Bạch Liên Nhuộm Đỏ

Chương 13: 13 Sơn Trại


* Khách điếm.
- Đói hết rồi chứ ăn đi, thuốc này có thể giải được độc này.
Bạch Hi Vân đưa cho mỗi người một viên thuốc giải độc, thấy Bạch Hi Vân uống thuốc rồi nhàn nhã ăn thức ăn có độc trên bàn, đám người liền không ngần ngại cùng một lúc uống viên thuốc xuống, rồi cũng háo hức ăn thức ăn trên bàn.
- Đồ ăn đúng là ngon thật đó.
- Không ngờ chỗ này lại có thể nấu những món ăn ngon như thế, đúng là phí của trời mà.
Bạch Hi Vân đột nhiên thấy tim đau nhói, cảm giác bất an lại một lần nữa dân lên đến đỉnh điểm.

Quay sang nhìn Mộng Hàn, không kìm được mà hỏi:
- A Hàn trong kinh thành đang có chuyện gì sao?
- Không, trong thành không xảy ra chuyện mà người xảy ra chuyện là chủ tử...
Đột nhiên Mộng Hàn nói đến chủ tử thì dừng lại làm cho Bạch Hi Vân càng thấy bất an hơn.
- Mạc Long làm sao? Đệ mau nói đi chứ.
Vẻ mặt Bạch Hi Vân càng lộ rõ vẻ lo lắng, cô túm lấy vai Mộng Hàn vừa lắc lư người Mộng Hàn, vừa gặng hỏi.

Mộng Hàn thấy Bạch Hi Vân lo lắng, không đành lòng nhìn Bạch Hi Vân như thế bèn nói hết đầu đuôi câu chuyện cho Bạch Hi Vân.
* Một lúc sau.
- Sao đệ không nói sớm chứ.

Bạch Hi Vân vừa sốt ruột vừa tức giận chính bản thân mình, sốt ruột là vì lo cho Đường Mạc Long còn tức giận chính bản thân mình là vì không quan tâm đến cảm nhận của Đường Mạc Long mà tự ý định đoạt hại Đường Mạc Long buồn bã đi giữa trời tuyết đang rơi nên mới dẫn tới sốt.
Nhìn quanh thấy mọi người đã đặt hết đũa xuống, vẽ mặt đã mãn nguyện.

Bạch Hi Vân đứng lên cầm cây bảo kiếm, ánh mắt sắc lạnh rồi nói.
- Xử lý nhanh đám này thôi.
Thấy Bạch Hi Vân cùng đám người đi xuống, chắc hẳn hắn chưa biết hôm nay sẽ là ngày tàn của hắn.

Nên vẫn không có chút kiên dè nào liền đi lại rồi hỏi:
- Các vị có chuyện gì sao?
Bạch Hi Vân gương mà cười đểu rồi rút kiếm ra, giọng điệu lạnh lùng nói một câu:
- Lấy mạng ngươi.
Ông chủ khách điếm chưa kịp phản ứng thì đã bị kiếm của Bạch Hi Vân lao thẳng tới.

Sát khí của cô ngày càng được lộ rõ, ánh mắt sắc lạnh phối hợp nhịp nhàng với những động tác uyển chuyển của cô làm Hàn Gia Quý, Điền Khê Hà và Mộng Nhiên sáng mắt lên.
- Chúng ta có cần giúp tỷ ấy không?.
- Không cần, đứng xem là được.
- Ừm, Hi Vân lợi hại mà.
Ba người đang bàn tán sôi nổi thì bỗng nhiên có một đám người có y phục màu đen xông vào.

Bạch Hi Vân tinh mắt thấy có người đang phóng phi tiêu lại đám người liền chắn ở hướng phi tiêu rồi chuyển hướng đi của nó, tức giận quay sang nhìn Hàn Gia Quý, Điền Khê Hà, Mộng Hàn.
- Còn đứng đấy làm gì giúp ta một tay đi chứ, định để ta giải quyết đám người này một mình à, xử lý hắc y nhân đi ( Chỉ đám người mặc y phục đen).

Thấy Bạch Hi Vân đã hằn giọng nghiêm túc, ba người Hàn Gia Quý, Điền Khê Hà và Mộng Hàn lúc này mới nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

Không còn dáng vẻ đùa nghịch, họ trở nên nghiêm túc rồi xử lý bọn hắc y nhân.

Họ đúng thật là những thiếu niên có đầy sức sống, lại có tài kiếm thuật hơn người nên trong một khoảng thời gian ngắn đã xử lý nhanh gọn đám người hắc y nhân và thổ phỉ.
- Đi cứu Hi Vân.
- Được.
* Ở sơn trại của thổ phỉ

- Chúc mừng Lục trang chủ đã có áp trại phu nhân xinh đẹp như hoa như ngọc thế này.
- Đúng thế đúng thế, phu nhân của trại chủ thật xinh đẹp.
- Ha ha ha hôm nay là ngày vui của ta, các huynh đệ hãy ăn uống no say nhé.
- Tuân lệnh trạng chủ.
Lúc này trong đầu Bạch Hi Lâm vẫn đang mơ mơ màng màng, cô còn phải chịu sự khống chế của đám thổ phỉ.

Cô không dám hành động lung tung, dáng vẻ cô đoan trang ngồi ở vị trí của áp trại phu nhân tuy trên mặt cô đang bày ra vẻ bình tĩnh nhưng thật ra bên trong thì đang rất hoảng loạn.

" Trưởng tỷ tỷ sẽ đến cứu muội mà đúng không, giá như ta can đảm như trưởng tỷ cũng học võ như tỷ ấy thì tốt biết mấy.

Ít nhất cũng không phải chịu sự uất ức như thế này, chỉ trách cơ thể ta quá yếu không chống đỡ được dù chỉ một chút".
Lúc này cả sơn trại đang vui vẻ ăn mừng, nhưng họ không biết hôm nay sẽ là lần vui đùa cuối cùng của họ.

Bạch Hi Vân, Hàn Gia Quý, Điền Khê Hà, Mộng Hàn đã đến được doanh trại, trên đường đi họ không hề gặp bất kỳ trở ngại nào, điều này không hề làm Bạch Hi Vân vui mừng mà ngược lại cô ngày càng gấp rút tiến vào sơn trại của đám thổ phỉ.

Trong lúc tiến vào trại chính, cô đã xử lý không ít tên gác cổng của đám thổ phỉ, cô không giết chết chỉ đã thương đám thổ phỉ.

Bạch Hi Vân cũng cố ý thả một người để đi bẩm báo vào trong.
- Kêu người đứng đầu của các người ra đây gặp ta.
Tên thổ phỉ lúc này vẫn chưa biết sợ, ngông cuồng nói lại Bạch Hi Vân.
- Cô nương à, cô đừng có tự tìm đường chết chứ.


Đây là lãnh địa của Lục Cẩn trang chủ đấy.
- Ồ tên Lục Cẩn không biết sống chết này thế mà lại giám bắt cóc a muội của ta.
Nghe Bạch Hi Vân nói thế, hắn liền thấy khinh thường.
- Còn tỏ vẻ quen biết trang chủ nữa, cô nghĩ cô là ai thế Bạch tiểu thư ở kinh thành à.
Bạch Hi Vân ngạc nhiên, mắt vẫn cứ nhìn thẳng vào tên sơn tặc.

" Thế mà tên này biết tên nhưng không biết mặt ta, đáng trách thật đáng trách".
- Ngươi bảo Lục Cẩn ra đây rồi sẽ rõ.
Vẻ mặt Bạch Hi Vân tỏ rõ vẻ bất lực, khua tay về phía tên thổ phỉ.

Thấy thế tên thổ phỉ vội vào báo tin cho Lục Cẩn.
- Trại chủ không xong rồi, có người đánh vào sơn trại của chúng ta.
- CÁI GÌ!!!
Nghe có người xông vào sơn trại Bạch Hi Lâm vui mừng, " Trưởng tỷ đến rồi, tỷ ấy đến rồi ".
Tên trại chủ nghe tin, tức giận đập bàn.
- Ta phải xem xem kẻ nào mà gan to bằng trời dám đánh vào sơn trại, phá hỏng ngày vui của ta..