Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi!

Chương 8: Chụp lén

Ting.

Một tin nhắn đến.

Tô Dĩ Trần mở điện thoại ra nhìn.

Là tin nhắn Thẩm Nguyên gửi cho anh.

[Chậc chậc chậc, ánh trăng sáng của sếp Cố quá mưu mô, cậu ta muốn sếp Cố nói câu kia chính là để cho cậu nghe. Tô Tô, cậu ta về nước chắc là vì sếp Cố, có thể đã biết đến sự tồn tại của cậu từ lâu, cậu ta đang ra oai phủ đầu với cậu đấy, cậu phải cẩn thận.]

Tô Dĩ Trần chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Nguyên cầm ly rượu vang đỏ đứng cách đó không xa, lặng lẽ quan sát Bùi Túc Nguyệt.

Anh cúi đầu, gõ chữ trả lời:

[Tôi biết rồi, không cần lo lắng cho tôi.]

Không lâu sau, Thẩm Nguyên lại gửi tới một tin nhắn khác.

[Dù đứng xa tôi cũng có thể ngửi thấy mùi trà xanh nồng nặc này. Tô Tô, may mà cậu và sếp Cố chỉ là gặp dịp thì chơi, còn một năm nữa là kết thúc hợp đồng rồi.]

[Nếu không tôi cũng phải lo lắng, có phải cậu thích sếp Cố thật hay không... Ha ha.]

Lời nói của Thẩm Nguyên, có phần trêu ghẹo, cũng có phần thăm dò.

Tô Dĩ Trần tắt điện thoại, không trả lời.

Thấy Tô Dĩ Trần không trả lời tin nhắn, Thẩm Nguyên lại vội vàng bổ sung thêm một câu.

[Ha ha, dù sao diễn xuất của sếp Tô nhà chúng ta quá tốt, làm tôi cũng không phân biệt được cậu thích sếp Cố thật không hay là chỉ là diễn kịch.]

Tô Dĩ Trần cúi đầu nhìn điện thoại, chỉ trả lời một câu.

[Tôi tự có chừng mực, anh làm tốt chuyện của mình đi.]

Thẩm Nguyên bên kia trả lời:

[Được rồi ~]

[Đáng yêu. jpg] (gói biểu tượng cảm xúc)



Trong sảnh tiệc, tiếng nói chuyện cười đùa, tiếng nhạc nổi danh trong và ngoài nước vang lên, mọi người vừa uống rượu vang đỏ vừa nói chuyện với nhau.

Có mấy trưởng lão của các gia tộc lớn sôi nổi tiến lên nói chuyện với Bùi Túc Nguyệt, hơn nữa còn tặng rất nhiều quà, đồng thời an ủi tình huống trong nhà cậu.

Từ khi Bùi Túc Nguyệt đi du học, nhà họ Bùi cũng dời sang nước ngoài, tất cả lớn bé nhà họ Bùi đều ra nước ngoài phát triển vì Bùi Túc Nguyệt.

Bùi Túc Nguyệt mỉm cười trả lời: “Ba cháu vẫn tốt, cơ thể khỏe mạnh, công ty ở nước ngoài đã bắt đầu phát triển.”

“Cháu về nước vẫn là vì khá nhớ môi trường trong nước, muốn phát triển trong nước, còn chỗ ở ạ? Tạm thời cháu sẽ về nhà cũ nhà họ Bùi ở, không cần lo lắng cho cháu đâu, công ty cũng đã bước vào giai đoạn phát triển rồi.”

Ly rượu vang đỏ chạm nhau, nhóm các trưởng bối và bạn cũ của các sếp lớn liên tục đi tới bắt chuyện.

Cố Hàn Chu vẫn đứng bên cạnh Bùi Túc Nguyệt, cùng cậu giao tiếp với các sếp lớn trong giới kinh doanh. Mối quan hệ giữa nhà họ Bùi và nhà họ Cố rất tốt, hai nhà cực kì thân thiết.

Bùi Túc Nguyệt về nước, sau lưng doanh nghiệp và công ty của cậu có tài chính của nhà họ Bùi chống đỡ, hơn nữa có vô số các doanh nghiệp tai to mặt lớn muốn hợp tác với cậu, sau này chắc chắn là một ngôi sao mới trong giới, các trưởng bối đều cực kỳ coi trọng Bùi Túc Nguyệt.

“Có mệt không?” Cố Hàn Chu thấp giọng, quan tâm hỏi.

“Không mệt.” Bùi Túc Nguyệt quay đầu, cười khẽ một tiếng.

Cố Hàn Chu nhìn Bùi Túc Nguyệt nói chuyện vui vẻ với mọi người, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cậu, luôn đi theo phía sau cậu. Đúng vậy, chỉ có người cực kì ưu tú như Bùi Túc Nguyệt mới có thể cùng sóng vai với hắn, mới là người mà Cố Hàn Chu nên thích.

Nhưng…

Cố Hàn Chu vô thức quay đầu, tìm kiếm bóng dáng Tô Dĩ Trần khắp nơi.

“Sao vậy?” Bùi Túc Nguyệt nhẹ nhàng gọi một tiếng, kéo tinh thần Cố Hàn Chu trở về.

Trong lòng Cố Hàn Chu cảm thấy áy náy, sao hắn có thể nghĩ đến Tô Dĩ Trần khi ở bên cạnh Túc Túc?

Tô Dĩ Trần không làm ra chuyện gì, hẳn là hắn nên chuyên tâm ở cùng Túc Túc mới đúng.

Bùi Túc Nguyệt bình tĩnh nhìn hắn, cười nói: “Anh Hàn Chu, hình như anh rất để ý đến trợ lý họ Tô kia.”

Cố Hàn Chu theo bản năng phản bác: “Không có.” Hắn nhíu mày, nói: “Cậu ta chỉ là một trợ lý thôi, Túc Túc, em đừng nghĩ nhiều, người quan trọng nhất trong lòng anh là ai, em còn không biết sao?”

Bùi Túc Nguyệt chỉ cười chứ không nói gì.



Trong sảnh tiệc, Tô Dĩ Trần vừa mới để điện thoại xuống, chậm rãi múc bánh kem lên ăn.

Tiểu thiếu gia Bùi Túc Nguyệt về nước, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Bùi Túc Nguyệt.

Nên rất ít người đến gây rắc rối cho anh.

Ánh trăng sáng ở đây, tất nhiên mọi người đều đi theo ánh trăng sáng.

Ai thèm nhìn một thế thân hèn mọn?

Tô Dĩ Trần thoải mái ăn bánh ngọt, anh l.i.ế.m kem bên môi, trong lúc lơ đãng quay đầu, liền đối diện với điện thoại trên tay Bùi Túc Nguyệt cách đó không xa, camera điện thoại đang chiếu thẳng vào anh.

Tay cầm bánh ngọt hơi khựng lại.

Ang ngẩn người.

Đây là đang… chụp lén anh?

Sau khi bị anh phát hiện, Bùi Túc Nguyệt lập tức cất điện thoại.

Bùi Túc Nguyệt giả vờ nói chuyện vui vẻ với Cố Hàn Chu.

Chỉ có bàn tay đang căng thẳng nắm chặt lại mới bại lộ sự lo lắng của cậu.

Đúng vậy, Bùi Túc Nguyệt đang lo lắng.

Những người xung quanh không nhận ra, Cố Hàn Chu không nhận ra, tất cả mọi người đều không nhận ra.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, Tô Dĩ Trần đã nhìn thấy trong ánh mắt Bùi Túc Nguyệt hiện ra một tia né tránh, còn có động tác cất điện thoại theo bản năng.

Rõ ràng là có tật giật mình…

Tô Dĩ Trần mặt không cảm xúc, thu lại ánh mắt.

Anh chắc chắn Bùi Túc Nguyệt đang chụp lén anh.

Nếu như không phải chụp lén mà bị anh phát hiện, sao có thể chột dạ nhanh chóng cất điện thoại đi?

Nếu bạch nguyệt quang trở về vì sếp Cố, như vậy hành động của cậu cũng có thể hiểu được.

Nhưng mà… chụp ảnh tình địch, hơn nữa còn là chụp ảnh thế thân của mình… đây là hành động gì vậy?

Hơn nữa anh vừa mới ăn bánh kem, kem còn dính ở bên miệng.

Xấu như vậy thì chụp làm gì?

Tô Dĩ Trần không hiểu.

Anh nhíu mày, tìm một lý do để đi ra khỏi phòng tiệc.

Đi đến nhà vệ sinh.

Một phút sau khi Tô Dĩ Trần rời đi.

m nhạc trong phòng tiệc vẫn du dương như cũ, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường.

Ở giữa có trai xinh gái đẹp khiêu vũ, điệu nhảy của họ làm những người xem chung quanh không ngừng vỗ tay.



Bùi Túc Nguyệt mỉm cười nhìn về phía Cố Hàn Chu, đưa ly rượu vang đỏ cho hắn, ánh mắt dịu dàng: “Anh Hàn Chu, em đi vệ sinh một lát, anh giúp em tiếp khách được không?”

“Được, em đi nhanh rồi về.” Cố Hàn Chu dịu dàng cười nhìn Bùi Túc Nguyệt.

Bas

Hắn dặn dò vài câu, rồi mới để Bùi Túc Nguyệt rời đi. Ánh mắt chăm chú nhìn bóng dáng của Bùi Túc Nguyệt, nghĩ thầm, cũng chỉ có nhân tài ưu tú như Túc Túc mới xứng với hắn.

Cố Hàn Chu lại đảo mắt một vòng, nhíu mày, không phát hiện sự tồn tại của người nào đó.

Tô Dĩ Trần đâu?



Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

Tô Dĩ Trần ra khỏi phòng tiệc, cảm giác hô hấp nhẹ đi rất nhiều, anh đi vệ sinh xong, rửa tay, lại rửa mặt, thở ra một hơi.

Lúc xoay người, anh đụng phải một người mà anh không ngờ tới.

Trước cửa nhà vệ sinh chỉ có hai người bọn họ.

Bùi Túc Nguyệt gần như chặn anh ở cửa.

Tô Dĩ Trần cao 1m76.

Đối mặt Bùi Túc Nguyệt cao 1m85, cần phải ngửa đầu nhìn cậu.

Tô Dĩ Trần theo bản năng lui về phía sau một bước.

Cũng may anh vẫn chưa quên thân phận thế thân của mình, ngay sau khoảnh khắc Bùi Túc Nguyệt làm anh giật mình, anh liền chậm rãi trợn mắt, nói: “Cậu…” Phận làm thế thân như anh bắt đầu suy nghĩ, vì sao bạch nguyệt quang lại chặn đường anh? Là vì phát hiện ra quan hệ giữa anh và sếp Cố sao? Có phải... Đến để cảnh cáo anh không?

Sắc mặt Tô Dĩ Trần tái nhợt, chậm rãi cúi đầu.

Bùi Túc Nguyệt lại đi thẳng về phía trước một bước, đôi mắt phượng xinh đẹp kiêu ngạo cụp xuống nhìn Tô Dĩ Trần

Nếu Tô Dĩ Trần có thể ngẩng đầu nhìn thẳng Bùi Túc Nguyệt.

Có thể nhìn thấy rõ ràng, trong đáy mắt cậu chứa đầy tham luyến si tình cùng với vẻ thận trọng.

“Anh thật sự không nhớ ra em dù chỉ một chút…”

Bùi Túc Nguyệt thấp giọng nói, làm Tô Dĩ Trần khó hiểu.

Cái gì cái gì cái gì cơ? Mặc dù anh và Bùi Túc Nguyệt học chung trường cấp ba, nhưng…

Trước kia anh từng gặp qua Bùi Túc Nguyệt sao?