Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi!

Chương 6: Tôi là Bùi Túc Nguyệt

Sảnh lớn bữa tiệc xa hoa lộng lẫy, những người ở đây đều là người lãnh đạo của các công ty lớn, các gia tộc danh giá, những ngôi sao nổi tiếng, còn có những người nổi bật trong các lĩnh vực khác nhau.

Bọn họ mặc những bộ vest chính thống đắt tiền, hoặc là những bộ váy dạ hội cao cấp được thiết kế riêng, đang nói cười vui vẻ trong bữa tiệc.

m nhạc du dương vang lên, làm cho không khí càng thêm phần tươi đẹp.

Buổi tiệc chào đón người thừa kế duy nhất của nhà họ Bùi, chính là một buổi tiệc vô cùng lớn, đủ để thấy được địa vị của chủ tiệc.

Lúc này, Tô Dĩ Trần đang đứng trong một góc của sảnh tiệc, bình tĩnh quan sát những vị khách lớn được mời đến.

Anh đứng một mình, không có ai tiến đến bắt chuyện.

Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Dĩ Trần đang ăn từng miếng bánh ngọt tinh xảo trong dĩa.

Chỉ cần không có người đến tìm, anh sẽ cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Chỉ tiếc là, luôn có người không vừa mắt với anh.

Hôm nay, nhân vật chính của buổi tiệc là bạch nguyệt quang Bùi Túc Nguyệt, nên tất nhiên sẽ có người lấy Tô Dĩ Trần ra so sánh.

“Cậu ta chính là Tô Dĩ Trần? Bảo mẫu nhỏ chim hoàng yến nuôi trong nhà sếp Cố? Người có vẻ ngoài rất giống với thiếu gia nhà họ Bùi?”

"Gương mặt này nhìn qua khá giống, nhưng anh ta sao có thể sánh bằng Bùi Túc Nguyệt chứ?"

“Tô Dĩ Trần và Túc Túc trước đây học cùng một trường cấp ha, dù sao cũng từng tốt nghiệp cùng một trường học. Nhưng khoảng cách giữa hai người này quá lớn, một người trên trời, một người dưới đất.”

Trong mắt những người thuộc giới thượng lưu ở đây, Tô Dĩ Trần chỉ là người nhờ vào gương mặt mới có thể được sếp Cố nhìn trúng. Tổng Giám đốc Cố Hàn Chu và thiếu gia nhà họ Bùi mới là một cặp trời sinh, môn đăng hộ đối.

Sếp Cố yêu thầm thiếu gia của nhà họ Bùi nhiều năm.

Một ngày nào đó, thiếu gia của nhà họ Bùi sẽ rung động trước tình cảm sâu đậm của sếp Cố.

Cuối cùng bọn họ sẽ ở bên nhau.

Tô Dĩ Trần chỉ là một con tu hú chiếm tổ, là người ngoài cuộc cướp đi người đàn ông của Bùi Túc Nguyệt, là kẻ thứ ba.

Một con chim hoàng yến nhỏ bé, một kẻ thay thế tầm thường không có tự tôn, ai cũng có thể khinh thường bắt nạt.

Đám người phụ nữ quyền quý ngồi trên ghế sofa nói chuyện không lớn không nhỏ, đủ để Tô Dĩ Trần nghe thấy.

Tô Dĩ Trần cụp mắt xuống, giả vờ như mình nghe thấy rõ ràng những lời nói đau lòng đó.

Cố Khinh Chu ác ý đẩy anh từ phía sau lưng: "Tô Dĩ Trần."

Tô Dĩ Trần mơ màng quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu nâng cao giọng, hùng hổ nói: "Anh trai tôi đã gặp được Túc Túc."

"Tô Dĩ Trần, anh nghe đây, Túc Túc mới là người mà anh trai tôi thật sự yêu thương, còn anh chỉ là con hu hú chiếm tổ, ăn cắp những gì thuộc về người khác. Tôi khuyên anh tốt nhất nên biết điều một chút, đừng nói những lời không nên nói trước mặt Túc Túc.”

Tô Dĩ Trần hơi cụp mắt xuống.

Trong mắt Cố Khinh Chu, Tô Dĩ Trần đang cảm thấy ấm ức, khổ sở. Nhưng thật ra, Tô Dĩ Trần không muốn đáp lại tên tiểu thiếu gia trẻ trâu này, đúng là phiền muốn chết!

Rõ ràng đã là thanh niên mười tám tuổi, vậy mà vẫn còn trẻ trâu như đứa bé mười tuổi.

Tô Dĩ Trần cúi thấp đầu, sắc mặt ngẩn ngơ, lơ đãng nói: “Khinh Chu, không cần cậu phải nhắc nhở, tôi hiểu rồi, tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho anh Cố.”

Làm thế thân thì cũng phải có đạo đức nghề nghiệp, anh tốt xấu gì cũng làm việc vì tiền của ông chủ Cố, đương nhiên là phải làm tốt, hầu hạ ông chủ Cố thoải mái dễ chịu.

Anh đều hiểu.

Cố Khinh Chu lại lần nữa cảnh cáo vài câu ác ý.

Bas

Trong buổi tiệc phóng tới những ánh mắt tràn ngập chế nhạo và mỉa mai.

Cùng lúc đó.

Xung quanh buổi tiệc đột nhiên liên tục vang lên những tiếng khen ngợi và kinh ngạc.

Vô số cặp mắt nhìn về phía hai người vừa bước vào cửa.

Đặc biệt là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay - Bùi Túc Nguyệt.

Bùi Túc Nguyệt vừa xuất hiện đã thu hút ánh nhìn của mọi người, là tâm điểm của sự chú ý, giống như ngôi sao sáng trong đám đông.

Cậu giống như ánh trăng sáng trên bầu trời, cao quý, kiêu ngạo, tuyệt đẹp... sở hữu nét đẹp khiến người khác mê đắm.

Đây có phải là bạch nguyệt quang mà Cố Hàn Chu nhớ mãi không quên? 

Tô Dĩ Trần liếc nhìn một cái, nhưng không nhìn quá kỹ, chỉ nhìn một cách qua loa mà thôi.

Anh nhìn thoáng qua, rồi chậm rãi thu lại ánh mắt.

Cố Khinh Chu đứng bên cạnh Tô Dĩ Trần, nói từng câu từng chữ, lời lẽ độc ác khiến người nghe rùng mình: “Đã thấy chưa? Tô Dĩ Trần, đó mới là người nên đứng bên cạnh anh trai tôi.”

Tô Dĩ Trần nhanh chóng nhập vai.

Anh đóng vai một thế thân hèn mọn yêu thầm Cố Hàn Chu, đã diễn đến độ vô cùng thành thạo.

Khuôn mặt anh tái nhợt, ngẩn người không nói một lời.

Cố Khinh Chu cười đắc ý, nhìn một bên mặt của Tô Dĩ Trần, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục châm chọc anh: "Bởi vì anh có vài phần tương tự với Túc Túc, nên anh trai tôi mới để ý đến anh. Nhưng dù anh có giống Túc Túc đến đâu, có yêu anh trai tôi đến đâu, anh trai tôi cũng không bao giờ chạm vào anh, anh biết tại sao không?"

Tại sao? Vì anh trai cậu không được?

Đôi mắt Tô Dĩ Trần thất thần nhìn về phía Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu nhìn thấy bộ dạng thất thần của anh liền muốn coi thường. Trong mắt cậu ta chứa đầy ác ý: “Bởi vì, anh không xứng.”

Ánh mắt Tô Dĩ Trần vô hồn, nắm c.h.ặ.t t.a.y rồi lại thả lỏng, dường như không có cách nào phản bác Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu nhìn thấy anh không nói được lời nào, càng xem thường anh hơn, vô thức sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn không nói nên lời. Giống như việc chèn ép Tô Dĩ Trần sẽ giúp cậu ta cảm thấy vui vẻ. Tốt nhất là mắng cho Tô Dĩ Trần tỉnh ra, sau đó buộc anh mau chóng rời xa anh trai của cậu ta.



Toàn bộ buổi tiệc, mọi người, mọi ánh mắt, tất cả đều xoay quanh Bùi Túc Nguyệt.

Bùi Túc Nguyệt là tâm điểm duy nhất của buổi tiệc.

"Túc Túc, vậy mà cậu đã về nước rồi, chúng tôi đều nhớ cậu muốn chết."

“Túc Túc, việc học ở nước ngoài thế nào rồi?”

“Túc Túc…”

“Túc Túc…”

Bùi Túc Nguyệt nhanh chóng thu hút mọi người xung quanh.

Bùi Túc Nguyệt xinh đẹp trả lời những câu hỏi này một cách hoàn mỹ.

Trong khi chuyện trò với nhóm người này, cậu có thể cảm nhận được, một ánh mắt ngắn ngủi hướng về phía mình, cậu cảm thấy hơi nóng bức, trán chảy ra một chút mồ hôi, tay trái siết chặt.

“Thấy nóng sao?” Cố Hàn Chu nhanh chóng nhận ra cậu có chỗ nào đó không ổn.

Bùi Túc Nguyệt cười nhẹ: “Hơi nóng một chút, nhưng không sao đâu, chúng ta vào chỗ ngồi đi.”

Cố Hàn Chu khẽ cười một tiếng, muốn thân mật khoác vai Bùi Túc Nguyệt.

Bùi Túc Nguyệt lạnh mặt tránh né, giọng điệu xa cách, nói: “Anh Hàn Chu, em nóng lắm.”

“À.” Cố Hàn Chu thấy cậu né tránh, ánh mắt hơi trầm xuống, chỉ có thể cười nhẹ.



“Túc Túc, cậu và sếp Cố thật sự rất xứng đôi, sếp Cố đã chờ cậu rất nhiều năm rồi, hai người khi nào mới bắt đầu ở bên nhau đây?”

"Đúng vậy, đúng vậy."

Những người đang sôi nổi nói chuyện đều là những gương mặt trẻ tuổi. 

Bùi Túc Nguyệt cười, đáp lại: "Tôi tạm thời chưa có ý định yêu đương."

Khi được hỏi, Cố Hàn Chu trả lời: "Tôi có thể chờ đợi Túc Túc."

Mọi người xung quanh lại bắt đầu tác hợp, khuyên hai người nên ở bên nhau.

Có một người nhìn chằm chằm vào lưng Tô Dĩ Trần, chế nhạo nói: “Túc Túc, có lẽ cậu nên làm quen một người đấy, nghe nói trước kia anh ta học cùng trường cấp ba với cậu, cậu chắc chắn sẽ cảm thấy hứng thú.”

Tô Dĩ Trần lập tức lạnh sống lưng, đúng là sợ cái gì tới cái đó.

Mọi người vừa nghe liền biết lời này ám chỉ ai, nhiều ánh mắt lập tức nhìn về phía Tô Dĩ Trần.

Ở thành phố J này, ai ai cũng biết, trong nhà họ Cố nuôi một con chim hoàng yến có vài phần giống Bùi Túc Nguyệt, tuy rằng hơi giống Bùi Túc Nguyệt, nhưng chỗ nào cũng kém xa.

Bùi Túc Nguyệt là chính chủ, là ánh trăng sáng.

Tô Dĩ Trần chỉ là hàng giả thấp kém, là đống bùn lầy.

Bây giờ thế thân gặp được chính chủ, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Tô Dĩ Trần, lập tức cười đùa châm chọc.

“Tô Tô, đang gọi anh đó? Hôm nay cậu chủ nhỏ nhà họ Bùi về nước, tốt xấu gì trước kia anh cũng từng là bạn cùng trường cấp ba với cậu ấy, chắc hẳn anh phải chuẩn bị một món quà gì đó rồi chứ? Đừng bảo là không có nổi một món quà nha? Thật là khó coi quá đi.”

Xung quanh vang lên tiếng cười.

Cố Hàn Chu sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tô Dĩ Trần.

Tô Dĩ Trần ho nhẹ một tiếng, thay đổi sắc mặt, lại đến lúc kiểm tra khả năng diễn xuất rồi.

Anh từ từ quay người lại, đôi mắt mở lớn, làm bộ không biết phải làm gì trước mặt đám đông.

Một cậu con nhà giàu đi tới, kéo Tô Dĩ Trần lại gần, không ngại làm lớn chuyện này, giới thiệu: “Túc Túc, giới thiệu với cậu một người, đây là Tô Dĩ Trần, hiện đang sống ở nhà họ Cố.”

Không biết khi thế thân nhìn thấy chính chủ bạch nguyệt quang sẽ cảm thấy thế nào đây? Hẳn là sẽ tự ti, buồn bã khổ sở, không dám ngẩng đầu lên.

Trong sảnh tiệc, ánh mắt của mọi người đều châm chọc.

Tô Dĩ Trần cụp mắt xuống, giả vờ không dám nhìn vào Bùi Túc Nguyệt, chậm rãi vươn tay ra, muốn bắt tay với cậu: "Xin chào, tôi, tôi... tôi là Tô Dĩ Trần, trợ lý riêng của… sếp Cố."

Mọi người nghe anh giới thiệu như vậy, không khỏi cảm thấy cực kỳ khinh thường, nhưng nhìn vào bộ dạng cúi thấp đầu của Tô Dĩ Trần, thái độ vâng vâng dạ dạ nhẫn nhịn chịu đựng, giống như một con chim hoàng yến chỉ biết bám vào đàn ông, hoàn toàn không có tự trọng; còn Bùi Túc Nguyệt hoàn toàn ngược lại, cậu đứng ở đó như một một đứa con của trời, vô cùng quý giá, khí chất vượt trội hơn người, hai người căn bản không thể so sánh được.

“Người nào đó thật là không biết tự lượng sức mình, giống mấy câu thành ngữ như: Đông Thư Hiệu Biểu, vẽ hổ giống chó*...”

*Ám chỉ việc bắt chước bừa, bắt chước nhưng không giống.

"Hahaha, đúng vậy đấy! Rõ ràng từng là bạn cùng trường, sao lại khác biệt đến vậy ta?"

Một người tình thế thân thì không thể lên mặt được, trước mặt chính chủ, cũng chỉ dám nói rằng mình là trợ lý riêng.

Lời thì thầm cay độc của mọi người truyền vào tai, đầu Tô Dĩ Trần càng cúi thấp hơn, nhìn chằm chằm vào mũi giày, đôi mắt hơi ướt.

Cố Hàn Chu nhíu mày nhìn bộ dạng của Tô Dĩ Trần, một cảm xúc hỗn loạn nảy sinh trong lòng, thật đúng là một người vô dụng. Nhưng thấy Tô Dĩ Trần nghe lời, thật sự không dám làm loạn trước mặt Túc Túc, ánh mắt u ám lúc này mới dịu đi.

Ngay sau đó.

Bùi Túc Nguyệt lấy khăn giấy ướt ra, nhanh chóng lau sạch tay.

Dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, Bùi Túc Nguyệt nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Dĩ Trần.

Đôi mắt phượng của Bùi Túc Nguyệt chăm chú nhìn người trước mặt, nở một nụ cười dịu dàng đã luyện tập hàng nghìn lần trong gương:

“Chào anh, Tô Dĩ Trần.”

Ba chữ này, giống như được cất giữ trong miệng, lưu luyến nhấm nháp, không hiểu sao lại nghe ra một chút tình cảm và khao khát.

Bùi Túc Nguyệt chậm rãi nói: "Tôi là Bùi Túc Nguyệt."

Tô Dĩ Trần chậm rãi nâng ánh mắt lên, nhìn về phía bạch nguyệt quang, cảm nhận được sự run rẩy nhẹ nhàng từ lòng bàn tay.

Đây là tay của Bùi Túc Nguyệt.

Tay của cậu đang run rẩy.

Sự run rẩy rất nhẹ này, chỉ có Tô Dĩ Trần cảm nhận được.

Tô Dĩ Trần không hiểu được, ánh mắt mơ màng, cảm thấy mình khó có thể diễn tiếp.

Tại sao tay của bạch nguyệt quang lại run rẩy?