Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi!

Chương 3: Bảo mẫu nhỏ của nhà họ Cố

Mảnh vỡ của chiếc bình vô tình cắt vào tay anh, m.á.u tươi từ từ chảy ra, Tô Dĩ Trần dùng khăn giấy lau đi rồi băng bó lại, sau đó anh tiếp tục dọn dẹp hết mảnh vỡ, quét dọn biệt thự sạch sẽ.

Khi hoàn thành xong việc thì cũng đã đến giờ cơm, anh nhìn sắc trời, gọi điện thoại cho Cố Hàn Chu. 

Anh điều chỉnh lại giọng điệu của mình, chậm rãi nói: “Anh ơi, tối nay anh có về nhà ăn cơm không? Em đang chuẩn bị nấu.”

“Có về.” Giọng nói ở đầu dây bên kia hơi trầm.

“Tút tút tút”, theo sau là tiếng cúp máy.

Tô Dĩ Trần nhìn cuộc gọi bị ngắt, anh ném điện thoại lên ghế sofa, thấy trong nhà không có ai, anh uống một ly rượu cay, sau đó bắt đầu nấu cơm.

Anh vẫn luôn nấu ăn rất ngon, khi đeo chiếc tạp dề lên, hình ảnh một người nội trợ của gia đình liền xuất hiện trong căn bếp.

Nếu tối nay Cố Hàn Chu về sớm, hắn sẽ được ăn một bữa cơm nóng hổi.

Nhưng dựa vào những chuyện đã xảy ra trước kia, Cố Hàn Chu xưa nay luôn là người chỉ biết nói suông, thường xuyên để người khác chờ đợi đến mười hai giờ đêm, một giờ, hai giờ... là chuyện bình thường.

Có một lần, Tô Dĩ Trần đã nấu xong bữa cơm, chờ đợi Cố Hàn Chu trở về, chờ đến tận nửa đêm, không cẩn thận ngủ quên trên ghế sofa, khi tỉnh dậy phát hiện mình bị cảm và sốt đến 39°C, anh mệt mỏi khó chịu cả ngày, cuối cùng phải tự mình đến bệnh viện.

Khi trở về còn bị anh em nhà họ Cố trách móc.

Tô Dĩ Trần dùng hết sức lực xào rau, giống như bàn đồ ăn này chính là Cố Hàn Chu, khói từ chảo tỏa ra, anh nghĩ lại sự việc ngày hôm nay, trong mắt chợt hiện lên tia lửa cùng với sự nhẫn nại, nghiến răng ken két.

Nửa tiếng sau, Tô Dĩ Trần lại trở về trạng thái bình thường.



Mười một giờ đêm.

Tô Dĩ Trần bừng tỉnh trên ghế sofa, anh xoa xoa mí mắt.

Cố Hàn Chu vẫn chưa về.

Hắn lại cho anh leo cây.

Anh tìm gì đó ăn lót dạ, như vậy mới chống đỡ được cơn đói.

Mười hai giờ.

Tô Dĩ Trần nằm trên ghế sofa, tiếp tục chờ đợi.

Một lúc sau.

Hơn nửa đêm Cố Hàn Chu mới về nhà, Tô Dĩ Trần lập tức bật đèn, giúp hắn hâm nóng đồ ăn, sau đó mang lên phòng, cẩn thận dặn dò: “Anh Cố, anh đói bụng thì ăn một ít đi.”

“Ừm.” Cố Hàn Chu dùng năm ngón tay thon dài gõ bàn phím máy tính, hắn đang chuẩn bị biên bản cho cuộc họp ngày mai.

Tô Dĩ Trần vất vả hầu hạ Cố Hàn Chu đến ba giờ sáng mới về phòng ngủ của mình, anh ngáp một cái, vô cùng buồn ngủ, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.



Hai ngày nay, Cố Hàn Chu bận rộn với dự án, cũng như bận rộn với việc chuẩn bị tổ chức tiệc chào mừng cho bạch nguyệt quang, rất nhiều doanh nhân giàu có đều được mời đến dự tiệc, họ đều là nhân vật có tiếng ở thành phố J và các địa phương khác, bữa tiệc này sẽ vô cùng hoành tráng.

“À, đúng rồi, Túc Túc thích hoa dành dành, có thể trang trí một ít.”

“Túc Túc khá thích cái này đấy… Nhất định phải trang trí bữa tiệc thật long trọng đẹp đẽ, tôi hy vọng Túc Túc sẽ thích buổi tiệc này.”

“Túc Túc còn thích…”

Trên ghế sofa, Cố Hàn Chu vừa xem tài liệu, vừa gọi điện đến khách sạn nhắc nhở họ bố trí buổi tiệc. Hắn dường như biết tất cả những sở thích của Bùi Túc Nguyệt, chuẩn bị rất nhiều món quà để làm Bùi Túc Nguyệt vui.

Cố Khinh Chu và bạn bè của cậu ta đều ở phòng khách, đang cùng nhau thảo luận về việc Bùi Túc Nguyệt thích gì, Bùi Túc Nguyệt sẽ vui khi nhận được món quà gì… Nhưng bọn họ chỉ biết đại khái về sở thích của Túc Túc, còn lại không biết nên chuẩn bị quà gì để khiến cậu thật sự vui vẻ. 

“Nhà Túc Túc giàu có như vậy, cơ bản cũng không thiếu thứ gì.”

Một người bạn của Cố Khinh Chu nói.

“Thôi đi, cậu thì biết cái gì? Túc Túc tốt như vậy, chỉ cần có lòng, anh ấy nhất định sẽ vui.” Đôi mắt Cố Khinh Chu sáng lên. Cậu ta thực sự rất quý anh Túc Túc, khi còn là một cậu bé, anh Túc Túc là người dịu dàng với cậu ta nhất. 



Tô Dĩ Trần liên tục dọn dẹp khi bọn họ tùy ý ném vỏ hạt dưa và đầu t.h.u.ố.c lá xuống sàn, anh cúi thấp đầu, dường như chỉ là người vô hình trong mắt những người kia.

Anh chưa bao giờ thấy nhà họ Cố nhộn nhịp như vậy.

Bas

Cũng chưa bao giờ thấy nhóm thiếu gia này nghênh đón một người trở về mà lại vui vẻ như thế.

Càng chưa từng gặp qua một Cố Hàn Chu có cảm xúc phấn khởi đến vậy.

Tất cả chuyện này, đều là vì Bùi Túc Nguyệt sắp trở về.



“Này, đây là ai vậy ta? Tô Tô đó à?” một người trong đám thiếu gia mỉa mai nói.

“Sao Tô Tô không nói lời nào thế? Hay là đến đây thảo luận với chúng tôi đi?”

Mấy cặp mắt chỉ toàn ác ý và khinh thường đồng thời nhìn về phía Tô Dĩ Trần. 

Tô Dĩ Trần siết chặt cây chổi trong tay, anh từ từ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ấm áp nhìn bọn họ, giọng nói nhẹ nhàng: “Mọi người nói chuyện đi, tôi thu dọn là được.”

Cách gọi “Tô Tô” này, là một xưng hô cực kỳ sỉ nhục.

Ít nhất thì trong mắt những tên hoàng tử nhỏ này là như vậy.

Vì cách phát âm Túc Túc và Tô Tô tương tự nhau.

Những tên này đều thích gọi “Tô Tô”, thường nhắc đi nhắc lại để sỉ nhục anh rằng: Tô Tô chỉ là một món đồ thấp kém, không có tư cách được đặt lên bàn cân so sánh với Túc Túc.

Cố Khinh Chu cười nhạo một tiếng: “Tôi gọi thì anh đến đây đi, lảm nhảm cái gì vậy?”

Tô Dĩ Trần cụp mắt xuống, anh không muốn phiền toái, nhưng những người này tính tình đều không tốt, lại ở cùng nhau, bọn họ không chỉ một hai lần ngang nhiên làm khó anh.

Anh nhìn Cố Hàn Chu với ánh mắt cầu cứu.

Cố Hàn Chu nhíu mày: “Đây là tiệc của Túc Túc, em gọi cậu ta tới làm gì?”

“Thảo luận việc anh ta là ai đó? Bảo mẫu nhỏ của nhà họ Cố mà thôi, mỗi ngày đều bắt chước chính chủ. Anh ta cũng xứng động vào đồ của Túc Túc sao?”

Một người cười nhạt nói.

Một từ mà mang hai ý nghĩa.

“Bảo mẫu nhỏ, hahaha.”

Một đám người cười rộ lên, ngang nhiên chế giễu Tô Dĩ Trần.

Tố Dĩ Trần cúi đầu, kìm nén ánh mắt sắc lạnh.

Anh rất muốn đánh c.h.ế.t mấy đứa mồm mép tép nhảy này. 

Phải nhịn, phải nhịn, nghĩ đến khoản tiền lương kếch xù kia mà nhịn xuống…

Tính cách khiêm nhường không thể bị phá vỡ vào lúc này được.