Bạch Liên Và Trà Xanh

Chương 4: 4 Cám Dỗ Dưới Gầm Bàn


[Lời tác giả:
Đông Đông của tôi tuy đơn thuần, nhìn không ra tâm tư riêng của trà xanh, thế nhưng vốn cậu ấy đã đểu sẵn rồi ]
Ngồi ở trên giường, Ngụy Hải Đông lại bắt đầu ngây người ra, cho đến nhịn không được ngáp một cái, liền lắc đầu đi rửa mặt.
Mà nói sao lại khéo thế nhỉ, lần này Ngụy Hải Đông  vào trường học đã gặp Nhiêu Bạch, và cả Ngô Trúc Thanh.
Lúc đầu anh còn muốn hỏi Nhiêu Bạch một chút  xem người thế nào rồi nhưng nhìn thấy Ngô Trúc Thanh, Ngụy Hải Đông cũng đành không lên tiếng hỏi, mà chỉ nói rằng:  “Gần trưa rồi, ăn chung đi!”
Đến nhà hàng, đầu tiên Ngụy Hải Đông gọi một phần cháo, Ngô Trúc Thanh nghe được nhíu nhíu mày,  “Em không muốn ăn cháo.”
Ngụy Hải Đông nghe được lại sửng sốt một chút.
Thật ra Ngô Trúc Thanh hình như có hiểu lầm.

Dạ dày của hắn cũng không có tốt, có lúc Ngụy Hải Đông sẽ gọi một ít cháo tương đối thanh đạm để tốt cho dạ dày của hắn, nhưng Ngô Trúc Thanh không quá thích, chỉ thỉnh thoảng ăn mấy miếng.

Ngụy Hải Đông cũng biết.
Nhưng hôm nay chén cháo này là gọi cho Nhiêu Bạch.
Nhiêu Bạch giương mắt nhìn sắc mặt Ngụy Hải Đông một chút, cười cười với Ngô Trúc Thanh, giỏi đoán ý người nói:  “Không sao cả, cho em ăn đi! Để không bị lãng phí.


Ngô Trúc Thanh nhìn cậu một cái, không nói gì nữa.
“Không lâu sau nữa anh đã phải đi thực tập, cũng sẽ không ở chỗ gần trường này nữa, không có anh ở đây em cũng phải ăn thật ngon.

” Ngụy Hải Đông  nhìn Ngô Trúc Thanh dặn dò, vừa liếc nhìn để ra hiệu ngầm cho  Nhiêu Bạch, Nhiêu Bạch thấy được mím môi lỗ tai hơi đỏ, gật gật đầu, hết sức khôn ngoan.
Ngô Trúc Thanh cũng không hề chú ý tới, không có phản ứng gì, tiếp tục ăn cơm của hắn.
Lúc này Ngụy Hải Đông cũng nói không nên lời điều gì nữa, vẫn tự nhiên ăn uống, nhưng lại đột nhiên cảm giác chân mình bị cái gì đó đụng vào một cái.
Anh dừng động tác lại ngẩng đầu lên, nhìn về hai người phía đối diện, Ngô Trúc Thanh sắc mặt bình thường uống nước, thấy anh ngẩng đầu, nhìn về phía anh đầy nghi ngờ.
Chả phải là em ấy sao...
“Xin lỗi, có phải em đá trúng vào anh hay không, quần có bị bẩn không vậy” Nhiêu Bạch hỏi rất căng thẳng.
Xem ra là vô ý, Ngụy Hải Đông lắc đầu,  “Không sao cả, tiếp tục ăn đi!”
Dứt lời thấy Nhiêu Bạch vẫn còn dáng vẻ sợ hãi không dứt, có một cái chân đã cọ xát một cái vào chân Nhiêu Bạch.

Cảm giác được chân của mình bị cọ vào một cái, trái tim Nhiêu Bạch căng thẳng, sau đó đầu óc đều đã tê dại, dưới thân lập tức chảy ra rất nhiều nước, cậu gấp gáp khép chặt chan lại, hơi  thở ra đều rất nóng.
Thấy mặt của Nhiêu Bạch lập tức đã đỏ lên, động tác nhai nuốt thức ăn cũng chậm lại, Ngụy Hải Đông cười uống một hớp nước, tâm tình giống như đang chơi đùa với một con thú cưng.
Nhiêu Bạch cúi đầu, khóe miệng cũng không thể điều khiển được mà nhoẻn lên.
Mới vừa rồi là cậu cố ý cọ chân vào, mặc dù Ngô Trúc Thanh ở ngay bên cạnh, thế nhưng cậu khó có thể ức chế rung động sâu trong nội tâm mình, cậu muốn để  Ngụy Hải Đông chú ý đến cậu càng nhiều hơn từng chút một.
Thế nhưng lại không nghĩ rằng Ngụy Hải Đông vậy mà lại đáp lại mình, lúc này anh vẫn đang thích Ngô Trúc Thanh, thế mà vẫn dùng một phần ánh mắt cho cậu, là ánh mắt này chính là chỉ thuộc về duy nhất mình cậu.
Cậu như là đang được cho ăn kẹo, trong lòng ngọt ngào vô cùng.
Ngụy Hải Đông như gieo một hạt giống ở trong lòng cậu, đang nẩy mầm lên rất mạnh.
Ba người ăn cơm xong, Ngụy Hải Đông lái xe chở hai người trở lại trường học.
Buổi chiều ba người đều có giờ học, buổi trưa đã chuẩn bị trở về để nghỉ ngơi.

Ngô Trúc Thanh nói thầy giáo tìm hắn có việc riêng, phải đi trước.  “Vậy em đi đi, anh tiện đường tiễn em ấy về ký túc xá.” Ngụy Hải Đông chỉ chỉ Nhiêu Bạch.
Ngô Trúc Thanh tuy cảm thấy rằng đàn ông con trai thì cần ai tiễn chứ, nhưng bởi vì có chút gấp gáp nên cũng lười nói cái gì.
“Cơ thể có khá hơn chút nào không? “
Nhiêu Bạch nghe giọng của Ngụy Hải Đông.
Ban đầu Ngô Trúc Thanh cũng đi cùng hướng với bọn họ, bọn Ngụy Hải Đông chỉ đang đi ở phía sau của Ngô Trúc Thanh.

Cho nên âm thanh của Ngụy Hải Đông giống như  đang thầm thì nói.
Nhiêu Bạch mở to hai mắt nhìn anh một cái, dường như có chút ngượng ngùng, ngại ngùng cười cười, trên mặt đã đỏ ửng lên như là cánh hoa đào mềm mại, thấp giọng trả lời “Dạ tốt nhiều rồi.


Hai người sóng vai đi tới, khoảng cách cũng không quá xa, hẳn sẽ có lúc đụng vào bả vai, trong lòng Nhiêu Bạch mừng thầm, nhưng vẫn cố ý dời một chút qua bên cạnh.
Ngụy Hải Đông đã nhìn thấy Nhiêu Bạch giống như do muốn né ra mà có thể bị té xuống, anh liền vội vàng vươn tay nắm lấy Nhiêu Bạch.

Sau đó Nhiêu Bạch cũng bởi vì lực quán tính, rơi thẳng vào trong lòng của Ngụy Hải Đông.
Cảm nhận được hơi thở thuộc về Ngụy Hải Đông, tim Nhiêu Bạch đập loạn, đã sắp không nhịn nổi mà ôm lấy Ngụy Hải Đông, thế nhưng cậu vẫn biết một vừa hai phải, cho nên cậu hít sâu một hơi, đẩy anh ra, lại cúi đầu xin lỗi,  “Xin lỗi anh.”
Nhìn lỗ tai Nhiêu Bạch đã đỏ như rỉ máu, Ngụy Hải Đông lại đột nhiên nói rằng:  “Em biết chén cháo kia là muốn đưa cho em đúng không!”
Nhiêu Bạch bỗng nhiên ngẩng đầu, gương mặt ửng đỏ, đôi mắt sáng trong suốt, vô cùng trong suốt, làm lòng anh thấy ngứa ngáy, cho nên anh lại hỏi lần nữa, “Biết đúng không!? “
Nhiêu Bạch gật đầu thật mạnh.

Cậu ngay từ đầu cũng biết, cho nên trái tim của cậu kể từ lúc đó vẫn luôn đập rất mạnh, rất kích động, cũng rất vui vẻ.

Như là đóa hoa được ban cho ánh mặt trời.
Ngụy Hải Đông nở nụ cười, giơ tay lên xoa đầu Nhiêu Bạch.
Nhiêu Bạch luôn có thể làm cho anh cảm thấy được thỏa mãn tính thích chinh phục của đàn ông, đây cũng chính là lý do vì sao anh thích Ngô Trúc Thanh, cũng là nguyên nhân vẫn cứ dây dưa không dứt với Nhiêu Bạch thế này!
“Ê, Lôi Hâm, vừa rồi tiễn Nhiêu Bạch trở về có là Ngụy Hải Đông hay không, phú nhị đại siêu nổi ttrong trường đó!”
“Tới hai sinh viên nam? Tiễn người ta trở về ký túc xá? Tao mắc ói, da gà da vịt gì nổi lên hết cả rồi.

” Lôi Hâm chà xát cánh tay mình, run lên vài cái.
Bạn cùng phòng Trương Đào ở bên cạnh cười ha hả,  “Vậy là mày cũng không biết rồi!, Ngụy Hải Đông là thích sinh viên xuất sắc nhất khoa này, nghe nói theo đuổi từ nhỏ tới lớn.


“Xuất sắc nhất khoa? Ai cơ? “
“Ngô Trúc Thanh đó, cái thằng mà lúc nào cũng rất lạnh lùng cô độc đó.

Có vẻ như có quan hệ  rất tốt với Nhiêu Bạch.”
Lôi Hâm ‘oh’ một tiếng nghe hơi quái, còn khá có chút khinh thường,  “Thằng đó hả, nhìn tướng tá ẻo ẻo lả lả chả ra sao, còn gì mà ‘sinh viên xuất sắc’ chứ, cỡ nó tao một chấp ba còn được.

Hơn nữa chả phải là nhà nhiều tiền nên khinh người sao, ăn nói thì lạnh nhạt.


“Mấy đứa con gái khoái dạng vậy lắm.  “
Lôi Hâm liếc mắt, sau đó bỗng nhiên lại nhíu mày, cười đểu nói:  “Có điều đám người này ai cũng thấy mắc ói như nhau.

Mày nói Nhiêu Bạch có phải tính chơi trò ‘chị chị em em, em bem chồng chị’ với Ngô Trúc Thanh hay không.


Thế chả phải là tình tay ba à? Còn là ba thằng đàn ông nữa chứ, mọe nó.”
“Ha ha ha.

Có điều nói không chừng chỉ là thật sự tiễn về thôi.”
“Mày thấy có thằng đại gia nào mà tự nhiên đi tiễn sinh viên nam về tới tận cửa ký túc xá không.”
Đang khi nói chuyện hai người đã nhanh đến cửa túc xá, Lôi Hâm vẫn lo nói mà không để ý gì cả, “Tao còn nhớ được Nhiêu Bạch không phải là vẫn thích lẽo đẽo đi theo phía sau Ngô Trúc Thanh làm culi cho người ta à? Có cố gắng đó, cuối cùng cũng ôm được bắp đùi của người ta.


Lại nói Trương Đào tự tay chuẩn bị mở cửa, cửa lại đột nhiên từ bên trong mở ra tới, đã nhìn thấy Nhiêu Bạch đứng ở cửa đang nhìn bọn họ.
Bầu không khí đột nhiên trở nên đông cứng lại, Lôi Hâm bị nghe thấy có chút xấu hổ nhưng cũng không chịu thua, chiều cao của cậu ta tầm 1m9, Nhiêu Bạch đứng trước mặt cậu ta vẫn là nhỏ con hơn.

Ký túc xá trưởng Trần Sinh Húc ở bên trong lo lắng hai người sẽ đánh nhau, Nhiêu Bạch cũng không phải đối thủ của Lôi Hâm, đến lúc đó Lôi Hâm chắc chắn sẽ phải chịu chỉ trích, nên lại vội vàng cười khuyên giải,  “Lôi Hâm đùa thôi mà.

Nhiêu Bạch ah cậu đừng tính toán với nó nha.”
Sau đó cậu ta lại nói sang chuyện khác,  “Trương Đào tụi bây mua cái gì  mang về đi, tao đói muốn chết rồi, mau đi ăn cơm đi.


Trương Đào cũng lại vội vàng muốn không khí bình thường trở lại,  “Ờ ờ ” lôi kéo Lôi Hâm vào ký túc xá,  “Đến giờ rồi ăn cơm đi.”
Nhiêu Bạch cắn môi, lườm bọn họ một cái, bỏ ra khỏi cửa đi ra ngoài.
“Giận cái gì chứ? Tao nói có gì sai nào?” Lôi Hâm càng nghĩ càng giận mà nhìn về phía cái cửa.
Hai người Trương Đào và Trần Sinh Húc liếc nhau, không có nói cái gì nữa.
Bởi vì lúc gần thời gian thực tập phải chuẩn bị rất nhiều thứ, Ngụy Hải Đông dạo gần đây cũng rất ít đi ra ngoài, cũng vẻn vẹn gặp mặt Ngô Trúc Thanh mấy lần để đi ăn, Nhiêu Bạch càng hiếm gặp hơn nữa, nên một chút rung động của anh dành cho cậu ta, có vẻ như cũng đã dần phai nhạt đi.
Cũng do bận rộn, Ngụy Hải Đông suýt chút nữa quên mất sinh nhật của mình, tới khi mẹ anh gọi điện tới hỏi anh có trở về hay không, anh mới nhớ đến.
“Dạo này con bận quá, chắc là không trở về được.”
“Vậy chả phải con còn có mấy đứa bạn hay sao? Tổ chức sinh nhật với tụi nó là được rồi.

” Mẹ Ngụy vẫn luôn rất tâm lý hiểu chuyện, cũng sẽ không nằng nặc bắt anh quay về.
“Dạ…...!Đến lúc đó rồi con tính tiếp.  “
“Vậy con nhớ ăn uống cho tốt, đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe đó.


“Dạ con biết rồi.  “

Cúp điện thoại, Ngụy Hải Đông khổ sở bóp bóp trán.
Nói đến bạn bè, trong đại học  thật ra anh cũng không có mấy người chơi thân, mấy đứa bạn chơi từ nhỏ hoặc là đã ra nước ngoài, hoặc là đã kế thừa gia nghiệp, cũng chỉ có Trịnh Quân là còn khá thân với anh vì hai đứa học chung một trường một khoa, mà cũng không biết là hắn có có nhớ hay không.
Đang khi đi học, Trịnh Quân đã cảm thấy là lạ.
“Tao nói nè, mày làm gì mà nhìn tao hoài không tha vậy? ” Trịnh Quân nghiêng đầu, buồn bực nhìn Ngụy Hải Đông, trong lòng còn đang suy nghĩ dạo gần đây hắn có làm gì xấu xa hại bạn đâu chứ.
Ngụy Hải Đông nhìn hắn một cái, quay đầu đi chỗ khác.
Trịnh Quân liếc mắt, chỉ xem là bạn mình có vấn đề.
Thế nhưng, một lát sau, hắn đúng thật là không thể nhịn được nữa, đem bút ném một cái,  “Có gì thì nói ra! Cứ như vậy tao còn tưởng rằng mày tính quay đầu là bờ, quay sang thích tao chứ.”
Ngụy Hải Đông chả có chút vui vẻ gì mà trừng mắt liếc hắn một cái, lại quay đầu đi.
Trịnh Quân thở dài, không nói gì mà nhìn anh.
Ngụy Hải Đông lại mở điện thoại, màn hình sáng lên, trên màn hình là một con thỏ dễ thương, Trịnh Quân không rõ ý của anh, nhìn anh một cái, lại nhìn điện thoại di động một chút, thấy được ngày tháng, bừng tỉnh lại sực nhớ ra, cũng phải nở nụ cười giảng hòa,  “Nhớ mà nhớ mà, tao cũng đã lên kế hoạch cho mày ăn chơi rồi, hẹn xong Ngô Trúc Thanh rồi, hài lòng chưa hả ông tướng?”
Ngụy Hải Đông lúc này mới nhếch miệng, gật đầu.
Ban đêm, Ngụy Hải Đông lái xe đi đón Ngô Trúc Thanh.
Khi anh tới nơi rồi, xa xa lại ngoài ý muốn thấy bên cạnh Ngô Trúc Thanh còn có một người.
Nhiêu Bạch lặng yên đứng ở bên cạnh Ngô Trúc Thanh, vẫn nhìn xe của Ngụy Hải Đông chạy tới.
Anh ngừng xe, Ngô Trúc Thanh đã mở ra kế ngồi vào ghế bên cạnh ghế lái, Nhiêu Bạch ngồi ở phía sau.
Ngụy Hải Đông xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn Nhiêu Bạch, không biết có phải là ảo giác hay không, cảm giác Nhiêu Bạch có gầy đi chút, khuôn mặt lúc đầu phúng phính, giờ cũng có chút gầy đi rồi.
Có điều cũng chỉ  là một cái liếc mắt, anh đang chạy trên xe đường, còn hỏi Ngô Trúc Thanh nói:  “Xe của em bị sao à? “
Ngô Trúc Thanh có xe, bình thường đi chỗ nào cũng đều tự mình lái xe, cho nên ngày hôm nay lại kêu anh đến đón, Ngụy Hải Đông vẫn còn có chút kinh ngạc, đương nhiên, anh cũng sẽ không cho rằng Ngô Trúc Thanh có ý gì nên mới làm thế.
Ngô Trúc Thanh nhíu nhíu mày lại, cứ như phải nghĩ đến chuyện không vui gì,  “Hôm nay lúc em đi ra ngoài đã phát hiện bánh xe bị chọc thủng, cũng không biết là ai làm.


“Có muốn điều tra camera hay không?”
“Thôi khỏi đi! Dạo gần đây em cũng bận, không có thời gian quan tâm mấy chuyện này.”
“Bận rộn?” Ngụy Hải Đông nhíu mày,  “Mới năm thứ hai thì bận cái gì chứ? “
Ngô Trúc Thanh dừng một chút, quay đầu đi,  “Bài tập tương đối nhiều.


Nói xong cũng không nói gì thêm nữa.
Hàng sau Nhiêu Bạch vẫn nhìn ngoài cửa sổ, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không có tham gia nói chen vào, thế nhưng khóe miệng lại hơi cong lên, trong mắt đều là nụ cười đắc ý.
Cậu là biết được Ngô Trúc Thanh bận rộn là cái gì.
Ngụy Hải Đông không biết mới tốt đó..