Bách Luyện Thành Tiên

Chương 5: Phát hiện bất ngờ

Lúc này Lâm Hiên đang cầm một viên đan dược trong lòng bàn tay. Đan hoàn này tỏa ra một mùi hắc hắc. Đây chính là phế đan mà Mã trưởng lão cho hắn. Đối với tu tiên giả thì phế đan khác nào phế vật song Lâm Hiên không hề vứt đi, theo hắn thì dù sao tài liệu luyện chế ra nó cũng là thiên tài địa bảo. Khi trước hắn lấy ra nghiên cứu thành phần của nó gồm những gì, còn chút gì hữu dụng không.
"Lại làm thêm một vòng đại chu thiên tuần hoàn nữa vậy".
Hiện với Lâm Hiên lam quang đã có thể vận hành như linh lực. Theo thói quen thời gian gần đây, khoanh chân ngồi mà hắn tụ tập toàn bộ quang điểm trong đan điền thành một dải màu lam, chậm rãi vận chuyển theo kinh mạch đến bàn tay.
Lúc này các quang điểm lại có dấu hiệu tản ra, hắn tập trung toàn bộ thần thức chuẩn bị quan sát kỹ càng xem khi trước chưa chú ý tới điều gì.
Nhờ thần thức hắn cảm thụ được sự biến hóa của quang điểm, quang điểm xuyên qua lớp da phát tán ra ngoài.
Ơ!
Đột nhiên thần sắc Lâm Hiên chợt động, lần này lam quang tản ra không khí hướng vào một vật thể trong lòng bàn tay.
Phế đan! Vừa rồi lại quên đem nó bỏ qua một bên.
Lúc này tinh thần hắn tập trung đến cực đại, chỉ thấy từ trong đan điền tiếp tục cuồn cuồn phát ra lam quang không ngừng, lam quang cùng phế đan có phản ứng sao?!
Thật cẩn thận hắn không chế lam quang cùng dùng thần thức dò xét phế đan, chỉ thấy những một số lam quang tiến vào phế đan, còn lại thì bị bắn ra tiêu tan trong không khí.
Một khắc trôi qua.
Một lúc thật lâu….
Lúc này thể tích tinh hải trong đan điền đã nhỏ lại chỉ còn ba phần lúc đầu. Mà lúc này có cố gắng đến mấy cũng không thể điều động thêm lam quang. Xem ra đây đã là cực hạn, Đột nhiên lúc này một mùi hương truyền vào mũi hắn.
Lâm Hiên đảo mắt một cái, không ngờ phế đan màu đen đã chuyển sang trắng như tuyết, chính là … hạ phẩm Tẩy Tủy Đan!
So với đồng trang lứa Lâm Hiên trưởng hơn rất nhiều, vẻ mặt rất ít lộ hỉ nộ mà lúc này hắn vô cùng kinh ngạc, hai mắt như trợn to hết cỡ, dường như còn chưa tin vào sự tình trước mắt.
Quan sát một lúc lâu, khẳng định không lầm lẫn, đây đích thị là hạ phẩm Tẩy Tủy Đan!
"Ha ha! " Lúc này không thể tưởng tượng trên đời còn có thứ gì làm hắn sung sướng hơn, Lâm Hiên sảng khoái cười rộ lên. Nguyên chỉ là một viên phế đan rác rưởi thật không ngờ lại có thể trở thành đan dược hữu dụng. Chẳng lẽ lam sắc tinh hải có khả năng tinh chế phế vật?
Nếu như vậy chẳng phải hắn sẽ phát tài sao?
Tu tiên đạo tư chất vô cùng quan trọng song hiệu quả của đan dược cũng không hề kém, nếu được phục dụng đầy đủ thì phàm nhân cũng có thể trở thành tông sư. Đương nhiên cho dù là thế gia gia tộc cũng có tài lực để xem đan dược như kẹo hồ lô mà thỏa thích phục dụng.
Song nếu lam sắc quang điểm có thể biến phế thành bảo, thì tình huống lại khác!
Trong lòng Lâm Hiên rất cao hứng, bất sau một lúc tâm tình vui sướng của hắn đã lắng xuống, vẻ mặt trở lại tỉnh táo bắt đầu nghĩ ngợi.
Không ngờ lam sắc tinh hải lại bảo vật nghịch thiên đến thế này, cho dù là các lão quái cảnh giới cao vời trong truyền thuyết cũng thèm đến đỏ mắt. Hiện tại vấn đề tối quan trọng bây giờ là giữ bí mật này.
Hiện Chu Uyển và Trương Vũ đã chết, thì cho dù có người thứ ba biết Lâm Hiên cũng không mấy lo lắng, không ai lại đi nghi ngờ một đệ tử cấp thấp như hắn.
Vì vậy chỉ cần không để kẻ khác phát hiện ra tình cảnh bên trong đan điền. Cũng may là cơ thể nhân tộc cấu tạo vô cùng kỳ diệu, cho dù cao thủ tu vị hơn hắn rất nhiều cũng hầu như không thể quan sát được, xác xuất việc bại lộ là vô cùng bé. Chỉ cần cẩn thận là có thể giữ bí mật về lam sắc tinh hải. Lúc này ý nghĩ của Lâm Hiên xoay chuyển đến mặt lợi ích của nó.
Lại nói về luyện đan thuật trong tu tiên bách nghệ là đạo thuật đòi hỏi kỹ xảo cực cao, dù là luyện đan đại sư khi luyện cũng có sẽ có đan dược bị hỏng. Một tiểu phái Phiêu Vân cốc thì luyện đan thuật có hạn, xác suất thành công không lớn, nghe đồn chỉ có năm thành nên ngay cả hạ phẩm Tẩy Tủy Đan là đan dược cấp thấp nhất, mỗi tuần trăng cũng chỉ có thể cấp cho mỗi đệ tử hai viên.
Mà nơi đây đệ tử Linh Động kỳ có ước chừng ba trăm người, vậy mỗi tuần trăng phát ra tổng cộng khoảng sáu trăm viên. Như vậy cũng đồng nghĩa là có một lượng phế đan tương tự. Vậy nếu hắn có được số này thì sau đó dùng lam quang có thể biến thành đan dược hữu dụng. Như vậy có thể dùng đan dược mở đường, dù không có linh căn thì tốc tu luyện vẫn có thể bằng thậm chí vượt cả đồng môn.
Viễn cảnh tương lai vô cùng tốt đẹp song Lâm Hiên vẫn sức tỉnh táo, muốn thành công thì phải có kế hoạch hoàn chỉnh.
Đầu tiên là tìm hiểu viên đan dược Tẩy Tủy Đan vừa mới thu được thêm một lần nữa, hắn đưa nó vào tầm mắt cẩn thận quan sát một hồi.
Màu sắc mùi vị đều không có gì khác biệt, trừ một lần bị Mã trưởng lão gây khó dễ thì trước kia Lâm Hiên cũng đã được nhận qua Tẩy Tủy Đan. Do dự một lát hắn lại lấy ra một viên Tẩy Tủy Đan khác, đan dược này là thú được từ Chu Uyển. Nguồn truyện: Trà Truyện
So sánh với Tẩy Tủy Đan mới lấy thì viên được tạo từ phế đan nhỏ hơn một chút, ngoài ra bên cạnh còn có một ít bột phấn màu đen, tản ra mùi hắc nồng khó ngửi.
Tạp chất!
Lại nói trong Phế đan vì nhiều tạp chất hỗn tạp cùng tinh hoa của dược liệu nên vô dụng trong việc tu luyện.
Vậy nếu có thể đem tạp chất loại bỏ giữ lại tinh hoa thì phế đan đương nhiên biến thành đan dược. Lý lẽ này không phải là tu tiên giả chưa từng nghĩ qua nhưng trên thực tế lại khó như lên trời, mấy vạn năm qua biết bao nhiêu đại môn phái hay tán tu cao thủ đã thử qua không biết bao nhiêu lần nhưng chưa một lần thành công. Trải qua vô số lần thất bại tu tiên giả cùng đành từ bỏ, hình thành nhận thức không thể loại bỏ tạp chất trong phế đan.
Nhìn nhúm tạp chất trước mắt Lâm Hiên trở nên trầm ngâm. Hắn lại lấy từ trong bình ra một viên phế đan nắm ở trong tay, khoanh chân ngồi xuống đả tọa. Cho đến khi lượng tiêu hao của tinh hải đã khôi phục, hắn tiếp tục điều động lam sắc quang điểm thực hiện một đại chu thiên tuần hoàn.
Quá trình này hết sức gian nan song với Lâm Hiên đã trở thành quen thuộc, khi quang điểm di chuyển đến cổ tay thì hắn tập trung thần thức cẩn thận xem xét.
Dưới thần thức cảnh tượng khi trước lại một lần nữa hiện ra. Quang điểm tiến vào phế đan thì tạp chất bị đẩy ra ngoài. Màu sắc của đan dược chuyển dần thành xám, sau đó biến thành màu trắng.
Song còn có một bộ phận quang điểm tiêu tán trong không khí rất lãng phí. Lâm Hiên cố dụng thần thức tụ tập quang điểm càng thêm dày đặc, như vậy lượng quang điểm tiến vào phế đan sẽ nhiều hơn.
Quả nhiên là tốc độ tạp chất bị phân ly nhanh hơn, song sau một khắc, một tiếng bụp nhỏ vang lên, đan dược trong bàn tay đã bị vỡ ra làm bốn năm mảnh.
"Xem ra lam sắc quang điểm quả thật có thể phân ly tạp chất, đem bộ phận tinh hoa cô đọng lại biến phế thành bảo". Lâm Hiên lẩm nhẩm, mặc dù vừa rồi thất bại song hiểu biết của hắn tăng lên không ít, kiểm chứng lại kết quả lần đầu.
Hắn lại xem xét một hồi, quá trình khống chế lam quang có một sai lầm chính là tốc độ, có thể tốc độ quang điểm tiến vào trong đan dược quá nhanh khiến đan dược không chịu được chăng?
Lâm Hiên đưa ra suy đoán song muốn chứng thực thì chỉ có cách thử thêm lần nữa. Nghỉ ngơi cho đến khi tinh hải trong đan điền khôi phục, Lâm Hiên lại lấy ra một viên phế đan, khoanh chân ngồi xuống một lần nữa thử nghiệm…
Sau mấy lần thử nghiệm cùng cẩn thận đánh giá, Lâm Hiên đã rút ra thêm một kết luận. Thì ra quá trình tinh chế phế đan này nhanh quá không được mà chậm quá cũng không xong, phải khống chế tốc độ trong một phạm vi nhất định thì mới thành công. Song muốn nắm rõ ràng phạm vi ấy là thì còn cần phải tinh chế thêm rất nhiều lần.
Lâm Hiên ngồi xuống nghỉ ngơi khôi phục thể lực rồi lại bắt đầu tinh chế. Cả đêm không ngủ hắn mong mau chóng nắm giữ bí mật về lam sắc quang điểm…
Bóng tối bị ánh bình minh xua tan, vầng thái dương lại bắt đầu lóe ra trong những đám mây hồng phía đông. Lâm Hiên cầm một viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan trong tay thầm nghĩ ngợi.
Đã qua mấy ngày liên tiếp tinh chế, cứ năm viên phế đan thì được viên đan dược, xác suất là hai thành cũng không tính là thấp. Lần trước Mã trưởng lão gây khó dễ cho hắn nên đem cho hai bình phế đan. Lão cũng thật hào phóng! Mỗi bình có khoảng trăm viên phế đan, như vậy tinh chế ra được bốn mươi viên đan dược, so với hai viên được cấp thì lợi hơn rất nhiều.
Khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ cười mỉm, có được dị năng của lam sắc quang điểm này thì tu tiên đạo mù mịt của hắn cũng đã có hi vọng. Hắn mở của sổ, phát hiện trời đã sáng,
Đã đến thời gian tu luyện, hắn cẩn thận thu lại bảo vật rồi tới luyện khí đường bắt đầu đả tọa. Cho dù bây giờ có tinh hải thì sự cố gắng khắc khổ vẫn là không thể thiếu.
Trong mười ngày kế tiếp, Lâm Hiên vừa khổ luyện vừa lặng lẽ tinh chế phế đan thành đan dược, khả năng sử dụng lam sắc tinh hải đã trở nên thuần thục hơn. Hiện tại xác suất tinh chế thành công của hắn đã được nâng lên ba thành.
Vì vậy trải qua gần một tuần trăng cố gắng, thu hoạch so với tưởng tưởng ban đầu hơn nhiều là được sáu mươi viên đan dược.
Sáu mươi! Đây chẳng phải là con số các đệ tử phải tích cóp gần ba năm sao!
Hiện tại gia thân của Lâm Hiên quả thật không nhỏ. Có đủ linh dược bước kế tiếp chính là chăm chỉ luyện công. Tại Phiêu Vân Cốc này hắn càng cảm nhận rõ ràng thực lực mới là căn bản là đạo lý sinh tồn vì vậy hắn lập một kế hoạch chi tiết cho việc đề thăng pháp lực.
Lấy đan dược phối hợp với nỗ lực. Mỗi ngày phân ra sáng trưa chiều Lâm Hiên đều phục dụng một viên tẩy tủy đan sau đó đả tọa luyện hóa dược lực.
Lại nói hạ phẩm Tẩy Tủy Đan tuy không phải là trân quý lắm song cũng không tu sĩ cấp thấp nào xa xỉ tới mức mỗi ngày dùng ba viên như hắn, Nhờ tại dược lực cường đại thôi động ước chừng một tuần sau hắn đã cảm thấy linh lực trong cơ thể tràn đầy, chướng ngại bình cảnh không còn đáng ngại.
Đây là thời điểm trùng kích vào tầng thứ hai Linh Động kỳ!