Bạch Nguyệt Quang Của Bạo Quân Tàn Độc

Chương 15: 15 Thiếu Niên Cao Ngạo Có Thể Gương Cánh Đến Nơi Nào


《Muôn ngàn hoa lan đang bung nở trong vườn, tỏa ra hương thơm dịu dàng thanh khiết.
Phảng phất đâu đây có tiếng gió phiêu diêu, mang theo âm hưởng tinh hoa của trời đất.

Nơi đây cách cõi trần thế vô cùng xa xôi.
Tuy nơi tiên cảnh này khiến người ta kinh diễm, nhưng muôn hồng nghìn tía lại chỉ tập trung vào một tiểu yêu vô tâm vô tình, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc mà nằm dài trên những đóa hoa.
Cả người tiểu yêu tỏa ra khí chất tản mạn lười biếng, để mái tóc dài màu đen xõa tung tản ra ngỡ như hoa nở mọc lan tứ phía, lại thêm đôi mắt màu tím câu nhân, trang phục lả lướt khiến người ta mơ màng, quả thật chỉ hình dung được mấy chữ "kinh tâm động phách".
Năm nay đã tròn một nghìn năm kể từ khi tiểu yêu tu thành chính quả.
Nhiệm vụ của nàng là ngăn cản những linh hồn sẽ hắc hóa chốn nhân gian.
Bởi vì dưới trần thế xuất hiện rất nhiều những số phận bất hạnh, cuộc đời oan nghiệt mà linh hồn của họ có nguy cơ sa ngã nơi Ma quốc.
Ma quốc từng được thống trị bởi Ma vương sở hữu ma pháp mạnh đến nghịch thiên, đến nỗi thần tiên trên trời phải kiêng dè hắn mấy phần.

Dù hiện giờ sống chết của Ma vương chưa rõ, nhưng Ma quốc hiện đang được cai trị bởi vị Thái Tử duy nhất, năng lực cũng chẳng kém gì vua cha.
Vì vậy, nhiệm vụ ngăn cản nhiều linh hồn ngày một sa ngã nơi Ma quốc, khiến cho linh khí yêu ma ngày một suy yếu, được tin tưởng gửi gắm vào tiểu yêu xinh đẹp.
Nếu như nàng làm tốt nhiệm vụ của mình, có thể được trời cao cân nhắc phong làm tiên tử.
Thường ở thế kỉ 21, một số linh hồn có năng lực sẽ được tiểu yêu cân nhắc, đưa họ xuyên không về quá khứ, để họ nghịch thiên cải mệnh các linh hồn sẽ hắc hóa.
Đương nhiên là có vô số các loại xuyên không khác nhau, thậm chí để khiến tỷ lệ thành công tuyệt đối, tiểu yêu còn sẵn sàng bỏ ra một phần công lực để ban cho người xuyên không bàn tay vàng.

Toàn bộ những linh hồn bị hắc hóa đều được người xuyên không đến chữa lành, tạo ra kết cục hoàn mỹ nhất.
Nhưng một hôm, tiểu yêu tình cờ phát hiện ra một linh hồn không có sự nhúng tay của nàng, lại có thể xuyên không về quá khứ.
Điều kì lạ hơn nữa, tiểu yêu tra thông tin về linh hồn đó cùng người trong định mệnh- sẽ hắc hóa trở thành một bạo quân tàn độc, thông tin lại ít đến mức đáng thương.
Bản thân tiểu yêu cảm thấy có chỗ nào đó quỷ dị, mơ hồ dâng lên nỗi bất an.
Nàng khẽ vận công lực, ở giữa trán hiện ra mạn châu sa hoa đỏ rực như máu.
Nàng muốn thông qua pháp lực của mình để đoán biết được kết cục của hai người ấy.

Kết quả, một mảng tối đen.
Màn sương bao trùm lấy không gian u tối, đau buốt lạnh lẽo tựa nơi Ma quốc.
Dường như linh hồn của cô gái từ hiện đại xuyên không về quá khứ kia, không phải là cứu vớt lấy vị bạo quân tàn độc.
Mà ngược lại, sự việc cô gái đó xuyên không, là lý do duy nhất, trực tiếp giải thích mọi nguồn kết cục bi thương của hắn.》
Vương triều Đại Yến thứ bảy, năm thứ mười tám.
Một mùa tuyết rơi lại đến.
Bóng dáng vị phi tử xinh đẹp tựa người bên cửa sổ, đôi mắt diễm lệ khép hờ tạo cảm giác mơ màng.
Thiếu niên hiện tại, ngày càng khiến người ta không đoán được tâm tư, ngày càng đi xa tầm khống chế của nàng.
Nếu biết trước mọi điều như vậy, nàng tuyệt đối sẽ thẳng tay sát phạt.
Chỉ bởi giây phút yếu lòng duy nhất, nhận được lá thư của vị đại sư đừng nên sát sinh vô tội, lại thêm nghĩ đến đứa trẻ ấy là cốt nhục của người kia, làm nàng do dự, chẳng nỡ ra tay.
Vốn đã theo kế hoạch để đứa trẻ ấy uống Độc Hoàn Tán, thứ thuốc khiến thần trí con người ta ngu ngốc nhưng ít nhất sẽ giữ lại tính mạng, chẳng ngờ mọi chuyện đã chệch hướng.
Hiện giờ mũi tên đã lao đi như xé gió, muốn thu hồi cũng chẳng kịp.
Nếu không phải là đứa trẻ kia chết trước, nàng sẽ là người chết trước.
Nhất là hiện giờ, nàng lại phát hiện bản thân lại mang long thai lần nữa.

Khát vọng nhìn thấy hoàng quyền tôn quý đặt dưới chân, bắt đầu mờ ảo hiện ra trước mắt nàng.
Nếu trời cao đã ban thêm cho nàng một cơ hội, nàng sẽ không sơ suất như lần trước mà nắm chặt trong tay.
- "Bẩm nương nương, nô tì đã trở về..."
Có tiếng gọi, Lệ phi ngoảnh đầu lại, là vị cung nữ cũng là ám vệ xuất sắc nhất của nàng đã hiện thân.
Nàng khẽ châm cho mình một chén trà, lạnh lùng tao nhã uống lấy một ngụm.
- "Nói."
Sát khí không thể giấu được trong lời nói của chủ từ khiến vị cung nữ giật mình.
Quả là càng xinh đẹp rung động lòng người biết bao nhiêu thì càng nguy hiểm khôn lường bấy nhiêu.

Giống như đóa hoa anh túc khiến người ta nhớ mãi khôn nguôi nhưng ẩn đầy độc dược.
- "Nô tì đã điều tra, hiện tại Tây Nhung đổi chủ, tân hoàng nhớ đến mối thù đời trước, lần này quyết tâm đem vạn binh lính đến để san bằng nước ta, hòng rửa lại mối hận năm nào.

Nước ta đã hơn ba mươi năm thiên hạ thái bình, đối với việc binh đao đã có phần chểnh mảng.

Hiện tại đột nhiên Tây Nhung đem ân oán cá nhân đời trước nhắc tới, phá bỏ ước định hòa bình giữa hai nước lại thêm thái độ thập phần hung hãn, chỉ e lành ít dữ nhiều.
Bệ hạ nhu nhược, một nửa quần thần dâng sớ xin bệ hạ quy hàng, không ai dám đem quân ra nghênh địch.
Chẳng bằng nhân cơ hội này, chỉ cần nương nương nói một câu, lập tức điện hạ sẽ phải ra chiến trường.

Nô tì nghe nói còn một tên thái giám chuyên lo về việc ăn uống ngủ nghỉ của điện hạ, tuy việc lợi dụng hắn để hạ độc điện hạ có thể khó khăn nhưng đặt vào tình huống hiện giờ thì cực kì có lợi.

Mong nương nương xem xét."
Ánh mắt Lệ phi vẫn mơ màng, chẳng hề tỏ ra một tia dao động.

Một hồi im lặng sau đó, vị cung nữ chờ đợi câu trả lời của chủ từ mà mồ hôi lạnh chảy dọc hai bên gò má.
Nàng vốn cho là bản thân đã suy nghĩ thấu đáo mới dám đưa ra ý kiến của mình, như thế nào chủ tử im lặng mãi không nói gì?
Chẳng lẽ bản thân nàng đã sai đâu rồi ư?
Nghĩ đến đấy, nàng lập tức sợ hãi quỳ xuống.
- "Nô tì có tội, mong nương nương trách phạt."
Lệ phi bật cười, hờ hững hỏi.
- "Ngươi nói ngươi có tội, vậy sai ở đâu?"
Vị cung nữ ngước đôi mắt mờ mịt lên nhìn vị chủ tử xinh đẹp, rồi sau đó lập tức cúi đầu.

- "Nô tì mong được nương nương chỉ điểm."
Lệ phi khẽ đến gần vị cung nữ, siết chặt lấy cằm nàng ta, nâng gương mặt nàng ta lên, để nàng ta đối diện trực tiếp với bản thân mình.

Đáy mắt Lệ phi, một mảnh tuyệt tình lãnh khốc.
- "Diễm Hương, ta biết ngươi thông minh.
Nhưng đôi khi, thông minh quá cũng không tốt, lại có những điều, nếu đã biết thì để trong lòng, đừng nên nói ra thì hơn.
Nơi hoàng cung này, ngày trước có thể tiền đồ như gấm, hôm sau có thể vạn kiếp bất phục.
Ngươi đi theo ta bao nhiêu năm, mấy lời này ta nói, ngươi hiểu được chứ?"
Bóng dáng vị phi tử đứng lên, tao nhã lấy chiếc khăn trong tay áo rồi chán ghét lau đi lau lại mấy ngón tay chạm vào Diễm Hương.

Sau cùng nàng bèn quăng chiếc khăn tay xuống mặt đất, lạnh nhạt xoay người cao quý ngồi trên trường kỷ.
Diễm Hương đối với vị phi tử nói những lời đe dọa nhưng tràn đầy dịu dàng kia, đáy lòng một mảnh sợ hãi lạnh đến thấu xương.
Chủ từ là đang trực tiếp, cảnh cáo nàng ta.
Diễm Hương bèn dập đầu mạnh, khiến trán của nàng ta một lúc sau rướm đầy máu tươi.
- " Đa tạ nương nương, nô tì đã hiểu."
Hoàng thượng quả thật đang đau đầu về chuyện đất nước bị xâm lăng bởi Tây Nhung, từng tin mấy tòa thành thất thủ gửi về như cáo cấp.

Trước sự hung hãn của quân giặc, Đại Yến hưởng thái bình đã quen, nay có nguy biến chẳng ai chịu ra ứng trận, một nửa triều đình đã dâng sớ xin y quy hàng.

Y mang theo tâm trạng nặng nề đến Phượng Nghi cung, mong tìm được nơi giải tỏa xoa tan căng thẳng.
Lệ phi độc chiếm thánh tâm bao năm, tâm tình của y thế nào, nàng còn chưa thấu?Thấy y, nàng nở một nụ cười ngọt ngào, rót cho y chén trà nóng hổi.
- "Thần thiếp nghe nói Tây Nhung xâm lược nước ta, có phải bệ hạ đang sầu não về việc này?"
Thấy nàng nói thẳng thừng như vậy, y cũng chẳng giấu, mệt mỏi gật đầu.
Thời gian quả nhiên vô tình, mấy hôm nay y lao lực quá độ, nếp nhăn nơi khóe mắt từ mơ hồ đã dần lộ rõ, báo hiệu cho tuổi già của y.
Ngược lại là vị phi tử lại được thời gian ưu ái vô cùng, dung mạo cứ dừng mãi ở tuổi mười tám, diễm lệ vô song.
- "Để thần thiếp đoán xem, có phải là triều đình nhiều người dâng sớ khuyên bệ hạ quy hàng, nhưng bệ hạ lại không muốn cơ nghiệp Đại Yến ngàn năm cứ thế đi mất, nên còn ngần ngừ chưa quyết phải không?"
Đáy lòng hoàng thượng nổi lên bọt sóng.


Nàng cho dù chẳng thật lòng yêu y, nhưng trên đời người thứ hai hiểu y như chính bản thân y, chỉ có mình nàng mà thôi.
Y không kìm được bèn bật thốt hỏi nàng.
- "Nàng nói đúng.

Vậy theo ý nàng, ta nên làm gì bây giờ?"
- "Cơ nghiệp Đại Yến ngàn năm, sao có thể dễ dàng dâng cho người khác, huống hồ đó còn là mọi rợ Tây Nhung? Bản thân thần thiếp thấy những kẻ trên triều miệng bảo quy hàng, nên đem lăng trì xử trảm làm gương, bởi chúng toàn là những kẻ hèn nhát, chỉ nghĩ đến bản thân mà không nghĩ đến Đại Yến ta.

Hơn nữa toàn bộ Đại Yến ai cũng có thể quy hàng được, nhưng bệ hạ thì không.

Bởi bệ hạ quy hàng, để bệ hạ sống, vua trước còn đó, sao dám đảm bảo Đại Yến hoàn toàn quy phục Tây Nhung? Chỉ e bệ hạ quy hàng, người đầu tiên lành ít dữ nhiều, chính là bệ hạ.
Đại Yến cơ nghiệp bền vững muôn đời, sao có thể thiếu nhân tài đây? Nếu như bệ hạ tin tưởng, thần thiếp xin tiến cử bệ hạ một người."
Lời nói của nàng tràn đầy khí phách lại cực kì hợp tình hợp lý, khiến y bị thuyết phục một cách mạnh mẽ.

Nhưng y lại càng tò mò hơn hết nàng có thể tiến cử người nào giải quyết mối họa trước mắt.
- "Là ai, nàng thử nói cho trẫm xem?"
- "Tâu bệ hạ, người đó chính là đại hoàng tử."
Hoàng thượng nghe câu trả lời của nàng chợt ngây người.
Đối với việc hoàng thượng hoài nghi năng lực của Nhất Dạ, cũng đã nằm trong dự tính của nàng.
Đại Yến quy hàng chẳng sớm thì muộn, xác suất chiến thắng cực kì nhỏ nhoi, nàng muốn mượn đao giết người, cũng là muốn đặt cược một phen.
Thiếu niên thâm sâu khó lường, hiện tại có thể gương cao đôi cánh đến chỗ nào?
Nếu như hắn đại thắng, đất nước Đại Yến cơ nghiệp vững bền, sau này nàng cũng sẽ có cách để diệt trừ hắn.
Nếu như hắn thua, không còn nghi ngờ gì nữa, đứa trẻ bị người đời nguyền rủa, phải xuống địa ngục.
Với tính cách của hoàng thượng, nàng còn sợ không bảo toàn được mạng sống sao?
Con cờ tốt nhất thế gian nàng đang sở hữu là trái tim của hoàng thượng, hiện nay lại thêm cái thai nàng đang ẩn giấu trong bụng.
Thiếu niên muốn gương đôi cánh cao đến đâu, hiện tại bị đẩy nơi đầu sóng ngọn gió, chờ đợi hắn, chỉ có cái chết mà thôi..