Viên Quỳnh cảm thấy trong lòng thật phiền não, Ngô Phong nói: ”A Quỳnh, hai ngày nay cùng em chiến tranh lạnh, tôi cảm thấy trong lòng cực kì khó chịu, tôi biết tôi trước kia rất lăng nhăng, nhưng tôi chưa bao giờ mong nhớ ai đến như vậy, nhưng mà hai ngày nay tôi thật sự rất nhớ em”.
Viên Quỳnh thông qua kính chiếu hậu nhìn cô, nhìn thấy thần sắc của cô rất chân thành, trong lòng không khỏi ngọt ngào.
Ngô Phong còn nói: ”A Quỳnh, nụ hôn này tôi chỉ muốn dành cho em”.
Ngô Phong nhìn Viên Quỳnh chăm chú, Viên Quỳnh nhìn vào kính chiếu hậu cười cười, nói: ”Em sẽ không để cho người khác hôn chị”.
Nói xong đạp chân ga, đổi cần số, tốc độ xe tăng nhanh, nhanh chóng vượt qua xe phía trước.
Vu Thiến cùng một chiếc xe khác đang tranh nhau vị trí đứng đầu, ngay lúc bọn họ cạnh tranh gay gắt, chiếc xe thể thao màu xám bạc của Ngô Phong đã vượt tới vị trí thứ ba, đang đuổi theo họ, không bao lâu liền chạy ngang hàng với Vu Thiến.
Viên Quỳnh nhìn sang Vu Thiến cười cười với nàng ta, nụ cười mang theo mấy phần khinh thường, Vu Thiên đạp chân ga hết cỡ, rất nhanh vượt qua xe Viên Quỳnh, dẫn đầu chạy ở vị trí thứ nhất.
Xe Viên Quỳnh rất nhanh lại đuổi kịp, vượt qua chiếc xe thứ hai, đuổi theo xe của Vu Thiến.
Vu Thiến bóp một hồi còi xe thật dài để thị uy, chạy giữa làn đường, không cho Viên Quỳnh vượt lên.
Tốc độ xe của bọn họ đã sớm vượt qua hai trăm hai mươi km/h, thấy phía trước là một khúc cua, Vu Thiến thả nhẹ chân ga rồi đạp phanh.
Nhưng đúng lúc này Viên Quỳnh lại đạp ga, với tốc độ cực cao, đuôi xe lắc qua một bên, thân xe vẽ thành một đường vòng cung bén nhọn, vượt qua Vu Thiến.
Viên Quỳnh là người về đầu tiên, Vu Thiên chỉ kém nàng hai giây, xe dừng lại, Vu Thiên xuống xe, đi tới chỗ Viên Quỳnh giơ ngón tay cái lên nói: ”Đủ trâu bò”.
Viên Quỳnh cười ẩn ý, liếc nhìn Ngô Phong.
Không bao lâu sau mấy chiếc xe khác cũng về đến, Viên Quỳnh đứng dựa vào cửa xe, mỉm cười nhìn Ngô Phong nói: ”Chị nên thực hiện phần thưởng đã đề ra”.
Có người lo ó huýt sáo inh ỏi, thanh niên lúc đầu bảo muốn giành được nụ hôn của Ngô Phong nói: ”Sao số tôi khổ như vậy chứ, thua dưới tay một cô gái”.
Ngô Phong không để ý đến tiếng la hét của mấy người đó, đi đến trước mặt Viên Quỳnh, nâng mặt Viên Quỳnh lên, hôn thật sâu.
Viên Quỳnh ôm vòng eo của cô, cảm nhận đôi môi chiếc lưỡi mềm mại của cô, say mê không kiểm soát được.
Buổi tối, Ngô Phong chở Viên Quỳnh đến nhà họ Ngô, đi đến phòng ngủ, đưa cho Viên Quỳnh một hộp quà.
Viên Quỳnh nghi hoặc nhìn cô, mở hộp ra, bên trong là một chiếc điện thoại.
Ngô Phong dùng bật lửa nàng tặng châm hai điếu thuốc, đưa một điếu cho nàng, lại kéo nàng ngồi xuống sô pha nói: ”Sau này nếu em tức giận muốn đập điện thoại, em trước hết nhớ rằng điện thoại này là tôi tặng em”.
Viên Quỳnh nở nụ cười, Ngô Phòng nhìn nàng, nói tiếp: ”Còn phải sạc pin đầy đủ, một ngày hai mươi bốn giờ đều phải mở máy, em phải đảm bảo rằng bất cứ lúc nào tôi nhớ em cũng đều phải có em xuất hiện.
Viên Quỳnh một bộ dáng không tình nguyện gật đầu đáp ứng, Ngô Phong hút điếu thuốc một hơi, chậm rãi phun ra khói.
Nhìn chăm chú vào Viên Quỳnh nói: ”A Quỳnh, kể từ khi bạn gái tôi tự sát, tôi chưa bao giờ dẫn ai về nhà, em là người đầu tiên, em đối với tôi mà nói là một người rất đặc biệt”.
Viên Quỳnh lại thở dài một hơi, nhìn Ngô Phong, nói: ”Nhiệt tình của chị đối với em có thể kéo dài bao lâu?”.
Ngô Phong nhìn nàng, trong ánh sáng mơ hồ của phòng ngủ, gương mặt trắng nõn của Viên Quỳnh ẩn ẩn một làn mây hồng, đôi mắt sáng ngời của nàng bây giờ chỉ có mình, Ngô Phong bỗng cảm thấy thoả mãn.
Cô nhẹ nhàng nâng cằm Viên Quỳnh lên, nói: ”Bình thường tôi đối với người khác chơi đùa xong là quên, nhưng mà đối với em, cho dù có là chơi đùa, tôi cũng không nghĩ sẽ quên đi”.
Viên Quỳnh nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, bỗng nhiên lại có cảm giác buồn bực, đè mạnh điếu thuốc vào cái gạt tàn, đẩy ngã Ngô Phong xuống sô pha, cắn lên mặt cô một cái.
Ngô Phong đau hô một tiếng, lại cười khúc khích nói: ”Em thật không tự tin, tôi tiếp xúc với người khác nhiều hơn một lần, nhiệt tình sẽ giảm đi một phần, mất đi cảm giác mới mẻ.
Nhưng mà mỗi lần tiếp xúc cùng em, ngược lại sự nhiệt tình của tôi lại tăng thêm một phần, đối với em tôi cảm thấy, tôi theo đuổi em không phải là để tìm cảm giác mới mẻ.
A Quỳnh, tôi đối với em là cảm giác như thế nào?”.
Viên Quỳnh nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, nhìn cô một cách trìu mến, nói: ”Em không mê gái giống như chị, em không thích quá tiếp xúc thân mật với người khác.
Mấy năm nay em cũng không rung động với ai, cũng không có lên giường với bất cứ người nào, chị là người phụ nữ thứ hai của em, vậy chị nói xem, em đối với chị là cảm giác gì?”.
Ngô Phong híp hai mắt lại, ánh mắt mơ hồ không rõ ràng, nhìn Viên Quỳnh chậm rãi quan sát nàng, nói: ”A Quỳnh, em nhất định không được làm tôi thất vọng”.