Bạch Lộ Ca

Quyển 1 - Chương 6

Tuy rằng cảm thấy hắn như vậy thực chướng mắt, nhưng cho đến bây giờ nàng cũng chưa từng nhiều chuyện.

Hắn lại mở nút vò rượu rồi uống một ngụm.

Hành vi này khiến nàng bất an, chưa kịp nghĩ thì lời đã vuột ra khỏi miệng.

“Ta hy vọng ngươi không phải là cái tửu quỷ.”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, liền khiến chính nàng ngạc nhiên. Những lời này thật không lễ phép, nàng cũng ít khi như vậy.

Nhưng nam nhân này nghe xong, lại tuyệt không để ý, chỉ hướng nàng chớp chớp đôi mắt sáng ngời, cười nói: “Cô yên tâm, ta cho tới bây giờ chưa từng say rượu.”

Lời này cũng không làm cho nàng yên tâm nhưng ngoài việc buổi tối đem cửa phòng đóng chặt chút thì tựa hồ nàng cũng chẳng thể làm gì khác.

Hắn là khách.

Nàng chú ý tới mu bàn tay đang cầm vò rượu của hắn, vừa đen lại vừa thô không khác gì da thuộc. Nàng cũng biết rõ lòng bàn tay của hắn cũng đầy vết chai. Trước khi tới nơi này, nam nhân này hiển nhiên là làm việc tay chân, có lẽ là thợ rèn đi? Nhưng cũng có khả năng hắn dùng kiếm.

Hoặc đều không phải, còn nhiều khả năng khác.

Nàng không thích việc không biết lai lịch đối phương, nam nhân trước mắt này làm cho nàng thấy phi thường phiền phức.

Hắn nói tiếng phổ thông, mặc hán phục bình thường, nhưng làn da hắn lại quá tối không giống nhân sĩ Giang Nam. Nàng nghi hắn là người phương Bắc, hoặc là những người hay đi thuyền ra hải ngoại ở phía nam nhưng khẩu âm của hắn không có gì đặc biệt nên nàng nghe thì không đoán được hắn ở đâu đến.

Trừ bỏ biết hắn họ Tô, là bằng hữu của thiếu gia thì trước mắt nàng không biết nhiều lắm về người này.

Trời biết, nàng thậm chí còn không biết hắn tên gì.

Không biết nên càng nôn nóng, trong lòng nghi vấn chồng chất, nhìn đến khuôn mặt tươi cười của hắn nàng lại không nhịn được mà hỏi.

“Tô gia, ta có thể thỉnh giáo ngươi một vấn đề không?”

“Ân?”

“Đại danh của ngươi là gì?”

Người hắn hơi cứng lại, dường như không nghĩ đến nàng lại hỏi trực tiếp đến thế.

Nhìn phản ứng của hắn, trong nháy mắt nàng đã rõ hắn ngay từ đầu quả thực cố ý không muốn người khác biết tên của mình. Nàng rũ mắt xuống, giả bộ vô tình: “Thật có lỗi, Bạch Lộ là tự tiện, Tô gia cứ giả vờ như không nghe thấy đi.”

“Không, ách…… Ngươi không……” Hắn khịt khịt mũi, khụ hai tiếng, sau đó lẩm bẩm một câu.

Nàng không nghe rõ, nhịn không được hỏi lại.

“Ngươi nói cái gì?”

“Ta gọi là Tô……” Hắn cách khăn tay, há mồm nói.

Âm cuối hắn nói rất nhỏ, nhưng lúc này nàng lại nghe rõ ràng, lại có chút không thể tin được, nhịn không được dừng bước chần chờ nhìn hắn.

“Ngươi là nói…… Tiểu muội sao?”

Hắn nhìn chằm chằm bầu trời xanh trêи đỉnh đầu, không tỏ vẻ gì.

“Ngươi kêu Tô Tiểu Muội hả?” Nàng nhẹ giọng hỏi lại.

Lúc này hắn mới thở dài, sau đó bất đắc dĩ quay đầu xem nàng, vừa bực mình vừa buồn cười giải thích nói: “Ta biết cô đang nghĩ cái gì, nhưng cái chữ này không phải cái ‘muội’ kia, ta không phải con út cũng không phải cô nương, mà chữ đó là ‘quỷ mị mị’, mị của yêu quái, quỷ quái.”

Nàng trừng mắt nhìn, chậm rãi lặp lại.

“Tô Tiểu Mị?”

“Đúng.” Hắn nhìn nàng gật đầu cười khổ, “Đừng viết sai lầm, làm ơn đấy.”

Chỉ một thoáng, trong mắt nàng hiện ra cái gì đó, khuếch tán mở ra, nhiễm lên khóe miệng của nàng, hòa tan dung nhan băng lạnh thường ngày của nàng.

Nàng nở nụ cười.

Hắn nhìn mà ngây người ngẩn ngơ.

Nhưng biểu tình ngơ ngẩn của hắn làm cho nàng phát hiện ra mình đã làm gì. Rất nhanh tươi cười như hoa mùa xuân kia vụt biến mất vô tung.

“Ta sẽ không viết sai.”

Như là muốn trốn tránh tầm mắt của hắn, nàng vội vàng xoay người, ai biết vì xoay quá nhanh nên dưới chân liền trượt, thiếu chút nữa nàng đã ngã vào trong vườn.

“Cẩn thận.”

Hắn nhanh tay muốn đỡ nàng nhưng khi ngón tay vừa chạm đến cánh tay nàng thì trong nháy mắt nàng lại như bị bỏng mà kêu nhẹ một tiếng.

“Không cần –”

Tiếng cự tuyệt kia làm cho hắn ngẩn ra, nhưng hắn vẫn cầm cánh tay nàng như cũ, lại kéo nàng vào lòng.

Người nàng rất nhỏ, cô nương phía Nam đều nhỏ như vậy. Đỉnh đầu nàng chỉ cao đến cằm hắn, thân hình bé nhỏ mềm mại lại ấm áp, tuyệt đối không giống băng sơn, một bàn tay của hăn cũng nắm được eo của nàng. Trêи người nàng có mùi hương nhàn nhạt ngọt lành, như là mùi hoa, nhưng hắn bỗng chốc nghĩ không ra đó là hoa gì.

Trong một khoảng khắc, hắn có chút mê hoặc, nhịn không được cúi đầu, hít một hơi thật sâu như muốn nhớ ra mùi đó là của hoa nào.

Sau đó hắn cảm giác được nàng phát run trong ngực mình.

Nàng đưa tay đẩy ngực hắn.

“Buông ta ra……” Nàng cúi đầu, không nhìn hắn, giọng nói mềm nhẹ như bị buộc chặt, có chút khàn khàn: “Làm ơn……”

“Thật có lỗi, ta không phải –” Hắn nhanh chóng buông lỏng tay.

Vừa được tự do, nàng lập tức lui về sau vài bước, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch như tờ giấy.

Đáng chết, hắn dọa đến nàng.

Hắn không khỏi tiến lên phía trước một bước muốn giải thích nhưng hắn mới động thì nàng lại lập tức lui về phía sau.

Hắn sửng sốt, lại tiến thêm một bước nhưng nàng lại lùi lại một bước khiến hắn vội dừng lại giơ tay ra nói: “Cô đừng khẩn trương, ta không có ác ý, vừa nãy cô suýt ngã, tôi chỉ sợ cô ngã vào trong vườn.”

“Ta…… Ta biết.” Nàng vẫn cúi đầu, lấy hai tay ôm lấy mình như đang cố gắng tự vệ.

Hắn có thể thấy nữ nhân trước mắt như bị rút máu toàn thân, ngay cả môi cũng mất đi huyết sắc.

Không khí giữa hai người đột nhiên vô cùng xấu hổ, nhưng nàng không để chuyện đó xảy ra lâu mà rất nhanh đã mở miệng nói: “Ta…… Ta còn có việc phải đi về trước, Tô gia đi thong thả.”

Nói xong liền gọi Lam Lam rồi xoay người bước nhanh.

Nhìn bóng lưng nàng chạy trối chết, hắn có chút hoang mang, trong ấn tượng của hắn, nàng không phải loại cô nương nhát gan, e lệ.

Nàng còn ở giữa ban ngày ban mặt làm hành động thân cận với hắn, đương nhiên đó là vì cứu hắn nhưng nữ tử nhát gan bình thường sao dám làm ra hành vi đó chứ? Một người dám làm bạn với hổ thì làm sao mà nhát gan được chứ?

Không sai, hắn không nên ôm nàng nhưng mà hắn cũng đâu ôm nàng lâu lắm đâu, không phải sao?

Nàng như thế nào chỉ vì hắn đưa tay đỡ nàng khỏi bị ngã mà lại bị dọa thành như vậy?

Các bà, các cô của Tống gia đã từng nói nàng sợ nam nhân, hắn còn tưởng rằng các nàng nói thế chỉ để lấy cớ ngăn cản hắn tiếp cận nàng.

Cho tới bây giờ. Hắn mới biết nàng thực sự sợ.

Trong nháy mắt, vì nguyên nhân nào đó nàng thực sự sợ hãi, phi thường sợ hãi.

Nàng lúc đó đã ngừng thở.

Lúc hắn ôm lấy thắt lưng nàng, nàng liền ngừng thở, toàn thân không tự chủ được mà run lên.

Đó là phản ứng khi cực độ sợ hãi, nhưng nàng không có lý do gì để sợ hắn vì một giây trước nàng còn nở nụ cười với hắn cơ mà.

Cho nên, nàng không phải đang sợ hắn, vậy thì nàng sợ hãi cái gì chứ……

Chẳng lẽ, thật sự sợ nam nhân?

Nhưng nam nhân lui tới Tống gia nhiều như vậy —

Suy nghĩ của hắn vụt qua, nhanh chóng hồi tưởng lại những gì nghe và nhìn thấy mấy ngày qua. Nam nhân lui tới Tống gia đúng là rất nhiều nhưng những người này quả thật chỉ cần là nam nhân thì chưa bao giờ tới gần nàng.

Ba bước.

Hắn vốn tưởng rằng là tam cô lục bà chỉ đùa cho vui hoặc bởi vì những người đó sợ Lam Lam nhưng giờ nghĩ lại thì tthực sự thấy không có nam nhân nào đến gần nàng trong vòng ba bước chân. Nếu có cơ hội thì nàng lúc nào cũng đi cùng Lam Lam vì nàng biết mọi người vì sợ Lam Lam nên sẽ tự động đứng lùi ra xa.

Cái lão hổ kia là bùa hộ mệnh của nàng.

Hắn cúi đầu xem tay mình, nhướng mày lên.

Nhưng nàng có chạm vào hắn mà, chính là lúc hắn hôn mê.

Hắn nhớ nàng đã chiếu cố hắn, cơ hồ còn giúp hắn lau toàn thân, mọi người cũng bàn tán rằng khi hắn rơi xuống nước nàng đã cứu hắn thế nào.

Vài ngày qua hắn cũng đã thấy nàng giúp đỡ, chiếu cố thuốc men trong dược đường và chẩn bệnh cho người ta.

Cho nên, hiển nhiên không phải nàng không thích nam nhân.

Hắn ngước mắt lên, nhìn theo thân ảnh đi bên cạnh lão hổ ở đằng xa, đột nhiên nhận ra một điều.

Nàng không phải không thích nam nhân, chỉ cần là người bệnh nằm giường thì nàng không để ý nhưng người đang đứng thì không được.

Trừ bỏ tiểu hài tử cùng nữ nhân, nàng chỉ tiếp cận những người khác phái đã lớn tuổi hoặc còn nhỏ tuổi.

Nàng không tiếp cận nam nhân còn khỏe mạnh khi họ đang đứng.

Nàng không phải sợ hắn, nàng là sợ hãi toàn bộ bọn họ, chỉ cần là nam nhân cường tráng đủ để làm tổn thương nàng.

Hắn đang nhìn nàng. Quang minh chính đại, không chút nào che giấu mà nhìn.

Từ ngày đó hắn liền quan sát nàng mọi lúc mọi nơi, giống như muốn từ trêи người nàng đục ra cái lỗ.

Nàng không thích như vậy, cũng không biết làm thế nào để ngăn cản, ánh mắt của hắn khiến nàng khẩn trương.

Hắn quá mức cao lớn, quá mức cường tráng, hơn nữa hắn còn uống rượu.

Có lẽ nàng phản ứng quá độ, nhưng tất cả những thứ thuộc về nam nhân này — thân hình cao lớn, cơ bắp chắc khỏe, cùng với mùi rượu quyện với mồ hôi — tất cả đều nhắc nhở vực sâu tăm tối mà nàng từng trải qua, khiến cả người nàng cứng lại, muốn nôn ra.

Nam nhân uống rượu thật sự đáng sợ, nhất là kẻ say rượu.

Nàng rõ ràng biết tình huống có thể trở nên hỏng bét như thế nào, nàng nên giống mấy ngày trước tận lực cách xa hắn một chút mới tốt. Nàng vốn dự định trước khi thiếu gia về đều phải cố gắng tránh xa hắn cho nên ngay cả việc đổi thuốc cho hắn nàng cũng để A Đồng làm.

Hắn không nhắc đến chuyện này nhưng từ ngày hôm đó hắn liền đặt toàn bộ chú ý lên người nàng.

Tựa hồ vô luận nàng đến nơi nào, chỉ cần quay người lại, sẽ thấy hắn ở nơi đó, mỉm cười với nàng.

Nói thực thì nàng cũng có trêu chọc hắn đâu, nàng chỉ hỏi tên hắn là gì bởi vì nàng có thói quen muốn biết rõ ràng về mọi việc.

Nàng thích mọi chuyện phải rõ ràng, nằm trong tầm kiểm soát của bản thân.

Hơn nữa, dù sao hắn cũng đã cứu Lam Lam, nếu cứ gọi hắn là họ Tô này họ Tô kia thì thật không công bằng.

Điều này thực sự không công bằng. Một đại nam nhân mà lại tên là Tô Tiểu Muội, đây nhất định là giả, hắn chỉ muốn bày trò khôi hài để người ta thả lỏng cảnh giác mới nghĩ ra cái tên giả ấy.

Có một phần nhỏ trong con người nàng nhịn không được tức giận nghĩ như vậy nhưng khi nàng nhìn đến đôi mắt đen sáng ngời, trong sáng như con chó nhỏ của hắn thì trong lòng nàng biết lời hắn nói là thật.

Đều tại cái tên buồn cười của hắn mới khiến nàng không nhịn được bật cười.

Nàng cũng có nghĩ tới việc người người cứ mở mồm kêu hắn tiểu muội, tiểu muội, lại cười nhạo bộ dáng của hắn nhưng cái tên này thực sự là buồn cười.

“Là mị của yêu quái, quỷ quái.”

Nàng phát hoảng, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nghe thấy tiếng nói liền ngẩng đầu lên thì thấy hắn đang ở ngay đằng trước bàn nàng ngồi, một tay nâng cằm, một tay chỉ vào chữ nàng đang viết, bất đắc dĩ thở dài, cười khổ nói.

“Cô nói cô sẽ không viết sai mà.”

Trong đôi mắt sáng ngời, đen láy của hắn rõ ràng có sự lên án.

Nàng sửng sốt, cúi đầu thì thấy chính mình thực sự suýt viết sai, nàng chỉ vừa mới viết một nét nhưng dựa vào độ dài cùng góc độ thì không thể mặt dày giải thích là nàng đang định viết chữ ‘mị’ được.

Đáng giận.

Bút của nàng sao lại viết nét đó chứ, mặt nàng nóng lên, cũng không có ý định giải thích cho mình mà chỉ chấm mực một lần nữa ở trêи giấy viết ra chữ ‘mị’.

“Cô biết đấy, nếu cô muốn biết điều gì về ta thì có thể trực tiếp hỏi chứ không cần viết thư tới Phượng Hoàng Lâu đâu.”

Nơi này là thư phòng, hắn không nên ở trong này.

Nàng cũng không nghe thấy tiếng hắn tiến vào. Nam nhân này đi đường cũng giống Lam Lam, giống nhau lặng yên không một tiếng động, làm cho nàng lạnh cả người. Hắn thực sự không có quy củ, nàng không biết là hắn cố ý, hay thực sự không biết chừng mực.

Trong một nháy mắt nàng rất muốn trực tiếp mở miệng đuổi hắn ra ngoài nhưng hắn là bằng hữu của thiếu gia, là khách của Tống gia.

Mà nói thật, tuy rằng người nhà họ Tống coi nàng là người nhà nhưng nàng cũng không phải họ Tống, địa vị của nàng ở đây cũng không hơn gì hắn, chỉ là thời gian nàng ở đây lâu hơn hắn mà thôi.

“Ta chỉ là gửi thư báo cho lão gia và phu nhân những việc xảy ra ở trong nhà.” Nàng cẩn thận viết cái chữ kia, bất động thanh sắc nói thẳng.

Hắn nhìn nàng chằm chằm, nhịn cười nói: “Phải không? Ta còn nghĩ cô đang viết thư tình cho thiếu gia nhà cô nữa.”

Nàng sửng sốt một chút, thiếu chút nữa lại viết sai một chữ. Nàng không khỏi nhướng mày trừng hắn, nhưng hắn lại không thấy ngượng, chính là hướng về phía nàng cười như đồ ngốc.

“Đây không phải thư tình.” Nàng lạnh lùng nói.

“Ta biết, cô vừa mới nói rằng đây là thư gửi lão gia và phu nhân.” Hắn nhe răng cười, “Chữ của cô thật đẹp.”

Nàng cẩn thận duy trì thái độ trấn định, vững vàng viết xuống một chữ khác, hỏi: “Cho nên ngươi nhận biết tên của mình sao? Ngươi biết chữ à?”

Hắn làm bộ suy nghĩ một chút, sau đó cười thừa nhận: “Ta đúng là biết chữ.”

Cho nên hắn không phải thợ rèn, thợ rèn không cần biết chữ. Nhưng nói thật, kiếm khách cũng không cần biết chữ, Tống gia ngẫu nhiên sẽ có giang hồ nhân sĩ tới chơi, nàng biết có một nửa trong số họ không biết chữ, bọn họ đa số có thể viết tên của mình cũng là rất giỏi rồi.

“Ngươi có biết tính sổ sách không?” Nàng nhìn hắn rồi hỏi tiếp.

“Ta không biết.” Hắn nhanh chóng trả lời, ánh mắt có chút gì đó lóe lên.

Con hồ ly này, câu trả lời của hắn quá nhanh, điều đó chứng tỏ hắn không nói thật nhưng nàng cũng không nói thêm gì, nàng chỉ nhanh chóng viết xong bức thư rồi đút vào ống thư cột trêи chân bồ câu.

Khi nàng thả bồ câu đưa tin, hắn vẫn đi theo đuôi nàng.

Nàng tự nhủ không được để ý đến hắn mà chỉ chuyên tâm vào làm việc của mình nhưng mấy ngày liền hắn chẳng làm gì mà chỉ đi theo bên người nàng. Nàng đi đường hắn cũng đi theo, xem bệnh hắn cũng ngồi bên cạnh, dạy bọn trẻ học chữ hăns cũng ở đó, lúc nàng cùng thương nhân trao đổi việc làm ăn hắn cũng tò tò theo sau, mà lúc nàng giải quyết vấn đề guồng nước, thảo luận chuyện mua bán hắn cũng không vắng mặt.

Thực ra nếu chỉ đi theo thì cũng tốt, vì đa số thời gian hắn sẽ không dựa vào quá gần, mà nàng phải công nhận là hắn cũng có chỗ dùng được giống Lam Lam.

Lam Lam làm cho người ta né tránh, hắn lại làm cho người ta đến gần mình, mọi người thường vây quanh hắn hỏi này nọ và không để ý đến nàng, hắn và lão hổ kia đều hấp dẫn sự chú ý của người khác. Khi cần thì thân hình cao lớn của hắn cũng phát huy hiệu quả uy hϊế͙p͙ như Lam Lam: Hàm răng trắng bóng của hắn và răng nanh của Lam Lam cũng chẳng khác nhau là mấy.

Không biết cố ý hay vô tình, lúc ở cùng người khác hắn đều che chắn cho nàng, giống như một bức tường ngăn cản những người muốn đến gần nàng.

Nhưng ngẫu nhiên, có đôi khi, vào lúc nàng không chú ý, đến lúc hoàn hồn mới phát hiện hắn không biết từ lúc nào mà dựa gần vào người nàng. Khi thì hắn giúp nàng lấy sổ sách chết ở trêи cao, tiện tay giúp nàng sắp xếp thảo dược trêи giá gỗ, cùng nàng dạy bọn nhỏ đọc sách, thậm chí còn cùng nàng đánh xe vào thành.

Nàng cũng không hiểu tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy. Buổi sáng tinh mơ nàng thức dậy, thay y phục xong liền thu dọn gói đồ đi ra xe, một khắc trước nàng còn tưởng sẽ cùng Đại Lương vào trong thành chọn mua đồ thì nháy mắt sau người đánh xe đã đổi thành hắn.

Nàng còn chưa kịp hoàn hồn thì hắn đã ngồi lên chỗ của phu xe.

“Đại Lương và Lương mẹ đâu?” Nàng kinh ngạc nhìn hắn, bật thốt hỏi.

Trời còn chưa sáng, người này sao lại xuất hiện ở đây? Nàng vốn tưởng rằng rốt cục có thể thoát khỏi hắn mấy ngày.

“Lương đai thúc hôm qua ở trong núi bị ngã gãy chân. Đại Lương cùng Lương mẹ phải chạy về nhà.”

“Chuyện khi nào? Sao không có ai nói cho ta biết?”