Bạch Lộ Ca

Quyển 2 - Chương 22

Nàng cảm giác được trong nháy mắt hắn trở nên mềm hơn, nhưng lại không ngừng, chỉ chậm lại động tác, nhẹ nhàng cắn môi nnagf, ɭϊếʍ hôn nước mắt trêи mặt nàng.

Nụ hôn không còn mang theo trừng phạt, chỉ lưu lại chua xót và đau lòng.

“Nàng thật tàn nhẫn……”

Hắn cáu giận xem nàng rưng rưng nước mắt, môi vẫn dán lên đôi môi bị hung hăng chà đạp của nàng, hít vào một hơi rồi mới khàn giọng chỉ trích.

“Thực tàn nhẫn……”

Hắn nói nhỏ, nâng tay lau đi nước mắt của nàng, sau đó lưu luyến không rời buông nàng ra.

Nàng cơ hồ đứng không vững, chỉ có thể lấy mu bàn tay áp lên miệng, run rẩy tựa vào cửa, nhìn hắn chậm rãi lùi lại, xoay người.

Một thoáng kia, mọi hơi ấm giống như đã theo hắn mà đi.

Bóng lưng hắn trong sương vừa dày lại cường tráng nhưng vô cùng cô tịch.

Tâm nàng lại càng đau hơn.

Nàng lạnh đến phát run, thấy tay hắn nắm chặt lại, giãy dụa, chần chờ, sau đó hắn hít vào một hơi, bước xuống bậc.

Nàng không thể hô hấp, mỗi một bước hắn đi, lòng nàng đều trở nên hoảng loạn và đau khổ, giống như có ai đó vừa đào một cái lỗ lớn trong đó, mà mỗi bước chân của hắn lại khiến cái lỗ đó to hơn.

Cơn khủng hoảng đó vây chặt lấy nàng.

Trong nháy mắt nàng muốn mở miệng gọi hắn lại.

Tên của hắn đều đã ở trêи đầu lưỡi nhưng quá khứ lại vây quanh nàng, khiến nàng không thể mở miệng.

Không thể.

Nàng không thể gọi hắn, không thể lưu hắn.

Nàng đã làm sai nhiều lắm, nhiều lắm, nàng sớm đã không còn quyền được làm sai.

Nếu gọi hắn lại thì đối với hắn không công bằng, mà nàng đã đối với hắn thực không công bằng rồi.

Từ lúc đầu, nàng không nên ở cùng một chỗ với hắn. Nếu không phải nàng tham luyến sự ôn nhu của hắn, quá mức khát vọng vòng tay hắn thì hắn sẽ không động tình, không dành cả tấm lòng cho nàng.

Hắn là bổ đầu, mà vô luận hắn nghĩ như thế nào, nàng xác thực quả thật là tội phạm giết người.

Sinh mệnh này sớm đã không phải của nàng, nàng không có cách nào cho hắn cái gì, hắn rời đi là tốt nhất, quên nàng đi là tốt nhất.

Nếu có thể hận nàng, đối với hắn có lẽ cũng tốt —

Cho nên nàng ép chặt môi, gắt gao đè nặng, hai mắt đẫm lệ mơ hồ bình ổn hơi thở, nhìn hắn biến mất ở trong sương, bước ra khỏi cuộc đời nàng.

Sự tình bắt đầu từ khi nàng mới tới đây.

Khi đó nàng đến Ứng Thiên Đường vừa được hai năm, vừa mới làm quen với cuộc sống ở đây. Lúc đó nàng mới dám tin nàng không cần sợ hãi đêm đen, không cần luôn lo lắng đề phòng, sợ hãi nắm đấm lúc nào cũng có thể tới.

Buổi tối nàng chỉnh đốn sổ sách của Ứng Thiên Đường, ban ngày học kiến thức y dược.

Người Tống gia đối đãi với nàng tốt lắm, lão gia và phu nhân đều vui vẻ dạy nàng mọi thứ. Mỗi buổi sáng nàng rời giường đều tới dược đường trợ giúp khám bệnh, hỗ trợ bốc thuốc.

Ngày dần dần đi vào quỹ đạo.

Lúc đầu nàng chỉ tập trung xác định dược liệu, tán thuốc sao cho kịp, căn bản không có thời gian nhìn người khác một cái, nhưng về sau nàng dần dần quen việc cũng rảnh rỗi hơn nên bắt đầu mới cùng khách đến khám bệnh nói vài lời.

Không bao lâu, nàng chú ý tới, có một vị phu nhân mang theo nha hoàn đến. Người này bốn mùa đều đeo khăn quanh cổ đến mua thuốc, kể cả trời nóng cũng không đem xuống.

Nàng ta chưa bao giờ yêu cầu đại phu xem bệnh mà chỉ tới mua thuốc. Cũng có người làm thế nên việc này cũng không coi là gì, không đáng ngạc nhiên. Nhưng thiếu phụ kia gợi cho nàng một loại cảm giác quen thuộc nên nàng nhịn không được để ý nhiều hơn.

Sau đó có một hôm nàng đem dược liệu đưa cho nha hoàn của phu nhân đó nhưng nha hoàn kia lại đón không tốt, làm cho dược liệu rơi xuống đất. Nha hoàn cùng nàng đồng thời ngồi xổm xuống nhặt thuốc, còn vị phu nhân quần áo đẹp đẽ kia lại vẫn đứng đó, không nhúc nhích. Nàng đối này hành vi này cũng không kinh ngạc, vị thiếu phụ đó vốn cũng không thân thiện. Nàng chưa bao giờ thấy nàng ta cười, ngay cả động khóe miệng cũng chưa thấy.

Lúc nàng nhặt xong thuốc tan máu tụ, đang muốn đứng dậy, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy trong ống tay rộng rãi của thiếu phụ kia, trêи cánh tay trắng nõn như củ sen có một vết bầm trông thật quen thuộc.

Đó là vết ứ khi có người dùng sức cầm lấy tay mới tạo thành.

Bạch Lộ trong nháy mắt cứng đờ, vị thiếu phụ phát hiện ta tầm mắt của nàng thì cũng cuống quít lui một bước.

Nhưng nàng đã thấy, nàng đứng lên, thiếu phụ mặt không chút biểu cảm, nhưng trong mắt hiện lên một chút sợ hãi và kinh hoảng khó có thể che giấu.

“Phu nhân……”

Bạch Lộ mới mở miệng, liền thấy thiếu phụ nhanh chóng liếc mắt nhìn nha hoàn một cái, trong mắt có hoảng hốt càng sâu.

Một vị chủ tử sao lại sợ nha hoàn đến thế chứ? Đạo lý này nói sao cũng không thông nhưng nàng lại biết.

Nàng biết.

Nữ nhân này làm cho nàng cảm thấy quen thuộc, là vì cách phục sức và trang điểm của nàng ta cùng với hành vi cử chỉ, tất cả đều rất giống bản thân mình trước kia.

Nắm trong tay dược liệu trị máu tụ, lại nhìn vị phu nhân đang đứng thẳng đằng kia, dù trời nóng nhưng vẫn ăn mặc kín mít, trong lòng nàng một trận kinh hoàng, cơ hồ không thể hô hấp.

Đột nhiên, nàng biết nữ nhân đó không ngồi xổm xuống hỗ trợ thu thập, không phải vì nàng không muốn mà là vì nàng không thể. Mặc dù khuôn mặt nàng là như bạch ngọc không tỳ vết nhưng trêи người nàng nhất định đầy những vết bầm đáng sợ khiến nàng không thể xoay người ngồi xổm xuống, nếu làm thế thì nàng sẽ đau đến phát khóc.

Kẻ khốn nạn kia cũng sẽ không đánh mặt nàng, cũng không đánh chỗ dễ bị nhìn thấy. Nếu hắn không cẩn thận không khống chế được đánh vào mặt nàng thì sẽ nhốt nàng đến khi vết bầm trêи mặt biến mất. Nếu nàng cố ý làm cho người ta biết thì hắn sẽ đánh càng độc ác hơn.

Thế giới này, là thế giới của nam nhân, nha hoàn cho dù đồng tình nàng, cũng sẽ vì tự bảo vệ mình mà mật báo.

Xem vị thiếu phụ kia hoảng hốt, trong lòng nàng hiểu rõ nên vội sửa miệng.

“Thật có lỗi đã đánh rơi thuốc, Bạch Lộ sẽ giúp khách quan đổi lại.” Nói xong nàng xoay người, một lần nữa lại bốc thuốc.

Nữ nhân nhẹ nhàng thở ra, trong mắt có thoải mái cùng cảm kϊƈɦ.

Bạch Lộ đem dược liệu một lần nữa bốc xong, đưa cho nha hoàn rồi nhìn các nàng rời đi, sau đó lại hỏi thăm những người trong dược đường về vị phu nhân đó.

Một tuần sau, vị phu nhân đó lại đến.

Vẫn là khuôn mặt tái nhợt, thân mình thẳng tắp, khăn cổ và ống tay áo rộng rãi.

Mỗi nhà đều có một bản kinh khó niệm, nàng biết nàng không nên xen vào việc của người khác, nữ nhân kia nhẫn nhịn đều có nguyên nhân của mình, cho nên nàng nhịn xuống không tới nói chuyện với nàng kia.

Lại một tuần nữa, nha hoàn của nàng đến mời đại phu tới nhà khám bệnh.

Bạch Lộ đi theo thiếu gia đến mơi phát hiện nàng mời đại phu đến là vì tay nàng bị gãy. Nnagf nói với thiếu gia là mình bị ngã nên mới gãy tay.

Thiếu gia nhướng mày không tin chuyện đó nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ giúp nàng nối xương.

Vào cái nhà kia rồi Bạch Lộ rất nhanh liền nhìn ra nữ nhân kia cơ hồ là một phiên bản khác của nàng, khác ở chỗ quyền to về kinh tế không do nàng ta nắm giữ, cũng chính vì vậy mà nữ nhân này càng thêm bất lực.

Lại một tuần nữa, nữ nhân kia chưa kịp lành thì tay lại gãy tiếp.

Đương nhiên, lại là nàng không cẩn thận ngã bị thương.

Tất cả chuyện này khiến Bạch Lộ không thể chịu đựng được nữa, nàng cảm giác vị máu tanh nồng lại chậm rãi tràn trong mũi, miệng sắp sửa nuốt chửng nàng. Phảng phất như chính nàng lại bị bắt về cái nhà kia, nhận lấy bạo lực không ngớt kia.

Đêm hôm đó, nàng không thể ngủ được, chỉ cuộn tròn nằm ở trong bóng đêm, trừng mắt nhìn đêm đen, thẳng đến bình minh.

Ngày thứ hai, lúc nàng phát hiện ra thì đã bắt đầu an bài hết thảy, sau đó, nàng giết một người.

Sự tình thuận lợi đến dọa người. Mà dần dần càng làm càng thuận lợi, nàng đã biết dùng thuốc nên không có gì quá khó nữa, cũng không có gì quá hỗn loạn.

Có một thì sẽ có hai, có ba, rất nhanh về sau, việc giết người này nàng càng làm càng thuần thục.

Nhưng nàng dù sao cũng đang ở dược đường, thiếu gia không bao lâu sau liền phát hiện nàng đang làm cái gì, nhưng hắn một câu cũng không nói, sau đó Tam thẩm cùng Dư đại phu cũng phát hiện, mà hai người bọn họ cũng không nói câu nào, thậm chí còn giúp nàng, thay nàng che giấu, vì nàng thu thập tàn cục.

Nàng đoán lão gia và phu nhân có lẽ cũng biết, nhưng chẳng ai nói hành vi thiếu đạo đức này của nàng một câu nào hết.

Nàng biết sẽ có một ngày, có người nghi ngờ phái người điều tra án mạng này. Nàng đã nợ Tống gia cùng Ứng Thiên Đường nhiều lắm, không nghĩ sẽ liên lụy nhiều người, cho nên nàng để cho mọi chuyện dừng ở nàng, cho dù ai đi điều tra thì cuối cùng mọi thứ cũng trở về trêи người nàng.

Mà ngay từ đầu nàng mới là chủ mưu.

Việc này tự nàng dựng lên, cũng sẽ tự nàng kết thúc.

Sương tan, thời tiết hoàn toàn trong.

Trời xanh vạn dặm không mây, nhưng nàng biết thời tiết ấm áp này chỉ là nhất thời.

Thiên sẽ sớm lạnh, nắng gắt cuối thu rất mạnh, nhưng lại không giống trước đây.

Mọi người ở phụ cận đều xuất hiện để xuống ruộng thu tía tô, hoắc hương. Tía tô đã thu lá lúc này lại đến quả, rồi thu quả một lần nữa cùng với nhổ gốc. Hoắc hương thì thu cả hoa cùng lá, lại phơi khô rồi cất.

Nắm chắc cơ hội trời đẹp, mọi người đều ra sức, vội vàng làm việc. Nam nhân thì liên tục thu gặt, phơi khô. Nàng cùng với các cô nương và đại nương thì nhặt rác và cỏ lúc phơi nắng hoắc hương, lại bỏ đi cây đã già, tách lá và cành, tẩy sạch bùn đất, lại cắt miếng rồi phơi khô.

Tuy rằng công việc đơn giản nhưng lại vụn vặt. Lá thì chỉ cần ngâm một canh giờ nhưng cành thì cần ngâm từ ba đến năm canh giờ, tùy tình huống. Nàng còn chưa có nhiều kinh nghiệm nên phần lớn là các đại nương lo bào chế thuốc còn nàng và mấy cô nương chỉ phụ trách rửa sạch và cắt miếng phơi khô.

Hoắc hương vào thu đều có thể thu được, mà trong kho hành cũng có hàng tích trữ nhưng vẫn cần rất nhiều nữa, vì nhu cầu hoắc hương nhiều, lúc nào cũng thiếu hàng. Hoắc hương có tác dụng giải nhiệt, đối với hệ tiêu hóa không khoẻ cũng có hiệu quả trị liệu. Rất nhiều năm trước, lão gia liền lấy nó làm thuốc, tặng miễn phí cho thương lữ vào ngày hè.

Lúc nàng đến đã đặc biệt đem giấy dầu có đóng dấu của Ứng Thiên Đường. Nàng lại đem phòng thuốc bốn mùa đều gói vào giấy có đóng dấu hoặc cất vào hòm gỗ, bình sứ cũng có con dấu của Ứng Thiên Đường. Nàng khiến mọi người được tặng thuốc đều biết thuốc là do ai tặng, cũng từ đó mở rộng danh tiếng của dược đường.

Một chiêu này làm cho Ứng Thiên Đường được mọi người biết đến. Cả Giang Nam cùng Lưỡng Hồ, không ai là không biết dược đường này, cũng bởi vậy khách đến mua càng nhiều, mỗi vụ thu hoạch tất cả mọi người đều bận đến hận không thể có thêm người hỗ trợ.

Nàng điều hành nhân thủ, phân phối công tác, tận lực quan tâm tới mỗi người.

Hắn rõ ràng đã nói qua, trừ bỏ hắn, còn có người khác đang tra vụ án này.

Nàng biết nàng đã không còn nhiều thời gian, nên nàng muốn đẩy nhanh tốc độ, dặn dò từng chuyện, chỉ hy vọng trước khi sự tình vỡ lở đem mọi việc ở dược đường xử lý xong hết.

Bào chế dược liệu làm mọi người bận đến tối tăm mặt mũi, cơ hồ ngày này đến ngày khác, không có người nào rảnh rỗi quản đến chuyện khác. Mỗi người còn chưa tới tối liền mệt đến eo mỏi lưng đau, thường thường về nhà cơm nước xong, liền ngã đầu liền ngủ.

Trừ bỏ nàng.

Hắn đi rồi, lại không trở về.

Trong phòng khách giờ trống không, không có lưu lại chút vật dụng cá nhân nào.

Liền ngay cả con ngựa kia hắn cũng đem đi rồi.

Lam Lam lại tới phòng nàng, cùng nàng ngủ, ban ngày theo nàng khắp nơi.

Đối với việc hắn rời đi, nàng chỉ nói hắn có việc khác muốn làm. Nhưng có lẽ vì nàng không còn tươi cười hoặc cũng vì quá mệt mỏi nên không ai nói nhiều lời, ngay cả Hỉ Nhi thích nói cũng ngậm chặt miệng.

Nhưng mặc dù mọi người không đề cập tới, nàng vẫn như cũ không thể quên hắn.

Vô luận nàng đang rửa thuốc, cắt thuốc, hoặc tính sổ, thì người cũng đều thất thần, có lúc nàng còn gọi hắn tới hỗ trợ cái gì đó, sau đó mới bỗng nhiên nhớ tới người kia đã không còn ở bên cạnh.

Hắn đi rồi, cứ như vậy.

Đi rồi cũng tốt, nàng càng tiện làm việc, nàng nói với mình như vậy, lại cố chịu khổ, nhịn đau.

Lâm gia nhị phu nhân theo đúng lời Tam thẩm, liền được hỏa táng ngay hôm đó, nàng cũng tự mình đi qua viếng.

Lâm gia là thư hương thế gia, người người khách khí có lễ, tang lễ kia tuy rằng vội vàng, lại vẫn long trọng phô trương. Lâm lão phu nhân gọi nàng tới một bên, hy vọng Ứng Thiên Đường đối với bên ngoài nói nhị phu nhân là bị bệnh mà đột tử chứ không phải bị chuột cắn.

Nàng nhận lời, đáp ứng để Dư đại phu sửa lại lí do thoái thác thì đối phương mới để cho nàng đi.

Sự tình cứ như vậy mà hoàn thành.

Nàng trở lại dược đường, thu xếp hết thảy công việc lớn nhỏ, làm cho chính mình thật bận rộn.

Hôm qua, nàng cố gắng rời khỏi chiếc giường vẫn còn vương hơi thở của hắn, mang theo đồ dùng ăn mặc cho thiếu gia và vị cô nương ở trêи đảo kia.

Nàng ép chính mình bận rộn đến không nghĩ ngợi được gì.

Nàng làm cho chính mình bận đến mức vừa chạm gối liền ngủ mê mệt, nhưng đêm khuya lại mang mộng mị tới. Trong mơ hắn vẫn ở bên cạnh nàng, cúi đầu ngâm nga khúc hát dị quốc đã sớm trở nên quen thuộc với nàng.

Nàng mơ về hắn, lúc ngủ cũng như lúc thức.

Nàng từ từ nhắm hai mắt, không dám mở ra, không dám tỉnh lại, muốn giả vờ với bản thân rằng hắn vẫn còn đó.

Ta muốn cùng nàng ở cùng một chỗ……

Hắn nói như vậy.

Trước khi gặp nàng, ta cũng không biết ta có thể trải qua những ngày như vậy…… Ta không biết…… Hóa ra ta cũng có thể cùng người ta trải qua ngày tôt như vậy……

Nàng có thể nghe thấy giọng nói của hắn, ngay tại bên tai, cảm giác hơi thở cửa hắn ngay tại khóe miệng.

Ta thích mỗi sáng thức dậy thấy nàng ở trong lòng ta……

Hắn nhỏ giọng nói ra.

Ta thích cùng nàng làm việc trêи đồng ruộng……

Hắn vỗ về mặt nàng, dán lên môi nàng.

Ta thích nàng giúp ta rửa chân……

Hắn lặng lẽ cắn cắn tai nàng, giọng trầm khàn.

Ta thích nàng ở bên cạnh mình đến tận bình minh……

Nàng bình ổn hơi thở, cảm giác lệ ẩm ướt hốc mắt.

Ta muốn cưới vợ, sinh con, muốn tìm một cô nương hiểu ta, cùng ta dắt tay đến khi đầu bạc……

Hắn nói như thế, tràn ngập khát vọng, gần như khẩn cầu.

Mỗi một ngày, mỗi một đêm, nàng đều có thể nghe thấy giọng nói của hắn. Nàng nhớ rõ mỗi lời hắn nói, mỗi một chữ đều làm lòng nàng đau đớn nhưng cũng an ủi nàng.

Lúc trời đất tối tăm, nàng dun túng chính mình được mơ mộng, mơ hắn cùng nàng vượt qua tháng ngày, vượt qua mỗi một năm.

Nàng mơ thấy mỗi buổi sáng hắn nhìn nàng, cùng nàng bước trêи đồng ruộng, nàng rửa chân cho hắn mỗi đêm, mà hắn ôm nàng cùng nhau đến bình minh……

Nàng ôm hắn trong mơ, rưng rưng nhớ lại mỗi một câu mà hắn đã nói.

Giấc mộng đó ….. Cuộc đời này không bao giờ thành hiện thực được……