê mê, rồi lảo đảo hướng về biển lớn xa xăm giương buồm.

Thứ tư, Đới Vân Tâm tạm thời bay tới Hàn Quốc tham dự một hội nghị giao lưu nghệ thuật, Triệu Tây Âm cuối cùng cũng coi như có thời gian nghỉ ngơi. Buổi chiều cô đi ra khỏi phòng luyện tập, vừa đi tới cửa tàu điện ngầm thì nhận được một cú điện thoại.

Là Cố Hòa Bình, con người anh ta thích nói đùa, tiếng phổ thông mang theo chút giọng Bắc Kinh(*), “May quá may quá, tiểu Tây, tôi còn sợ em kéo tôi vào danh sách đen rồi í.”

(*) Giọng Bắc Kinh, thường tiếng phổ thông của người Bắc Kinh sẽ mang theo âm “r”, cách nói như nói âm “r” trong tiếng Anh, tức là xuất phát từ âm cuốn họng.

Triệu Tây Âm vội vã phủ nhận, nhưng trong lòng vẫn thấp tha thấp thỏm, “Hòa Bình ca, người tìm em có việc?”

Vô sự không lên điện Tam Bảo, Cố Hòa Bình cũng không vòng vo tam quốc, nói: “Tiểu Tây, Chu ca bị bệnh rồi.”

Bị bệnh, còn nằm viện, Cố Hòa Bình muốn cô giúp một chuyện.

Cứ mỗi nửa năm Chu Khải Thâm sẽ làm kiểm tra sức khỏe một lần, báo cáo và tài liệu đều được cất ở bên trong túi giấy. Thứ đồ này vừa nhạy cảm lại riêng tư nên đều được đặt trong tủ bảo hiểm ở nhà. Mà cái “nhà” này cũng có chút lúng túng, chính là phòng cưới của hai người bọn họ.

“Cái kia Chu ca không có thẻ vào cổng, tiểu Tây, có thể phiền em đến đó lấy được không?”

Triệu Tây Âm không hề nghĩ ngợi, hỏi: “Anh ấy nằm viện, vẫn là bệnh cũ sao ạ?”

Cố Hòa Bình nói: “Ờ. Em xem lúc nào thì tiện? Nếu không tôi đến nhà đón em, đợi một lát tôi sẽ đưa em trở về.”

Triệu Tây Âm hơi do dự, xoay người đi ra khỏi tàu điện ngầm, “Em ở cũng gần đó, em sẽ mang đến cho anh, bệnh viện nào vậy ạ?”

Ánh mặt trời vàng rực nóng như lửa, lưu luyến quấn lấy chạng vạng không chịu nhường chỗ cho sắc trời. Có hơn hai năm Triệu Tây Âm không về lại ngôi nhà này, bảo an gác cổng đã thay người, thấy mặt cô hơi lạ thì hơi cảnh giác. Triệu Tây Âm quẹt thẻ, thông tin vẫn còn được lưu trữ, cửa lớn tự động mở ra.

Năm đó Chu Khải Thâm mua phòng này đã chọn vị trí vàng(*) của tòa nhà, có giá trị vô giá. Bước vào thang máy đi thẳng đến nhà, Triệu Tây Âm hít sâu một hơi nhưng vẫn cảm thấy hoảng loạng. Cửa vừa được mở ra thì luồng không khí man mát từ bên trong đập vào mặt, hệ thống cảm ứng tổng cũng tự động bật lên, toàn bộ đèn đều được bật sáng.

(*) 楼王户型: Từ này có nguồn gốc từ Hồng Kông, đề cập đến những căn nhà có diện tích sàn lớn nhất và giá cả đắt nhất của tầng cao nhất tòa nhà. Vị trí vàng thường nói đến vị trí thuộc trung tâm của tòa nhà, có cái nhìn cảnh quan tuyệt vời. (Theo Baidu).

Tức thì Triệu Tây Âm bừng tỉnh, bước chân thả giữa không trung, phảng phất máu huyết bị dồn tới thẳng trong lòng, đụng đại một chỗ nào cũng đều đau.

Căn nhà không nhiễm lấy một hạt bụi, hẳn là định kì đều có người đến quét dọn. Những món đồ riêng tư của Triệu Tây Âm ở trong tủ quần áo đều được bọc trong túi chống bụi. Đồ của Chu Khải Thâm rất nhiều, vì vậy tủ bảo hiểm này được đặt làm, chiếm hết một tầng của tủ quần áo. Đồng hồ đeo tay, đồ trang sức, tiền Mỹ, thượng vàng hạ cám cái gì cũng đều có. Trên cùng có một cái hộp nhỏ, là hộp đựng nhẫn cưới. Triệu Tây Âm nhẹ nhàng mở ra, chỉ còn có một chiếc, không thấy chiếc nhẫn của nam.

Cô dùng sức che lại, ngón tay có chút run rẩy, tới khi cô ngẩng đầu lên lại lần nữa thì, hai mắt xót vô cùng.

Không nấn ná lại thêm, Triệu Tây Âm tìm xong cái túi giấy thì nhanh chóng rời đi, thật giống như trong phòng có mãnh thú hồng thủy, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Đến bệnh viện, Triệu Tây Âm gọi điện thoại cho Cố Hòa Bình nhưng đường dây luôn thông báo bận. Sau đó cô hỏi y tá và được nói là phòng chăm sóc đặc biệt. Cố Hòa Bình điện thoại tới, vừa nghe nói cô đang ở bệnh viện thì lập tức nói: “Tiểu Tây, em đừng đi, tôi tới đón em.”

Giọng nói kia, thiếu chút là không cầu xin cô.

Cố Hòa Bình xuống lầu rất nhanh, mồ hôi phủ khắp trán anh ta. Triệu Tây Âm đưa đồ cho anh ta, “Vậy em đi đây.”

“Tiểu Tây.” Cố Hòa Bình chặn người lại, vẻ mặt khó xử, “Em đi lên nhìn cậu ấy một chút?”

“Chứng đau nửa đầu của Chu ca bị tái phát, bác sĩ kê cho cậu ấy toàn là thuốc xoa dịu thần kinh. Đó cũng không phải thứ bệnh gì to tát nhưng em cũng rõ mà, nó quá tổn hại đến tinh thần.” Cố Hòa Bình thật sự coi anh là huynh đệ, suy nghĩ một chút, đành nói thật: “Mỗi ngày cậu ấy đều dựa vào thuốc ngủ mới có thể ngủ được ba đến năm giờ. Bác sĩ hỏi tình huống, nhưng cái tính nết kia của Chu ca em cũng biết mà, cậu ấy phiền mấy thứ này, vì thế không phối hợp.”

Triệu Tây Âm im lặng, “Bác sĩ muốn biết cái gì, em nói với ông ấy.”

Đi ra khỏi văn phòng làm việc của bác sĩ, Cố Hòa Bình còn cảm thấy sợ run tim mất mật. Cái bệnh mất ngủ của Chu Khải Thâm có liên quan đến tuổi thơ của anh, trong lòng anh có chướng ngại vật. Trông Triệu Tây Âm trẻ tuổi, dáng người nhỏ nhắn nhưng thật sự biết cách chăm sóc người, vì thế đây là giấc ngủ ngon hiếm thấy trong hai năm qua của Chu Khải Thâm. Lúc bác sĩ hỏi tình huống, thời gian đều đúng, nói, Chu tổng bắt đầu uống thuốc ngủ từ hai năm trước.

Hai năm trước, là sau khi li hôn.

Phòng bệnh là nơi yên tĩnh nhất, Chu Khải Thâm đang ngủ, tay trái chôn kim, mà phía bên tay phải là một chồng tài liệu và các loại bảng báo cáo. Notebook đang mở, tab hiện hành đang dừng lại ở video kết thúc. Mặt anh hơi hơi chôn trong chăn, che lại chóp mũi và môi, sống mũi cao thẳng, đuôi mắt rất sâu.

Cố Hòa Bình để Triệu Tây Âm đi vào, ra hiệu rằng anh ta có điện thoại rồi danh chính ngôn thuận đóng cửa lại.

Triệu Tây Âm trái phải không xong, mới đi được hai bước thì Chu Khải Thâm tỉnh dậy.

Ánh mắt hai người chạm phải nhau, dễ nhận thấy anh rất bất ngờ.

Đột nhiên Triệu Tây Âm không muốn giải thích nguyên nhân mình tới, đi đến ngồi xuống băng ghế dài, bình tĩnh hỏi: “Đã khá hơn chút nào chưa?”

Chu Khải Thâm biết cô gái này là đang tìm bậc thang, tức thì có chút tức giận len lỏi: “Lúc nào đó phải khâu miệng Cố Hòa Bình lại mới được.”

Triệu Tây Âm hơi hơi cúi đầu, khóe miệng mang theo ý cười nhè nhẹ.

Chu Khải Thâm nhìn cô một lúc, giọng khàn khàn: “Gầy mất rồi.”

Triệu Tây Âm ừm một tiếng, “Cô giáo Đới bảo em phải giảm năm cân, khoảng thời gian này em không dám ăn nhiều.”

Chu Khải Thâm ngay lập tức cau mày, “Cô ấy lại đưa ra cái chủ ý vớ vẩn gì đó.”

Lòng có ưu sầu, Triệu Tây Âm cũng không biết làm sao cho đặng, “Chính là a, đói tới độ sắp chết rồi, ngày hôm qua bố em làm sườn xào chua ngọt nhưng em cứ thế không động lấy một chiếc đũa.”

Vẻ mặt Chu Khải Thâm càng không vui, “Người sư phụ này của em chỉ thích xoi mói, trên người mang theo vẻ kiêu căng của kẻ làm công tác nghệ thuật, em đừng học theo.”

Triệu Tây Âm: “Anh nói cô giáo như vậy, không sợ em mật báo à.”

Chu Khải Thâm nghẹn, thấp giọng: “Vậy em chính là nhỏ không có lương tâm.”

Triệu Tây Âm mím môi cười, “Yên tâm, em không nói đâu.”

Hai người đều tự nhiên, trong phòng bật điều hòa, cửa sổ mở ra một cái khe, rèm cửa sổ lay động như sóng nước làm cho quang cảnh đọng trên tường lúc thì rộng lúc thì hẹp. Ánh mắt Chu Khải Thâm ấm nóng, nhìn Triệu Tây Âm không chớp mắt.

Triệu Tây Âm đành phải chịu thua trong ánh mắt anh.

Chu Khải Thâm dịch tay phải, lòng bàn tay nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay cô, khoảnh khắc sôi trào ấy nóng như thể bị người ta rưới dầu lên vậy.

Anh nói: “Đừng tiếp tục gầy, hại người.”

Nói xong lời này anh nhanh chóng buông tay. Triệu Tây Âm đè nén trái tim đập thình thịch, đứng dậy vội vã tạm biệt, “Anh nghỉ ngơi cho tốt nhé, đừng tiếp tục dùng thuốc ngủ nữa, nếu thật sự không được thì thử điều trị bằng trung y xem.”

Cô lập tức im bặt, hậu tri hậu giác lời này vừa tự nhiên lại vừa thân mật, không phải là điều cô nên bận lòng. Triệu Tây Âm đi rồi, cô có cảm giác đằng sau luôn có một ánh mắt dõi theo cô, nóng bỏng, như thể muốn xem hết toàn bộ tâm sự của cô vậy.

Nửa giờ sau, Cố Hòa Bình và y tá trưởng đi vào.

Bác sĩ Tần trẻ tuổi tài cao, tính cách hòa nhã, hiếm thấy Chu Khải Thâm thiết đãi anh ta.

“Chu tổng, ngài vừa mới khỏe lại, vẫn là chú ý nghỉ ngơi.”

Chu Khải Thâm đóng tài liệu lại, dựa vào gối nhắm mắt dưỡng thần.

Cố Hòa Bình cười tới là không đủ, “Tôi gọi xe giúp tiểu Tây, tự mình đưa cô ấy lên xe đó.”

Chu Khải Thâm mở mắt ra, “Về sau cậu bớt lắm mồm lại cho tôi đi.”

Cố Hòa Bình thật oan mà, “Đừng nói cậu không muốn gặp tiểu Tây nhá.”

Chu Khải Thâm ngậm miệng lại.

Bác sĩ Tần đang đứng một bên xem báo cáo kiểm tra thì nghiêng đầu, “Là họ Triệu?”

“Làm sao anh biết?” Cố Hòa Bình ngạc nhiên.

“Cô ấy vừa tìm tôi hỏi phòng, ngoại khoa.”

Chu Khải Thâm ngồi thẳng người, đặc biệt mẫn cảm, “Hỏi giùm ai à?”

“Hẳn là hỏi cho cô ấy đi.” Bác sĩ Tần nhớ rõ, cũng không quá để ý, “Cô ấy nói vết thương cô ấy phẫu thuật có hơi hồng và ngứa.”

Cố Hòa Bình khó hiểu, “Phẫu thuật?”

Bầu không khí lặng lẽ hạ nhiệt độ xuống, hạt bụi nhỏ nhoi cũng thuận đà rơi xuống, một tấm lưới chắc chắn bọc kín tất cả mọi người lại, ép bọn họ thở không nổi.

Chu Khải Thâm im lặng hồi lâu, cổ họng căng ra hỏi một câu: “Cô ấy phẫu thuật nơi nào?”

Bác sĩ Tần nói: “Bụng dưới.”

Cơ thể Chu Khải Thâm cứng như đá cổ, sắc mặt một phần lại một phần hóa trắng, hóa xanh, sau đó từ từ trắng trở lại, trắng như một tờ giấy. Cố Hòa Bình trông thấy những phản ứng này của anh, trong nháy mắt đã đoán được Chu Khải Thâm đang nghĩ tới chiều hướng nào.

“Chu ca cậu đừng tự mình dọa mình, bình tĩnh đi, mặc dù tiểu Tây rời khỏi Bắc Kinh hai năm, nhưng cậu cũng biết, cô ấy vẫn luôn đi du lịch và chơi mà. Thời gian không chính xác, chuyện kia không có khả năng.”

Đột nhiên Chu Khải Thâm đưa tay lên, nắm lại thành đấm, chống lên mi tâm của mình xoa mạnh. Lúc anh ngẩng đầu lên lần nữa thì thần trong ánh mắt đã không còn.

“Hai tháng trước khi li hôn, cô ấy đã đi tới Mỹ một quãng thời gian.”

“Là ở với cô của cô ấy.”