Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 5 - Chương 340: Song hồn nhất thể

Không cần phải nói, chính là Lâm Hiên!

Tiếng xì xào lại nổi lên, đám tu sĩ đứng xem lộ vẻ kinh ngạc nhưng cũng vui sướng khi người khác không đạt được đích.

Sắc mặt đầu đà tóc dài trầm xuống, quay sang hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Hiên: "Đạo hữu có ý gì, muốn gây rối? "

Cảnh giới bên ngoài của Lâm Hiên hiện là Trúc Cơ kỳ, không ngờ một tiểu tử Linh Động kỳ dám vô pháp như thế?

"Cho dù ta muốn quấy rối thì ngươi tính sao?"

"Ngươi..." Đầu đà tóc dài giận dữ, tròng mắt loạn chuyển rồi nở nụ cười giảo hoạt: "Ta công bình giao dịch cùng thiếu nữ này. Ngươi muốn quấy rối, hay là cũng có thể giải Thanh Đà La Hoa chi độc?"

Đáng tiếc Lâm Hiên hiện đang giả trư ăn cọp, không nói nhiều mà phất tay áo một cái, một bình ngọc liền bay vút ra, rơi vào trong tay thiếu nữ: "Cho ngươi. "

Hạ Hầu Lan ngẩn ngơ, mở nắp bình đổ ra một viên đan dược màu xanh mơn mởn.

"Đây là... Cửu Chuyển Thanh Diệp đan!" Một gã tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ hít một hơi lạnh, hét lên.

"Cái gì, Mã huynh, ta không nghe lầm chứ, ngươi nói Cửu Xhuyển Thanh Diệp đan?”

Tiểu Hỗn Nguyên đan đã là thánh vật chữa thương trong truyền thuyết nhưng so sánh với Cửu Chuyển Thanh Diệp đan thì không đáng nhắc.

"Tiền bối, đây là...”

Hạ Hầu Lan nhìn thoáng qua Lâm Hiên. Thấy thần sắc hòa ái của hắn thì thầm nghĩ, dù làm nô tỳ cho vị tiền bối này cũng hơn vạn phần khi rơi vào tên đầu đà tóc dài kia, rất nhanh nàng khẽ bái xuống: "Đa tạ tiền bối viện thủ, vãn bối cùng người ký hạ chủ tớ huyết khế."

"Không cần, trăm chữ thiện thì hiếu đứng hàng đầu, chịu bỏ thân cứu cha thực đáng khâm phục, đan dược này ta cho ngươi, tự giải quyết cho tốt."

Không chỉ là Hạ Hầu Lan mà tất cả các tu sĩ đều trợn mắt há mồm.

Tu tiên giả không thấy lợi không động thủ, không ngờ còn có người tùy tiện đem Cửu Chuyển Thanh Diệp đan cho kẻ khác?

Không thể tin nổi!

Nhìn bóng dáng của Lâm Hiên đang xa dần, trong mắt Hạ Hầu Lan hiện vẻ cảm kích không thôi, sau đó thoát khỏi đám người, bước nhanh về phía trước.

Đầu đà tuy oán hận nhưng lúc này cũng đành tức giận mà bước đi.

Sau một hồi nghỉ chân thưởng trà đồng thời nghe ngóng tin tức, Lâm Hiên ra khỏi phường thị. Hắn đang định bay đi thì chợt khẽ nhíu mày nhìn sang bên tay trái.

Một lát sau, một đạo độn quang ánh vào mi mắt, bay quanh thì xuống bên cạnh Lâm Hiên. Hào quang thu liễm, lộ ra một thiếu nữ xinh đẹp mỹ miều.

Nhìn thấy Lâm Hiên, trên mặt nàng hiện vẻ vui mừng, mỉm cười quỳ xuống.

"Lệnh tôn đã ổn chứ?" Lâm Hiên khẽ nhíu mày, thản nhiên mở miệng.

"Đa tạ tiền bối đã lo lắng, được người ban thưởng hạ linh đan, độc thương của phụ thân vãn bối đã được giải." Hạ Hầu Lan thập phần cung kính đáp.

"Nếu vậy sao còn tới chỗ này?"

“Ta…Là để thực hiện giao ước, làm nô tỳ hầu hậu tiền bối."

Lâm Hiên không khỏi ngẩn ngơ, đánh giá nàng từ trên xuống một lượt.

Tu tiên giả bạc tình mỏng ý. Nếu hắn không che dấu tu vị, thân là một lão quái Nguyên Anh trung kỳ, có nữ tu nguyện ý theo hầu cũng là bình thường. Còn hiện tại bên ngoài chẳng qua chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ.

"Ngươi nghĩ kỹ rồi chứ, đời này sẽ theo sự sai khiến của ta?" Ánh mắt Lâm Hiên lộ vẻ kỳ quái khiến Hạ Hầu Lan đỏ mặt nhưng vẫn gật đầu.

Lại nói, hoàn cảnh của nàng hết sức đặc thù. Phụ thân của nàng là một tú tài thi rớt, đọc sách vài chục năm nên đối nhân xử thế thập phần lễ giáo.

Sau lại xảo hợp bước trên tu tiên, may mắn Trúc Cơ thành công, lại cùng một nữ tử Trúc Cơ kỳ kết duyên tấn tần Tần Tấn.

Có điều mẫu thân Hạ Hầu Lan sau khi sinh nàng không lâu đã ngã xuống trong miệng yêu thú. Phụ thân một bề nuôi nàng lớn lên, ngoài giáo thụ công pháp tu tiên thì cũng dạy nàng kinh thư lễ mạo.

Hạ Hầu Lan vô cùng coi trọng lời của phụ thân. Sau khi trở về liệu thương cho cha liền vội tới báo ân.

Lúc này ánh mắt Lâm Hiên lại đảo qua trên người thiếu nữ. Hắn quen độc lai độc vãng, đã có Nguyệt Nhi thì không nhàm chán thu thêm nô tỳ làm gì.

Chẳng qua nha đầu này rất có thành ý, Lâm Hiên cũng động lòng trắc ẩn, tính cho nàng một vài thứ tốt.

"Lại đây, đưa cổ tay cho ta." Lâm Hiên thản nhiên phân phó.

Hạ Hầu Lan đỏ mặt lên nhưng vẫn chậm rãi bước tới, nâng cổ tay trắng ngần lên.

Lâm Hiên đưa tay nắm lấy, đem một chút pháp lực truyền vào trong thân thể Hạ Hầu Lan, định xem xét thuộc tính linh căn để chọn lựa một công pháp thích hợp.

Nhưng qua thời gian gần một tuần trà thì sắc mặt hắn cuồng biến kinh hô lên.

"Không có khả năng!"

"Tiền bối, làm sao vậy?"

Hạ Hầu Lan đang thẹn thùng thì chợt giật mình.

Lâm Hiên không nói mà kéo tay đem thiếu nữ sát vào người.

"Tiền bối ngươi..."

Hạ Hầu Lan quá sợ hãi. Ở trong phường thị nàng nàng cảm phục vị tiền bối này không thôi, sao lúc này…

Chẳng lẽ hắn là ngụy quân tử?

Nghĩ đến đây Hạ Hầu Lan vừa kinh vừa sợ, muốn giãy dụa nhưng phát hiện pháp lực đã hoàn toàn trì trệ, không nhúc nhích được một đầu ngón tay.

Trên mặt nàng đầy vẻ sợ hãi chẳng qua rất nhanh liền nhẹ nhàng thở ra. Lâm Hiên tuy rằng ôm nàng nhưng không có điểm nào khinh bạc, tư thế này là để truyền pháp lực vào đan điền của nàng.

Chừng qua một khắc, Lâm Hiên buông lỏng tay, Hạ Hầu Lan lấy lại tự do thì kinh nghi bất định nhìn hắn.

Chỉ thấy hai hàng lông mày hắn cau lại, nét mặt rất cổ quái thì thào.

"Sao có thể?"

"Tiền bối, ngươi làm sao vậy?"

Lúc này Hạ Hầu Lan đã bớt sợ hãi, kinh nghi hỏi.

"Ngươi bước trên tiên đã bao lâu?" Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn thiếu nữ, giọng nói tràn đầy vẻ ngưng trọng.

Nha đầu này thực không đơn giản!

Lâm Hiên tra xét linh căn của nàng, thuận tiện xem qua đan điền thì phát hiện một điểm kỳ quái

Tuy chỉ là Linh Động kỳ tu tiên giả nhưng sâu trong đan điền nữ tử này có một phần linh lực bị che dấu. Luận về độ tinh thuần lại khiến người phải sợ hãi.

Ít nhất Lâm Hiên tự hỏi mình kém xa không kịp, khẳng định đại tu sĩ hậu kỳ cũng không thể so sánh.

Điều này sao có thể, đối phương rõ ràng chỉ là một tu tiên giả Linh Động kỳ nho nhỏ. Lâm Hiên coi như kiến thức rộng rãi nhưng chưa từng gặp qua chuyện thế này.

Vì thế hắn kiểm tra lại một phen, phát hiện trong thức hải nàng không chỉ có tam hồn thất phách, mà tại ở chỗ sâu còn một tia tàn hồn đang lặng yên ngủ say.

Lâm Hiên dùng thần thức thăm dò, nhưng đối phương dường như còn cường đại hơn hắn nhiều, thiếu chút nữa bị hút vào.

Nguyệt Nhi nghe hắn thuật lại thì cũng kêu lên kỳ quái, dù không hiện thân nhưng bắt đầu tò mò đánh giá thiếu nữ trước người.

Hạ Hầu Lan thấy phản ứng của Lâm Hiên thì lại hoảng sợ, ánh mắt đối phương không ác ý nhưng khiến người ta có cảm giác vô cùng cổ quái.

"Tiền bối ta. . . người. . ."

Lời còn chưa dứt đột nhiên Lâm Hiên quay đầu, trên mặt hiện vẻ băng lãnh: "Hai vị đã đến đây thì mời hiện thân, lén lút như vậy làm gì"

"Ồ?"

Một thanh âm bối rối truyền vào tai, sau đó trong bụi cỏ bên trái chợt lóe hoàng quang, hai bóng người hiện ra.

"Là ngươi?"

Hạ Hầu Lan kinh hãi la lên, một kẻ trước mặt kia đúng là đầu đà tóc dài thần tình hung ác kia, bên cạnh hắn còn một tu tiên giả Trúc Cơ hậu kỳ mũi sư sử miệng rộng.

"Các ngươi theo dõi Lâm mỗ?"

"Chính xác, tiểu tử này dám phá hỏng chuyện tốt của ta, bản tôn sẽ không bỏ qua cho ngươi, không ngờ là tiểu nha đầu này cũng ở đây. Hắc hắc..." Ánh mắt đầu đà tóc dài ở đảo qua trên người Hạ Hầu Lan thì nhỏ cả nước miếng.

"Bản tôn? Chỉ là một đệ tử Linh Động kỳ cũng lớn lối như vậy, bằng ngươi cũng muốn làm cường đạo sát nhân đoạt bảo sao?" Lâm Hiên nở nụ cười.

"Ta không được nhưng sư huynh ta chính là tu tiên giả Trúc Cơ hậu kỳ, hơn nữa tu luyện thần thông đặc thù. Chắc ngươi đã nghe qua đại danh của Huyết quang lão tổ rồi chứ?" Đầu đà tóc dài kiêu ngạo vạn phần mở miệng.

"Huyết Quang lão tổ?"

Da mặt Lâm Hiên khẽ động, danh tự này kêu cũng thật lớn lối. Nghe nói giống như là một lão quái Nguyên Anh Kỳ, một tu sĩ Trúc Cơ kỳ vô sỉ như vậy cũng hiếm thấy.

"Lâm mỗ sát sinh không ít, hai ngươi cũng không phải hạng tốt lành gì. Để ta đưa các ngươi đi đầu thai chuyển thế."

Lâm Hiên vận chuyển pháp lực trong cơ thể , một cỗ linh áp kinh người phát ra khiến hai gã đầu đà nghẹn họng trân trối, hai chân không tự chủ được mà quỳ xuống đất. Linh áp kinh người này vượt quá xa cao thủ Ngưng Đan kỳ.

"Tiền bối, hiểu lầm, hết thảy đều là hiểu lầm, chúng ta là hạng mắt chó, không biết người có tu vị thông thiên như thế, nếu không tuyệt không dám mạo phạm." Huyết Quang lão tổ kia phản ứng nhanh hơn, liên tục dập đầu với Lâm Hiên. Trong lòng hắn thầm hận đầu đà tóc dài đến chết, khi không lại kéo hắn cùng tới quỷ môn quan thế này.

"Chỉ một câu mắt chó là muốn ta bỏ qua, ngươi cảm thấy có chuyện tốt vậy sao?"Lâm Hiên cười lạnh nói.

Huyết quang lão tổ nghe xong thì trong mắt hiện lệ khí, hé miệng phun ra một đạo lệ quang. Với nhãn lực của Lâm Hiên đương nhiên thấy rõ ràng, là một thanh huyết đao dài hơn thước.

Bất quá hắn tế ra bảo vật này, không phải hướng về Lâm Hiên. Dám đánh lén thiếu niên thân bí có thể là một lão quái Nguyên Anh này, hắn còn chưa có lá gan lớn như vậy.

Chỉ thấy huyết quang kia chợt lóe thì một cái thủ cấp phóng lên cao, đầu đà tóc dài nằm mơ cũng không ngờ lại chết ở trong tay sư huynh.

"Tiền bối, tiểu tử này đắc tội với người nên ta đã giết hắn đền tội, không biết vãn bối có thể rời đi không?" Vẻ dữ tợn trên mặt Huyết quang lão tổ còn chưa tan, ngẩng đầu nặn ra nụ ý cười nhưng nhìn qua lại càng tà ác vô cùng.

Hạ Hầu Lan mở to đôi mắt đẹp, phần lớn thời gian nàng đều cùng phụ thân ở thâm sơn tu luyện, thật không thể ngờ đồng môn khi nguy ngập còn có thể tùy tiện tương tàn.

Còn có tiền bối này có tu vị kinh người như thế, tám chín phần phải là tu tiên giả ngoài Ngưng Đan kỳ.

Trên mặt Lâm Hiên vẫn một bộ thản nhiên. Tay áo phất một cái, một đạo thanh sắc kiếm khí bay vút ra, đón gió hóa lớn chém xuống đỉnh đầu đối phương.

"Tiền bối tha mạng!"

Huyết Quang lão tổ kinh hãi, sắc mặt như xám màu đất, hai tay vội bấm niệm pháp chú, thao túng thanh huyết đao nghênh đón.

Vô thanh vô tức, huyết đao như giấy mỏng bị chém làm hai đoạn, nháy mắt lại thêm một cái thủ cấp phóng lên cao.

Huyết vũ đầy trời, Lâm Hiên bấm tay bắn ra hai viên hỏa đạn, biến thi thể của bọn hắn thành khói bụi.

Sắc mặt Hạ Hầu Lan trắng bệch. Lâm Hiên không nói thêm gì mà toàn thân nổi thanh quang, khẽ quấn lấy nàng rồi hóa thành một đạo kinh hồng bay đi.

Nháy mắt liền bay ra trăm dặm. Thần sắc hắn vừa chậm, ngừng độn quang.

"Tiền bối, người đến Thanh Nguyên Lâm này làm gì?" Thanh âm tò mò truyền ra, thiếu nữ đầy vẻ cung kính, cẩn thận mở miệng.

Nghĩ lại ánh mắt cổ quái của Lâm Hiên khi nhìn mình, Hạ Hầu Lan lại có điểm kinh ngạc, chẳng lẽ trên người nàng còn có bí mật gì khiến vị tiền bối này tâm động chăng?

Không ngờ đây lại là Thanh Nguyên Sâm Lâm, Lâm Hiên đem thần thức thả ra. Phía trước quả nhiên là rừng rậm diện tích rộng lớn, bất quá rất hắn lần nữa quay đầu nhìn Hạ Hầu Lan.

"Ngươi bước vào tiên đạo đã bao lâu, thân thế như thế nào, tất cả đều kể lại cho ta nghe." Lâm Hiên chậm rãi mở miệng.

Hạ Hầu Lan ngẩn ngơ, sao tiền bối quan tâm đến việc này nhưng không có gì phải giấu diếm. Nàng hé mở đôi môi anh đào thuật lại.

Thỉnh thoảng Lâm Hiên hỏi nàng một vài vấn đề, có điều thân thế lai lịch nàng rất bình thường, không có điểm nào nội trội. Nữ tử rõ ràng chỉ là Linh Động kỳ, nhưng sao trong cơ thể lại có linh lực còn tinh thuần hơn cả cảnh giới Nguyên Anh.

Còn có hồn phách ngủ say trong cơ thể nàng nữa?

Lâm Hiên càng nghĩ càng tò mò, do dự một chút thì hắn lại đưa tay cầm lấy cổ tay Hạ Hầu Lan. Thiếu nữ vẫn đỏ mặt nhưng lần này không giãy dụa mà càng thêm tò mò.

Lâm Hiên nhắm lại hai mắt, cường đại thần niệm thông qua kinh mạch chậm rãi thâm nhập vào thức hải thiếu nữ, chẳng qua lần này hắn vô cùng cẩn thận.

Thức hải của Linh Động kỳ đệ tử không mấy rộng lớn, Lâm Hiên không phí bao nhiêu sức lực đã tìm đến hồn phách kia.

Đối phương tuy đang ngủ say nhưng Lâm Hiên cảm giác còn cường đại hơn bản thân hắn rất nhiều.

Đây không phải bị yêu thú hoặc là tu sĩ cao cấp đoạt xá thân thể. Không ngờ lại là nhất thể song hồn, hồn phách này cùng chủ hồn của Hạ Hầu Lan tuy mạnh yếu khác nhau nhưng lại có cùng căn nguyên.

Lâm Hiên vô cùng kinh ngạc.

Cái này rõ ràng không giống bí thuật đệ nhị nguyên thần mà cao cấp hơn cấp rất nhiều. Trong này như ẩn chứa một đại bí mật nào đó. Do dự một lát, Lâm Hiên lại thật cẩn thận dụng thần thức hướng tới hồn phách ngủ say kia.

Rất nhanh đã tiếp cận, thần thức của hắn chậm rãi đảo lên thì không thấy đối phương có phản ứng.

Lâm Hiên mừng rỡ, đang định tăng mạnh thần thức thì hồn phách kia chợt tỉnh lại. Linh quang chợt lóe, nó huyễn hóa ra một cái mồm đầy máu, muốn cắn nuốt thần niệm xâm lấn.

Sắc mặt Lâm Hiên trắng nhợt, song anh trong đan điền đồng thời mở mắt. Nguyên Anh lại quỷ dị xuất hiện tại thiên linh cái.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Anh thoáng hiện tia sợ hãi nhưng rất nhanh hóa thành một đạo kinh hồng thanh sắc bay vào thân thể thiếu nữ

Ngay sau đó, nó dùng bí thuật thu nhỏ lại vô số lần, xuất hiện ở trong thức hải của Hạ Hầu Lan.

Cái gọi là thức hải tương ứng cùng với khí hải. Một cái để chứa đựng linh lực còn một cái là nơi sống của thần thức. Không chỉ tu tiên giả mà trong thân thể phàm nhân cũng có thức hải, chẳng qua phi thường nhỏ yếu nên bọn họ không cảm giác được.

Hạ Hầu Lan tuy là tiểu tu Linh Động kỳ, nhưng thức hải rộng hơn của phàm nhân rất nhiều, nơi này xem như là một vùng sương mù mờ mịt.

Lúc này ở trung tâm biển sương vụ, mặt ngoài cái mồm máu lóe ra lam quang. Quang đoàn màu vàng do thần thức của Lâm Hiên biến ảo thành đang liều mạng giãy dụa, có điều đối mặt hấp lực đáng sợ kia thì không chút tác dụng.

Nếu thần thức bị cắn nuốt, kết cục của Lâm Hiên thật không tốt đẹp gì, tuy không mất mạng nhưng mười phần sẽ trở thành ngây ngốc như Xuyên Sơn Giáp kia.

Cũng may đúng lúc này Nguyên Anh đã tới, hé miệng phun ra một đạo màu linh quang xanh biếc, hóa thành cơn lốc cuồn cuộn thổi tới cái mồm máu kia.

Ầm!

Nguyên Anh vận dụng bản mạng linh lực, uy lực mạnh còn hơn cả pháp bảo, nhất thời hấp lực bị ngăn cản. Quang đoàn thần thức nhân cơ hội này giãy dụa thoát ra rồi nhập vào trong thân thể Nguyên Anh.

Nguyên Anh không chút chậm trễ, toàn thân nổi thanh quang, muốn từ trong thức hải bay ra ngoài. Chẳng biết sao khi đối mặt với cổ quái hồn phách kia thì hắn có cảm giác ớn lạnh.

"Muốn chạy, đã muộn!"

Thanh âm chế nhạo phát ra từ cái mồm máu:"Cho dù có thể thoát khỏi nơi này, ngươi cho là còn có cơ hội sống sót sao?"

Sau đó nó mơ hồ một trận rồi quỷ dị biến thành một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp rất giống Hạ Hầu Lan.

Không... Không phải tương tự mà như chính là nguyên thần của Hạ Hầu Lan ngưng tụ thành. Một Linh Động kỳ tu tiên giả nào có bổn sự như vậy?

Nguyên Thần vốn khác với Nguyên Anh, muốn ngưng tụ biến hóa còn khó khăn gấp nhiều.

Lúc này Lâm Hiên đã hoảng sợ, nào còn tâm tư tìm hiểu, Nguyên Anh nhanh chóng bay ra ngoài.

Cũng may thiếu nữ nọ không có đuổi theo, thân hình mơ hồ một rồi biến mất.

Chỉ thấy linh quang chợt lóe, Nguyên Anh đã thoát khỏi thân thể thiếu nữ, một lần nữa chui vào thiên linh cái của Lâm Hiên.

Mà lúc này, thân thể Hạ Hầu Lan phát sinh chuyển biến kinh người. Nàng lấy tay ôm đầu, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy thống khổ, ngũ quan cơ hồ vặn vẹo.

Có điều linh áp do nàng phát ra khiến người nghẹn họng trân trối. Bạo tăng từ Linh Động kỳ lên Trúc Cơ kỳ, Ngưng Đan kỳ.

Tu tiên giả khổ tu cả trăm năm mới có thể tăng cảnh giới, cơ hồ ở trong khoảnh khắc Hạ Hầu Lan đã hoàn thành.

Đột nhiên thiếu nữ nâng tay lên, trên mặt không còn vẻ thống khổ, thân thể mềm mại cũng ngừng run rẩy. Nàng há miệng phun ra một đạo lệ quang bao lấy tay trái. Nhất thời cổ tay trắng muốt bị cắt một vết thương cỡ cả tấc.

Tinh huyết thẫm đỏ chảy ra, cổ tay nàng có mang một cái vòng ngọc, lúc này cũng bị máu nhuộm đỏ.

Chỉ thấy vòng ngọc đại phóng linh quang, bắt đầu sáng lên.

Lâm Hiên trợn mắt, hắn đã chú ý qua. Vòng ngọc này rõ ràng chỉ là trang sức bình thường mà giờ khắc này...

Đây là bảo vật gì mà có thể qua mặt được thần trí của hắn?

Lúc này chiếc vòng ngọc đã đỏ sẫm như máu, sau đó nổ tung thành vô số quang điểm màu đỏ tươi.

Hạ Hầu Lan giơ tay phải lên, ngón tay ngọc thon dài như tú xảo như hoa vẫy nhè nhẹ trong hư không.

Vù một tiếng vang, các quang điểm này chợt lóe, tụ thành một quang cầu huyết sắc cỡ nắm tay.

Quang cầu lại nhanh chóng thu nhỏ lại, chợt lóe nhập vào trên trán thiếu nữ.

Sau đó nàng duỗi thân, ngẩng đầu ưỡn ngực, từ trên trán bắn ra một cột sáng đỏ tươi lên thẳng trời cao.

Oành!

Tầng mây bị xuyên phá, không trung dường như bị xé nứt, một cái khe hở không gian hơn một trượng ẩn hiện trên đỉnh đầu hai người.

"Đây là... Phá Toái Hư Không?"

Lâm Hiên vô cùng kinh hãi, mượn bảo vật của Tuyết Hồ vương hắn cũng chỉ làm cho một khoảng không gian vặn vẹo một chút mà thôi.

Khi hắn đối đầu cùng quái vật Ngô Công do Thiên kiếp hóa thành. Cả hai tuy có phá không ra một cái khe nhỏ nhưng không phải là chân chính Phá Toái Hư Không.

Khi đó chỉ là xé mở một lỗ hổng nhỏ, rất nhanh nó đã khép lại, chân chính Phá Toái Hư Không đả thông lực cách giới ở cả hai mặt biên. Độ khó khăn một trời một vực, căn bản không thể so sánh.

Theo truyền thuyết thì đó là thần thông mà chỉ có tu sĩ Ly Hợp kỳ mới có thể nắm giữ.

Mà dù là lão quái vật cảnh giới này, muốn Phá Toái Hư Không cũng phí rất nhiều pháp lực, tiêu hao không ít linh lực dụng pháp bảo, hơn nữa còn phải có trận pháp đặc biệt tương trợ, nếu không đừng mơ làm được.

Như vậy mà Hạ Hầu Lan lại thoải mái vô cùng, tựa hồ không tốn bao nhiêu sức lực.

Hiện tại cảnh giới của nàng tăng vọt nhưng chỉ là Ngưng Đan kỳ thôi, mấu chốt là ở cái vòng ngọc kia. Lâm Hiên có thể khẳng định, đây tuyệt đối không phải vật ở Nhân giới.

"Thiếu gia, chúng ta mau rời đi, muội cảm giác chỗ này tựa hồ không ổn." Nguyệt Nhi chợt lên tiêng.

"Không, chờ một chút” Ánh mắt Lâm Hiên chợt lóe, kiên định nói.

Một màn vừa phát sinh trong thức hải của Hạ Hầu Lan quả thật nguy hiểm, nhưng đó đem thần thức thăm dò bên trong thân thể đối phương. Còn hiện tại Lâm Hiên tin tưởng mười phần vào thần thông của mình.

Chủ yếu là thiếu nữ trước mắt này không chừng có liên quan đến cảnh giới Ly Hợp kỳ, thậm chí là bí mật ngày sau phi thăng Linh giới. Hắn sao có thể bỏ qua?

Đoành!

Tiếng nổ ngày càng kinh thiên động địa, sau đó từ khe hở không gian chợt bắn xuống một đạo sáng trắng ngà, vừa lúc bao phủ thân thể mềm mại của Hạ Hầu Lan.

Chỉ thấy thiếu nữ nhắm hai mắt, khuôn mặt thanh tú lộ vẻ hưởng thụ.

"Đây là... Linh lực quán thể?"

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ kinh hãi, hắn từng đọc qua trên các cổ tịch.

Nghe thì thần bí nhưng nguyên lý giống như bí thuật ‘ma khí quán thể’ của ma đạo.

Đây là một bí pháp hiệu quả rất lớn, có thể khiến thực lực tu sĩ tăng vọt trong thời gian rất ngắn.

Nhưng nếu lượng linh lực thu nhận quá lớn thì cũng thể nổ tan xác mà chết. Hơn nữa ở thời điểm quán thể thì người nhận sẽ hết sức thống khổ, không hề kém lên núi đao xuống biển lửa. Có điều Hạ Hầu Lan lại như đang tắm dưới ánh dương, thập phần hưởng thụ.

Lâm Hiên rất nhanh liền phát hiện chỗ kỳ quái, cột linh lực cường đại kia lại cùng một loại với pháp lực trong cơ thể thiếu nữ này.

Nói cách khác, cột linh lực kia như chính là của nàng, chẳng qua bây giờ mới trở lại. Như vậy có thể tưởng tượng tưởng nó xuyên qua không gian cách trở, đến từ Linh giới...

Sắc mặt Lâm Hiên trở nên vô cùng ngưng trọng. Điều này khiến hắn nhớ lại khi ở Khuê Âm Sơn, Xuân Ky là thượng giới mãnh thú Linh giới, đã đem một phân hồn hàng lâm nơi hạ giới này.

Nhìn tiểu nữ tử Linh Động kỳ này, trong nháy mắt tu vị lại có thể bạo tăng đến ngang lão quái Nguyên Anh kỳ. Lâm Hiên thầm hít một hơi lạnh.

Dung mạo dáng người vẫn là Hạ Hầu Lan nhưng lại toát ra khí chất bễ nghễ thiên hạ.

Mái tóc nhung huyền của nàng tung bay theo gió, y phục hết sức bình thường nhưng ẩn hiện khí chất cao quý. Vương tử công chúa thế tục trước mắt nàng dường như chỉ con kiến.

Ngũ quan không thay đổi nhưng chẳng biết tại sao lại xinh đẹp hơn trước rất nhiều.Khí độ của nàng còn vượt xa đại tu sĩ. Thậm chí lão quái vật Ly Hợp kỳ đối mặt với nàng cũng thất sắc.

Linh áp của song phương cân sức ngang tài, nhưng ở trước mặt thiếu nữ này thì Lâm Hiên chịu một sự áp bách khó hiểu, cảm giác hít thở không thông như đối mặt tồn tại cấp cao rất nhiều.

Với tâm cơ của Lâm Hiên, ẩn ước đoán được chuyện gì xảy ra, lúc này hai tay vòng lại thi lễ với đối phương:

"Vãn bối Lâm Hiên tham kiến tiên tử."

Ba mươi năm sông chảy về đông, ba mươi năm sông chảy về tây. Không ngờ lúc này Lâm Hiên lại dùng lễ vãn bối với Hạ Hầu Lan. Hơn nữa trên mặt hắn còn lộ kính ý.

Ánh mắt thiếu nữ đảo qua trên người Lâm Hiên, vẻ mặt như đang nhìn một gã tiểu tốt, rốt cục hé mở môi anh đào: "Ngươi gọi là Lâm Hiên?"

"Vâng!"

"Xem bộ dáng của ngươi, tựa hồ đã đoán ra thân phận của bổn cung. Bổn cung cũng không phải là hạng lấy oán trả ân. Ngươi từng đã cứu ta, ta cho ngươi hai lựa chọn." thanh âm Hạ Hầu Lan vẫn giống nhau nhưng ngữ khí trở nên băng lãnh cùng kiêu căng.

"Hai lựa chọn?" Chân mày Lâm Hiên cau lại, cảm thấy được có điểm không ổn.

"Chính xác, thứ nhất là bái ta làm chủ nhân."

"Nhận chủ?" Sắc mặt Lâm Hiên chợt âm trầm xuống nhưng thiếu nữ lại như không thấy:

"Chính xác, hơn nữa phải cùng ta ký kết huyết khế chủ tớ."

Lâm Hiên nghe thì trầm mặc rất lâu mới mở miệng: "Còn lựa chọn khác là gì?"

Hạ Hầu Lan nhìn thở dài: "Người tự cho là thông minh, không phải đã biết rồi sao, cần gì phải để cho ta nói thẳng."

" Tiên tử nói gì Lâm mỗ không hiểu" Trong lòng Lâm Hiên thầm động nhưng ở mặt ngoài vẫn bình tĩnh.

"Lời ta đã ra khỏi miệng tuyệt không thu về, ngươi nghĩ cho kỹ" Thiếu nữ có điểm bắt đắc dĩ mở miệng: "Nếu không phải có người cầu xin cho ngươi, còn đối có ân với ta. Ngươi cho là bổn cung lại khách khí cùng một tiểu tử Nguyên Anh Kỳ sao?"

"Có người xin cho ta?" Vẻ mặt Lâm Hiên cực kỳ cổ quái: " Chẳng lẽ là Hạ Hầu cô nương?"

"Vô nghĩa, ta đương nhiên là nàng, nàng cũng chính là ta. Ngươi cho là bổn cung là thế nào. Nguyên thần đoạt xá? Với thân phận của ta phải đoạt xá một tiểu tu Linh Động Kỳ sao. Không ngại nói cho ngươi biết. Bổn cung chính là tu sĩ thượng giới, bởi một lý do đặc thù mà phải xuống hạ giới này một lần. Chẳng qua khác với thời kỳ thượng cổ, chỉ có tu sĩ hạ giới phi thăng đến thượng giới, mà ở Linh giới hay là Ma giới, không quản là tồn tại cao tới mức nào, đều khó có thể hàng lâm hạ giới"

Lâm Hiên nghẹn họng nhìn trân trối, hắn quả thực không thể tưởng tượng nổi đối phương ở Linh giới là tu tiên giả cao tới cấp bậc gì.

"Vậy tại sao tiền bối lại có hai hồn phách?" Lâm Hiên ngập ngừng mở miệng.

Hạ Hầu Lan lạnh lùng:“Chuyên này có gì mà lạ. Bổn cung tuy tu vị bất phàm nhưng dù sao cũng không phải chân tiên, ta đã lợi dụng pháp tắc không gian mà chuyển thế đầu thai, đồng thời đem trí nhớ cùng thực lực phong ấn lại, mà thời điểm xuyên không phải đối mặt với cách giới lực, lúc ấy ta chỉ là hồn phách không có thân thể nên bị thương không nhỏ, sau khi đầu thai hồn phách liền say ngủ an dưỡng, nhưng nếu không có hồn phách thao túng thì chẳng phải bổn cung liền biến thành hoạt tử nhân sao, vì thế ta thi triển bí thuật, phân chia thêm ra một Nguyên Thần mới."

"Đệ nhị nguyên thần?" Lâm Hiên cau mày, rúng động nói:"Chẳng lẽ tiên tử không sợ Hạ Hầu Lan phản phệ?" Lâm Hiên gãi đầu, trường hợp này hoàn toàn phá vỡ khái niệm của hắn đối với Nguyên Thần.

"Hừ, nàng chính là ta, ta chính là nàng, có cái gì mà phản phệ. Song hồn chính là một thể, Thần thông của bổn cung, há đám tiểu bối các ngươi có thể lý giải?"

"Có lẽ thế" Lâm Hiên cười khổ, từ sau khi Kết Anh thì chưa thấy ai ở trước mặt hắn cậy già lên mặt, chẳng qua nữ tử trước mắt đúng là có tư cách này.

"Tiên tử!"

"Được rồi, đừng nói những chuyện vô nghĩa nữa. Ý ta vừa mới nói, ngươi lựa chọn thế nào?"

Sắc mặt Hạ Hầu Lan trầm xuống, dường như không còn kiên nhẫn nữa.

"Chẳng lẽ tiên tử không thể để tại hạ rời đi sao?"

Lâm Hiên cười bất dĩ.

"Bổn cung nói qua, ta không phải là kẻ tàn nhẫn hiếu sát, huống chi ngươi cũng có ân với ta. Có điều bổn cung thiên tân vạn khổ đầu thai chuyển thế tới hạ giới, đương nhiên không thể để bất kỳ sơ xuất nào. Có trách thì trách ngươi gặp đúng lúc ta giải trừ phong ấn, nếu ngươi bái ta là chủ nhân thì tốt nhất"

"Ta…"Lâm Hiên không đáp ứng nhưng trên mặt lộ vẻ chần chừ.

"Hừ, đây là cơ hội cuối cùng cho ngươi. Tiểu tử, ngươi cho là bổn cung thiếu nô tài sao, Trên thượng giới còn vô số kẻ thực lực cao ngất, muốn làm nô bộc của bổn cung mà ta còn không thèm để mắt. Bái ta là chủ, ngươi cho là chịu thiệt sao? Ngươi cố tình còn khước từ, một bộ không tình nguyện..." Chân mày Hạ Hầu Lan cau lại.

Lâm Hiên nghe thì trợn mắt há mồm, khẩu khí của thiếu nữ này thực thái quá. Thân phận của nàng ở Linh giới là gì?

"Thiếu gia, không phải nàng là đang thổi da bò đó chứ!" Nguyệt Nhi cũng một bộ ngây ngốc.

"Không phải."

Lâm Hiên thầm lắc đầu. Xem ngôn ngữ cùng khí độ của thiếu nữ này chắc hẳn là đại nhân vật ở Linh giới, chỉ không ngờ là cao thái quá như vậy.

"Nếu tôn tiên tử là chủ nhân, có thể tiến giai Ly Hợp?" Lâm Hiên yếu ớt mở miệng.

"Hừ, Ly Hợp thì tính cái gì, có bổn tiên tử chiếu cố, phi thăng Linh giới tuyệt không thành vấn đề." Trên mặt Hạ Hầu Lan lộ tia ngạo nhiên.

"Nhưng còn pháp tắc thiên địa..."

"Bổn cung tự nhiên có biện pháp khiến ngươi bình yên vượt qua. Thế nào, còn không mau bái ta là chủ nhân!" Hạ Hầu Lan đắc ý cười nói.

Lâm Hiên lại lâm vào trầm mặc.

Tu tiên chẳng qua là bì trường sinh mà thôi. Lên một cảnh giới thì thọ nguyên gia tăng rất nhiều.

Tiên đạo càng lên cao càng gian nan. Số lượng tu sĩ Nguyên Anh ở Nhân giới đã ít, lão quái Ly Hợp kỳ thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Hơn nữa muốn phi thăng Linh giới còn phải độ qua Thiên kiếp. Từ xưa đến nay đã có vô số tu sĩ Ly Hợp kỳ ngã xuống trong đó. Bây giờ có người cam đoan bình yên vượt qua điều này. Đừng nói làm nô cho người đó, cho dù làm trâu làm ngựa cũng sẽ có kẻ cam nguyện đồng ý.

Nhưng Lâm Hiên thì khác, hắn sở cầu trường sinh nhưng không thể vì thế mà đánh mất đi sự tự do của bản thân!

Lâm Hiên nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ, kiên định mở miệng:"Ta từ chối!"