Bách Luyện Thành Tiên

Chương 113: Nguyệt Nhi lần nữa ngưng đan

Lâm Hiên đã suy nghĩ rất nhiều đến vấn đề này. Xem qua không ít cổ tịch hắn phát hiện một điều. Với phàm nhân như hắn, có một loại linh đan có thể thoát thai hoán cốt, sau khi phục dùng sẽ có được linh căn tu tiên.
Đương nhiên đó chỉ là những linh căn phổ thông. Nhưng nhờ như vậy, phục dụng thêm đan dược, tốc độ tu luyện cũng không đến mức chậm lắm.
Mà thượng cổ linh đan này đã có từ rất lâu, tên của nó đã bị lãng quên theo thời gian, Lâm Hiên chỉ tìm được ghi chép về nó trên một ngọc giản không nguyên vẹn mà thôi.
Là do một vị cổ tu sĩ kinh tài tuyệt diễm bào chế ra, vị tiền bối nọ một thân tu vị cao thâm khó lường. Nhưng trong một lần tình cờ, hắn đã luyến ái một nữ phàm nhân.
Tu sĩ còn chưa đến mức đoạn được thất tình lục dục song tu tiên giả Nguyên Anh Kỳ tu sĩ yêu thương phàm nhân là rất hiếm thấy.
Ái tình là một điều lạ kỳ nhất trên thế gian này, một khi đã sa vào rồi thì khó có thể thoát ra được. Tiền bối kia tuy không thèm để ý đẳng cấp nhưng hai người gặp phải một vấn đề cực kỳ khó khăn.
Là một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thì thọ nguyên cả ngàn năm cũng là chuyện bình thường.
Nhưng nữ nhân nọ chỉ là một phàm nhân, nàng chỉ có thể sống được tám mươi năm hay nhiều lắm là một trăm năm.
Điều đau khổ nhất trên đời chính là bất lực đứng nhìn thân nhân dần già cỗi theo thời gian.
Vị tiền bối dốc hết tâm lực, sau khi bế quan thì sau ba năm đã chế ra được một loại linh dược nghịch thiên, phàm nhân khi phục dụng sẽ có được linh căn của tu tiên giả.
Nghe nói khi đan dược này vừa mới xuất thế đã khiến Tu tiên giới chấn động lớn đến mức trước nay chưa từng có. Các môn phái hay tán tu đều vô cùng hứng thú đối với nó, Có điều sự kích động nhanh chóng lắng đi và hứng thú cũng dần nguội lại. Bởi vì chúng tu sĩ phát hiện ra, đan dược này tuy thần kỳ nhưng chỉ giống như gân gà (1).
Đầu tiên đan dược này có thể sinh ra linh căn cho phàm nhân, vậy nếu dùng cho tu tiên giả thì có đề cao phẩm chất linh căn hay không?
Thực tế đã chứng minh rằng ý tưởng này xa vời, có môn phái hao tâm tổn lực cuối cùng cũng luyện chế được linh đan này cho môn hạ đệ tử dùng vào nhưng hoàn toàn không có hiệu quả, hy vọng thăng cấp phẩm chất linh căn đã hoàn toàn thất bại.
Hơn nữa phàm nhân dụng đan sẽ có được linh căn nhưng phẩm chất của nó lại quá kém, một số ít ỏi có thể Trúc Cơ thì phải đốt cao thơm tạ ân thiên địa, hầu hết cả đời đều dừng ở Linh Động Kỳ.
Với phương châm quý tinh bất quý đa, những đệ tử này không thể đề cao thực lực môn phái, như vậy tuyển nhận tán tu thì dễ dàng hơn nhiều.
Cũng có người thử dùng đan dược này nhiều lần nhưng đều thất bại.
Đan dược này chỉ có thể dùng một viên do chỉ có tác dụng một lần duy nhất.
Bởi vậy, tuy hiệu quả thần kỳ nhưng cổ đan này không có giá trị thực tế. Dần biến mất trong dòng lịch sử. May mắn là Linh Dược Sơn nổi danh về thuật luyện đan, nên các đan phương dù hiện tại hay viễn cổ đều thu thập khá đầy đủ. Hơn nữa cổ ngọc giản mà Lâm Hiên có được, tuy có chút hư hại nhưng vẫn ghi lại đầy đủ phối phương của cổ đan kia.
Luyện chế loại đan dược này đương nhiên không dễ, cần chín loại dược liệu, một chủ vị và tám phụ vị.
Tám loại dược liệu phụ trợ kia tuy rằng quý hiếm, nhưng có thể kiếm được ở hoang đại trạch hay những hội đấu giá.
Khó khăn nhất vẫn là tìm kiếm loại chủ dược kia.
Nguyên Kim Quả!
Ở ba trăm vạn năm trước thì nó khá phổ biến, trong cổ thư ghi lại lần cuối cùng xuất hiện là hơn trăm vạn năm trước còn hiện tại đã sớm tuyệt tích tại Tu tiên giới.
Trong khoảng thời gian bôn ba này, Lâm Hiên vẫn không ngừng chú ý đến tung tích của Kim Nguyên Quả nhưng chỉ là vô vọng.
Đương nhiên vẫn còn một lựa chọn khác, theo lý vẫn có thể thay thế Nguyên Kim Quả bằng một loại dược vật khác.
Có điều với tạo nghệ luyện đan như Thiên Trần tổ sư hao tổn mấy chục năm nghiên cứu sẽ có mấy phần hi vọng, hiện tại với tạo nghệ của Lâm Hiên muốn thực hiện điều này chỉ là si tâm vọng tưởng.
Lâm Hiên thở dài. Hiện tại còn chưa có hy vọng chế được thượng cổ linh đan này. Vậy chỉ có thể trông chờ ở vận khí.
Đem tâm tư này gác bỏ, Lâm Hiên lấy ra một chiếc bình rồi đổ ra một viên đan dược màu hỏa hồng.
Xích Nguyên Đan!
Đây là linh đan có thể gia tăng pháp lực cảnh giới Ngưng Đan kỳ. Trên người Lâm Hiên cũng có không nhiều, lần trước vất vả mới lấy được ở trong kho của Linh Dược Sơn hai trăm viên phế đan.
Trừ đi số lượng tinh chế thất bại chỉ còn lại một trăm tám mươi viên. Chẳng qua đây đã là thành công kinh người, hiện tại Lâm Hiên đã vận dụng Lam sắc tinh hải vô cùng thuần thục.
Đan dược vừa vào miệng đã hóa thành dịch, đan điền chợt dâng lên một đạo nhiệt hỏa. Lâm Hiên nhanh chóng bắt quyết, chậm rãi lưu chuyển linh lực.
Lần đả tọa này kéo dài đến mấy ngày.
Lâm Hiên phát hiện ra khi tu vị tăng cao, thời gian mỗi lần thực hiện một đại chu thiên cũng dài thêm. Liên tiếp vận chuyển chín chu thiên, Lâm Hiên chậm rãi mở mắt.
Lọt vào trong mắt chính là khuôn mặt thanh tú của Nguyệt nhi, khí sắc tiểu nha đầu đã tốt hơn trước rất nhiều. Xem ra Dưỡng Nguyên Đan có hiệu quả thật tốt.
Khóe miệng Lâm Hiên khẽ nở nụ cười nhưng rất nhanh chân mày khẽ nhíu, vẻ mặt lại trở nên ngưng trọng.
Không phải thương thế của Nguyệt nhi chuyển biến xấu mà là xung quanh bỗng xuất hiện linh quang ngũ sắc cùng linh khí biến động dị thường.
Đây là thiên triệu khi Ngưng Đan!
Lâm Hiên hoảng sợ, tiểu nha đầu này thật quá lớn gan, vừa mới xém chút hồn phi phách tán vậy mà…
"Nguyệt nhi, ngươi làm gì vậy. Dừng lại!"
"Thiếu gia, ta cũng không muốn nhưng dược lực của Dưỡng Nguyên Đan rất nhiều, hiện tại linh lực trong cơ thể ta đang cuồng tăng lên, nếu không phát tiết ra ngoài hoặc áp súc lại ngưng đan thì thân thể sẽ không bạo liệt mất!"
Không ngờ còn có chuyện này, Lâm Hiên ngây người ra.
Lúc này Nguyệt nhi đã không thể lên tiếng, hai người có huyết khế nên đã dùng phương thức truyền âm trao đổi.
Lâm Hiên vốn không ngờ Dưỡng Nguyên Đan còn có tác dụng phụ này, chẳng qua ngẫm lại thì rất có khả năng. Nội dung ghi lại trong ngọc giản ở Tàng Thư Các Linh Dược Sơn cũng không được đầy đủ, về phần ghi chép về Dưỡng Nguyên Đan cũng chỉ phân nửa. đối với diệu dụng của đan dược này Lâm Hiên cũng không tìm hiểu kỹ. Dù sao lúc ấy tình trạng của Nguyệt nhi đã rất khẩn cấp.
Hiện tại so với suy đoán của hắn thì khác một trời một vực a!
Chẳng lẽ Dưỡng Nguyên Đan ngoài khả năng chữa thương còn có thể giúp âm hồn quỷ vật Ngưng Đan?
Ừm, cũng rất có thể. Dù sao nguyên liệu chính là nội đan của quỷ vật.
Nghĩ đến đây Lâm Hiên liếc nhìn sang Nguyệt nhi, chỉ thấy linh khí quanh người nàng đang dao động kịch liệt, dị triệu ngày càng rõ.
Thầm quyết định thật nhanh, Lâm Hiên kiên định ngẩng đầu nói: "Nguyệt nhi đừng lo lắng, hãy tập trung Ngưng Đan, tất cả đã có ta ở đây"
Lúc này ngăn cản không chừng tạo thành thương tổn với Nguyệt nhi, đã như vậy chi bằng thuận theo. Nếu tiểu nha đầu ngưng thành kim đan thì thật tốt.
Lúc này mấu chốt nhất chính là bày ra các tầng cấm chế xung quanh. Ngưng Đan rất khác Trúc Cơ, sẽ tạo thành sự dao động linh khí trong phạm vi nhất định. Nói đơn giản dị triệu do thiên sinh.
Cảnh tượng này rất rõ ràng, khi trước hắn Ngưng Đan cũng khiến có kẻ sinh tâm bất chính mò tới muốn đục nước béo cò. Đáng tiếc trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Quỷ La Thành này lại là nơi long xà hỗn tạp, Nguyệt Nhi ngưng đan ở tại đây rất nguy hiểm.
Cũng may với thần thông hiện tại của Lâm Hiên, hẳn là có biện pháp che đậy dị triệu này.
Lúc này hắn không chút chậm trễ, tuy ngoài động đã bày Cực Âm Ác Linh Trận nhưng không thể ngăn chặn được linh khí tỏa ra bên ngoài.
Lâm Hiên vỗ tay vào túi trữ vật tế ra một tấm trận phù, khẽ phất tay một cái, tấm phù không gió tự cháy bao phủ cả thạch động.
Sau đó Lâm Hiên lại xuất ra Ma Phiên, hé miệng phun một ngụm tinh khí lên Thú Hồn Phiên. Nhất thời sương vụ đậm đặc từ bên trong ùn ùn tuôn ra. Có điều quỷ sương vụ này lại khác xa khi quyết đấu với địch nhân, lúc này nó có màu xanh biếc.
Tay trái Lâm Hiên cầm phiên, tay phải giơ lên, trong miệng lẩm bẩm. Hai đạo sáng mờ ảo bắn ra tiến nhập vào trong tầng sương mù.
Sau một thoáng, sương mù bắt đầu cuồn cuộn lên, từ bên trong phát ra tiếng sấm nổ đì đùng.
"Phong!"
Lâm Hiên hé miệng phun ra chân ngôn, lời còn chưa dứt thì tầng sương mù đậm đặc kia đã áp súc lại, biến thành một tầng hộ tráo màu lục bao trùm cả động phủ.
Lâm Hiên khẽ thở một hơi, trên mặt lộ chút hài lòng. Chẳng qua đơn thủ tiếp tục huy vũ, các đạo pháp quyết liên tiếp bắn tới.
Rất nhanh trên trán của hắn đã rỉ đầy mồ hôi, tuy là tu sĩ Ngưng Đan Kỳ nhưng muốn khống chế hoàn toàn, không cho linh khí tràn ra ngoài cũng không phải dễ dàng.
Trong lúc hắn thầm kêu khổ, cảm giác đã toàn lực thì chiếc túi bên hông bỗng động đậy.
Là túi linh thú!
Vẻ mặt Lâm Hiên thoáng kinh ngạc rồi ngay sau đó tỏ vẻ trầm ngâm, bèn đưa tay tháo túi linh thú ra.
Bạch quang chợt lóe, có một vật nhỏ xuất hiện trước mặt.
Tiểu gia hỏa này như một quả bóng nhỏ, tứ chi thô ngắn, toàn thân phủ đầy lông tơ màu trắng trông rất đáng yêu.
Tiểu gia hỏa này vốn buồn ngủ nhưng khi hiện ra thì nhìn ngó xung quanh, thần tình trở nên hưng phấn. Nó liếm liếm khóe miệng, toàn thân bỗng phát ra bạch quang mờ ảo. Tức thời chuyện tình quỷ dị bắt đầu phát sinh, linh khí đang phát tán ra từ thân thể Nguyệt nhi như tìm được chỗ phát tiết, tất cả đều bị con thú nhỏ này hút hết về.
Trong lòng Lâm Hiên đại hỉ. Linh thú này quả thật bất phàm, tuy chưa biết có những thần thông gì nhưng riêng bản lĩnh hấp thu linh khí đã không phải chuyện đùa. Mấu chốt là trong thời khắc này nó lại giúp được hai người.
Cùng lúc đó chung quanh nơi đây đã tụ tập một lượng lớn tu sĩ. Vừa rồi trên thiên không các tia chớp lóe lên như ngân xà loạn vũ, thiểm điện xuyên không, linh khí sôi trào. Dây là dị triệu thiên địa chứ không phải hiện tượng tự nhiên, là điềm báo có người sắp Ngưng Đan.
Vẻ mặt chúng tu sĩ không giống nhau, không biết đang tính toán điều gì.
Quỷ La Thành tuy rằng tương đối yên bình với những địa phương khác nhưng vẫn có sóng ngầm mãnh liệt, các thế lực lớn đang ngấm ngầm đấu đá…
Ngưng Đan kỳ chính là tu sĩ cấp cao. Nếu của địch nhân thì lại thêm áp lực.
Trong lòng quần tu đều có sự nham hiểm. Đã có người bắt đầu rục rịch…
Nhưng bọn họ còn chưa có hành động thì dị triệu kia bỗng nhiên ngưng lại.
Chúng tu sĩ nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy đều tràn đầy nghi hoặc. Thiên địa dị biến chỉ diễn ra trong thời gian ngắn thì chỉ có hai khả năng.
Hoặc là bọn họ đã đoán sai, ở đây không có ai trùng kích cảnh giới Kim Đan. Về thiên địa dị triệu vừa rồi có thể giải thích, tu chân bách nghệ bác đại tinh thâm, không ít công pháp quỷ dị trong khi tu luyện có thể khiến tạo nên dị tượng.
Hoặc nơi đây quả thực có người Ngưng Đan nhưng chẳng qua đã thất bại.
Có điều khả năng nào thì bây giờ cũng không quan trọng.
Chỉ cần không có thêm một tu sĩ Ngưng Đan thì không ảnh hưởng đến thế cục tại Quỷ La Thành. Chúng tu sĩ tụ tập quanh hỏa diệm sơn cũng bắt đầu tản đi.
Với thần thức cường đại của Lâm Hiên, đương nhiên có thể cảm nhận được biến hóa bên ngoài, lúc này hắn lau mồ hôi trên trán, thở dài nhẹ nhõm.
Nhưng Lâm Hiên không biết tại trung tâm của Quỷ La Thành, trên đỉnh chóp một kiến trúc cực lớn có một tòa động phủ. Trong này cí một hồng phát lão giả đang khoanh chân đả tọa.
Người này ngoài bộ tóc đỏ cổ quái thì khí vũ phi phàm, linh lực toàn thân nội liễm, đột nhiên lão mở mắt, vẻ mặt có chút cổ quái: "Ồ, có âm hồn Ngưng Đan tại Hỏa Diệm Sơn?
Có thể quang minh chính đại đến Quỷ La Thành chắc chắn phải là sủng vật của tu sĩ, nhưng ngoài lão gia hỏa Cực Ác Ma Tôn thì không nghe người nào có quỷ nô đạt đến Ngưng Đan kỳ, quả có điểm đặc biệt"
Trên mặt lão giả lộ một tia hứng thú.
Đây không phải ai khác mà chính là đại trưởng lão của Quỷ La Thành, tán tu đầu tiên trong vạn năm trở lại đây của U Châu đạt tới cảnh giới Nguyên Anh kỳ, Hồng Phát Lão Tổ.
Tuy Lâm Hiên đã thiết hạ cấm chế trùng trùng nhưng thần thức của tu sĩ Nguyên Anh vô cùng cường đại, nên không thể gạt được lão bất tử này.
Lão giả ngẩng đầu nhìn về phía Hỏa Diệm Sơn thở dài: "Nếu không phải Lục Mạch Kim Dương Công của ta luyện tới lúc khẩn yếu quan đầu thì ta thật muốn đi gặp vị tiểu bằng hữu kia một chút"
Nói xong lại nhắm mắt tiếp tục đả tọa.
Lâm Hiên cũng không biết đã bị Hồng Phát Lão Tổ phát hiện, lúc này hắn đang cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Nguyệt nhi.
Dưỡng Nguyên Đan quả là thần diệu, có điều thương thế Nguyệt nhi vừa mới lành nên lúc này Ngưng Đan không biết là phúc hay họa.
Lâm Hiên khẽ liếm miệng có chút bối rối. Chẳng qua với tâm cơ trầm ổn nên hắn rất nhanh trấn tĩnh lại.
Là âm hồn chi thể nên không biết quá trình Ngưng Đan của Nguyệt Nhi có gì sai biệt, Lâm Hiên muốn hỗ trợ nhưng không biết tình huống lưu chuyển linh lực trong cơ thể nàng, nếu lỗ mãng trợ giúp không chừng chỉ có hại.
Lâm Hiên ngồi xuống bên cạnh nàng, tập trung tinh thần hộ pháp.
Mấy ngày trôi qua thuận lợi, Nguyệt nhi có vẻ bình tĩnh, cho dù xuất hiện một số sai lầm nhưng đều xử lý ổn thỏa.
Một tuần cứ vậy trôi đi.
Lâm Hiên cũng dần yên tâm, tư chất của Nguyệt nhi không tồi, lại có Dưỡng Nguyên Đan trợ giúp nên sẽ thuận lợi Ngưng Đan.
Đang còn nghĩ ngợi thì Lâm Hiên bỗng biến sắc, liền quay đầu sang.
Chỉ thấy sắc mặt Nguyệt nhi lúc trắng lúc hồng, linh khí trên đỉnh đầu cuồng vũ không ngừng, đôi mi thanh tú nhíu chặt, bộ dáng vô cùng thống khổ.
Lâm Hiên cả kinh, vội vàng đem thần thức kiểm tra hiện trạng linh khí quanh thân tiểu nha đầu: "Nguyệt nhi, sao vậy?"
"Thiếu gia, Kim đan trong cơ thể tiểu tỳ mới thành hình nhưng đang có hiện tượng vỡ ra" Thanh âm Nguyệt nhi lộ vẻ lo lắng, rõ ràng có chút hoang mang.
"Nguyệt nhi, đừng hoảng hốt" Lâm Hiên cũng toát mồ hôi đầy đầu, nhưng hắn biết lúc này ngàn vạn lần không thể loạn "Trước tiên vận linh khí đến đan điền, bồi dưỡng kim đan mới thành hình"
"Vâng" Nguyệt nhi truyền âm trả lời, lập tức nỗ lực tập trung tinh thần.
Nhìn vẻ mặt tú lệ của nàng, Lâm Hiên thở dài. Luận về tư chất, nha đầu này còn ưu dị hơn cả tu sĩ có thánh linh căn Nhưng có câu phúc hề họa sở y (2). Do tư chất quá xuất chúng nên tốc độ tu luyện của Nguyệt nhi nhanh đến mức kinh người, so với việc hắn liên tiếp phục đan dược cũng không kém chút nào.
Cảnh giới nhanh chóng đề thăng là chuyện tốt nhưng cũng tạo thành tâm đ*o bất ổn, huống chi nàng luyện Huyền Ma Chân Kinh, mặc dù công pháp quỷ đạo đỉnh cấp nhưng vẫn là đường đi tắt, lấy mau làm đầu.
Bên trong ẩn chứa không ít ẩn họa, bình thường thì không sao nhưng đến thời khắc Ngưng Đan sẽ tạo ra khó khăn gấp mấy lần tu sĩ chính đạo.
Nhưng bất luận thế nào cũng không thể để Kim đan của Nguyệt nhi băng toái. Khi đó chắc chắn nàng sẽ bị thương nặng, chỉ sợ Dưỡng Nguyên Đan không trị nổi. Lâm Hiên nhíu mày thật chặt, nét mặt có chút do dự nhưng rất nhanh đã thay thế bằng sự kiên nghị.
Để Nguyệt nhi tự mình vượt qua nguy cơ lần này thì không ổn.
Đương nhiên đây là trường hợp vạn bất đắc dĩ, thời điểm tu sĩ Ngưng Đan thì nếu có ngoại nhân can thiệp thì khả năng cả hai đều vạn kiếp bất phục là rất cao.
Cũng may hắn đã tu luyện qua Huyền Ma Chân Kinh, nên có thể nói là đồng nguyên với tiểu nha đầy này, hai người lại có huyết khế nên cẩn thận một chút sẽ không xảy ra vấn đề.
Mạo hiểm một phen!
Lâm Hiên khoanh chân đả tọa, trên người chợt lóe hắc quang, khí tức toàn thân trở lên đầy quỷ dị.
Tiếp đó hắn mở miệng phun ra một luồn hắc vụ đen như mực. Nguyệt nhi cũng hé miệng nhỏ nhắn hút cỗ hắc vụ này vào trong bụng.
Có thêm pháp lực của Lâm Hiên, sắc mặt nàng đã khá hơn, bèn truyền âm cho Lâm Hiên: "Đa tạ thiếu gia"
"Đừng phân tâm, nhanh chóng củng cố cảnh giới"
"Vâng" Nguyệt nhi nhẹ nàng đáp lời sau đó an tĩnh lại, đem linh lực Lâm Hiên truyền sang hòa làm một với linh lực của bản thân, sau đó vận chuyển lượng linh lực này đến đan điền bồi dưỡng cho Kim đan đang không ổn định.
Lại nói quá trình này tuy đơn giản nhưng thực hiện gian nan vô cùng.
Đây đúng là một lần khảo nghiệm cho cả Lâm Hiên và Nguyệt nhi.
Ba ngày trôi qua, trong động phủ vẫn không có động tĩnh.
Nửa tuần trăng trôi qua, tình trạng của Nguyệt nhi chưa thể nói là tốt.
Đến ngày thứ ba mươi, thân thể mềm mại của Nguyệt nhi mới khẽ run lên, những điểm linh khí lấy thân thể nàng làm trung tâm khuếch tán ra khắp nơi.
Những cấm chế Lâm Hiên bố trí từ trước đồng loạt mở ra nhưng vẫn không thể ngăn cản được linh khí tràn ra ngoài. Mắt thấy thiên địa dị tượng lại chuẩn bị xuất hiện, lần này Nguyệt Nhi đã thực sự ngưng thành Kim Đan.
Tiểu thú tròn vo lông xù kia lại ngước mắt nhìn, tứ chi thô ngắn lao tới, há cái miệng to dường như đến thắt lưng. Sau khi khẽ ngửi vài cái thì thần thể bắt đầu bành trướng lên gấp mấy lần, biến thành một quả cầu đường kính đến mấy thước nhẹ nhàng phiêu phù trên không trung.
Sau đó liền cấp tốc xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh biến thành một cơn lốc xoáy. Linh khí đang tràn ra bốn phía nhanh chóng bị nó hút sạch vào thân thể.
Lại qua nửa canh giờ Nguyệt nhi chậm rãi mở mắt, Lâm Hiên cũng cảm ứng được bèn đứng đậy.
"Thiếu gia! " Nguyệt nhi mỉm cười ngọt nào "Ta đã thành công"
"Ừm! " Lâm Hiên mở miệng ngắn gọn nhưng trong lòng rất cao hứng, Nguyệt nhi đã Kim Đan đại thành, về sau hai người liên thủ thì càng thêm lợi hại. Cho dù đối đầu tu sĩ Ngưng Đan hậu kỳ thì khả năng chiến thắng đến hơn nửa.
Nguyệt nhi cũng không nói lời cảm tạ với Lâm Hiên nhưng trong lòng tràn đầy cảm kích. Nếu lúc đầu ký kết huyết khế còn có điểm bị bức bách nhưng hiện giờ dù không có nó thì nàng tuyệt đối không xa rời Lâm Hiên.
"Ồ, đây là…"
Thanh âm của Lâm Hiên đột nhiên vang lên khiến Nguyệt nhi giật mình, liền nhìn theo hướng thiếu gia thì vẻ mặt trở nên kinh ngạc vô cùng.
Chú thích: (1) Kê lặc: gân gà (điển tích trong tứ đại kỳ thư của Trung Hoa – Tam Quốc Chí):
Ngày nay người Trung Quốc vẫn hay dùng từ Kê Lặc - gân gà để chỉ một sự vật không có ích hay không còn dùng được nhưng người ta vẫn tiếc chưa muốn ném vào thùng rác. Trong Tam Quốc cũng đều nhớ ngay rằng từ kê lặc ra đời gắn liền với cái chết của quan chủ bạ Dương Tu dưới trướng Tào Tháo. Dương Tu vốn là quan chủ bạ rất thông minh tài trí nhưng ông cậy tài hay xóc đểu ngạo mạn với Tào Công. Chuyện kể rằng có 1 lần Tào Công cho người xây một khuôn viên mới. Sau khi xây xong Tào Tháo đến kiểm tra, đi vòng vòng mọi chỗ đều gật gù khen đẹp nhưng đến lúc nhìn lại cánh cổng ông nhíu mày rồi lấy bút viết lên cánh cổng 1 chữ "Hoạt". Mọi người không biết ý Tào Công thế nào nhưng thấy vậy chắc mẩn có gì không ổn nên hỏi xem có ai hiểu ý không. Dương Tu biết chuyện liền gọi thợ vào nói : Tào Công chê cánh cổng rộng quá chứ có gì đâu, chữ Hoạt nằm trong chữ Môn(cổng) là chữ Khoát (rộng) đó. Các ngươi thu nhỏ lại là được.
Quả nhiên sau khi xem lại thấy đúng ý mình Tào Tháo cười và hỏi ai hiểu ý ta hay vậy, mọi người nói là do Dương Tu chỉ. Tào tuy khen nhưng trong bụng không vui vì có kẻ hiểu bụng mình.
Một lần khác có người đem biếu hộp bánh. Tào Tháo không ăn ngay mà viết lên nắp hộp ba chữ : Nhất Hợp Tô rồi để trên bàn. Dương Tu nhìn thấy liền lấy hộp bánh ra ăn 1 miếng rồi còn phân phát cho mọi người mỗi người một miếng. Mọi người sợ hãi hỏi sao dám ăn không có lệnh chúa công thì Dương Tu cười nói: chúa công viết Nhất - Nhân Nhất Khẩu -Tô tức là một người một miếng bánh sữa rành rành ra đấy sao còn không ăn cho ngài vừa lòng (nguyên chữ Hợp tách riêng ra theo chiều dọc thì gồm ba chữ Nhân + Nhất + Khẩu). Tào Tháo biết chuyện cười không trách tội nhưng trong bụng thầm căm ghét Dương Tu hơn.
Tào Tháo có hai con lớn là Tào Phi và Tào Thực đều rất thông minh tài trí, Tháo băn khoăn không biết nên lập ai làm thế tử. Một hôm để thử tài hai người Tháo truyền lệnh cho hai con dẫn quân đi ra ngoài thành mua rượu và thịt về đánh chén, lại ra lệnh cho cấm vệ quân là không cho phép ai xuất nhập cổng thành. Phi dẫn quân ra thấy lính gác ngăn lại theo lệnh của vua liền quay về. Thực lúc đó chơi thân với Dương Tu, thấy vậy bèn hỏi Tu nên làm thế nào.Tu xui Thực: người lĩnh mệnh của bệ hạ ra ngoài thành,ai cản lại cứ việc chém trước tâu sau chứ còn gì nữa.Thực làm theo. Tháo thấy vậy khen Thực thông minh tài trí hơn Phi và có ý định lập Thực làm thế tử. Nhưng sau đó có kẻ biết chuyện nói lại cho Tháo rằng chính Dương Tu mách nước cho Thực, Tháo càng tức lắm.
Thêm chuyện Tào Tháo sợ có kẻ ám sát mình khi ngủ nên hay nói với thị vệ là ta ngủ hay mộng du giết người lắm đừng kẻ nào lại gần lúc ta ngủ. Một lần khi Tào đang ngủ thì chăn rơi xuống, một tên lính hầu thấy vậy liền đến bên kéo lại chăn phủ lên người Tào. Tào vùng dậy rút gươm đâm chết tên lính rồi lăn ra ngủ tiếp. Đến sáng tỉnh dậy thấy mọi người lam ma tên lính liền giả vờ hỏi ai giết thị vệ của ta. Mọi người nói chính chúa công đêm qua mộng du đã giết hắn, Tào tỏ vẻ ân hận thương xót sai làm ma hậu. Chỉ có Dương Tu biết bụng Tào Tháo nên đến bên quan tài tên lính nói lớn: Không phải chúa công mộng du ngủ mê đâu, mà đích thị nhà ngươi mới ngủ mê" Có kẻ ghen tức thấy vậy liền ton hót với Tào Tháo. Tháo càng căm tức có ý tìm cách giết Dương Tu. Nguồn truyện: Trà Truyện
Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, Hôm đó Tào Tháo đang chuẩn bị ăn món canh gà thì quân lính vào hỏi khẩu lệnh cho đêm đó. Tháo đang gặm chân gà uống rượu buột miệng nói luôn Kê Lặc. Dương Tu nghe mật khẩu liền thu xếp hành lý rồi nói oang oang với các tướng rằng chuẩn bị rút quân đến nới rồi gói ghém trước cho đỡ mất công. Các tướng hỏi tại sao thì Tu đáp: Gân gà ăn thì dai không nuốt được mà vứt đi thì tiếc, chả phải như Hán Trung sao lấy ngay không được mà rút về cũng không đành, nhưng rồi cũng sẽ phải rút thôi các ngươi cứ nghe ta. Các tướng thấy Tu nói phải cũng làm theo. Tháo biết được nổi giận sai chém Tu vì tội làm náo loạn quân sĩ . Nhưng quả nhiên hôm sau ra lệnh rút quân.
Tu chết thật đáng tiếc vì thứ nhất Tu có tài cao, thông minh ứng đối rất giỏi hiếm người sánh kịp. Nhưng quả thật đáng tiếc hơn vì cậy tài ngạo mạn với một kể gian hùng độc ác lại cũng là bậc văn chương chữ nghĩa hơn người. Sống bên cạnh bậc vua chúa khác gì sống cạnh cọp beo, phải biết mình biết người có tài cũng phải giấu trong lòng đừng khoa trương ngạo thị sẽ rước họa vào thân. Dương Tu chết vì tài, thật ứng với hai câu của đại thi hào Nguyễn Du:
Có tài mà cậy chi tài
Chữ tài liền với chữ tai một vần
Bình (2): Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa đang rình dập.
Câu này Diệp Châu (tác giả Lão tử đích trí tuệ) bỏ vế quan trọng ở cuối nên không lý giải được hết cái sâu xa của triết lý phúc họa theo quan điểm nhất nguyên. Vế cuối như sau: "Thục tri kỳ cực kỳ vô chính tà" ( 孰 知 其 極 ,其 無 正 耶 ) nghĩa là: ai mà biết đạo lý phúc họa tới cực điểm thì biết chính danh của phúc họa. Nó không có chính tà (tức họa phúc, phúc họa), không phải là mặt nọ mặt kia của đồng tiền (nhị nguyên) mà là hai nửa của một hòn bi (khối) lăn tròn vì phúc tận là họa, họa tận là phúc (nhất nguyên).
Theo quy luật tự nhiên, thì phúc họa có tính ngẫu nhiên và quân đều, nửa này nửa kia vận động (quay) như quả đất quay. Ta chỉ biết sáng tối nhưng không biết đầu ngược xuôi vì ta đã dính chặt vào sức hút của quả đất. Trong phúc có tiềm ẩn họa, trong họa lại có cái nhân của sự tốt lành. Ta tạm gọi tính nhân quả theo triết lý Phật vậy. Xác suất là 50 / 50. Dân gian ta có câu: ai giàu ba họ, ai khó ba đời là vậy.
Đây là quan điểm, quy luật tối cao của sự bình đẳng của thị-phi, thiện-ác, tốt-xấu, sống-chết… mà con người phải luôn nhớ, không thể giành lấy phần hơn về mình. Bởi vì khi ta thấy rằng nó tốt thì nó đã xấu rồi (thiên hạ giai tri mỹ vi mỹ tư ố hĩ). Đây là cách nhìn biện chứng. Trang tử đã dành hẳn một chương tức là chương Tề vật luận để diễn giải cái nguyên lý không thay đổi này của vạn vật, nguyên tắc tùy thuộc, lợi dụng tự nhiên, phát triển bền vững… để cân bằng phúc họa.
Trở về với triết lý thực tiễn cuộc sống là nay ta phải thụ hưởng ít đi, biết tiết kiệm là để tránh bớt những tai họa cho con cháu, cho xã hội, cho nhân loại mai sau. Ví dụ về vấn đề năng lượng. Dầu mỏ, than đá là những thứ thiên nhiên không thể tái tạo ngay được mà phải mất hàng triệu năm. Con người hiện đại dùng nó để chạy máy, để phát động phương tiện đi lại, để sưởi ấm, để làm mát, nghĩa là xài một cách xả láng. Thử hỏi đến đời sau con cháu chúng ta dùng cái gì?
Tục ngữ ta có câu "đời cha ăn mặn, đời con khát nước" chuyện đó không phải là phúc họa từng nhà mà là cả nước, cả thế giới. Bởi vì những thứ hiện có trên hành tinh này đều do thiên nhiên ban tặng cho cả muôn loài (con người, muông thú, cây cối, côn trùng…). Con người không có quyền độc chiếm. Ngày nay những nước ở đầu nguồn ra sức ngăn sông, đắp đập để sản xuất điện, tưới tiêu… bỏ mặc cho các nước cuối nguồn khan nước, bị nhiễm mặn, hóa chất… Trước mắt, có thể nói đó là ta giành lấy phúc đẩy họa sang cho người. Như vậy có ngày ta sẽ phải trả giá. Tới lúc thiên nhiên gây địa chấn, làm vỡ đập thì sao? Nó sẽ nhấn chìm, đào thành biển ngay dưới chân ta. Lúc đó lại là: ta chết, người thoát. Ấy chính là nguyên lý cân bằng phúc họa vậy.
Mất cân bằng ở nước ta rõ nhất là hình thể sông biển và núi rừng, miền xuôi và miền ngược, điều kiện sống giữa thành thị và nông thôn, chênh lệch quá lớn giữa giàu và nghèo… Ai không thấy phúc họa tiềm ẩn ở đó là thiếu tri thức. Thấy mà làm ngơ là vô trách nhiệm, ích kỷ.
Ta không thể so sánh một căn nhà lầu ở phố gắn hàng chục cái máy lạnh với một căn nhà tranh tre nứa lá ven suối! Con người ta sống với đất, biển, rừng, chết lại về với biển, rừng, sông với núi. Đó là lẽ tự nhiên. Nhưng ta không thể cam chịu với những tai họa do chính ta tạo ra mà dân nghèo phải gánh chịu trước tiên. Không được phép dửng dưng trước thảm trạng hàng năm các vụ lở đất, chìm tàu do bão lũ gây ra ngày càng nhiều lên do công nghiệp hóa. Cam chịu tình trạng phúc quan hưởng họa dân chịu như thời phong kiến được.
( Trích từ Trí tuệ Lão Tử NXB LĐ-XH của Đỗ Anh Thơ )